[‘]hà bất thượng minh quân, thanh tinh đương kim chú

Trời tháng sáu dần nóng lên, may mà đêm qua trời ban trận mưa như trút nước, làm rụng bao nhiêu bông hoa đầu cành chớm nở, nhụy hoa rũ đất, cánh hoa xác xơ. Sau cơn mưa, không khí trong lành thơm mát, buổi sáng sớm như vậy khiến lòng người càng khoan khoái.

Tần Tang giơ cao tay, dùng sức kéo rèm trúc cuốn cao lên một chút, quay lại cười dịu dàng: “Nhân lúc mặt trời còn chưa lên mau mau mở cửa cho thoáng chút, giảm bớt oi nóng trong phòng.”

Một đứa hầu bé bưng một khay trúc nhỏ đứng đó, phía trên xếp đủ loại đĩa đựng trái cây nhỏ nhỏ, bằng sứ trắng, sứ phấn thải, thủy tinh, hình bát giác, hình cánh hoa, rực rỡ muôn màu, đẹp khôn tả xiết.

Tiểu Đào vén tay áo đặt các món trái cây còn ẩm ướt lên mâm, ngẩng đầu cười nói: “Đêm qua mưa thật là to quá, rào rào như tiếng roi đánh vậy. Em nghe tiếng mưa vỗ đất mà cũng hãi lòng.”

Nghe vậy, gương mặt thanh tú của Nhược Mi cũng cau lại: “Có sợ cũng không chẳng bằng lão gia. Chị chưa từng thấy lão gia nổi trận lôi đình như vậy, dọa chết người.”

“Đáng đời!” Lục Chi bước vào từ bên ngoài, đặt khay đựng trà trên tay xuống, bước thêm mấy bước tới bàn bưng nước lên uống.

Tần Tang liếc con bé một cái, cười nói: “Phu nhân dùng xong cơm chưa? Ấy, đừng có vội, uống chậm một chút, ai cướp của em đâu?”

Lục Chi đặt chén nước xuống, vẫn chưa đã khát lại rót thêm một bát lớn. Uống xong nói: “Sáng nay mâm điểm tâm của phu nhân có món trứng chim cút chưng muối tiêu, vị rất ngon. Phu nhân thưởng cho em ăn, em ăn không dừng được miệng, mặn chát mồm… Chà chà, chờ chị Thúy Vi với Đan Quất quay lại, em mới dám ra đây.”

“Đáng đời chị.” Tiểu Đào lườm chị ta một cái, “Ai bảo chị ăn một mình, không chia cho bọn tôi ăn cùng.”

Lục Chi đặt bát trà xuống, tay chống nạnh lườm: “Sớm nay phu nhân giữ cô cả lại ăn cơm, chị thấy cô ấy ăn không ít, dù chị chẳng ăn cũng thì cũng không đến lượt các em đâu.”

“Được rồi, có mấy quả trứng cút mà ồn ào cái gì, hàng ngày phu nhân còn thiếu phần ăn uống cho các chị sao?” Nhược Mi phất tay một cái, nói nhỏ: “Hai chị kể lại xem nào, đêm qua không phải các chị vâng lệnh phu nhân đi đưa cơm cho lão gia, bên đó xảy ra chuyện gì? Lúc em đến chỉ thấy Ngũ nhi bị lôi đi, trên người đẫm máu, đáng sợ quá.”

Lục Chi lấy khăn lau miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ cửa, ngồi xuống rồi nói như không có chuyện gì: “Cũng không có gì, đêm qua vị ở Khấu Hương uyển kia thấy lão gia không về viện này mà lại đến thư phòng, đến đêm cũng không ra thành ra muốn tự tìm đường chết, cho người bưng theo hộp đựng thức ăn đi thư phòng ‘chăm sóc’ lão gia. Tiểu Thuận tử ngăn không cho Ngũ nhi vào, cô ta liền lớn tiếng cao giọng, làm cho lão gia ở bên trong nghe thấy, ai biết…”

Chị ta che miệng cười, “Ai biết lại chọc giận lão gia, bị phạt ba mươi roi ngay tại chỗ. Hừ, đáng đời!”

“Ra là như vậy, tự làm tự chịu không trách được ai.” Trên mặt Nhược Mi lộ vẻ khinh bỉ, coi thường nói: “Hai đứa bên cạnh dì Củng ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp chút, suốt ngày diện trang phục xanh xanh đỏ đỏ đi sang bên này, mỗi lần đều đi ra đi vào nhìn ngó dáo dác, chỉ hận không lọt vào mắt lão gia. Thật vô liêm sỉ.”

Tần Tang cùng Lục Chi nhìn nhau một cái rồi cười thầm: con bé này tuy có phần tự cao tự luyến, hay nói lời mỉa làm người ta ghét nhưng tâm lại sạch sẽ, hễ có Cố Đình Diệp ở đó con bé sẽ trốn ở sau nhà không ra, kể cả đang ở chỗ khác thì cũng tạm thời không quay lại, hết sức tránh không lộ diện trước mặt chủ nhân.”

“Tính tình lão gia vốn không tốt, chỉ có ở chỗ phu nhân mới hoãn lại một chút. Đêm qua lão gia đập vỡ một chén trà nóng, sứ vỡ cùng nước trà văng tung tóe, Tiểu Thuận tử cùng thị vệ ngoại viện chẳng dám ho he.” Tiểu Đào thuận miệng tiếp lời.

Con bé đặt đĩa trái cây xuống, lại lấy ra một cành lá xanh tươi đã rửa sạch sẽ, ngắt mấy chiếc lá nhỏ tỉ mỉ trang trí lên đĩa trái cây, vừa làm vừa nói: “Nếu không phải vậy thì sao bên Linh Đình các lại quy củ như vậy? Em nghe nói nha, trước kia bên đó có đem theo bốn đứa hầu gái, không biết vì lí do gì, một đứa bị đánh chết tại chỗ, một đứa bị đánh gần chết, sống thêm được mấy ngày liền tắt thở. Cô Phượng Tiên khi đó bị dọa sinh bệnh, mấy tháng sau mới xuống được giường… Được rồi, Xuân Nha, đem mấy cái này ra ngoài đi, sau đó đem cái giỏ đang phơi ngoài đó vào đây.”

Con bé xoa tay ngồi dậy, duỗi thẳng lưng, dọn dẹp lá cây thừa lại giao cho đứa hầu nhỏ kia. Đứa nhỏ kia mới trên dưới mười tuổi, gương mặt tròn tròn ngoãn ngoãn đáp dạ rồi đi ra.

Người nói không có ý gì, người nghe lại run rẩy trong lòng. Mấy đứa hầu đang đứng trong phòng đều sợ sệt, một hồi lâu cũng không dám lên tiếng. Thêm một lúc, Lục Chi mới kinh ngạc kêu lên: “Sao chị không nói sớm! Đêm qua lão gia muộn mà vẫn chưa về, con ả Thải Hoàn kia vẫn trông ngóng, còn muốn ‘giúp phu nhân’ ‘đi xem xem’ lão gia như thế nào.”

Tiểu Đào ngơ ngác: “Chị không hỏi em mà?” Con bé này tuy thích nghe ngóng nhưng tuyệt đối không lắm mồm, Minh Lan là thính giả duy nhất của nó.

Muốn trở thành mật thám đủ tiêu chuẩn không chỉ cần bề ngoài thật thà chất phác, còn phải luôn giữ mồm, như vậy dù ai có đưa chuyện kiểu gì thì cũng tuyệt đối yên tâm là người đó không truyền ra ngoài.

Đương khi nói, Xuân Nha trở lại, tay xách theo giỏ làm bằng trúc tím bện lụa đen. Tiểu Đào nhấc từng tầng khay lên, đặt đĩa trái cây gọn vào.

“… Biết trước thì cho ả đi rồi, chị cản lại mệt hết cả người.” Lục Chi vẫn căm giận.

Tần Tang không nhịn được nói: “Em đừng lắm chuyện, lại nảy trò xấu gì, xảy ra chuyện chị Thúy Vi lại phạt đánh tay!”

Lục Chi nhớ lại chuyện ngày trước, le lưỡi không nói gì.

Nhược Mi thở dài một hơi, “Vẫn là đừng có tâm tư gì. Lão gia xuất thân binh nghiệp, sẽ không thương hoa tiếc ngọc, tính tình không lương thiện như người đọc sách. May mà phu nhân được lão gia yêu thích, nếu không…” Vẻ mặt u buồn, tựa và khuỷu tay ưu sầu như tiên giáng trần.

Lục Chi cùng Tần Tang lại nhìn nhau thêm lần nữa.

Cô bé Xuân Nha nghe câu này xong ngẩng đầu ngây thơ nói: “Lão gia tính tình đã tốt lên nhiều rồi. Nghe nói trước khi phu nhân vào cửa, có một chị gái trong nội viện đi lạc ra ngoại viện. Lão gia không nói một câu liền lập tức gọi người lôi đi.”

Mọi người nghe say sưa, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… không có sau đó.” Xuân Nha đậy nắp giỏ lên, ngơ ngác không hiểu gì cả.

Mọi người giận dữ: “Làm sao không có sau đó? Người kia sau đó ra sao?”

Nào có ai buôn chuyện như vậy, chừa lại cái kết. Ngón tay Lục Chi chọc vào gáy con bé làm Xuân Nha ôm gáy kêu đau: “Em không biết mà, chị gái kia về sau chưa từng thấy xuất hiện.”

Mấy đứa con gái nhìn nhau, cảm thấy câu này vô cùng khủng bố, so với mấy loại hình xử lý đánh roi, bán đi còn đáng sợ hơn. Trong phòng yên lặng, qua một hồi Lục Chi mới nhớ ra chuyện gì, trừng mắt hỏi Xuân Nha: “Việc này làm sao em biết?”

Vẻ mặt Xuân Nha ngây ngô, nói rất trôi chảy: “Em nghe anh Thuận Tử nói là cậu Công Tôn nói là hộ vệ Tạ nói là anh em họ Đồ nói như vậy.”

Lục Chi bị dọa ngất, Nhược Mi há miệng, Tần Tang không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vào Tiểu Đào cùng Xuân Nha nói: “Đúng là gần mực thì đen, mỗi ngày theo con bé này em cũng chỉ học được cái tính ấy. Nhanh chóng cách xa đồ ngốc này, đi theo chị.”

Xuân Nha lập tức ôm tay Tiểu Đào, ngọt ngào nói: “Cám ơn chị Tần Tang nhưng em không nỡ xa chị Tiểu Đào. Chị Tiểu Đào đối với em rất tốt, có ăn ngon mặc đẹp đều dành lại cho mẹ cùng em gái em.”

Tiểu Đào cười híp cả mắt ôm Xuân Nha: “Con bé này sao lại nói ra thế? Chúng ta dù tốt cũng không thể nói trắng ra, làm người phải khiêm tốn chút.”

Mấy đứa con gái ngây ra rồi lập tức cười ngất.

Mấy đứa hầu không biết gì, vui vẻ thoải mái. Minh Lan lại không may mắn như vậy. Hiện giờ đầu nàng đang đau như búa bổ.

Hôm qua, từ phủ Hầu trở lại, Cố Đình Diệp không nói một lời, tự giam mình trong thư phòng. Cơm tối cũng không trở về ăn, chỉ mời Công Tôn Bạch Thạch sang bàn bạc một hồi lâu.

Ngoại trừ ra vẻ quan tâm cho người bưng cơm dâng trà sang, từ đầu đến cuối Minh Lan không đi qua đó.

Là một người đàn ông trưởng thành có lập trường, vào lúc này hẳn là Cố Đình Diệp đang suy xét vấn đề chứ không phải đang buồn bã xúc động, hiện giờ điều hắn cần chính là thời gian để bình tĩnh suy nghĩ chứ không cần vú em đến dỗ dành.

Hắn chọn đi ngoại thư phòng chứ không phải nội thư phòng cũng mơ hồ biểu đạt ý của mình.

Minh Lan liền yên tĩnh chờ ở trong phòng, ngồi đối diện ánh nến đến nửa đêm, thật sự không chống đỡ được nữa mới lăn ra ngủ.

Ai ngờ nửa đêm đầu đổ mồ hôi lạnh tỉnh lại, mở mắt ra trong phòng đen như mực, chỉ thấy một bóng hình cao lớn đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt tỏa sáng nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt uy nghiêm thâm trầm.

Minh Lan hơi tỉnh lại.

Người kia không làm gì cả, chỉ chăm chú ngắm gương mặt của nàng, bên ngoài đột nhiên mưa nặng hạt hơn, trút xuống ầm ầm, tiếng mưa nện đất như đánh vào lòng. Minh Lan càng cảm thấy bất an hơn, không tự chủ mà cuộn mình lại.

Hắn biết vừa đánh thức nàng liền nâng nàng lên ôm cả tay chân nàng vào trong ngực, cũng không biết phải vỗ về thế nào, chỉ vỗ về Minh Lan giống như vú nuôi dỗ dành em bé ngủ, bộ dáng rất không chuyên nghiệp nhưng hiệu quả lại tốt. Minh Lan mơ hồ hỏi hắn hai câu, hắn không trả lời chỉ khẽ đung đưa mạnh hơn, nàng buồn ngủ vô cùng, lại tiếp tục ngủ say.

Đêm đó nàng ngủ không yên, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không an lòng, sáng dậy đau đầu là đương nhiên. Lúc tỉnh lại bên gối đã trống không, bên cạnh giường còn để lại bộ xiêm y vừa thay hôm qua, áo dài lụa mỏng hai mặt, là dùng gấm Tô Châu xanh vân màu bàn thạch may lên, chỉ thêu phảng phất như lấp lánh, hắn lại tùy tiện ném một đống như vậy.

Con cháu họ Thịnh đều không dám thế. Thịnh Hoành quyết tu chí theo hướng thi thư gia truyền, con cháu đều được dạy dỗ phải tự tu dưỡng, dù có mệt cũng không được ném đồ lung tung, hơn nữa còn có Trường Bách làm tấm gương kiểu mẫu nên đem lại hiệu quả rất tốt.

Còn người này từ nhỏ đã có tính tình cậu ấm, thời niên thiếu cơm ngon áo đẹp, kiêu ngạo tùy tiện, lúc lưu lạc giang hồ càng không có người trông nom, sau này vào quân ngũ lại có người hầu hạ từ đầu đến chân.

Minh Lan thầm quyết tâm, sau này không để bọn trẻ con học cha của chúng, rồi lại chợt giật nảyvới ý nghĩ của chính mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lúc soi gương trang điểm, Minh Lan bảo Thúy Vi đem ba bộ kinh phật cho Củng Hồng Tiêu, bảo chị ta mấy ngày tới không phải thỉnh an, yên tĩnh ở trong phòng sao kinh phật một trăm lần, phạt tội ‘quản giáo không nghiêm’.

“Ngoại thư phòng của lão gia có thể tùy ý tới sao?” Gương mặt Thúy Vi lạnh lùng, truyền lời theo lệnh, “Bên trong có bao nhiêu thứ quan trọng, dù có đánh chết tươi đứa hầu kia thì cũng chẳng phải làm quá! Dì cũng nên quản cho chặt vào.”

Theo chương trình huấn luyện dành cho vợ cả bài thứ ba, ‘làm thế nào để giữ quyền uy trước vợ nhỏ cùng đầy tớ’, Thịnh lão phu nhân nói rằng: Vĩnh viễn không được thể hiện vẻ hỉ nộ ái ố trước mặt bọn họ, lúc khen ngợi thì lời ít ý nhiều, trách cứ thì cố hết sức không cần tự mình ra mặt, để ma ma có thể diện đi truyền lời, mình chỉ cần để ý ngồi ngay ngắn phía trên, thưởng phạt phân minh là được.

Minh Lan tổng kết tóm tắt, rất có chí hiếu học còn ghi chép lại.

Lúc Thu Nương đưa Dung nhi đến thỉnh an, Minh Lan thấy chị ta nơm nớp lo sợ bèn thưởng cho chị ta hai cây xạ hương mới có, một chiếc quạt hảo hạng trong cung mới ban tặng, do ngự phường làm ra nên dù là đồ vật bình thường cũng vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Thu Nương lập tức cười tươi trở lại, vội vã khom người luôn mồm cảm ơn.

Dung nhi còn nhỏ, những vật này đều không để tâm, chỉ có lúc Đan Quất dẫn hai đứa hầu bưng điểm tâm vào, mùi thơm bay tới, con bé nghiêng đầu liếc mắt nhìn mấy cái. Minh Lan liền thuận miệng giữ con bé lại ăn cơm, ai biết con bé lại nhỏ giọng đáp dạ. Thu Nương đành phải đi về trước.

Trẻ con khẩu vị rất tốt, con bé ăn liền hai bát cháo đậu xanh mộc nhĩ trắng, nửa đĩa trứng chim cút muối, thêm cả mấy miếng mứt táo lớn. Minh Lan bưng bát ăn cơm, nhìn chăm chú.

Cô chủ nhà giàu không nên ăn như rồng cuốn thế. Nhưng Minh Lan nhìn con bé gầy như bộ xương, chưa lớn thêm được mấy lạng thịt, liền tạm thời không nói gì. Năm đó Thịnh lão phu nhân không biết bỏ ra bao nhiêu công sức mới nuôi mình mập tròn trở lại, mới có được bộ dáng hồng hào khỏe mạnh. Nghĩ lại năm đó lão phu nhân cẩn thận lịch sự ngồi ngắm tướng ăn của mình, đoán là cũng phải nhẫn nại như thế này.

Dọn bàn ăn xong, Minh Lan cảm thấy Dung nhi đã ăn đủ rồi liền hỏi con bé mấy chữ, còn làm mẫu tư thế cầm bút, sau đó gọi Tiểu Đào dẫn con bé đến trong vườn chơi rồi mới đưa trở về.

Minh Lan nhìn bóng lưng Dung nhi đi ra ngoài, ánh mắt suy nghĩ, có nên chuyển Củng Hồng Tiêu ra khỏi Khấu Hương uyển không nhỉ?

Cả đêm ngủ không ngon, còn phải suy nghĩ vấn đề như vậy, đầu lại có cảm giác đau.

Minh Lan tựa trên tháp trải chiếu trúc, quay về hướng cửa sổ sáng đọc sách một chút rồi muốn ngủ bù. Đột nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy giỏ đồ may, nàng thở dài, lôi ra cái yếm trẻ con còn chưa hoàn thành. Dù đang lười cực kỳ nhưng vừa mới biết Như Lan có bầu, nàng thế nào cũng phải tỏ một chút ý tứ. Chẳng may là Như Lan rất quen thuộc với đường thêu của nàng nên muốn gian lận tìm người làm hộ cũng không dễ.

Có lẽ vì lâu không làm nên ngón tay cảm giác không quen, vất vả lắm chỉ mới thêu được một đường viền hình lá tre xanh đã mất một canh giờ. Vừa ngáp vừa lôi từ trong giỏ ra ba sợi chỉ màu xanh biếc, xanh nhạt cùng xanh thẫm.

Có bóng người thoáng bên cửa, Cố Đình Diệp tự mình vén mành xoải bước vào.

Minh Lan sợ hết hồn, còn nghĩ là mình tự tưởng tượng, quay sang xem đồng hồ nước thì vừa mới qua giờ Tỵ một khắc.

“Hôm nay sao lại về sớm vậy?” Minh Lan cười muốn đứng lên.

Cố Đình Diệp nhanh bước thêm vài bước, giữ Minh Lan lại trên kháng: “Đêm qua em ngủ không ngon, còn may thêu cái gì, không mau nghỉ ngơi.” Chính hắn cũng ngồi xuống giường rồi lại nói: “Tôi tiện đường trở về thay quần áo rồi lại đi thao trường.”

Minh Lan định gọi Hạ Trúc vào giúp hắn thay y phục lại bị hắn cản lại: “Không vội, em ngồi cùng tôi một lúc.”

Minh Lan đành phải an tọa trên kháng, hơi nghiêng đầu, bên ngoài mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua làm bức rèm lụa ửng sáng, chiếu xuống triều phục đỏ thẫm, rơi xuống trên người trên mặt hắn, gương mặt kia, thế nhưng lại ủ tầng khói mờ.

Nàng đang do dự nên hỏi thế nào, hắn lại lên tiếng: “Hôm nay sau khi lâm triều, tôi liền tiến cung gặp vua.”

“… Ấy.” Minh Lan.

“Tôi cầu xin Hoàng thượng tha tội, nói bọn họ dù có tội nhưng kính xin Hoàng thượng mở cho một con đường sống.”

Minh Lan cúi đầu, thầm hỏi bản thân sao nàng không ngạc nhiên chút nào.

Trong phòng lại vắng lặng, trở lại hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi khi vợ chồng bọn họ ở bên nhau thì người hầu kẻ hạ đều có ánh mắt lùi ra ngoài, chỉ lưu lại mấy người chờ ở chái phòng hoặc phòng lấy nước chờ nghe lệnh.

“Không phải do tôi mềm lòng. Cũng không phải do bị mấy lời thối nát của người kia thuyết phục, bọn họ, tuyệt không đáng thương hại! Nhưng, nhưng mà… ” Cố Đình Diệp buồn bực một hồi, đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn kiên định, đi đi lại lại trong phòng, như con thú bị nhốt, toàn thân hung ác tàn bạo, chỉ mong muốn trút ra ngoài.

Minh Lan xoa thái dương, đầu càng đau kịch liệt.

“Thế nhưng, nhưng …” Bản tính hắn cương liệt quả cảm, lúc này đây, dường như tràn đầy bất cam, lại chẳng nên lời, chỉ có thể vỗ ầm một cái lên mặt bàn gỗ sáng như gương, làm cánh hoa thả trong chén trà sứ men xanh cũng rung lên.

“Tôi hận không thể khiến bọn họ cũng phải hiểu cảm giác sống đầu đường xó chợ, nếm vị oan khuất người thể giải!” Ánh mắt hắn nóng rực, cắn răng nghiến lợi phẫn hận, qua một hồi lâu, lồng ngực trập trùng mới dần bình tĩnh lại.

“… Chỉ là làm như vậy,” hắn cụt hứng ngã ngồi xuống bên người Minh Lan, “Sẽ tốt… cho sau này.”

Minh Lan hơi hiểu sự giận dữ của hắn.

Từ trong thâm tâm hắn thực sự định thấy chết không cứu, nhưng sau đêm qua suy nghĩ mãi, hắn cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn phải kìm lại. Thế nên hắn vô cùng uất ức, chỉ hận ông trời quá tàn nhẫn, điều hắn muốn cùng không muốn lại khăng khăng buộc lại bán cùng lúc.

Hắn trở về vào lúc này không phải để thay xiêm y mà là trong lòng vô cùng bức bối, muốn tìm nơi để giải tỏa một chút.

Kỳ thực Minh Lan cũng suy nghĩ nhiều ngày, năm đó chi thứ tư cùng chi thứ năm nhằm vào Cố Đình Diệp, nguyên nhân đơn giản có ba cái. Thứ nhất, xem thường con nhà buôn muối, cảm thấy gia tộc cao quý của mình bị bôi nhọ. Thứ hai, giữ lại người có tư cách để bọn họ chê cười, tiền của nhà họ Bạch bọn họ dùng không yên tâm. Thứ ba, con mình không giỏi giang, sợ mất mặt mũi trước mặt lão hầu gia, cần người gánh trách nhiệm, còn ai làm bia ngắm tốt hơn so với Cố Đình Diệp.

Mấy nguyên nhân cộng lại, bọn họ càng coi thường ghen ghét Cố Đình Diệp hơn.

Nhưng mà, mấy đồ khốn kiếp này tuy đáng ghét nhưng chung quy là không có mâu thuẫn sâu sắc, thật sự cần tranh đấu ra đao thấy máu là ở ngay bên trong dòng chính.

“Chị Tư nhà em… chàng biết nhỉ.” Minh Lan trầm mặt một hồi, bỗng nhiên nói, “Chính là người gả vào phủ Vĩnh Xương hầu.”

Cố Đình Diệp hơi ngạc nhiên, gật đầu.

“Em cùng chị ta từ nhỏ đã không hợp nhau.” Minh Lan vươn tay tới, nắm lấy bàn tay lớn cửa hắn. Nơi tiếp xúc lạnh lẽo, nàng chậm rãi nói: “Chị ta không thích em vì em chiếm thể diện của chị ta trước mặt bà nội, chiếm vinh quang trước mặt tiên sinh, chiếm quan tâm của phụ thân; mà em, cũng không thích chị ta, người này… lòng dạ không tốt.”

Cố Đình Diệp nghiêng mặt, hắn dù không hiểu vì sao Minh Lan lại nói những lời này nhưng vẫn lặng lẽ nghe.

“Có một lần, em dành nửa tháng làm giày chúc thọ phụ thân, chị ta lấy cớ xem rồi cố ý làm hỏng, em đành phải mất mấy đêm không ngủ làm lại một đôi.”

Giọng điệu Minh Lan bình tĩnh như kể chuyện, cúi đầu, một lần lại một lần vuốt ve bàn tay của Cố Đình Diệp, “Từ nhỏ đến lớn, chị ta tính kế em không biết bao nhiêu lần. Nói xấu em trước mặt phụ thân, gây xích mích ly gián ở chỗ phu nhân, em thường phải bỏ gấp nhiều lần sức lực mới có thể dàn hòa.

Vì đề phòng Mặc Lan, nàng chưa bao giờ dám đưa đồ ăn cho phụ thân. Mỗi một lần nàng đều cẩn thận từng ly từng tí.

“Sao em không mạnh mẽ đáp trả.”

Vẻ mặt Cố Đình Diệp bình tĩnh, nắm lại bàn tay nhỏ của Minh Lan. Lòng bàn tay ấm áp trắng mịn, trong lòng hắn hơi đau, nghĩ đến mẹ đẻ nàng chết sớm, tuy có bà nội che chở nhưng trước mặt cha đẻ không có người nói giúp, trên có mẹ cả cùng chị gái dòng chính tính tình không tốt, dưới có dì cùng chị gái dòng thứ giỏi tính kế, cũng không biết những năm đó vượt qua như thế nào.

“Mới đầu là không chịu nổi, không nghĩ ra được biện pháp nào hay.” Minh Lan ngước lên, nhớ lại mà cười khổ, đây là lời nói thật, “Sau này hơi lớn, em cũng lén chơi xấu chị ta mấy lần cho hả giận, đáng tiếc, thua nhiều thắng ít.”

Khóe miệng đang cứng ngắc của Cố Đình Diệp lại hiện nét cười, chỉ vào cái mũi xinh đẹp của nàng, coi thường mắng: “Em thật vô dụng.” Dưới con mắt của hắn, mấy cô gái tranh hơn thua cùng lắm cũng chỉ là ầm ĩ nhà cửa.

“Có một lần, chị ta suýt chút nữa lấy mảnh sứ cào lên mặt em, lần đó, em cực kỳ tức giận, liền nghĩ rằng tương lai lúc chị ta gặp xui xẻo, em nhất định sẽ hăng hái giậu đổ bìm leo.” Minh Lan khẽ cắn môi cười tinh nghịch.

Sắc mặt Cố Đình Diệp hơi gấp gáp, không chờ hắn mở miệng, Minh Lan lại tiếp tục nói: “Nhưng mà giờ đây, em cũng không nghĩ vậy nữa.”

Nàng dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần em sống tốt hơn chị ta, mỗi lần chị ta nhìn thấy em sẽ cực kỳ khó chịu, sẽ nhiều ngày mất ngủ thâu đêm.”

Theo hiểu biết của nàng với Mặc Lan, nhìn thấy mình vinh hoa phú quý, nhìn thấy Như Lan hạnh phúc mỹ mãn, so với giết chị ta còn làm chị ta khó chịu hơn, đố kỵ cùng hối hận sẽ là chất độc hàng đêm cắn xé lòng chị ta, sẽ dằn vặt làm chị ta lăn lộn trằn trọc không an giấc.

Cố Đình Diệp hơi nheo mắt lại, hắn là người thông minh, làm sao không hiểu rõ ý của Minh Lan.

Chi thứ tư cùng chi thứ năm nhiều năm được lão hầu gia che chở, vốn không thể đối phó với mưa gió bên ngoài. Con cháu phía dưới cũng không thấy ai có tiền đồ tốt. Cố Đình Vĩ dòng chính đọc sách đến giờ vẫn chỉ là lẫm sinh.

So với thanh thế hiện giờ của Cố Đình Diệp, có thể thấy trước tương lai, chẳng cần phải so.

“Chàng không cần phải tức giận, cũng không cần nhẫn nhịn, chúng ta nhất định sẽ sống tốt hơn bọn họ.” Minh Lan nghiêm túc nhìn Cố Đình Diệp, giọng nói mềm mại lại kiên định, “Chỉ cần cho bọn họ thấy chúng ta sống tốt, tức giận đến đâu cũng có thể tiêu tan.”

“Em thật sự cảm thấy tôi làm đúng?” Cố Đình Diệp thì thầm, biểu hiện mơ hồ, trong ánh mắt lại có mấy phần chần chừ, tha thiết nhìn Minh Lan, dường như mong một lời đảm bảo: “Không để ý đến oan khuất của mẹ đẻ đã mất, chỉ vì chính mình…?”

“Chàng làm đúng, hơn nữa, oan ức của mẹ chồng đã mất sẽ không trôi qua như vậy.” Minh Lan vô cùng kiên định gật đầu, “Chàng có thể xin thỉnh phong cáo cho bà, xây từ đường cho bà, mời người đức cao vọng trọng trong tộc lập gia phả một lần nữa, để cho con cháu họ Cố sau này đều biết ân đức của phu nhân họ Bạch với họ Cố. Phải biết rằng nhà họ Cố sau này đều do chàng quyết định.”

Lịch sử do người thắng viết, bao nhiêu người thất bại đã bị vùi trong lớp bụi dày của chuyện xưa.

Sau này, Cố Đình Diệp muốn ca ngợi Bạch thị chói lọi thế nào đều được, nói khó nghe hơn nữa, sau này những tên khốn kiếp kia đương nhiên còn chỗ muốn cầu xin Cố Đình Diệp, đến lúc đó dứt khoát yêu cầu họ lập nhóm đi đến rập đầu nhận lỗi trước bài vị Bạch thị là được.

“Nói hay lắm.”

Ánh mắt Cố Đình Diệp sáng ngồi, cúi đầu suy tư một lúc, nét hoang mang dần tan biến, nét miệng trở lại tự tin, chầm chậm nở nụ cười bình thản, “Cần làm gì tôi sẽ làm thế, không cần vì những người không đáng kia mà phải đi vòng hướng khác.”

Minh Lan biết hắn đã nghĩ thông suốt, lập tức vỗ tay khen ngợi, thể hiện mình nhiệt liệt tán thưởng quyết định sáng suốt của hắn.

Con mắt hắn sáng như sao chăm chú nhìn Minh Lan, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của Minh Lan.

Minh Lan liền đỏ mặt, không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hắn vẫn không phát hiện ra, nghiêng đầu mỉm cười đẹp như vẽ: “Em thật tốt.”

Gương mặt Minh Lan càng đỏ hơn.

Đột nhiên cánh tay hơn giơ lên, Minh Lan còn chưa hiểu gì đã thấy mình được ôm chặt vào lồng ngực, được bao quanh bởi mùi đàn ông quen thuộc, xen lẫn là hương thơm nhàn nhạt, hạt tơ vàng thêu quanh tay áo, cúc áo giống như dây leo bám vào vải sa mỏng.

Tiếng nói của người kia trầm ấm như tiếng trống vang bên tai nàng: “Tôi muốn em, ở ngay trong phủ đệ này, ở bên ngoài khuê phòng của em, phàm là vật của tôi, chỉ cần tôi có khả năng, mọi chuyện đều theo ý muốn của em, thuận theo tâm của em.”

Minh Lan được bao bọc bởi tay áo triều phục rộng lớn, không thể nhìn thấy gì, chỉ thầm đọc mười tám lần câu ‘không được tin lời ngon ngọt của đàn ông’, nhưng không nhịn được trong lòng loạn như cào cào.

Hắn thay y phục rời đi rồi, Minh Lan vẫn còn nằm nhoài ra trên kháng. Trên bệ cửa sổ bày một chậu cây lan quân tử tỏa hương thơm nhè nhẹ, nàng nhìn mà ngây ngẩn.

Hắn thông minh lại nhạy bén như vậy, từng trải lại hiểu biết, có gì mà không rõ, lợi ích nào mà không tỏ, nhưng mà dù cho phải đạo thì cuối cùng vẫn phải vượt qua ải lòng.

Cố Đình Dục vẫn còn chút bản lĩnh.

Nàng nghĩ ngẩn cả người, chầm chậm lấy từ trong tay áo ra một phong thư, rơi ra từ trong trang phục của hắn sáng nay.

“làm cha mà chẳng dạy con… Trời sinh bản tính ngay thật, hôm nay thành ngang bướng, âu cũng là tội của tôi… Không biết lưu lạc chốn nào, vô cùng nhớ mong… Kính mong anh cả chăm sóc, không để con chịu nóng lạnh bệnh tật … Xin được bái lạy tạ ơn, khẩn cầu…”

Trang giấy hơi ố vàng, vô cùng nhàu nát, giống như đã bị vò nhiều lần đến nhăn nheo rồi lại mở ra vuốt cho phẳng lại. Trên nét mực có mấy vệt nước tròn, làm nhòe đi nét chữ run rẩy.

Trong lòng nàng bỗng dưng đau ê ẩm.

Kỳ thực, hắn rất tốt rất tốt.

Tác giả trả lời:Cố Đình Diệp có thật sự được nhờ danh tiếng của phủ Ninh Viễn hầu?Đúng vậy, có thể mọi người không thích nghe điều nay. Tôi vốn nghĩ mọi người đều hiểu rõ.

Anh họ tôi vô cùng mê quân sự, thời gian tôi viết tới đoạn Cố Đình Diệp thể hiện tài năng, kiến công lập nghiệp giữa lúc biến loạn, tôi có đi hỏi anh họ vấn đề này. Một người chỉ làm chức quân nhỏ trong vài năm, liệu có khả năng chỉ huy một đội quân căn bản là xa lạ lại còn lập công?

Anh họ có nói, nếu như người này có bối cảnh và có tài thì có thể.

Mọi người đã xem qua phim Mĩ ‘Band of brothers’ chưa?

Đại đội trưởng cũ của đội E vốn là Sobel, ông ta tự tay huấn luyện nên đội E nhưng bởi vì ông ta không có năng lực chỉ huy trên chiến trường nên những người lính đó thà rằng phạm quân pháp cũng phải hợp sức lại đuổi ông ta đi, yêu cầu người có năng lực là Winters đến chỉ huy.

Năm đó anh họ đã giải thích kỹ lý do cho tôi.

Làm lính chỉ cầu hai việc, thứ nhất là giữ mạng, thứ hai là thăng quan phát tài.

Đặc biệt là cổ đại, những vị trí khác từ trên cao điều người xuống, người ta chịu chấp nhận hay không thì thôi, nhưng vị trí tướng lĩnh, đặc biệt là phải lập tức tham gia chiến tranh đều không bình thường

Trước đó Hoàng đế mới lên ngôi muốn nắm quyền binh nhưng trong quân ông ta không có quan hệ (mới ở biên cương về). Biến loạn nổi lên, ông ta một lúc phái đi vài tướng lĩnh.

Xin hỏi mấy người cấp dưới đó dựa vào cái gì phải phục tùng một người chưa từng gặp mặt.

Ai biết, người này có khi lại dẫn bọn họ đi tìm chết.

Ở tình huống như vậy, Cố Đình Diệp có ưu thế trời ban, hắn ta vốn xuất thân từ nhà tướng môn, trong nhà có mấy đời làm thống lĩnh, hơn nữa thời gian cha hắn ở trong quân không ngắn, lập không ít quân công. Cố Đình Diệp dù không được người quen cũ chiếu cố thì cũng có người từng nghe tới họ Cố của hắn.

Một thủ trưởng không hề có lai lịch cùng với Cố Đình Diệp, nếu như các bạn làm thuộc cấp, cũng không biết thêm bối cảnh gì, bạn sẽ chọn tin ai.

Lãnh quân đánh giặc hơn kém nhau ở thời điểm cùng cơ hội. Vì Cố Đình Diệp sớm nắm được quân đội nên mới có thể sớm chỉ huy như ý, mới có quân công sau đó.

Vì lẽ đó, tôi nghĩ trong thành công của Cố Đình Diệp thì họ Cố chiếm chừng 5 hoặc 10%.

Giống như chúng ta đi tìm việc, có hai người tương đương nhau, nhưng người phỏng vấn là bạn cũ của cha một trong hai người, ông ta sẽ chọn ai? Không cần nói cũng đoán được.

Đương nhiên, khả năng của Cố Đình Diệp mới là trọng yếu. Nếu không thì dù có dựa vào dòng họ cũng không được. Nhưng mà võ nghệ, binh pháp, khả năng bài binh bố trận của hắn là do ai vất vả dạy dỗ?

Thêm vào luân lý đạo đức của cha con quân thần thời cổ đại, hai cha con khó có thể trở mặt thành thù là vì đạo lý này.Bà Tần lớn là người như thế nào?Có một khoảng thời gian tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình đều gặp loại nữ chính như thế này. Bọn họ xinh đẹp, nhu nhược, ưu sầu, lại gây được cảm giác muốn yêu thương che chở của đàn ông.

Bọn họ không phải là dây tơ hồng mà thật sự rất nhu nhược, vô dụng.

Đối xử với bọn họ phải vô cùng che chở, chăm sóc cẩn thận bọn họ mới có thể tồn tại, chỉ cần có một chút lơ là, chậm chễ, bọn họ sẽ đau thương muốn chết. Nữ chính dưới ngòi bút Quỳnh Dao có mấy phần như vậy.

Tôi chỉ có thể nói, đàn ông yêu phải cô gái như vậy là gặp vận đen tám đời.Họ Cố vốn tồn tại như thế nào?Vốn họ Cố sống không tệ, nếu như không có tai bay vạ gió như ngày đó.

Gia tộc lâu đời mà lại có khoản nợ lớn như vậy, kỳ thực đa số không phải do xa hoa lãng phí mà là ‘tiếp giá’.

Ví nhu họ Tào mắc nợ là vì phải tiếp đón Khang Hy, gia tộc Giả Bảo Ngọc mắc nợ vì đón Nghênh Xuân.

Vốn là thu chi cân bằng, dù có nợ nần cũng chỉ là nợ nhỏ không đáng kể. Như vậy mà lại có thể mắc khoản nợ lớn.

Vì nhiều nguyên nhân, hoàng thất có tước thời cổ đại thường có chuyện phải nợ quốc khố. Thông thường chỉ cần không có chuyện gấp thì không phải lấy mạng người ra đòi tiền, có thể từ từ trả tiền lại (thêm vào một phần béo bở).

Vì lẽ đó, họ Cố vốn sống tốt, chỉ là gặp phải xui xẻo liên tiếp.

Đến chi thứ tư cùng chi thứ năm, bọn họ lúc đầu cũng không muốn hại chết Cố Đình Diệp (cũng không đối xử tốt), chỉ là xem thường, muốn hắn gánh tai tiếng, thế nhưng hết lần này đến lần khác tranh chấp qua lại, tích oán càng ngày càng sâu.Cố lão hầu gia là người như thế nào?Mấy ngày hôm nay mọi người vô cùng căm phẫn lão Hầu gia, kỳ thực theo tôi quan niệm của cha mẹ thời cổ đại và hiện đại khác nhau một trời một vực.

Hiện đại, cha mẹ sinh ra con thì có nghĩa vụ nuôi dưỡng, nếu không nuôi là phạm tội vứt bỏ.

Thời cổ đại, cha mẹ sinh con, nuôi con là ân đức cực kỳ to lớn, có thể buôn bán đánh chửi (cổ đại cha mẹ có bán con, còn có chuyện đánh chết con).

Hiện đại, cha mẹ đối xử với con không tốt con có thể mang thù, có thể từ quan hệ với cha mẹ, chỉ cần bỏ chút phí phụng dưỡng.

Thời cổ đại, cha mẹ là thiên hạ. Để cho cha mẹ chịu khổ, cha mẹ có thể đi kiện con tội ngỗ nghịch bất hiếu, làm con mà phạm tội như vậy rất khó có thể vào quan trường.

Cuối cùng, lão hầu gia thật lòng yêu bà Tần lớn, cái kiểu vô cùng yêu thương như vậy trong lòng đương nhiên sẽ thiên vị. Vì lẽ đó lương tâm của ông ta trước tiên sẽ hướng về phía mẹ con bà Tần lớn, sau đó mới đến mẹ con Bạch thị.

Sự tình chỉ đơn giản như vậy.

Hơn nữa Cố Đình Dục là con trai trưởng, địa vị cũng cao hơn Cố Đình Diệp là con thứ.

Vừa có đạo lý vừa có tình cảm, nếu như vậy mà lão Hầu gia lại thiên vị con thứ mà không giúp đỡ con cả mới là kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play