Chồng hát vợ khen hãy hẵng còn chưa đủ, Cố Đình Diệp cố tình dịu dàng đỡ vợ, Minh Lan nhẹ nhàng vịn ghế ngồi xuống, điệu bộ thướt tha yểu điệu.
Vương lão phu nhân ngoảnh đi không nhìn bọn họ giả vờ giả vịt, gắng nén
tức giận, đang muốn mở lời, chợt nghe Trường Bách lên tiếng trước: “Con
dâu mưu hại mẹ chồng, thuộc một trong mười tội lớn, theo luật, nhẹ thì
chém đầu, nặng thì lăng trì.”
Vương thị sợ nhảy dựng, con trai nói thế làm gì?
Vương lão phu nhân ngây ra, mỉm cười nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cháu ra
ngoài làm quan mấy năm, mẹ cháu ít được gặp, chắc là nhớ lắm. Tự dưng
nhắc đến chuyện đó làm gì?” Nhìn kỹ đứa cháu giống người chồng quá cố
nhất, phát hiện gương mặt vốn dĩ trắng trẻo hơi sậm màu, không tuấn tú
được như xưa, nhưng tinh thần phấn chấn, có lẽ một mình gánh vác một
phương, cả người tự nhiên toát ra uy thế làm chủ gia đình.
Trường Bách đáp: “À, ban nãy bà ngoại chẳng phải bảo cha cháu, nếu to chuyện,
dì có thể vẫn có đường sống, mẹ cháu lại khó tránh tai vạ còn gì? Cháu
nói luật lệ để mẹ cháu còn biết.”
Vương lão phu nhân biến sắc, Vương thị tóm chặt tay áo con trai: “…Con, con biết hết rồi ư…?”
Trường Bách liếc nhìn mẹ, lạnh nhạt: “Đúng vậy.”
Minh Lan thầm lạ lùng, bản thân chặn kín tin tức, làm sao anh Cả lại biết nhanh đến thế?
Đang tự nhủ, lòng bàn tay hơi ngứa, Cố Đình Diệp ngồi bên cạnh gật đầu với
mình, máy môi ra hiệu hai chữ “Công Tôn”. Minh Lan hiểu ra ngay. Chính
mình dùng thị vệ vây phủ, bắt người, thậm chí tra tấn, lúc trước đều là
thủ hạ của Công Tôn tiên sinh. Kết quả thẩm vấn thế nào, ngoài người
không hay, Công Tôn Bạch Thạch đương nhiên biết. Ông ta cử người đi tìm
Cố Đình Diệp, hiển nhiên kể lại rõ ràng, trên đường chạy tới phủ Thịnh,
em rể đụng phải anh vợ, Trường Bách hẳn cũng biết.
Ánh mắt Vương
lão phu nhân chạm đến chỗ Cố Đình Diệp, thầm bất an, gượng cười: “Cháu
đi đường xa, thời gian ngắn, nghe hơi nồi chõ, chỉ e không chính xác.”
Trường Bách nhẹ nhàng kêu: “Bà ngoại bảo không chính xác, ý chỉ dì tìm người chế độc, hay là dì lừa mẹ cháu hạ độc?”
Vương lão phu nhân cứng họng: “Dì cháu và mẹ cháu bị hồ đồ mới gây ra đại họa như thế.”
Trường Bách lắc đầu: “Mẹ cháu đúng thật hồ đồ, quá tin tưởng người thân, nào
ngờ chị gái ruột lại dám đâm sau lưng bà ấy. Còn dì… mưu tính chặt chẽ
từng bước, kiểu gì cũng để mẹ cháu làm lá chắn thay. Cháu thấy dì tinh
tường lắm, hồ đồ ở đâu ra.”
Vương lão phu nhân khó chịu, vỗ nhẹ tay vịn: “Cháu lớn rồi, càng ngày càng có chủ ý, không thèm nghe lời bề trên.”
Trường Bách ngẩng đầu cung kính: “Bà ngoại hi vọng cháu nghe bà thế nào?”
Vương lão phu nhân nhìn ánh mắt nghiêm khắc giống hệt người chồng quá cố, nhất thời nghẹn lại.
“Dì đầu độc bà nội cháu, lừa gạt mẹ cháu, nhà cửa đang yên đang lành bị dì nhiễu cho long trời lở đất. Bà ngoại còn mong cháu không truy cứu ư?”
Trường Bách đứng giữa phòng, đanh giọng: “Cha cháu không chịu tha cho
dì, bà ngoại còn dám lấy mẹ cháu và cháu để ép buộc, ép cha cháu phải
nghe theo, chẳng lẽ cháu và mẹ cháu không phải cốt nhục họ Vương?”
Vương lão phu nhân áy náy, cất giọng khó nhọc: “Cháu ngoan, cháu không biết
đấy thôi. Nếu to chuyện, cháu sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cha cháu cũng sợ
làm lỡ…”
“Nếu vậy đừng làm to lên.” Trường Bách lạnh lùng nhìn
bà: “Việc này, dù quốc pháp có dung, gia pháp cũng chẳng thể thứ. Hoặc
báo cho dượng, mở từ đường xử trí, hoặc mời bà ngoại đặt chấm hết. Đóng
cửa xử trí, chả ai hay biết.”
Vương lão phủ nhân toát mồ hôi trán: “Cháu định xử lý thế nào?”
Trường Bách dứt khoát: “Giết người đền mạng, đạo lý hiển nhiên.”
Vương lão phu nhân ôm ngực, khóc lóc: “Đó là dì ruột của cháu đấy! Đó mới là máu mủ ruột rà…” Bà ta đột nhiên ngừng lại.
Minh Lan biết bà ta có ý gì, trong lòng tức điên.
Trường Bách ngoảnh lại nhìn gương mặt sốt ruột của Thịnh Hoành, vẻ mặt xấu hổ
chột dạ của Vương thị, còn cả vợ chồng cậu Vương, đoạn quay lại, thong
thả nói: “Trên đời này chữ ‘thân’ khó nói lắm. Cha không phải là con
ruột của bà nội, anh em chúng cháu càng không có huyết thống với bà,
nhưng những năm qua, bà nội luôn luôn một lòng một dạ tận tâm tận sức vì cái nhà này. Còn dì thì sao, dì và mẹ cháu là chị em ruột, nhưng từ
trước đến giờ dì chỉ biết chọc phá, không hề quan tâm tới mẹ cháu chút
nào. Dù biết việc này nghiêm trọng, dì vẫn xúi giục mẹ cháu bỏ thuốc hại bà, lại còn lôi mẹ cháu làm kẻ chết thay? Đây là việc thân cốt nhục làm ra được sao.”
Vương lão phu nhân nghẹn họng, đành phải thốt: “…Dì cháu bị ép bất đắc dĩ nên mới ngớ ngẩn kéo cả mẹ cháu vào.”
Trường Bách thở dài, miệng thoáng hiện vẻ châm chọc: “Bà ngoại thấu đáo, đừng
nói lời mơ hồ. Dì không phải vội vàng bối rối mà làm thế. Mà là từ lúc
đầu, dì đã mai phục kín kẽ, chỉ cần việc xảy ra bèn bắt mẹ cháu gánh tội thay.”
Vương lão phu nhân biết Trường Bách là đứa cháu thông
minh giỏi giang nhất trong đám cùng lứa, việc này làm sao giấu nổi mắt
nó? Không thể biện hộ, đành phải im lặng.
Trường Bách từ tốn: “Dì cam tâm hãm hại mẹ cháu, cháu còn có thể coi dì ấy là người thân ư? Vậy thì…” Hắn dừng giây lát, cất giọng nặng nề: “Từ giờ trở đi, anh em cháu và Khang Vương thị hoàn toàn không có quan hệ thân thiết! Bất luận quốc pháp gia pháp, Khang Vương thị đều phải bị trừng trị! Nếu bà ngoại nhất định bảo vệ dì, vậy lên công đường.”
Lòng Vương lão phu nhân
chùng xuống, bà ấy hiểu rõ tính tình Trường Bách, một khi quyết định
liền khó lòng thay đổi, lòng bà ấy trăm mối ngổn ngang, lớn giọng kêu:
“Cháu hiếu thảo lắm, đòi thẩm vấn công đường chứ gì, cháu định mặc kệ mẹ cháu ư?”
Trường Bách xoay người lại bảo Vương thị: “Mẹ, nhìn
bằng chứng trên tay em Sáu, mẹ thật sự bị người ta lừa gạt, không hề
biết đó là thuốc độc. Nếu bị xét xử, đại khái bị khép tội ngỗ nghịch, sẽ không bị chém đầu, cũng không bị lăng trì.”
Vương thị thút thít: “…Nhưng tội sống cũng không ít đâu.”
Trường Bách thản nhiên lạnh nhạt: “Mẹ quả thực bất kính với bà nội, nên chịu chút tội.”
Vương thị tức khắc nhào lên bàn gào khóc. Bà ta còn tưởng rằng con trai sẽ
giúp đỡ mình, nào ngờ tính cách nó kiên cường, đòi phạt cả mẹ đẻ.
Vương lão phu nhân tức ngực phập phồng, liên tục cười lạnh: “Thật là một đứa
cháu hiếu thảo quân pháp bất vị thân! Mẹ cháu phạm tội ngỗ nghịch, phận
làm con như cháu lại chỉ biết lo thân mình ư?!”
Lời nói vô cùng
tàn nhẫn, đâu dè Trường Bách tiếp luôn: “Tất nhiên là không thể. Ở trên
đường cháu đã viết sẵn đơn từ chức, dự định đến ngày báo cáo công việc
liền nộp lên.”
Minh Lan căng thẳng, tức khắc nghe thấy rặt tiếng
hít vào. Thịnh Hoành sợ hãi nghển thẳng cổ, gân xanh hằn lên, Vương thị
bặt khóc, ngẩn ngơ nhìn con trai. Trường Bách liếc Vương thị, giọng nói
nhẹ nhàng chầm chậm toát vẻ đau xót: “Mẹ gây ra việc thế này, con còn
mặt mũi nào đặt chân quan trường, mở miệng đạo đức ngậm miệng trung
hiếu. Đợi chuyện này kết thúc, con sẽ từ quan.”
Trong phòng im đến độ nghe tiếng châm rơi, cậu Vương xấu hổ, lắc đầu thở dài, mợ Vương như
thể rất cảm động, bất mãn nhìn mẹ chồng.
Một chốc sau, Vương thị
đột ngột đứng dậy, lao vào người con trai, vừa lôi kéo vừa gào khóc:
“Con không được từ quan, không được!… Con ngoan của mẹ, bốn tuổi vỡ
lòng, từ nam chí bắc, có tiên sinh nào không khen con thông minh chăm
chỉ chứ, học ngày học đêm, chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ một ngày! Những
hôm nóng nhất nổi rôm sẩy vẫn không chịu rời bàn, trời đông giá rét nứt
nẻ da tay cũng không chịu viết ít đi một chữ, mẹ đau lòng lắm… Mười mấy
năm học hành gian khổ giành lấy công danh, bây giờ tiền đồ đương lúc hứa hẹn, không thể để mẹ hại con được!”
Từng câu từng chữ thấm nhuần lòng dạ mẹ hiền, người người cảm khái, mợ Vương và vợ Lưu Côn tránh né
lau nước mắt, Minh Lan thầm chua xót. Trường Bách đỡ Vương thị cũng
không khỏi đỏ mắt.
Vương thị cực kỳ kích động, bất chấp thể diện, lấy tay áo gạt lệ: “Đều do mẹ không tốt, là mẹ sai, là mẹ nghĩ quẩn! Mẹ nhận tội, mẹ đền tội…” Bà ta cười gằn với Vương lão phu nhân: “Từ nay
về sau, mẹ chỉ có một con gái thôi! Nếu bất chấp con sống chết… lên công đường thì lên công đường, muốn giết muốn róc thịt, con đều chấp nhận!”
Vương lão phu nhân đau đớn, cố gắng nhẫn nại, khóc bảo Vương thị: “Con ngốc
quá, mẹ mang nặng đẻ đau mới sinh ra con, làm sao có thể trơ mắt nhìn
con chết!”
Vương thị hừ lạnh: “Vì bảo vệ chị gái mà mẹ nhất định
giấu diếm mọi chuyện. Ngay cả thanh danh quan lại của anh trai, thể diện họ Vương, thậm chí hai đứa cháu gái sống ở nhà chồng cũng không màng
thì xá gì đến một đứa tầm thường như con?”
Nghe chính con gái mỉa mai chế nhạo, Vương lão phu nhân tối sầm mặt, suýt ngất xỉu, vỗ chân
khóc lóc: “Chẳng lẽ các người ép tôi phải chết sao! Để tôi đền mạng cho
lão phu nhân nhà các người vậy!”
Trường Bách dìu Vương thị ngồi
xuống, quay lại nói: “Sao đánh đồng được. Bà nội cháu hiện thời không rõ sống chết là do kẻ ác hãm hại đầu độc, còn nếu bà ngoại có sơ suất gì
là do dì bất hiếu chứ.”
Minh Lan cúi đầu lau khóe mắt, miệng
nhướn lên – đời này anh Cả chưa từng bị tình cảm ép buộc, kiểu như ra
chiêu đàn bà “anh dám làm thế, tôi đi nhảy sông đụng tường” hoàn toàn
không có tác dụng gì với anh ấy.
Vương lão phu nhân vẫn không từ
bỏ ý định, nức nở: “Con hư tại mẹ, bà chết thay dì còn không được sao.
Tạm tha cho đứa hồ đồ ấy đi!”
Trường Bách nói: “Nếu có thể chết thay, vì sao các đời đều nghiêm cấm chịu tội thay*, tại sao nào?”
* Nguyên văn人鸭 – nhân áp, có thể tham khảo từ chuyện Ngũ ca trong “vương
triều Khang Hy”, để chỉ việc nhà giàu cho tá điền có thân nhân nằm trong tay chủ bị chỉ định chịu tội thay, có đôi khi là đổi tiền để chịu tội
thay nhưng không phổ biến bằng trường hợp thứ nhất.
Vương
lão phu nhân xót xa khóc lóc, dợm xin xỏ kể lể, chợt nghe một tiếng đập
bàn mạnh mẽ, Thịnh Hoành xanh mặt đứng lên, đanh giọng: “Khỏi cần nhiều
lời, Khang Vương thị nhất định phải bị trừng phạt! Nếu mẹ vợ muốn làm to chuyện, giữ lại mạng sống cho dì, vậy cứ làm đi. Họ Thịnh cũng không
phải hạng dễ ức hiếp!”
Nghe những lời vợ con nói, ông ta tức điên cả người, mặt thoắt xanh thoắt đỏ, hầm hừ bực dọc.
Ông ta làm quan đúng phận, làm người thành khẩn, việc nhà ngăn nắp, con cái đa phần xuất sắc, không bóc lột chèn ép dân chúng, cũng không tham dự
đảng phái tranh đấu, càng không dễ dàng đắc tội với ai. Cẩn thận vài
chục năm, khó khăn lăn lộn tới hôm nay, mắt thấy họ Thịnh sắp đến thời
thịnh vượng lại xảy ra chuyện thế này, còn nhăm nhe hủy hoại tiền đồ làm quan của con cả mà ông ta coi trọng nhất, ai mà nhịn nổi nữa!
Ông ta chọc vào ai à?! Oan chết mất! Chuyện xấu này lại không phải ông ta gây ra!
“Tôi tự hỏi đối xử với vợ chồng dì Khang không tệ, bất kể tiền bạc hay việc
quan, hễ có khả năng tôi bèn ra sức tương trợ!” Thịnh Hoành giận dữ
khẳng khái: “Dì ấy lại dám trả ơn tôi như vậy?! Mẹ tôi không thích dì
ấy, dì ấy bèn ra tay giết hại. Xin hỏi mẹ vợ, dì ấy coi họ Thịnh là cái
gì?! Muốn hạ độc thì hạ độc, muốn vu oan thì vu oan, chẳng thèm kiêng
nể, chắc nghĩ họ Thịnh dễ bắt nạt phỏng!”
Vương lão phu nhân xanh mặt, đời này bà ấy còn chưa từng bị chế nhạo đến độ này, còn là con rể
vốn luôn lấy lòng hiếu thảo nữa chứ.
Ngừng giây lát, ông ta tiếp
tục cười gằn: “Thảo nào dì ấy không sợ, giờ tôi mới biết, tất cả đều do
có mẹ vợ ra sức bao bọc! Xem ra mẹ vợ coi thường tôi! Cho rằng tôi yếu
đuối dễ lừa, nhận định họ Thịnh neo người, bèn lấy tiền đồ làm quan của
con tôi và danh vọng nhà tôi để cưỡng ép. Được, được, được lắm, lên công đường thì lên công đường!”
Ông ta đột nhiên chỉ vào cậu Vương,
râu thổi bay lên: “Bao năm qua, trên tay dì ấy chỉ e không phải hai, ba
mạng người đâu, anh vợ che lấp cho dì ấy bao lần, giữ kín miệng bao
nhiêu người nhỉ. Lên công đường phơi bày hết ra, để tôi xem, mấy tội
cộng lại, dì ấy còn giữ được tính mạng hay không!”
Vừa dứt lời,
mợ Vương biến sắc, kéo mạnh tay áo chồng, bắn ánh mắt bực tức, cậu Vương đổ mồ hôi ròng ròng. Thịnh Hoành trơn như quả bóng, dù từng giúp đỡ,
nhưng đa phần là cho bạc, đỡ lời hộ, không hề dính thị phi, còn chính
bản thân cậu Vương lại dính vào rất sâu. Nếu những chuyện cũ năm xưa đều bị lôi ra, chẳng những Khang Vương thị xong đời, bản thân ông ta chắc
cũng mất chức. Nghĩ đến điều này, ông ta bèn nhìn Vương lão phu nhân:
“Mẹ…”
Vương lão phu nhân đương nhiên nhận ra vẻ cầu xin trong mắt con trai, đáy lòng bà ta lạnh buốt xót xa, chán nản ngã ra đằng sau,
đôi tay đỡ ghế run lẩy bẩy, đến lúc này chẳng thể nói được gì nữa, thất
bại thảm hại.
Minh Lan săm soi nét mặt bà ấy, biết bà lão này trong lòng đã đầu hàng bèn âm thầm vui vẻ.
Nàng ngắm người ngoài, Cố Đình Diệp lại chỉ chuyên chú ngắm nàng, lưu ý từng cái nhăn mày, từng niềm vui nỗi buồn của nàng.
Bấy giờ, đột nhiên một nàng hầu nhanh chóng chạy vào, Minh Lan kinh ngạc: “Thúy Bình, sao chị lại đến đây?”
Thúy Bình vui mừng rơi lệ, vội vã quỳ xuống: “Lão phu nhân tỉnh rồi!… Phòng
ma ma sai tôi mau tới bẩm báo, lão phu nhân tỉnh rồi!”
Lời này tựa như nắng hạn gặp mưa rào, ai nấy đều bật dậy.
Thịnh Hoành thở phào nhẹ nhõm: không có đại tang.
Vương thị mềm oặt: không cần chém đầu lăng trì.
Vương lão phu nhân thẳng lưng khỏi ghế: ít nhất không cần đền mạng.
Minh Lan vừa cười vừa khóc, chắp tay hướng lên trời vái lạy, miệng lẩm bẩm:
Cảm ơn ông trời, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, sau này tôi nhất định
ăn nhiều rau xanh, không dám kén ăn! Không ăn đồ tanh… không ăn cả chân
giò lợn nữa!
Cố Đình Diệp đứng bên cạnh:…
Cả nhà chỉ có một người ngoại lệ.
Trường Bách vẫn bình thản như thường, thấy trên bàn không tách trà thừa nào
bèn xách ấm lên đổ vào mồm, giục ngựa phi vội đến, sau đó cãi nhau đến
khô cả cổ… Tội chết đã miễn, tội sống nên cân nhắc thế nào nhỉ.
Hai năm phán quyết kha khá vụ việc, huyện thái gia không phải ngồi rồi. Đặt ấm trà xuống, anh ấy nhanh chóng ra quyết định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT