Minh Lan kề bên bà nội hồi lâu, Lâm thái y cau mày bước vào nhà. Minh
Lan nghiêng người lau khoé mắt, đoạn quay lại nói: “Làm phiền thái y,
hay là ngài cứ nghỉ thêm đi.”
Lâm thái y đã thiếp đi cả canh giờ
trong chái phòng, tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Ông ta chắp tay bảo
Minh Lan: “Phu nhân khách khí. Lão phu nhân vẫn chưa tỉnh dậy, lão già
này cũng ngủ không ngon.” Ông ta thấy mặt mũi Minh Lan đầy vẻ âu lo, bèn an ủi: “Phu nhân nghĩ thoáng ra, đêm qua tôi hạ châm, mạch của lão phu
nhân tựa hồ đập vững vàng hơn rồi.”
Minh Lan nói: “Chung quy tỉnh lại sớm mới tốt.” Dù nàng không hiểu nhiều về y thuật, nhưng cũng biết
mê man thời gian dài như vậy hết sức bất ổn.
Lâm thái y đồng ý: “Đúng vậy. Tỉnh dậy mới chẩn trị kỹ càng được, uống thuốc châm cứu tiện lợi hơn nhiều.”
Hai người trò chuyện đôi câu, Phòng ma ma kéo Minh Lan đi dùng bữa sáng, uể oải ăn nửa bát cháo, gặm vài miếng xíu mại chân giò bọc lá sen thơm
nức, Minh Lan bèn đặt đũa xuống. Bấy giờ trời đã sáng bảnh, Lục Chi
nhanh chóng bước vào, vui mừng thốt: “Phu nhân, người đến rồi.” Vợ Lưu
Côn cúi đầu đi theo sau. Minh Lan khen ngợi: “Lưu ma ma vất vả.”
Mặt vợ Lưu Côn hơi tái nhợt, thấy trong phòng không có người ngoài bèn nói
nhỏ: “Dì Khang một mình đến phòng thái thái. Những người bà ta dẫn theo
đang bị cô Tiểu Đào canh chừng.”
Minh Lan nói: “Mấy kẻ đó ắt đều là tâm phúc của dì.”
Vợ Lưu Côn ngẩng đầu, mắt ánh vẻ bội phục: “Phu nhân đoán đúng lắm, tổng
cộng đi theo bốn bà hầu nàng hầu, chỗ gác cổng có sáu hộ vệ. Trong bốn
người này, hai nàng dâu vốn là nô bộc sát sườn của dì Khang, hai bà hầu
là quản sự đáng tin. Có điều…” Hai chị em họ Vương suốt ngày dính lấy
nhau, không chỉ dì Khang hiểu biết sự vụ nhà họ Thịnh, người bên cạnh
Vương thị cũng rõ chi tiết họ Khang.
Minh Lan hỏi: “Có gì không ổn, ma ma mau nói.”
Đến tình cảnh này, nếu dì Khang không bại, thân là người lừa được bà ta vào tròng cũng không xong, vợ Lưu Côn bèn lập tức thưa: “Có một vị Kỳ ma
ma, bà ta vốn là nhũ mẫu của dì Khang, là nô bộc theo chủ nhân tới nhà
chồng.”
Minh Lan cau mày: “Hôm nay bà ta không đi theo ư?”
Vợ Lưu Côn gật đầu, bổ sung: “Tuy Kỳ ma ma đã lớn tuổi nhưng luôn là tri
kỷ của dì Khang.” Ngụ ý, nếu dì Khang muốn làm chuyện bí ẩn, dù người
khác không biết, Kỳ ma ma chắc chắn biết. Bà ta lại thêm: “Có điều, xưa
nay Kỳ ma ma rất cẩn thận, chỉ e khó mà lừa gạt.”
Minh Lan đứng
dậy, dạo vài bước trong phòng, chợt cúi người thủ thỉ bên tai vợ Lưu
Côn, bà ta giật mình, thốt giọng kinh ngạc: “Đúng vậy, hai người đó đều
là… Việc này làm sao phu nhân biết?” Minh Lan cúi đầu trầm tư giây lát,
lại nhỏ nhẹ dặn dò một lúc.
Vợ Lưu Côn ngẩn ra: “Phu nhân, vì sao ngài không…” Chợt im miệng, bà ta vốn lanh lợi, làm việc nhiều năm, nghĩ kỹ bèn rõ.
Minh Lan mỉm cười: “Lưu ma ma là người thông minh, hoàn thành giúp tôi việc này, tôi nhất định trọng thưởng.”
Minh Lan phe phẩy tay, cười bảo: “Không cần vội đến thế. Ma ma đi ăn, nghỉ
ngơi chút đã, rồi lại đây đi cùng cậu cả Đồ, chỉ cần ma ma ra mặt thôi,
chuyện còn lại không cần bận tâm.”
Vợ Lưu Côn đồng ý lùi ra, Minh Lan lại sai người đi gọi cậu cả Đồ.
Đồ Long năm nay độ bốn mươi, dáng người thấp nhưng cường tráng, tướng mạo
phúc hậu, quả thực khác biệt một trời một vực so với hung thần ác sát Đồ Hổ, nhưng vô cùng chững chạc giỏi giang. Minh Lan dặn dò thế này thế
kia một hồi, hắn cười ha ha: “Phu nhân yên tâm, việc này đơn giản.”
Minh Lan than thở: “Bắt người như cậu Đồ phải chơi tiểu xảo thế này, thực bất đắc dĩ.”
Đồ Long nghiêm mặt: “Phu nhân đừng nói vậy. Hầu gia lôi anh em chúng tôi
ra khỏi đống người chết, hiện giờ anh em tôi lại có vợ có con, có nhà có của, sống ngày giàu có an nhàn, tất thảy đều dựa vào ân lớn của Hầu
gia. Phu nhân cứ an tâm ngồi nhìn là được.”
Đưa mắt nhìn Đồ Long ra ngoài, Minh Lan vững lòng hẳn, bấy giờ mới dẫn Lục Chi từ tốn đến sân của Vương thị.
Bình thường sáng sớm ngày hè phủ họ Thịnh luôn sôi nổi, kẻ chọn mua cầm rau
quả cá tôm tươi mới về, trên mấy phòng bếp vấn vít khói nhẹ, nhóm hầu
gái hoặc tụ tập với nhau, hoặc cầm hộp đồ ăn lớn nhỏ đưa cơm sáng cho
nhóm chủ nhân. Bà hầu làm việc nặng đã quét xong vườn, cười nói xuống
phòng bếp dùng đồ ăn sáng, bản thân mình thì bị Đan Quất dựng dậy khỏi
giường.
Nhưng hôm nay, trên đường đi lạnh lẽo buồn tẻ, không thấy một bóng người. Đám hạ nhân đều thông minh, thấy sân cổng các nơi đều
bị ngăn chặn, hộ vệ phủ Hầu đến lạnh lùng cứng nhắc, tổng quản Lai Phúc
bên cạnh lão gia lại còn dặn dò không được lộn xộn, cộng thêm Thịnh lão
phu nhân đột nhiên đổ bệnh, trong lòng ai nấy đều ngờ vực, chẳng qua
không dám chủ động hỏi thăm.
Vừa tới nhà chính, bỗng thấy mấy đứa hầu co đầu rụt cổ ở cửa, bọn họ thấy Minh Lan bèn đứng nghiêm, không
dám nói lời nào. Một đứa hầu gần người Vương thị nhỏ giọng bẩm: “Cô Sáu
đến. Ban nãy dì Khang cũng mới tới, thái thái bảo chúng tôi ra ngoài
chờ, bọn họ nói chuyện riêng.”
Minh Lan đáp: “Các cô thông minh
lắm, thái thái sai các cô chờ ở bên ngoài là có ý cả. Đừng học đòi những kẻ không yên phận, nghe lén chủ nhân nói chuyện rồi lại hại đến thân.”
Đám hầu gái vội vã gật đầu rồi tới tấp tránh đường. Bọn họ nghe nói Tiền ma ma bị đánh một trận ra trò vì nghe trộm lão gia thái thái nói chuyện.
Minh Lan đi vào trong, vòng qua một hành lang ngắn, cách nhà chính vài bước
liền nghe thấy trong phòng vẳng tiếng tranh cãi chửi bới quyết liệt:
“…Chị bảo sao, chị nói thật ư?! Em là em gái ruột của chị, sao chị nỡ
hại em…!”
Minh Lan mỉm cười, chân nện bước đều đặn, nàng đi thẳng vào trong, ngừng lại bên cửa, lách người nhìn vào. Vương thị tức tím
tái mặt mày, nắm cổ áo dì Khang gào lên, dì Khang lại cười mỉm chi gỡ
tay bà ta ra: “Em sợ gì chứ. Chị lo hộ em còn gì. Lão chủ chứa đó mãi
không chịu chết, đè nặng trên đầu em, bao giờ em mới rạng rỡ mặt mày
được?”
Gân xanh trên trán Vương thị hằn lên, kích động kêu: “Lòng dạ chị độc ác thế? Dù sao cũng là mạng người đấy! Lão phu nhân dù muôn
ngàn không phải, nhưng sao lại hãm hại tính mạng người ta?!”
Dì Khang ra sức bỏ tay Vương thị ra: “Bây giờ em mới giả vờ hiếu thảo hả, nếu như thế lúc đầu còn đồng ý làm chi?”
“Em chẳng qua chỉ mong bà ấy bị ốm thôi! Hoặc sâu chuyên tâm dạy dỗ Toàn nhi, bình yên hưởng phúc!”
“Bỏ thuốc nào mà chẳng là hại người?” Dì Khang lạnh lùng: “Em mau giấu diếm chuyện này, đợi lão chủ chứa đó tắt thở, chẳng ai hay biết, sau này
trong phủ ai dám lên mặt với em?!”
Vương thị hổn hển: “…Còn Toàn
nhi của em thì sao, chị biết rõ nó đang ở chỗ lão phu nhân, nếu nó cũng
ăn cái bánh đó, chẳng phải cũng bị hại chết còn gì.”
Dì Khang phản bác: “Em chả bảo bà ta sợ Toàn nhi bỏ bữa nên không cho ăn điểm tâm còn gì?”
Vương thị nhìn chằm chằm: “Làm sao bảo đảm được, chị dùng thuốc độc như thế, nếu lỡ nó ăn phải thì sao?”
Dì Khang cười nghiêng ngả, vừa đỡ Vương thị vừa dỗ: “Ôi chao, cứ cho là
chị sơ sẩy quên mất. Toàn nhi có việc gì đâu. Bởi thế mới nói, ông trời
cũng phù hộ cho em gái đấy!”
Vương thị nghiến răng nghiến lợi: “Chị cố ý! Được được được, tôi coi như hiểu chị rồi…”
Dì Khang thấy Vương thị tràn ngập hận thù, tức thì sắc mặt lạnh lẽo, buông lời đe dọa: “Em rắp tâm bất lương với mẹ chồng đã lâu, còn giả vờ giả
vịt làm gì? Giờ chuyện đến nước này, lẽ nào em định làm ầm lên?! Chị nói cho em biết, đừng tự làm khổ mình, chị có thể phủi sạch, nhưng em thì
không chạy thoát đâu!”
Vương thị thở hồng hộc trợn mắt với bà ta một lúc, chán nản ngã ngồi xuống ghế: “…Hiện thời ai cũng không chạy thoát.”
Dì Khang kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là bà đã rơi vào tay tôi, đừng hòng chạy thoát.” Minh Lan mỉm cười.
Vừa thấy nàng, Vương nhảy dựng lên như con thỏ, run rẩy đứng cạnh bàn, bất
giác nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ sau lưng Minh Lan nhảy ra gã hung ác kia.
Dì Khang sắt mặt lại: “Cô tới làm gì?”
Minh Lan ngạc nhiên: “Đây là nhà mẹ đẻ của tôi, bà nội tôi bệnh nặng, vì sao tôi không thể tới?”
Dì Khang thầm bực tức, quay lại bảo Vương thị: “Không dạy dỗ con gái đi à, có kiểu nói chuyện với bề trên thế ư?”
Vương thị bụng nhủ, chị đừng vội sĩ diện, đợi lát nữa chị không bị lột da là
may đấy. Bà ta dứt khoát quay sang một bên, chẳng nói chẳng rằng.
Dì Khang đành phải ngoảnh lại, trợn mắt với Minh Lan: “Tôi có chuyện muốn nói với mẹ cô, bận lắm, cô ra ngoài đi.”
Minh Lan cười cười: “Tôi cũng bận ghê cơ, chỉ nói với dì hai việc là xong.”
Nàng đanh mặt: “Một, dì quả nhiên học thức uyên bác, kiến thức uyên
thâm, dùng nước mầm ngân hạnh hay lắm.”
Dì Khang biến sắc, âm độc thốt: “Cô nói gì, tôi hoàn toàn không rõ.”
Minh Lan phớt lờ, tiếp tục: “Hai, thái thái đã khai hết rồi.”
Bầu không khí trong phòng tức khắc lạnh hẳn, dì Khang nhìn Vương thị, thấy
Vương thị chán nản gật đầu, trong lòng suy tính trăm vòng, ngay lập tức
giả vờ kêu: “Con bé này nói gì vậy, dì chẳng hiểu gì cả.”
Minh Lan gật gù: “Dì không hiểu cũng chả sao, đợi tôi thẩm vấn xong, chuyện gì cũng rõ ràng hết.”
“Thẩm vấn cái gì? Chẳng lẽ cô dám thẩm vấn tôi?” Dì Khang cười thách thức.
Vương thị cười nhạo, cất giọng hả hê: “Chị cho rằng hôm nay chị còn ra khỏi cửa phủ Thịnh được?”
Dì Khang tái mét, trợn mắt ngỡ ngàng: “…Nó dám?” Làm sao có thể?Minh Lan nhoẻn cười, ngoảnh lại kêu: “Người đến chưa? Vào đi.”
Lục Chi chờ ở ngoài cửa cao giọng đáp: “Đến rồi ạ, để em đi gọi.”
Một lát sau, hai bà hầu thong thả vào nhà, phía sau là hai gã thị vệ kéo
một kẻ yếu ớt vào, ném mạnh người xuống sàn, hai gã thị vệ cung kính lui ra ngoài.
Dì Khang tim đập kịch liệt, định thần nhìn kỹ, người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hóa ra là Tiền ma ma.
Tiền ma ma vẫy đôi tay lẫn lộn máu thịt, kêu gào: “Thái thái, cô Sáu tha cho tôi đi, tôi, tôi khai hết!” Bà ta nhác thấy dì Khang liền vội vàng chỉ
vào: “Đều do dì Khang, chính là bà ta! Bà ta dặn tôi, thái thái có mắt
như mù, không biết dùng người, chỉ một mực tin vợ Lưu Côn nên mới chẳng
ngó ngàng gì đến tôi. Bà ta hứa cho tôi bạc, lại hứa cho tôi thêm việc,
bảo tôi kể hết mọi việc của thái thái, ngay cả bé như cây kim sợi chỉ
cũng phải khai báo!”
Nói rồi bà ta liên tục dập đầu, trên mặt
không phải máu thì cũng là nước mũi nước mắt: “Thái thái, tôi chẳng may
nghĩ quẩn, ghen tị với vợ Lưu Côn. Niệm tình tôi hầu hạ mấy năm nay mà
tạm tha cho cái mạng hèn này của tôi đi!”
Vương thị tức điên, chỉ vào Tiền ma ma: “Tiện tỳ, ta nuôi hạng ăn cháo đá bát như thế à!”
Minh Lan vẫy tay, sai thị vệ kéo Tiền ma ma xuống, sau đó ngoảnh lại, dịu dàng nói: “Dì bảo tôi có dám hay không?”
Nhìn vết máu còn sót lại trên nền, thân thể dì Khang bắt đầu run lẩy bẩy.
“Đây là dì của tôi, hai vị ma ma nhẹ nhàng một chút.” Minh Lan dặn dò.
Hai bà hầu đồng thanh đáp ứng, bọn họ tiến lên, mỗi người một bên kề sát dì Khang, động tác vô cùng thành thạo, dì Khang lập tức không thể động
đậy.
Bọn họ vốn là nô bộc có tội của Tứ vương phủ thời tiên đế,
ngày thường giúp việc cho ma ma chuyên phụ trách thi hành hình phạt
trong vương phủ. Sau này nghịch vương mưu phản, bại sự tự sát, cả phủ
phải chịu tội, phận tép riu như họ cũng chạy không thoát.
Hạng
người như họ không có con cái, lại không có phẩm cấp, bị giam giữ hơn
một năm, vừa ốm vừa yếu, ai ngờ một bức thánh chỉ liền được ban cho đại
tướng quân tôn quý. Vì lai lịch bọn họ mẫn cảm, ngày thường ít người để ý tới, may mà phu nhân mới nhân hậu, mời thầy thuốc khám bệnh cho họ,
nuôi ăn nuôi ở, lại giao việc dạy quy củ cho những đứa hầu mới vào phủ.
Bọn họ còn thuận tiện nhận mấy đứa con gái nuôi, thầm nhủ cứ vậy sống
đến già cũng là may mắn.
Lần này phu nhân dẫn bọn họ đến phủ
Thịnh, việc xấu xa bậc này bọn họ từng bắt gặp nhiều trong vương phủ
rồi, tức khắc nhất định không hỏi, không nói, không nghe, xử sự cẩn
thận, chẳng những báo đáp ân tình của Cố hầu phu nhân, ngày sau lại sống càng thoải mái hơn.
Dì Khang bị hai bên ép, không biết hai bà
hầu làm thế nào mà cánh tay bủn rủn, cố vùng vẫy cũng không có sức, đành phải gắng gượng giãy dụa, hai bà hầu bẻ quặt cánh tay bà ta ra, khuỷu
tay tức khắc bứt rứt đau đớn. Dì Khang đau đến nỗi thở hắt ra, gần như
chảy nước mắt. Ngẩng đầu thấy khóe miệng Minh Lan đầy giễu cợt, bà ta
phẫn nộ kêu gào Vương thị: “Em gái, chị dẫu sao cũng là chị ruột em, em
dám cho phép con ranh chết tiệt này hành hạ bắt nạt chị ư?”
Vương thị đứng bên cạnh ghế, ngơ ngẩn: “Anh cả với chả anh hai, chị gái với
chả em gái.” Mới nãy còn chống chế đến cùng, bắt mình chịu oan, bây giờ
chị ta lại nhớ tới tình chị em cơ đấy.
Minh Lan suýt thì bật cười, hiếm khi nghe thấy Vương thị nói được câu vần điệu đầy thâm ý như thế.
Dì Khang toan kêu to, một bà hầu nhanh chóng vặn cằm bà ta, dì Khang rầu rĩ kêu đau, trẹo hàm, bà ta há mồm kêu khàn khàn.
Đưa mắt nhìn hai bà hầu đưa dì Khang đi, Minh Lan quay lại nói: “Cha đâu rồi ạ?”
Vương thị vịn ghế chầm chậm ngồi xuống: “Lão gia tức lắm, sang thư phòng
rồi.” Trên thực tế, Thịnh Hoành răn dạy bà ta một trận, nói thẳng nếu
việc này không giải quyết được, ông ta nhất định bỏ vợ.
“Một lúc sau, con sẽ bảo thị vệ rút khỏi cổng.” Minh Lan nói.
Vương thị giật nảy: “Tại sao?”
“Phải mua thức ăn nấu cơm chứ.”
Vương thị lúng túng: “Chẳng, chẳng phải nói, sợ để lộ phong thanh còn gì?”
Minh Lan tươi cười: “Tóm được người cần tóm rồi, còn mấy kẻ nữa thôi. Trong
nhà cứ đóng cửa mãi, không ai ra vào, khác hẳn bình thường, láng giếng
trông thấy lại chẳng sinh nghi?”
Vương thị nghĩ cũng phải, bèn im lặng.
Minh Lan lại gần bà ta, dịu giọng: “Thái thái, sau khi mở cổng, tin bà bị
bệnh, còn cả dì Khang đang ở phủ chúng ta phải để người khác biết.”
Vương thị ngẩn ngơ không rõ.
Minh Lan nhỏ giọng: “Bên họ Vương nếu biết sớm, lúc đó vẫn chưa cạy được mồm dì Khang, việc này chắc chắn đổ hết lên đầu thái thái. Nếu muộn chút họ mới biết, con lại tra xét rõ ràng, thái thái liền giảm liên quan hẳn
một nửa.”
Vương thị thầm sợ hãi, bà ta hiểu ý đồ của Minh Lan: “Ta… Mấy ngày nữa mới nói với họ Vương.”
Minh Lan nhoẻn cười: “Bà chủ họ Khang cả đêm không về, kiểu gì cũng có người để ý. Thái thái chỉ cần giấu một ngày là được, hơn nữa…” Nàng tươi
cười: “Cũng không cần lâu đến thế.”
Ý tứ nửa câu sau, liên hệ tới Tiền ma ma thương tích đầy mình ban nãy, khiến Vương thị lạnh cả người.
Minh Lan lại tiếp: “Nếu vậy, làm thế nào ước thúc miệng lưỡi kẻ dưới, phải nhìn xem bản lĩnh của thái thái.”
Từ lúc nàng phái thị vệ bao vây phủ cho đến giờ, mới trôi qua nửa đêm cộng thêm một buổi sáng sớm, đám nô bộc trong phủ vẫn không biết chuyện gì
xảy ra. Nhìn về lâu dài, một khi lời đồn phát tán, kẻ xui xẻo đầu tiên
là Vương thị, tiếp theo là Thịnh Hoành, kế đến mời là Trường Bách đang
làm quan và mấy cô con gái đã lấy chồng, a, còn cả Trường Phong sắp bước vào quan trường nữa.
Vương thị cũng nghĩ đến điều này, suy nghĩ
giây lát, mệt mỏi nói: “Cứ bảo trong nhà có trộm, trong ngoài cấu kết,
chẳng những mất đồ quý trọng còn làm lão phu nhân sợ hãi ngã bệnh, vậy
nên mới mời cô Sáu tới giúp đỡ điều tra tìm lại vật đã mất.”
Minh Lan tỏ ra hài lòng: “Nói vậy rất tốt.” Trong nhà có trộm đích thực
không phải việc hay ho, yêu cầu nô bộc đều phải kín miệng, không được
thảo luận, như thế cũng không bị đột ngột.
“Kẻ… kẻ trộm đó là ai? Phải nói thế nào đây.” Vương thị giống học sinh thấy thầy giáo, cất
giọng thăm dò khách sáo, hiện tại bà ta sợ Minh Lan lắm.
“Đương
nhiên là Tiền ma ma.” Minh Lan chẳng chút do dự: “Chẳng những trộm cắp
tài vật, còn nghe trộm chủ nhân nói chuyện. Vừa vặn xử lý cả thảy.”
Nhắc đến Tiền ma ma, Vương thị âu lo, dè dặt nhìn Minh Lan: “Bà ta đích thực đáng chết, nhưng… dù sao cũng ở trong phủ vài chục năm, hay là… tha cho bà ta lần này? Phạt bà ta chịu lao dịch.” Dẫu gì làm bạn sớm chiều mấy
chục năm, thời gian bà ta gặp Tiền ma ma và vợ Lưu Côn còn nhiều hơn
thời gian nhìn thấy con cái và đức ông chồng, nếu người toi thật, bà ta
lại mềm lòng.
Minh Lan đang định ra ngoài, nghe vậy bèn dừng bước, ngoảnh lại nhìn Vương thị, tỏ ra khó hiểu.
Vương thị bị ngắm nghía đến phát sợ, cất giọng ngượng ngùng: “Nếu con thấy không ổn, coi như ta chưa nói.”
Minh Lan lẳng lặng nhìn, từ tốn: “Hồi nhỏ con từng hỏi bà nội, thái thái
lòng dạ hẹp hòi, lại ích kỷ hồ đồ, tại sao lúc đầu bà lại chọn ngài làm
con dâu? Bà nói, dù thái thái có muôn vàn điều không tốt, nhưng có một
chỗ tốt, chính là mềm lòng, không phải hạng độc ác nham hiểm, dù cho
ngài con dao ngài cũng không muốn lấy mạng kẻ khác.”
Nửa câu sau
là về việc năm xưa, Vương thị tưởng dì Vệ khỏe mạnh rắn rỏi mới để mặc
cho dì Lâm gây sóng gió, dì Vệ nếm mùi đau khổ, có lẽ không giữ nổi đứa
bé, tương lai bọn họ biến thành kẻ thù, bà ta làm ngư ông đắc lợi.
Song dì Vệ thật sự qua đời, Vương thị cũng áy náy hồi lâu (bà ta cho rằng
trách nhiệm của mình là nhỏ nhất), mỗi lần phủ Thịnh đi chùa quyên tặng
đèn chong, bà ta luôn thành thật quyên cho dì Vệ thêm một khoản tiền.
“Bà nội còn nói, chỉ tiếc tính tình thái thái cả tin, dễ bị người khác xúi
giục. Có loại người lòng dạ độc ác như dì Khang ở bên cạnh, bà chẳng yên tâm nổi. Tương lai thái thái hiểu ra, không qua lại với dì Khang nữa,
bà bèn giao hết sự vụ lại cho ngài, cũng để thái thái hãnh diện làm mẹ
chồng, người một nhà bình thản sinh hoạt.”
Dứt lời, trong lòng Minh Lan liền đau xót, khóe mắt cay cay, khó chịu lắc đầu ra ngoài.
Vương thị ngơ ngác ngồi tại chỗ, lòng rối như tơ vò. Tại sao bà ta lại rơi vào tình trạng này?
Hồi còn bé sống ở trấn nhỏ, dù không cực kỳ giàu sang phú quý, nhưng chú
thím coi mình như châu như bảo, nếu muốn hái sao trên trời, chú cũng giả vờ lấy thang, đùa bản thân cười vui vẻ. Ban đêm mùa đông mình sợ lạnh,
thím sợ bình nước làm bỏng bèn mỗi đêm đặt chân tay mình để lên bụng mà
ngủ.
Tận khi lên mười tuổi, cha mẹ mới đưa mình về nhà. Trong nhà phú quý, khách qua lại không giàu cũng sang, còn cả chị gái xa lạ xinh
đẹp, phong thái cao quý, học thức uyên bác, mình không khỏi tự ti mặc
cảm.
Kỳ thực mình vẫn hoài niệm trấn nhỏ non xanh nước biếc, chú
thím nhất mực thương yêu mình, cha mẹ dù rất thương mình nhưng luôn bận
bịu. Ma ma sát sườn từng bảo mình: “Chú thím của ngài chỉ là thương
nhân, cha ngài là đại thần được hoàng thượng coi trọng, mẹ ngài là cáo
mệnh phu nhân có thể ra vào hoàng cung. Ngài muốn làm con gái thương
nhân thấp kém hay là thiên kim nhà cao cửa rộng nào?”
Từ lúc đó,
mình cố gắng ra vành ra vẻ, học đòi điệu bộ của chị gái, quyết tâm làm
một tiểu thư khuê các được người người kính nể.
Hai năm nay chẳng biết tại sao, vợ Lưu Côn khuyên, Hoa Lan khuyên, con trai con dâu
khuyên, những lời tử tế, một câu mình đều không nghe lọt tai, ngược lại
dì Khang nói những điều lố lăng vớ vẩn thì mình lại thích nghe.
Dần dần, đầy bụng mình đều là hờn giận, càng ngày càng cảm thấy tất cả mọi
người đều có lỗi với mình, lúc nào cũng muốn trút giận lên kẻ khác, như
thể nhập ma.
Nhớ tới chú thím hiền lành tốt bụng, những người tốt như vậy nếu biết bản thân biến thành thế này, liệu sẽ đau lòng thế nào
chứ. Mình cũng có thể đến tìm con gái thổ lộ xin giúp đỡ, nhưng nếu nó
biết mẹ nó gây ra tai họa nhường này, liệu Hoa Lan sẽ dùng ánh mắt gì
xem mình? Còn cả Trường Bách… Mình có mặt mũi nào gặp con trai đây.
Tại sao mình lại đến nông nỗi này? Vương thị hết sức đau buồn, nhoài lên bàn khóc toáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT