Tin tức này làm mọi người sợ hết hồn, tức khắc ai nấy chẳng còn tâm trí nào mà uống rượu.
Thịnh Hoành thở dài. Trường Phong than vắn “em Tư thật khổ mệnh”. Minh Lan
nhủ trong bụng”bố chồng chết chứ có phải chồng đâu”. Như Lan thì thầm
bên tai chị ruột: “Hoá ra lần này chị Tư không lừa người nữa.” Hoa Lan
liếc nhìn em gái, cũng thấy Mặc Lan thối mồm, vốn là cái cớ, không ngờ
lại thành sự thật.
Mọi người thấy vậy bèn vội vã rời bàn tiệc ai, về nhà nấy. Về đến phủ, Minh Lan gọi quản sự Hách lại hỏi: “Chuyện Vĩnh Xương hầu qua đời, tại sao lại do hầu gia thông báo cho chúng ta?”
Hách Đại Thành lau mồ hôi, đứng dưới hành lang trả lời: “Bẩm phu nhân, là Cố Lộc chạy về báo rồi bảo tôi tới phủ thông gia báo cho phu nhân biết.
Tiểu Lộc Tử còn bảo chỗ hầu gia đang có việc bèn chạy vội đi chỗ khác
rồi. Nội tình chi tiết thế nào, tôi thật sự không biết.”
Minh Lan vỗ nhẹ lên tay vịn ghế, trầm ngâm không nói.
Hách Đại Thành thăm dò, cất giọng dè dặt: “Việc này… Phu nhân, có cần chuẩn bị đồ tang đưa đến phủ Lương không?”
Minh Lan cười khổ: “Người ta chưa gõ kẻng, cũng chưa phát tang, chúng ta sao có thể vội vàng tới phúng viếng (lại không phải muốn bị ăn đòn)… Có
điều, hầu gia sẽ không mắc sai lầm, chắc việc này là thật rồi, ông chuẩn bị trước cũng tốt. Ừm, so với anh Dương thì thêm hai phần nhé. Đúng
rồi, không biết nhà họ có tế lễ dọc đường không, nếu có, chúng ta cũng
phải tập hợp mấy người giấy, ông chuẩn bị nhé.”
Hách Đại Thành thưa vâng, sau đó cung kính lui xuống.
Nghĩ tới tuổi tác của Lương phu nhân, Vĩnh Xương hầu có lẽ chưa tới năm mươi tuổi chứ nhỉ, tại sao bỗng dưng lại mất? Lạ nhất là ông chồng mình lại
là người tới báo tin sớm nhất, chẳng lẽ… Lương lão hầu gia không phải
chết già?
Minh Lan nghi hoặc đầy bụng, suy đoán mấy phen không có kết luận, đến tận ban đêm Cố Đình Diệp trở về mới rõ ràng ngọn nguồn.
“Em không biết đấy thôi, hôm nay trên thao trường cực kỳ nhốn nháo.”
Hắn tựa như chưa được ăn bữa trước, hùng hục chén hai bát cơm to, thịt dê
nổ hành và canh nấm nấu với tôm khô cùng cải trắng. Hắn cầm khăn lau
tay, hỏi qua cụ Thịnh lên đường thuận lợi không bèn từ từ kể lại chuyện
hôm nay.
Từ khi hoàng thượng kế vị, Lương lão hầu gia luôn muốn
bày tỏ trung thành, nhưng võ tướng khác với quan văn, bình thường không
có chiến tranh không có tai nạn làm gì có cơ hội. Lần này thấy hoàng đế
sốt sắng chỉnh đốn quân đội, ông ta bèn ngày đêm lao lực thao luyện
chuẩn bị, chẳng hề nghỉ ngơi.
Hôm nay khó được hoàng đế thân
chinh đến đại doanh phía tây ngoại ô, Lương lão hầu đâu chịu bỏ lỡ cơ
hội lộ mặt lần này. Ông ấy cố nén mệt nhọc, mặc áo giáp cưỡi ngựa, tự
mình lên sa trường diễn tập. Đương lúc hăng say, các vị tướng lĩnh bỗng
thấy Lương lão hầu che đầu lắc lư, túm ngực, tựa như chóng mặt đau tim,
sau đó đột nhiên ngã xuống, tình huống hỗn loạn, không chờ thái y tới,
Lương lão hầu đã tắt thở.
Sau nghe thái y nói Lương lão hầu chết bất đắc kỳ tử, có lẽ do cơ thể mệt nhọc cộng thêm bệnh đau tim.
Chẳng phải là tắc mạch máu não kèm bệnh tim ư? Minh Lan trầm mặc: “Một lòng vì nước như thế, hoàng thượng ắt hẳn trọng thưởng.”
Cố Đình Diệp gật đầu song lại lắc nguầy nguậy: “Việc binh đao rất coi
trọng điềm lành, hoàng thượng hôm nay vốn đang phấn khởi, tự dưng bị hắt cho gáo nước lạnh… Trọng thưởng thì có, nhưng trong lòng thánh thượng
chưa chắc đã vui.”
Minh Lan nghĩ lại, cũng cảm thấy như vậy.
Tựa như ông chủ vất vả hơn nửa năm, vô cùng hưng phấn định khai trương chi
nhánh, chọn xong ngày đẹp, mời được ngôi sao nổi tiếng rồi, ai ngờ ngày
cắt băng khai trương ông chủ còn chưa hạ kéo, một người nhân viên nào đó lao lực quá độ đột nhiên lăn cu chiêng.
Thật quá đen đủi! Ông
chủ nhất định rất bực bội: lão Lương à ông cần cù chăm chỉ là tốt, nhưng nếu đã yếu thì đừng ra gió, tôi có bắt ông phải đến tham gia lễ khai
trương đâu, sao lại bỗng dưng biến tôi thành kẻ bóc lột hà khắc vậy.
Thật đau xót, cũng thật hiện thực.
Nàng gật đầu hỏi tiếp: “Vậy tước vị của phủ Lương thì sao? Em nghe nói, con cả nhà họ… ừm, hết sức xuất sắc.”
“Không đâu. Nhất định là con cả dòng chính sẽ tập tước đấy.”
Minh Lan cười hỏi: “Sao chàng chắc thế?”
Cố Đình Diệp thở than: “Một là đích thứ khác biệt, hai là… ha ha, em nghĩ tại sao Lương lão hầu lại liều mạng thái quá như vậy?”
Minh Lan không hiểu: “Chẳng lẽ vì cậu con dòng chính kia?” Vậy tại sao mãi
không chịu lập thế tử, phải làm mình làm mẩy với bà xã?
Cố Đình
Diệp nhoẻn cười cầm tách trà lên: “Cậu cả họ Lương đã đủ lông đủ cánh,
còn thể diện vẻ vang hơn cả ông bố. Lương lão hầu không phải vì con dòng chính thì lại là vì ai? Hoàng thượng làm sao mà không hay. Ôi, tôi đã
thấy cậu Hai nhà họ Lương rồi, cũng nhã nhặn ôn hoà lắm, tiếc rằng…”
Hắn lắc đầu, chưa nói tiếp.
Minh Lan không đành lòng, than thở: “Bốn chữ ‘công danh lợi lộc’ thật đúng là thanh đao treo trên đầu người đời.”
Cố Đình Diệp bật cười, cố ý nói: “Vì an bình của vợ con, cho dù tính mạng
gặp nguy hiểm tôi cũng sẽ vậy.” Nói rồi giương ánh mắt lấp lánh tràn
ngập mong đợi phản ứng của vợ.
Nào ngờ Minh Lan lắc đầu: “Sai
rồi. Nếu không phải ban đầu Lương lão hầu dốc lòng bồi dưỡng, cậu Cả họ
Lương làm sao có ngày hôm nay? Con vợ cả yếu con vợ lẽ mạnh, lại không
lập thế tử từ sớm, đến lúc vội vàng mới liều mạng già, lão hầu gia chẳng lẽ lại không sai?”
Sau đó nàng đáp lại bằng ánh mắt còn lấp lánh sáng ngời gấp bội, như cười như không: “Kể ra thì nhóc Đoàn nhà chúng
ta cũng có người anh trai là con vợ lẽ đấy nhỉ?”
Cố Đình Diệp lắc đầu cười khổ, hắn định dỗ dành Minh Lan vui vẻ cảm động, ai ngờ cô bé
này xảo trá như cáo, lại còn học được tuyệt chiêu của Nhị sư huynh (Trư
Bát Giới), am hiểu trả đũa.
“Em biết mà, nhóc Đoàn không có anh cả.”
Nghe kẻ trông coi bên kia nói, Xương nhi vẫn ốm yếu, Mạn Nương vẫn không đốc thúc con trai đọc sách tập võ, chỉ căng thẳng giữ rịt thằng bé bên
người, không rời một tấc, đến nỗi còn không cho trẻ con hàng xóm lại
gần, sắp nuôi con trai thành bé gái đến nơi rồi.
Hắn lắc đầu, cũng yên tâm.
Trước kia chính vì kiêng dè nên hắn mới suy tính để Xương nhi trở thành phú ông.
Vì vậy, hắn chẳng những không viết tên Xương nhi vào gia phả, còn tìm tới
Trịnh đại tướng quân và Đoạn Thành Tiềm làm người bảo lãnh (hai người
này tương đối chững chạc đáng tin), đến phủ Tông Nhân lập công văn, nói
rõ hắn quả thực có con riêng, song chẳng qua là lỗi lầm thời trẻ, mẹ
thằng bé xuất thân thấp hèn, Cố Đình Diệp không muốn bôi nhọ dòng họ bèn đã sắp xếp thoả đáng cho mẹ con họ, để bọn họ sống sung túc. Nhưng
tương lai Xương nhi không được tự nhận là con cháu họ Cố, cũng không
được chia sản nghiệp của phủ hầu và cha nó, tương đương với trục xuất
khỏi gia tộc trước thời hạn.
Chặn đứng triệt để tất cả đường lui, miễn phát sinh, hoặc giả như đồn rằng Cố hầu không biết con trai lưu
lạc, hoặc nói kỳ thực trong lòng Cố hầu nhớ đến nhưng không tìm được,
hoặc bảo Minh Lan đố kỵ, cách trở cha con nhận nhau… Nhảm nhí.
Minh Lan biết sự sắp xếp của hắn, nàng đứng lên ôm đầu chồng hôn chụt một
cái, nhỏ nhẹ: “Em biết hầu gia vì mẹ con em mà làm rất nhiều việc.”
Cũng không thể giết chết Xương nhi cho xong việc, trẻ con đến tuổi này đã
biết chuyện (Mạn Nương lải nhải bên tai), cho dù nuôi trong nhà người
khác cũng khó tránh khỏi có kẻ xúi giục Xương nhi về nhà càn quấy để
kiếm chác. Nếu lúc đó cha mẹ không còn, Đoàn nhi chả phải đau đầu?
Nàng lại hôn lên sống mũi hắn: “Lương lão hầu gia suy tính khổ cực, nhưng
trong mắt em, hầu gia giỏi hơn ông ấy nhiều.” Suy nghĩ giây lát lại bổ
sung: “Còn nữa, chàng không được ngã ngựa đâu đấy, phải ăn nhiều rau
dưa, bớt uống rượu ăn thịt lại.”
Cố Đình Diệp sờ mũi, kéo Minh
Lan thấp xuống, cắn lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng, nhoẻn cười: “Lại nói
vớ vẩn đấy, ăn chay liên quan gì tới cưỡi ngựa?”
Minh Lan nghiêm mặt: “Ăn nhiều rượu thịt, ngựa sẽ tức giận.”
Cố Đình Diệp vuốt cái bụng phồng lên của nàng, tay lần lên trên, do có
thai, người Minh Lan càng ngày càng đẫy đà, mềm mại, hắn cắn vành tai
nàng, tỏa ra hơi nóng: “Kiêng rượu cấm thịt cũng được, vậy có cấm sắc
không?”
Minh Lan mặt đỏ phừng phừng, tai nóng đòi mạng, lại phát hiện ra hắn cứng lại, bèn xấu hổ: “Cái đó… Tốt nhất cũng phải kiêng.”
Thiệt hại đến phúc lợi, hắn tức khắc trở mặt, biểu cảm đòi nợ: “Em đừng giả
vờ, chẳng phải đã qua ba tháng rồi còn gì? Nếu kiêng hết thà xuất gia
làm hòa thượng còn hơn!” Lúc mang thai Đoàn nhi, chẳng phải bọn họ chưa
làm việc đó.
Hắn chặn lại ôm siết lấy nàng, bước nhanh vào trong phòng, cười vang: “Cô em hầu hạ tốt, đại sư ta sẽ không giận.”
Minh Lan bị ôm lên cao, nghiêng người véo vào eo hắn, cắn tai hắn, đỏ mặt:
“Be bé cái mồm thôi! Kẻo ai nghe thấy lại tưởng có hòa thượng dâm đãng
nào đến hái hoa đấy!”
…
Hai ngày sau phủ Lương mới sai người tới báo tang.
Bấy giờ đúng lúc Như Lan theo chồng lên đường, Minh Lan có thai, khắc với
ma chay, quang minh chính đại không cần đến, trong số chị em chỉ có Hoa
Lan có thể đến, còn lại phần nhiều do chị dâu chính quy của Mặc Lan là
Liễu thị thu xếp.
Trong đó, Liễu thị chẳng những lễ nghĩa chu
toàn, còn hòa nhã quan tâm, giúp đỡ thông gia xử lý việc vụn vặt đầy
chừng mực, lúc phủ Quốc Cữu tới phúng viếng, Trương thị đi về cũng khen
Liễu thị.
“…Mẹ tôi nói, cô họ ít khi khen người khác, lần này lại liên tục khen chị dâu Ba của cô tốt lắm.” Trương thị dắt con trai đến
chơi, còn cầm nhiều thuốc bổ đồ ăn đến, tươi cười nhìn bụng Minh Lan,
khẳng định cái thai là con trai.
Minh Lan nhoẻn cười: “Hôm nay
tôi biết chị dâu Hai nhà họ Lương là cô họ của chị đấy, chị ấy là chị
dâu của chị Tư tôi, chẳng phải loạn hết cả bối phận lên còn gì.”
Trương thị xua tay: “Họ hàng nhà tôi nhiều lắm, con gái lấy chồng xong đều
xưng hô lung tung, cô họ thân với mẹ tôi, tôi thì lại hiếm gặp.”
“Vậy thì tốt, tôi còn đang lo không biết sau này phải gọi thế nào.” Hôn sự
giữa quyền quý trong kinh thành rắc rối khó gỡ, bà con của Trịnh đại phu nhân cũng nhiều không đếm xuể.
Minh Lan ngoảnh lại nhìn giường,
nhóc Đoàn ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh bọc tã gấm đỏ thêu đôi cá chép,
tò mò nhìn trẻ sơ sinh trắng bóc, thường duỗi ngón tay mập mạp chọc hoặc sờ vào, đứa trẻ rất ngoan, không khóc không gào, thi thoảng còn bật
cười khe khẽ như con mèo nhỏ.
“Lúc đó nhỏ như con mèo con, mới
mấy ngày đã lớn thế này rồi.” Minh Lan nhìn gương mặt cậu nhóc hồng hào, nghĩ rằng mẹ con Trương thị được nuôi tốt lắm: “Có tên chưa?”
“Có tên mụ rồi, gọi là Vọng nhi, vọng trong ‘hi vọng’.” Trương thị tràn
ngập hiền từ thỏa mãn nhìn con trai, so với người phụ nữ yếu ớt tuyệt
vọng của mấy tháng trước tựa hồ là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Đoàn nhi nhà cô hơn một tuổi rồi vẫn chưa đặt tên chính thức ư.”
Minh Lan cười khổ: “Vẫn đang chọn. Chỉ mong trước khi đọc sách chọn xong.”
Ông lão Công Tôn thật nhì nhằng trong chuyện đặt tên, Cố Đình Diệp thì
nhìn chữ nào cũng thấy không tốt, cứ kéo dài mãi.
“Cố hầu yêu cầu cao quá.” Trương thị cười bảo: “Đúng rồi, có chuyện muốn nhờ cô.”
Minh Lan đáp: “Tôi còn tưởng chị nhớ tôi nên mới tới thăm đấy, hóa ra cần
tôi giúp à! Lúc chị mang thai Vọng nhi, tôi đến thăm chị hoàn toàn không có tư tâm đâu nhé.”
Trương thị cười ha ha: “Tôi không lanh lợi
như cô, mồm miệng lại khéo léo, kiểu người miệng vụng lòng thật như tôi
vốn chỉ biết nói thẳng, không biết quanh co, đành phải mở lời trước!”
Minh Lan tặc lưỡi: “Tôi mới nói một câu chị đã tuôn ra mấy câu liền, còn tự
chê mình miệng vụng lòng thật. Nếu chị mà vụng, trên đời chẳng có người
khéo!”
“Được rồi em gái ngoan, lần này không bắt cô giúp công
không đâu, coi như tôi nợ cô một lần.” Trương thị cười nói: “Cô yên tâm, nếu là việc khiến cô khó xử tôi cũng không dám nói.”
Có câu này, Minh Lan bèn thả lỏng tâm tư mới hỏi Trương thị có việc gì.
“Cố hầu với nhà tôi là người một nhà, tôi cũng không giấu diếm cô. Hầu gia
nhà tôi không hay để ý đến họ hàng bên đằng họ Thẩm, ngoại trừ một ông
chú trước kia phụ thuộc vào cha chồng tôi, xử sự trung thành phúc hậu.
Lúc bố mẹ chồng qua đời, nhà bọn họ vẫn không rời không bỏ, tận tâm chăm sóc cho anh em hầu gia như cũ, sau đó cùng tới đất Thục. Về danh phận
thì họ chỉ là họ hàng xa, nhưng về tình cảm thì hầu gia đối xử với họ
như chú bác, bây giờ còn lĩnh chức cha truyền con nối Vệ chỉ huy thiêm
sự vùng Giang Hoài.”
Nói hồi lâu vẫn chưa đi vào vấn đề chính, Minh Lan rất muốn giục giã song cố nén.
Trương thị bê trà lên uống cho nhuận giọng: “Chú thím già có một cô con gái
tròn mười ba tuổi, tôi đã tận mắt gặp, giống cha mẹ lắm, chân thành nhã
nhặn…”
Minh Lan hoang mang, nhìn nhóc con trên giường: “Con tôi vẫn còn bé mà.”
Trương thị bật cười, đánh nhẹ nàng một chút: “Cái đồ ba hoa.”
Minh Lan xoa vai, cười mời Trương thị nói tiếp.
“Mấy tháng trước, thím đi dâng hương, nào ngờ trời mưa đường núi trơn không
ngồi kiệu được, bên cạnh chỉ có đứa ở bà hầu, thím bèn trẹo chân không
đi lại được. Đúng lúc đó gặp được hai cậu thiếu niên đọc sách trẻ tuổi,
cùng nhau đỡ thím ấy xuống núi. Sau đó, một trong hai người đưa bà nội
cậu ta về nhà, một cậu khác thì lộn trở lại giữa sườn núi, cố tình tìm
về chỗ thím để cõng thím ấy xuống. Trên đường bắt chuyện mới biết cậu ta là con cái nhà quan lại trong kinh, nhân phẩm thành thật hiếm thấy, lại chăm chỉ đọc sách tiến tới, thím của tôi mới động lòng.”
Minh Lan nghĩ ngợi hồi lâu, ngơ ngác hỏi: “Chẳng lẽ là… Là em trai út của tôi… Trường Đống.”
“Đúng vậy.” Trương thị mỉm cười.
Minh Lan há hốc miệng ngây ra như con cóc hồi lâu, ngại ngùng nói: “Trường Đống… Vẫn còn nhỏ.”
“Không sao, đến tuổi bắt đầu bàn luận hôn nhân rồi.”
Minh Lan định thần lại, bà lão lúc đó ắt hẳn là Thường ma ma, còn một cậu
thiếu niên khác chính là Thường Niên. Có lẽ Trường Đống đi cùng nhà họ
Thường đến dâng hương, tiện thể làm việc tốt, thế là được ông trời khen
thưởng dắt dây tơ hồng.
“Cảm ơn thím họ Thẩm để mắt, nhưng Trường Đống là… là con vợ lẽ…” Minh Lan rất không muốn kể ra, nhưng việc này
dù sao vẫn phải làm rõ.
Trương thị cười xua tay: “Thím nhà tôi
nghe ngóng kỹ càng rồi. Hai ông bà ấy vốn có hai đứa con trai nhưng chỉ
có độc một cô con gái, cha mẹ anh em đều cưng chiều lắm, chỉ mong con rể tốt tính, còn lại thì dễ nói.”
Hơn nữa bọn họ còn nghe ngóng
được Trường Đống còn nhỏ tuổi mà đã thi đỗ Đồng sinh nên tiền đồ chắc
chắn sẽ không quá kém. Mặc dù cậu thiếu niên họ Thường học hành còn giỏi hơn nữa, nhưng dù sao gia thế quá chênh lệch, bọn họ ưng họ Thịnh thi
thư gia truyền hơn, có bề trên nề nếp lại có của cải, con cháu tất nhiên chín chắn, huống hồ còn có họ hàng tôn quý, cho dù không dựa vào được
cũng lây nhờ tiếng thơm.
Minh Lan thở phào nhẹ nhõm: “Việc khác
tôi không dám nói, chứ xét về nhân phẩm đạo đức thì cậu út nhà tôi tốt
lắm. Có điều…” Nàng chần chừ: “Cha mẹ còn ở, việc này tôi không quyết
định được, phải xem cha tôi thấy thế nào?”
Thịnh Hoành chắc chắn
muốn con trai có công danh hẳn hoi rồi mới lên giá đi tìm nhà thông gia, bố chồng tương lai của Trường Đống ắt hẳn phải là quan văn, có điều cấp bậc chắc không được bằng nhà họ Hải nhà họ Liễu mà thôi.
Trương
thị nhận ra sự khó xử của nàng, trong lòng chị ta cũng có tính toán, bèn nói: “Tôi biết cái lý kết thông gia của cha cô, sợ con trai tương lai
ít trợ lực nên mới không thích nhà thông gia là võ quan.”
Minh Lan cười ha ha, thầm nhủ chị nói chuyện thẳng thế.
Trương thị thành khẩn nói: “Tôi nói thật. Chú nhà tôi tuy theo nghiệp nhà binh nhưng lại hết sức kính nể văn nhân, hai đứa con nhà ông ấy mời tiên
sinh dạy học từ nhỏ, vài năm trước cũng đã trúng tú tài rồi đấy.”
“A, vậy thì tốt!” Minh Lan sáng mắt lên, có cậu em vợ cũng theo nghiệp văn, Vệ sở Giang Hoài lại là công việc ngon nghẻ, của hồi môn tất nhiên
nhiều, võ tướng tứ phẩm cha truyền con nối, tương lai Trường Đống có cha vợ anh vợ giúp đỡ, Thịnh Hoành ước chừng sẽ đồng ý.
Nàng mau mắn nắm lấy tay Trương thị, dịu dàng: “Kể ra thì cậu út nhà tôi trèo cao rồi.”
Trương thị thầm thở pháo, hai ông bà họ Thẩm là tâm phúc của Thẩm Tòng Hưng,
là một trong ít người ngay từ đầu không tán thành cách họ Thẩm đối xử
với thê thiếp, làm người lại chính trực, ai đều phải kính trọng.
Chị ta cười vui vẻ: “Em gái nói gì thế, cậu Đống là em vợ Cố hầu, cha và
anh trai đều có công danh, ông chú nhà tôi chỉ e các vị là dòng dõi thư
hương nhã nhặn, không coi trọng vũ phu như bọn họ thôi.”
Việc hôn nhân này là đôi bên cùng có lợi, cậu Hai họ Thẩm theo văn, đương nhiên
không thể thiếu quan hệ và người đỡ lời trên quan trường.
Còn với Trường Đống, bất luận về tướng mạo hay thiên phú đều không so được với
Trường Bách Trường Phong, cũng chưa chắc có được vận may gặp gỡ người
như Liễu thị, chi bằng tính toán từ sớm.
Hai người nói cả nửa ngày, càng nói càng hợp ý, càng nói càng nóng hổi, gần như trông thấy việc vui tới nơi rồi.
Nói rồi không khỏi lại nhắc tới gia sự của mỗi bên, việc nhà Minh Lan thì
đơn giản, dăm ba cầu là xong, họ Thẩm trái lại rất náo nhiệt.
Đầu tiên là dì Trâu, dù bị đánh gần chết, lại bị giam hồi lâu nhưng thà
chết vẫn không chịu rời phủ. Thẩm Tòng Hưng nói nhiều một chút chị ta
bèn dọa treo cổ, cộng thêm mấy đứa con cầu xin giúp, Trương thị cũng tỏ
ra không muốn, sợ ảnh hưởng đến sự hòa hợp trong nhà, khiến quốc cữu gia đành nản chí từ bỏ.
Hiện giờ thê thiếp thái bình, có điều lại
nảy ra chuyện phiền lòng. Con trưởng họ Thẩm đến tuổi lấy vợ, ai cũng
biết cô dâu tương lai sẽ có hai bà mẹ chồng, một là mẹ cả xuất thân thế
gia cao quý, chiếm giữ danh phận, một là bà dì gả cho anh rể làm vợ bé,
chiếm giữ tình cảm. Dở ông dở thằng như thế, đến lúc cô dâu kẹp ở giữa
phải làm thế nào.
Dòng dõi thấp hơn chút thì Thẩm Tòng Hưng lại chướng mắt, dù sao con trưởng sau này sẽ thừa kế tước vị của anh ta.
Nhưng thế gia thì phần lớn coi trọng thanh danh, rõ ràng đều biết không phải
việc hôn nhân tốt đẹp, nếu còn kết thân, chẳng phải mang tiếng “bán con
gái bợ đỡ quốc cữu” ư? Nhà họ Thẩm lại chẳng bằng lòng chọn con thứ.
Hơn nữa, có vết xe đổ ngay trước mắt, con dâu nhà cao cửa rộng có ích lợi
gì, con gái họ Trương phủ Anh Quốc công sống ở nhà họ Thẩm cũng có suôn
sẻ gì cho cam.
Quốc cữu gia đau đầu không thôi.
Việc này, Minh Lan cũng nghe nói.
Thẩm Tòng Hưng vừa lòng cô thứ con vợ cả của họ hàng phủ Trung Kính hầu họ
Trịnh, đó là cháu gái họ của hai anh em họ Trịnh, bèn bảo cô Thẩm nhỏ
đến nghe ngóng biểu đạt ý tứ, anh họ chị dâu nhà họ Trịnh thương lượng
mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt.
Cô Thẩm nhỏ hơi khó
chịu, cảm thấy ai nấy đều coi thường nhà mẹ đẻ mình. Trịnh đại phu nhân
vì khuyên nhủ chị ta mà bèn nói thẳng việc này bà ấy cũng không đồng
tình.
Thử nghĩ sau khi lấy chồng, nếu cô dâu hiếu thảo với Trương thị, dì Trâu đương nhiên bất mãn, chồng cũng không vui, nhưng nếu bắt
con thứ xuất thân dòng chính cao quý nhà mình phải đi lấy lòng một bà vợ bé, hầu hạ như mẹ chồng đứng đắn thì há chẳng phải bị mọi người cười
nhạo sao. Những nhà như họ Trịnh đều qua lại với người có thể diện, con
gái vợ cả tự dưng hạ thấp thân phận, liên lụy đến người nhà mẹ đẻ cũng
chẳng dám gặp gỡ người khác.
Cô Thẩm nhỏ biết chị dâu thực lòng,
sau khi sinh con gái, chị ta không còn bướng bỉnh như xưa. Lúc chị dâu
như mẹ hỏi chị ta một câu rằng: “Nếu là con gái em, em có muốn gả nó cho cháu em không?”
Cô Thẩm nhỏ vội ôm siết con gái vào lòng, con bé có thể là cốt nhục duy nhất của chị ta trên cuộc đời này, mảnh mai nhỏ
bé như thế, chị ta chỉ hận không thể móc tim ra cho con ấy chứ, chị ta
vội vã lắc đầu, chị ta không muốn con gái chịu tội thế đâu.
Thế là chị ta bèn giấu diếm tình hình thực tế với anh trai, chỉ nói nhà họ Trịnh đã chọn hôn sự ở quê nhà Tầm Dương rồi.
Quốc cữu gia nghị thân không thuận lợi bèn năn nỉ vợ cả giúp đỡ, mời vợ xem
xét đỡ lời giùm. Trương thị lúc đó bật cười, mắng thẳng lại, anh tưởng
rằng gả vào nhà anh là chuyện hay ho hả?! Hại tôi rồi còn định hại thiếu nữ nhà bạn tốt của tôi sao? Nằm mơ!
Có con trai rồi, chị ta đã
chẳng còn là Trương thị luôn nén giận của khi xưa, cười lạnh vào mặt đức ông chồng: “Cậu cả đến giờ còn chưa từng gọi tôi một tiếng ‘mẫu thân’,
trong lòng chỉ có dì nó, tương lai lấy vợ cũng chẳng phải hầu hạ tôi.
Hầu gia hay thật, tưởng tôi dễ tính nên muốn bắt nạt họ Trương nhà tôi
hả!”
Thẩm Tòng Hưng xấu hổ, lại không phản bác nổi, đành cắn răng bảo để con trai đến vấn an nhận lỗi với vợ.
Trương thị ngăn cản anh ta, than thở: “Anh sinh ra nó nhưng không sinh được
tính nó, ép buộc nó nhận tôi, trong lòng nó không phục thì có ích gì. Nó nhớ mẹ đẻ nó, đó là đạo lý hiển nhiên. Chỉ hận những kẻ lòng lang dạ
sói, cố tình chia rẽ, khiến nó bất hòa với tôi, coi tôi là người bức tử
mẹ nó.”
Chị ta rơi lệ nói: “Lúc chị gái họ Trâu qua đời, tôi ở
cách xa nhà anh tận ngàn dặm, hai nhà Trương Thẩm chả có tí liên quan
gì, vô duyên vô cớ cõng lấy cái tội này, tôi ức lắm!’
Thẩm Tòng
Hưng đương nhiên biết kẻ chia rẽ là ai, không tiện mở miệng, chỉ hận họ
Trâu làm hỏng việc, con trai hồ đồ, ngoài miệng vẫn nói: “Đợi nó lớn dần sẽ hiểu ra.” Kỳ thực bất giác thấy có lỗi với Trương thị, ngữ điệu mềm
hẳn.
Trương thị thừa thắng xông lên, tỏ vẻ bi thương: “Thôi, may
mà tôi không trông cậy vào cậu ta dưỡng già, ai nấy nước giếng không
phạm nước sông là được. Nhưng mà bây giờ cậu Cả có thành kiến với tôi,
nếu biết vợ nó là tôi chọn, trong lòng nó vui được chắc? Chỉ e khiến cô
bé ấy cũng tự dưng chịu tội, tương lai vợ chồng bất hòa, tự dưng lại đắc tội với cả nhà thông gia.”
Thẩm Tòng Hưng nghe vậy cũng thấy có
lý, sau đó không còn muốn Trương thị bôn ba vì chuyện hôn nhân của con
trai, băn khoăn vài tháng, thật sự hết cách đành phải cầu đến chỗ hoàng
hậu, cuối cùng…
Minh Lan suýt thì phun ra ngụm trà: “Cái gì?! Quốc cữu gia muốn con trưởng lấy công chúa?”
Trương thị nhàn nhãn nghịch tua váy: “Hợp quá còn gì, Đại công chúa và cậu cả
tướng mạo tuổi tác đều tương đương, lại là họ hàng thân quen, đôi bên
đều biết rõ nhau, nhất cử lưỡng tiện… Chắc là công chúa điện hạ cũng
hiểu được ý đồ hậu đãi họ Trâu của nhà họ Thẩm đấy.”
Dù sao, đợi tương lai Thẩm Tòng Hưng qua đời, chị ta lập tức đưa con trai chuyển ra ngoài ở, càng nhàn nhã tự tại.
Minh Lan hồi lâu không nói năng gì, lần này… thật quá sáng tạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT