Lâm thái y có bản lĩnh gia truyền là chuyên nghiên cứu vết thương ngoài da, mất nước bên trong, cầm máu cấp cứu, điều dưỡng gân cốt, là một vị thầy thuốc được các vị võ tướng thường xuyên đón tiếp nhất. Đan Quất và quản gia ngoài viện đồng thời ra ngoài, mời được Lâm thái y bèn trực tiếp tới nhà họ Thường, mãi đến lúc hoàng hôn thắp đèn mới về.

” Phu nhân yên tâm. Niên nhi trông nguy hiểm nhưng thực chất không đáng ngại.”

Niên nhi không phải là hạng thiếu niên đọc sách tay không khiêng không nổi vai trần vác không xong, lúc xe ngựa lật nghiêng, cậu bé lập tức vịn vào vách xe nhảy ra nên chỉ bị thương ngoài da, bụng và các chỗ quan trọng trên cơ thể không ảnh hưởng.

Minh Lan sực nhớ ra một chuyện, bèn vội vã hỏi: “Tay, chân thì sao?” Quan trường thời cổ đại không có điều lệ bảo vệ người khuyết tật, nếu như vẻ ngoài bị tổn hại thì hỏng cả đời. Đan Quất cười khổ: “Đi đứng không sao, có điều cánh tay… Lâm thái y bảo, xương tay phải bị rạn, cổ tay trái gãy nhẹ.” Trái tim Minh Lan vọt lên tận cổ họng, người đọc sách làm sao để tay bị thương chứ!

Nàng nhanh chóng hỏi: “Có thể chữa khỏi được không?” Đan Quất tiến lên trả lời: “Phu nhân đừng vội. Tôi thấy Lâm thái y nắn xương cho Niên nhi, bôi thuốc, nẹp chặt lại rồi. Lâm thái y bảo Niên nhi còn nhỏ, vóc người chưa phát triển, xương chưa chắc chắn, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế, điều trị tỉ mỉ sẽ khỏi, không để lại di chứng gì.”

Bấy giờ Minh Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tức thì gọi quản gia ngoài viện cầm hai trăm lượng bạc tới phủ họ Lâm, dặn dò vô số lời tâng bốc khẩn cầu, nhắc rằng vị kia là người cũ duy nhất bên cạnh mẹ đẻ của hầu gia họ Cố, nhất định phải hết lòng chữa trị. Lâm thái y từ chối hồi lâu đành phải nhận, đồng ý đến khám lại thường xuyên. Minh Lan lại bảo phòng thu chi đưa năm trăm lượng bạc đến chỗ Thường ma ma, để sau này bất luận là mua dược liệu hay trả phí khám cũng dư dả hơn.

“Bảo ma ma rằng không cần vội, cần gì cứ đến lấy. Nếu bạc không đủ thì sai người tới bảo một câu, người nhà cả, không được khách sáo.” Minh Lan tha thiết dặn dò kẻ đưa lời: “Nhắc ma ma không cần tới chỗ tôi nữa, chăm sóc cẩn thận Niên nhi nhé.”

Đợi người đi rồi, Minh Lan ngồi phệt xuống giường gấm ngẩn ngơ, không biết từ khi nào mới nhận ra làn môi đau nhức, chắc do nàng cắn mạnh quá. Nàng không nhịn nổi thầm nảy sinh nỗi hận, tốt nhất đừng để nàng biết việc này có quan hệ với bọn họ, nếu không nàng chắc chắn dạy cho một bài học! Để bọn họ biết được cái gì gọi là “luật bảo vệ trẻ vị thành niên”.

Sáng sớm hôm sau, Minh Lan sai người giết gà, nấu rượu, đốt pháo, vì Cố Đình Diệp không có nhà, đành mời Đình Vĩ cúng tế thay.

Lễ nghi đơn giản xong xuôi, bắt đầu vào tiệc. Hai bàn đàn ông đặt ở sảnh ngoài, bàn khách nữ đặt ở sảnh nhỏ bên trọng, bọn trẻ con thì đặt hai bàn ở chỗ khác. Từ khi chia nhà, đàn ông phủ Cố gặp lại sau xa cách, mỗi người ôm nỗi lòng riêng.

Ngũ lão thái gia cau mày, nếm rượu ngon trong chén mà vị như hoàng liên. Nửa đời người sống dưới vây cánh anh trai, một khi tách khỏi sung sướng, mới biết sự đời gian truân. Vốn tưởng con trưởng Đình Dương tư chất bình thường, nhưng tốt xấu là người thành thật, không mất phong thái quân tử như gió, nào ngờ là phường tham lam háo sắc, đồi bại thối nát. Trong viện của hắn không một đứa hầu nàng dâu quản gia nào tránh thoát, tiền tiêu như nước chảy, một lòng vùi vào làn váy kỹ nữ khắp kinh thành, quả thật bôi nhọ nhã nhặn, cực kỳ cặn bã. Trước kia có anh trai bảo bọc, chị dâu giấu diếm, bà vợ già che chở, ông ta chẳng hay biết gì, bây giờ thì… Ông ta vừa trợn mắt, Cố Đình Dương liền sợ hãi, tay run rẩy, đôi đũa gắp món bụng heo thái sợi trộn rau diếp dấm thơm liền rơi xuống tấm chiếu, Đình Địch ngồi cạnh không hề biết, vẫn đang đưa đẩy chén rượu với Đình Vĩ.

Nhắc đến thằng con thứ hai, Ngũ lão thái gia càng thêm u ám. Cứ tưởng Đình Địch khôn khéo giỏi giang, gánh được trách nhiệm trụ cột trong nhà, nào ngờ ra riêng sống mới hay thằng con không khác gì cái bàn tính đầu thai, việc không dính líu đến mình thì thôi, hễ đụng chạm vào lợi ích trong nhà là so kè chi li. Tính toán việc thằng anh tiêu xài chơi gái cũng được, không ngờ ngay cả thú tiêu khiển nhã nhặn của ông bố cũng cắt xén.

Vợ chồng thằng hai cầm sổ sách phân tích tỉ mỉ rõ ràng, tiền thu trong nhà tổng cộng bao nhiêu, cần tiêu tiền vào đâu mất bao nhiêu, tương lai phải bỏ ra bao nhiêu bao nhiêu, bởi vậy phải liệu cơm gắp mắm… Ông ta nghe mà kinh hãi, nhưng biết thực tế đã vậy, không thể không nhịn đau thả đi hơn nửa môn khách, cả đống sách cổ nghiên, mực nổi danh quý báu cũng phải cân nhắc giảm bớt.

Ông Năm gia thở dài, nâng chén mời ông Tư bên cạnh, rượu vào buồn thêm, ông Tư cũng thở dài thườn thượt.

Thằng cả khỏi cần phải nói, vừa trung thực vừa thích nghe lời vợ, bản thân ông ta có vài sở thích không đứng đắn, lại không thể sai khiến nó giúp đỡ, chẳng phối hợp như thằng út gì cả. Ông ta muốn lên sân khấu hát hí khúc, thằng con sầm mặt không vui. Song trừ hắn, ông ta biết dựa vào ai? Thằng con út cùng chung chí hướng thì đáng tiếc lại là kẻ phá nhà, muốn làm kỳ tài buôn bán song ngã phệt mông xuống đất, khiến ông cha già phải bỏ tiền ra bù hộ! Từ năm ngoái đến năm nay, không biết có bao nhiêu món nợ bòng bong cần phải trả nữa.

Bữa tiệc rượu này càng uống càng lạnh lẽo rét buốt, duy có Đình Vĩ thoải mái như cũ, còn lại chẳng ai còn lòng dạ nào.

So sánh mới thấy, bàn tiệc bên nữ sôi nổi hơn chút. Vừa mới ngồi xuống, Minh Lan chợt sửng sốt, rõ ràng là tiệc trong nhà, sao Thái phu nhân lại thân mật dắt bác Khang lại đây thế kia, còn gọi cả Triệu Nhi tới ngồi cùng bàn các tiểu thư họ Cố.

Thái phu nhân tự nhiên giới thiệu bác Khang cho đám cháu dâu, tiểu bối, nói: “Đây là bác gái của Minh Lan, hôm nay trùng hợp rảnh rỗi, tôi bèn làm chủ mời tới, đông người cũng tưng bừng hơn.” Bác Khang mỉm cười nhã nhặn rộng rãi: “Tôi đường đột quá.” Tứ lão phu nhân liếc sang Minh Lan vẫn yên lặng, nhanh chóng lên tiếng phụ hoạ cùng Ngũ lão thái gia, hồ hởi tỏ ra hoan nghênh.

Do đã chia nhà, chi thứ Tư và chi thứ Năm coi như là khách, theo thường lệ Chu thị và Thiệu thị phải ân cần hầu hạ chia đồ ăn, song được Thái phu nhân cho miễn. Phái nữ dựa theo tôn ti lớn nhỏ, chia bàn ra ngồi, Thái phu nhân và hai bà em dâu cùng bác Khang ngồi một bàn, Minh Lan và các cháu dâu khác một bàn, các cô gái chưa lấy chồng ngồi bàn khác. Xa xa trong sảnh đặt chậu băng, mỗi chỗ đều có đứa hầu đứng cạnh, cầm quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy gió mát, trước sảnh xếp đặt chỗ xướng khúc, thêm vào đó là thức ăn thanh đạm, thích hợp đãi khách.

Qua ba lượt rượu, vở hát cũng xong, các vị tiểu thư dắt tay nhau đi chơi, chỉ có Khang Triệu Nhi bị Thái phu nhân gọi tới bên cạnh trò chuyện, nữ quyến bắt đầu rượu vào lời ra.

“Hôm nay tôi kính chị Huyên một chén!” Địch nhị phu nhân túm lấy Dương đại phu nhân nâng chén: “Nghe nói cậu Chinh làm việc rất tốt, ngay cả Phục lão tướng quân cũng ngợi khen.” Chị ta uống một hơi cạn sạch, Dương đại phu nhân cũng che tay áo uống cạn chén rượu. Địch nhị phu nhân ngồi xuống, vừa cười vừa nháy mắt: “Nếu cậu Chinh sắp có chuyện tốt cũng đừng che giấu chúng tôi đấy nhé!”

Huyên đại phu nhân không đáp lại, trong nụ cười không lấp nổi sự thoả mãn, Thiệu thị thấy vậy không khỏi nghi hoặc, Địch nhị phu nhân giúp đỡ chồng quản lý sản nghiệp của chi thứ năm ở bên ngoài, tai thính mắt tinh, chắc là nghe được phong thanh gì rồi. Chị ta ôn hòa cười hỏi: “Chẳng lẽ em ấy đoán trúng rồi à, cậu Chinh sắp kết hôn sao?” Huyên đại phu nhân chỉ cười không đáp, Địch nhị phu nhân gắp một miếng thịt sườn anh đào, cười bảo: “Tôi lắm miệng quá, không nói nữa, không nói nữa…”

Thiệu thị lơ mơ, Chu thị nhạy bén, nhẩm tính rồi cười: “Chả nhẽ là con gái của Phục lão tướng quân?”

Huyên đại phu nhân không kìm nổi vẻ hớn hở, Bỉnh nhị phu nhân ngồi cạnh thầm ghen ghét trong lòng, song muốn lấy lòng chị dâu, bèn nhanh nhảu nói: “Đừng nói vậy, còn chưa đâu vào với đâu, thanh danh của tiểu thư nhà người ta quý trọng lắm!” Huyên đại phu nhân tươi tắn thoải mái, liếc nhẹ Minh Lan, lên tiếng: “Em tôi nói phải, mọi người ăn nào, ăn nào!”

Sắc mặt các chị em dâu khác nhau, Minh Lan cúi đầu cười, người khác không rõ, nàng sớm biết tỏng.

Bên bàn Thái phu nhân cũng nghe thấy, bèn nhướn mày ra hiệu cho bác Khang, bà ta liếc nhìn, đôi bên ngầm hiểu, Thái phu nhân chợt than vãn với Ngũ lão phu nhân: “Ôi, hai cô đúng là may mắn, con cháu đầy sảnh đường, bây giờ sắp có chắt trai đến nơi rồi, phòng chúng tôi vẫn còn lạnh lẽo buồn tẻ.”

Tứ lão phu nhân dấy lên suy nghĩ, chỉ cười không nói, Ngũ lão phu nhân không hay biết gì bèn cười bảo: “Chị kiên nhẫn đi, Đình Diệp Đình Vĩ đang độ trẻ trung, rồi sẽ sinh cho chị rất nhiều đứa.”

Địch nhị phu nhân ngoảnh coi Thiệu thị, thấy chị ta quả nhiên cúi đầu ủ ê, trong lòng thầm bực mẹ chồng ăn nói không giữ ý.

Thái phu nhân hơi giãn mày, cất giọng âu lo: “Người ngoài thì thôi đi, chứ Đình Diệp nhà chúng ta là trụ cột họ Cố, con nối dõi phải nhiều hơn chút. Mỗi lần nhớ tới việc này, tôi đều cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp lão hầu gia.”

Vừa dứt lời, bầu không khí chợt lạnh ngắt. Người thông minh hiểu ra ngay, ngay cả Ngũ lão phu nhân cũng thấy không ổn, liếc nhìn xung quanh, chẳng nói chẳng rằng.

Duy có bác Khang tựa hồ không nhận thấy không khí khác lạ, tươi tắn kéo tay Thái phu nhân bảo: “Tôi với chị hợp nhau, muốn giúp chị khỏi nhọc lòng quá.” Thái phu nhân cũng kéo tay bà ta lại, thân mật vạn phần: “Nếu chị thật tình thấy tôi khó xử, vậy đồng ý với tôi chuyện này nhé.”

“Đừng nói một chuyện, dù là trăm chuyện ngàn chuyện, sao tôi lại không đồng ý được?”

Thái phu nhân quay lại nhìn Khang Triệu Nhi, thẳng thừng: “Tôi thích con gái chị lắm, hay là đưa nó đến nhà họ Cố đi, tôi ra mặt cho nó làm phòng nhì* cho cậu Đình Diệp, nếu có thể sinh con đẻ cái cho nhà tôi, tôi nhất định sẽ thương nó như bảo bối!”

*Phòng nhì: Đại khái là ngang hàng hoặc lớn hơn bình thê, quý thiếp, lương thiếp.

Dì Khang cố tình lườm Minh Lan, cười bảo: “Tốt thôi. Được chị coi trọng là may mắn của Triệu Nhi nhà tôi!”

Khang Triệu Nhi ngồi gần đó chỉ hận không thể chôn đầu vào ngực, khuôn mặt xấu hổ đỏ rẫy hệt tấm vải.

Mọi người thấy bọn họ diễn trò, chị một câu tôi một câu thì không nhịn được đưa mắt liếc nhau, cuối cùng ánh mắt đều rơi vào người Minh Lan, chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, từ tốn gắp miếng cải trắng xào dấm ăn.

Bác Khang nhìn Minh Lan, cao giọng: “Tôi một trăm lần một ngàn lần bằng lòng, chỉ e cháu gái đằng ngoại của tôi không chịu!” Thái phu nhân không nghiêng đầu xem, chỉ cười bảo: “Làm sao thế được? Con dâu tôi tính tình tốt lắm, sao lại nổi máu ghen tuông chứ?!”

“Chuyện này ấy à.” Bác Khang tiếp lời: “Họ Hạ ở Bạch Thạch Đàm biết đấy, bà già đó thích nhất là cô cháu này của tôi, chỉ hận không thể đòi làm cháu dâu, trước khi việc hôn nhân của Minh Lan định ra, bà già họ Hà lui tới nhà em gái tôi suốt.”

Bà ta vừa nói vừa ra sức liếc Minh Lan, ẩn ý đe dọa.

Giữa trưa bóng nắng dần tắt, mây đen che khuất bầu không, đất trời tựa hồ bỗng nhiên dịu mát đi nhiều, dường như nghe tiếng gió mát nhè nhẹ thổi qua cửa sổ. Ai nấy đều im bặt, chỉ có Huyên đại phu nhân và Thiệu thị lo lắng dõi trông Minh Lan.

Minh Lan ăn xong miếng cải trắng xào dấm, ba ngón tay mềm mại đặt đôi đũa xuống một cách vững vàng, ung dung thong thả cầm khăn ăn lên lau miệng. Bác Khang hơi kích động, gấp rút: “Cháu gái à, nói gì đi chứ, có bằng lòng hay không?”

Minh Lan chậm rãi đặt khăn ăn xuống, tiện tay vuốt phẳng, mỉm cười bảo: “Thực ra hôm nay tôi cũng có chuyện muốn thưa. Vốn định nói riêng thôi, nhưng trên bàn toàn người nhà, Thái phu nhân lại thân với bác như vậy, tôi chẳng cần né tránh.”

Đôi mắt Thái phu nhân vụt loé, tức khắc giấu diếm vẻ sắc nhọn.

Minh Lan chậm chạp kể: “Một ngày nọ năm ngoái, Cẩm Hương hầu họ Mã trước đây tới cửa cầu kiến. Gia tộc đã bị buộc tội đó, vốn tôi không muốn gặp, bảo quản gia trả lời lấy lệ, nào ngờ người ta nói cầu mong nhà ta niệm tình giao hảo giữa hai nhà mà giúp cho ít bạc. Còn bảo, trước khi bị định tội, các cậu ấm cô chiêu đều là khách quen trên bàn của Thái phu nhân, đặc biệt là vị thế tử Mã Ngọc, từ bé đã chơi thân với em Đình Xán, Thái phu nhân ưng lắm, chỉ hận không tuyển làm con rể…” Việc người nhà họ Mã ghé tới là nói bậy, bọn họ căn bản không xuất hiện, người rơi vào cảnh sa sút làm sao dám cả gan phá rối, tất cả đều do Đồ Hổ hỏi thăm mà ra.

Nói tới đây, ai nấy đều rõ ràng, sắc mặt Thái phu nhân trắng nhợt, ngón tay siết chặt khăn trải bàn. Minh Lan ngó nhìn, nhoẻn cười tiếp: “Thời buổi này lắm kẻ đục nước béo cò, nào tin được bọn họ. Tôi đành phải sai người chuyển lời lại, nói con cái đôi bên giao hảo vốn là chuyện thông thường, một mực khẳng định nhưng không có bằng chứng, chả phải toan lừa gạt à? Lúc ấy em Đình Xán đang được mai mối với phủ công chúa, tôi nghĩ nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, bèn cho ít bạc đuổi đi.”

Thái phu nhân khó nhọc thở ra một hơi, gượng cười: “Con làm đúng lắm.” Bà ta cũng biết người nhà họ Mã không hề lui tới, nhưng nếu Minh Lan đã biết việc này thì có thể lấy đó làm điểm yếu để bắt chẹt. Bà ta đành nói: “Người lớn giao hảo, con cháu khó tránh khỏi cũng quen thân, việc hôn nhân lại không thể chỉ nói suông bằng mồm, kẻo bị bàn tán.” Vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho bác Khang.

Bà Khang hiểu rõ, cười bảo Minh Lan: “Ai nói không phải chứ, chuyện kết hôn đích thực cần thận trọng. Ban nãy bác cũng hơi vội, em họ Triệu Nhi của cháu cũng không phải tới tranh danh phận, chỉ cần làm vợ lẽ, được hầu hạ cháu và hầu gia là tốt lắm rồi.”

Minh Lan lắc đầu như cũ, cất giọng ai đều nghe rõ: “Không được. Phòng nhì không được, vợ lẽ cũng không được.”

Bác Khang hùng hổ đứng lên, lớn tiếng: “Em gái tôi làm sao lại dạy được đứa con gái đố kỵ như thế này chứ!”

Minh Lan cười thong thả, gằn từng tiếng: “Bác không biết à. Trong nhà họ Cố này, nếu không cho chồng lấy vợ lẽ cũng được gọi là đố kỵ, thì cháu gái tuyệt đối không dám đảm nhận vinh quang khác biệt này.” Nàng cười hớn hở nhìn thái phu nhân.

“Hồi mới gả vào, tôi thấy là lạ. Rõ ràng cha chồng là con trưởng, lấy vợ thì sớm, tại sao con cái của chi trưởng lại nhỏ tuổi nhất nhỉ?”

“Con dám xấc xược bàn luận về trưởng bối sao!” Thái phu nhân nghiêm giọng.

“Minh Lan sao dám?!” Minh Lan kinh ngạc che ngực: “Tôi đang khen cha đấy thôi. Hỏi thăm cả kinh thành, làm gì có người nào tình sâu nghĩa nặng như ông ấy, vì giữ tình nghĩa vợ chồng mà phải đợi gần mười năm mới có anh cả.”

Đã phải trở mặt, nàng chẳng thèm sợ, thường ngày nhún nhường, bọn họ vẫn dám giẫm lên mặt đấy thôi!Thái phu nhân tím bầm mặt, tức giận dị thường, Minh Lan quay lại cười hỏi: “Thím Năm, chuyện này chắc thím rõ nhất. Tại sao hồi xưa cha chồng không chịu lấy vợ lẽ thế?” Ngũ lão phu nhân khó xử, bà ta đương nhiên biết tỏng, khi đó bà ta còn từng lấy việc này ra để răn đe Ngũ lão thái gia, không cho ông ta lấy vợ lẽ nàng hầu. Giờ đây, bà ta chỉ có thể ấp úng: “Là anh cả không muốn.”

Minh Lan tức thì quay ngoắt lại, nhìn xoáy sâu vào Thái phu nhân: “Chẳng lẽ hầu gia từng nói riêng với ngài, chàng ấy muốn lấy vợ lẽ?”

Thái phu nhân tức nổ đom đóm mắt, suýt nữa buột mồm mắng chửi, sực nhớ tới tính toán ban đầu, bèn kìm nén cơn tức, hoà hoãn bảo: “Nhìn con này, gấp gáp thế làm gì! Đàn ông đứng đắn, không phải bận bịu việc đọc sách công danh, chính là làm việc hầu vua, sao có thể đích thân mở miệng đòi lấy vợ lẽ được. Việc tìm những kẻ hầu hạ nào hợp với một vị phu nhân hiền huệ chứ. Mẹ biết tâm sự của con, người bên cạnh con không yên tâm, nhưng Triệu Nhi là em họ đằng ngoại, cớ gì phải bất an? Nghe mẹ khuyên này, vì thanh danh, đồng ý đi.”

Nếu nói không tức tối là giả, Minh Lan cảm thấy tức căng cả ngực, thở một hơi cũng thấy khó chịu. Song càng là lúc thế này, càng phải tỉnh táo, Minh Lan lắc đầu, kiên quyết: “Chính vì là con gái bác nên mới tuyệt đối không được.”

Thực ra nàng sớm có chuẩn bị đối với việc chọn vợ lẽ, nàng thậm chí có thể đích thân chọn lựa. Đàn ông thay lòng, muốn ngăn cũng chẳng được, nhưng lựa chọn nhất quyết không thể khó xơi, không thể khó quản thúc. Con gái nhà họ Khang, vừa là họ hàng, vừa là bên đằng nhà mẹ đẻ của Vương thị, nàng chắc chắn không thể nhè ra.

“Mày có ý gì?” Bà Khang hét lên, Thái phu nhân giật mình, run run nói: “Đây, đây chính là bác của con cơ mà!”

“Bà ta là khách ngài mời tới, không phải tôi mời.” Minh Lan tiếp tục lắc đầu: “Nếu không phải là ngài, tôi tuyệt đối không mời bác ta đến nhà, càng ít gặp càng tốt.” Trở mặt thì trở mặt luôn!

“Mày, ngài…” Dì Khang tựa như một con chó già nổi điên, chỉ vào Minh Lan không nói nên lời, lần này ngay cả phái nữ hai chi thứ tư thứ năm cũng hơi bất mãn, sao có thể ăn nói thế được.

Minh Lan ngẩng đầu, liếc nhìn ánh mắt khiển trách của họ, nói đâu vào đấy: “Ngài không phải vẫn thấy kỳ lạ, tại sao tôi không muốn trông thấy bác sao?” Ngài còn trách móc tôi không đối xử đủ cung kính với bác đấy nhỉ. Kỳ thực, chuyện có lý do cả. Nếu ngài hỏi thăm tỉ mỉ sẽ biết, trước kia mỗi lần tới nhà mẹ đẻ tôi, bác Khang rất ít khi tới chào bà nội. Đặc biệt là từ năm Sùng Đức thứ hai, bác Khang chưa từng tới hỏi thăm lão phu nhân nhà tôi.”

Ai nấy đâm ra nghi hoặc, ánh mắt chuyển hướng, đồng loạt soi mói bác Khang.

“Nguyên nhân là do bà nội tôi từng dặn, từ nay về sau không cho bác Khang tới nhà. Có đến thì bà cũng không gặp.” Minh Lan giải thích.

Trong sảnh nhất thời xôn xao, nét mặt ngạc nhiên muôn hình muôn vẻ. Thái phu nhân và bà Khang chìm trong trạng thái ngơ ngẩn. Đặc biệt là bà Khang, dùng ánh mắt khó tin nhìn Minh Lan, cái đứa con thứ nhã nhặn nhẫn nhịn đó, tại sao hôm nay lại thế này?!

“Vốn dĩ chuyện xấu không nên phơi ra, nhưng thái phu nhân cố chấp đến thế, tôi cũng đành không biết xấu hổ. Mời các bà thím, chị dâu phán xử giúp.” Minh Lan rút khăn tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng chùi mắt.

“Bà nội tôi xử sự tuy hơi nghiêm khắc, nhưng việc đắc tội họ hàng như thế cũng không dễ dàng. Thật sự là… Ôi.” Minh Lan tỏ ra khó xử: “Bà nội bảo, bác Khang là người độc ác, không hề mang lòng từ bi, một mực toan tính hãm hại người, không phải việc làm của chính nhân quân tử. Đôi tay bác nhuốm máu bao nhiêu tính mạng, khó mà kể hết. Bà nội tôi biết chính xác bốn, năm năm trước bác Khang dùng thuốc làm chết một kẻ, hai năm trước tìm cớ đánh chết kẻ khác, năm ngoái phủ Khang có nàng hầu, một xác hai mạng được khiêng ra ngoài đấy.”

Trong sảnh gió thổi vù vù lạnh lẽo, phái nữ ngạc nhiên, Ngũ lão phu nhân không che giấu nổi, há hốc miệng sững sờ, dù bà ta không màng tới lý lẽ thì cũng chưa từng làm chuyện không có nhân tính nhường này.

“Mày, mày ngậm máu phun người!” Bà Khang kêu gào bén nhọn.

Minh Lan khoan thai tiếp: “Bác tìm phu nhân nhà tôi trợ giúp, chốc thì cần che lấp, chốc cần ứng phó, dù lão phu nhân không hỏi đến nhưng biết hết đấy. Nếu cần tranh luận tới cùng tôi sẵn sàng chiều theo.” Kỳ thực nàng lại bịa đặt đó, mấy chuyện này do Đồ Hổ tìm ra đầu mối như cũ.

bà Khang hung tợn gườm Minh Lan, ánh mắt cơ hồ muốn bắn ra kiếm sắc, song không thể phản bác, bởi vì từng câu từng chữ đâm trúng vào mầm hoạ của bà ta.

Minh Lan không thèm ngó ngàng, tiếp tục diễn trò, nỉ non: “Bà nội tôi nói, phu nhân nhà tôi và bác là chị em ruột, đó là quan hệ người thân không thoát được, không còn cách nào, không thể thấy mà không giúp. Nhưng tôi cách một tầng, lẽ nào cũng phải khiến nhà họ Cố dính vào nhổ không ra?!”

Kết luận là, Ngũ lão phu nhân dẫn đầu phái nữ đồng loạt liếc sang thái phu nhân, mắt hiện vẻ khinh thường. Mọi người trong lòng tự nhủ: mặt hàng phụ nữ ác độc thế này, bà lại coi là bạn thân chí cốt, vật họp theo loài, ắt hẳn bà cũng chẳng tốt đẹp gì. Xưa nay dù là mẹ chồng ruột thịt cũng không hay nhúng tay vào chuyện trong phòng con dâu, bà làm mẹ kế niềm nở vồn vã, vừa đấm vừa xoa, khẳng định không có gì hay.

Những người suy nghĩ linh hoạt như Huyên đại phu nhân và Địch nhị phu nhân thì liếc mắt sang nhau, trong lòng thầm nhủ: thái phu nhân luôn sắm vai người tốt, bây giờ bất chấp cả thể diện, ngoan cố như thế, e rằng có hành động gì lớn.

Mặt mũi Thái phu nhân và bác Khang thoắt xanh thoắt tái, bọn họ lường trước rất nhiều tình huống, nhưng làm sao cũng không lường được Minh Lan dám dùng chiêu “phơi bày chuyện xấu”, dứt khoát phá hỏng danh tiếng của bà Khang. Việc này khiến bọn họ nhất thời không biết tiếp nhận thế nào.

Ngũ lão phu nhân nói thẳng: “Lấy vợ lẽ hay không là chuyện của riêng nhà cháu, chúng tôi không tiện hỏi tới.” Nói rồi liền cáo từ, thái phu nhân thấy tình hình không ổn, bèn ra sức nháy mắt ra hiệu với bàì Khang.

bà Khang cắn răng, bà ta bất chấp thể diện, sử dụng chiêu thức cuối cùng, chẳng qua là hy sinh một đứa con thứ thôi chứ gì. Bà ta gấp gáp tranh cơ hội trước khi Ngũ lão phu nhân đứng dậy, đột nhiên đứng phắt lên, lớn tiếng kêu: “Cháu gái mồm miệng lanh lợi lắm, người làm bác này không địch lại nổi.” Sau đó quay sang bảo Thái phu nhân, ra vẻ giận dữ: “Trước đây chị nói ngon nói ngọt với tôi thế nào? Bây giờ nhà họ Khang đều biết Triệu Nhi phải gả cho hầu gia làm vợ lẽ, tôi còn mặt mũi nào dắt con bé về. Muốn chết muốn sống, nhà họ Cố phải cho một câu!”

Nói rồi tung tay áo bỏ chạy, muốn ngăn cũng không nổi, nhưng để Triệu Nhi ở lại nhà họ Cố.

Ngũ lão phu nhân sững người tại chỗ, nhìn Minh Lan, lại nhìn Triệu Nhi. Triệu Nhi che mặt khóc lóc, co quắp một góc. Thái phu nhân nước mắt ròng ròng: “Làm sao bây giờ? Đều là lỗi của tôi, đây chẳng phải ép cô gái đang yên đang lành vào chỗ chết còn gì!”

Huyên đại phu nhân nhìn Minh Lan, lại nhìn Chu thị, dợm lên tiếng, song nghe thấy thái phu nhân nói: “Họ Khang cũng là danh gia vọng tộc, con gái trong nhà dễ gì làm vợ lẽ cho người tầm thường, xứng đôi biết bao với Đình Diệp nhà ta!”

Huyên đại phu nhân thở dài không nói nữa.

“Một bữa tiệc đang êm đẹp, tự dưng bị hủy.”

Minh Lan nâng bụng đứng dậy, lạnh nhạt: “Người do ngài mời tới, ngài xử lý đi. Tôi mệt rồi.”



Trở về Gia Hi cư, cuối cùng Minh Lan không thể kìm chế nổi cơn giận, bực tức đập vỡ chén trà, vỗ về bầu ngực đang phập phồng kịch liệt, chậm chạp lên giường, Đan Quất hầu hạ trong sảnh ban nãy cũng giận vô ngần, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh cho Minh Lan, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Do dùng sức quá mức, Minh Lan mơ màng thiếp đi, chẳng biết lâu hay chóng, Lục Chi chợt tiến vào nói nhỏ: “Cái đứa tiện nhân nhà họ Khang đang quỳ ở bên ngoài!”

Vừa nghe thấy vậy, Đan Quất xưa nay tính tình tốt cũng nổi cơn thịnh nộ: “Bọn người này vẫn chưa xong hả!”

Bọn họ đang định lặng lẽ ra ngoài, không ngờ Minh Lan bỗng tỉnh giấc, ngồi dậy, lạnh giọng: “Đỡ tôi ra ngoài xem.”

“Phu nhân, ngài đừng đi ra, cứ để ả ta quỳ! Muốn dùng khổ nhục kế hả, ai tin!” Lục Chi hổn hển.

“Hừ, nếu như là người trong phủ, có chết rồi tôi cũng không sợ. Chỉ e có gì xảy ra, nhà họ Khang lại lấy cô ta ra ép buộc.” Mặt Minh Lan lạnh như sương giá, vịn vào Đan Quất từ tốn ra cửa.

Thôi ma ma đang đứng canh, căm hờn nhìn kẻ đang quỳ.

Giữa trưa nóng nực, mây đen đầy trời, khiến người ngạt thở. Khang Triệu Nhi yếu đuối đáng thương, quỳ một mình trong viện, thấy Minh Lan đi ra bèn rơi lệ nói: “Mong chị họ thương xót, cứu tôi một mạng!”

Minh Lan cười lạnh, hay lắm, rõ ràng đè tính mạng lên đầu mình rồi.

Nàng không sợ Thái phu nhân tặng vợ lẽ, với quan hệ của nàng và Cố Đình Diệp, phỏng chừng đưa một kẻ bỏ một kẻ, đảm bảo không ai hay biết, nhưng trước mặt là con gái họ Khang, họ hàng của bà mẹ vợ Vương thị, Cố Đình Diệp không tiện ra tay. Quả là độc kế!

Chẳng lẽ đám đàn bà này muốn khiến nàng ghê tởm? Hay cho rằng Cố Đình Diệp thấy cô ta liền bị mê hoặc, sau đó khiến vợ chồng bọn họ lục đục, đơn giản thế thôi?!

Minh Lan chợt vụt qua một suy nghĩ, nàng liếc nhìn Thôi ma ma, tức thì nói: “Ai đến, soát người!”

Khang Triệu Nhi đang khóc, không ngờ Minh Lan đột ngột ra lệnh, hai bà hầu to khoẻ và mấy đứa hầu vây tới, đè lại cô ta lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy một cây kéo trong tay áo.

“Phu nhân, có cái này.” Lục Chi nâng chiếc kéo nhỏ lên, tỏ ra dữ tợn: “Hay còn muốn ám sát phu nhân nữa đây!”

Minh Lan bỗng dưng dợm bật cười, con nhóc này nghe Bình thư* nhiều quá rồi.

*Bình thư là một hình thức văn nghệ dân gian, một người ngồi sau bàn kể chuyện, có đạo cụ là quạt gấp và thước gõ, trang phục là trường sam.

Khang Triệu Nhi sợ hãi run rẩy, khóc lóc ỉ ôi: “Không phải, không phải, cho tôi một trăm lá gan cũng không dám nghĩ thế!” Vừa nói vừa liên tục cầu xin tha thứ.

“Lục soát sạch sẽ rồi thì đưa vào phòng.” Minh Lan mỉm cười xoay người.

Hai đứa hầu ép Khang Triệu Nhi mềm nhũn cả người vào phòng, đặt mạnh xuống nền cách Minh Lan tầm năm bước, hai bên phòng theo dõi gay gắt, Thôi ma ma và đám Đan Quất chăm chú nhìn, chỉ chờ Khang Triệu Nhi có động tác mãnh liệt nào là nhảy vào đá một phát cho chết.

Minh Lan ngồi nghiêm chỉnh, từng chút từng chút, chậm rãi vỗ về vạt váy: “Thôi ma ma của tôi rất cẩn thận, không bao giờ thích để người ngoài bước vào trong viện, chỉ e mang theo cái gì không tốt. Lần đầu cô vào đây, bà ấy đã muốn lôi cô ra thử, bây giờ cuối cùng được như mong mỏi, thật đáng mừng.”

Lúc này rồi còn trêu đùa, thần kinh đang căng cứng của Thôi ma ma sắp đứt tới nơi rồi, bà không nhịn được bèn hung tợn lườm nàng.

“Được rồi, chúng ta trò chuyện tỉ mỉ sau vậy.”

Minh Lan từ tốn cởi bỏ sắc mặt bông đùa, lộ ra ý vị lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play