Hồng Tiêu cùng Thu Nương đến không được mấy ngày, Minh Lan ngạc nhiên
phát hiện người quan tâm đến chuyện giường chiếu của Cố Đình Diệp thực
sự không ít.
Ngày nào đó, Lại ma ma hăng hái chạy đến, đầu tiên
là mở miệng nịnh nọt khen Minh Lan giống như đóa hoa, nói đến lúc Minh
Lan tê cả lỗ tai mới vào chủ đề chính “… phu nhân trẻ tuổi, sợ là không
biết, nhà công khanh như chúng ta vợ cả vợ lẽ cũng phải có quy củ. Phu
nhân xem lúc nào rảnh rỗi xếp ra cái lịch để lão gia thay phiên đi các
phòng nghỉ ngơi, sau này trong nhà tất cả đều thái bình!”
Minh
Lan hồi lâu không nói gì, trong đầu nàng vô cùng tức giận, nháy mắt ánh
mắt lạnh như băng bắn thẳng sang. Nụ cười Lại ma ma đông cứng lại trên
mặt, lo sợ không dám mở miệng. Bà ta nhìn sắc mặt Minh Lan khó coi cười
lấy lòng: “Phu nhân đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cũng vì phu nhân mà suy nghĩ, tránh cho phu nhân phải mang cái tiếng ‘ghen tị’.”
Minh Lan cười gằn trong lòng, thật sự cho rằng nàng cái gì cũng không hiểu
sao, lại có thể hiên ngang ức hiếp nàng như vậy?! Vợ cả vợ lẽ thay phiên thực chất là để đề phòng vợ lẽ, sợ chồng bị u mê mà làm ra cái chuyện
sủng thiếp diệt thê, nói đơn giản là để ràng buộc người đàn ông không
chuyên sủng cưng chiều vợ nhỏ mới ra cái quy củ ràng buộc như vậy.
Nhưng mà trên thực tế, quy củ kiểu này cũng không có bao nhiêu gia đình giàu có quán triệt.
Minh Lan không dễ gì mới thu được ánh mắt lạnh như băng, bày ra vẻ mặt cười
nhạt: “Tôi thật không biết quy củ này, ma ma nếu đã biết, tôi liền hỏi
mấy câu. Năm đó vị phu nhân đầu tiên của lão hầu gia có từng xếp cái
lịch ngày như vậy?”
Lại ma ma giờ mắc kẹt, lúc bà Tần lớn còn đó, đừng có nói vợ lẽ hầu ngủ, đến con ruồi cái lão Hầu gia quá cố cũng
không chạm vào.
Minh Lan hỏi lại: “Phu nhân Bạch thị và thái phu nhân hiện giờ có từng sắp xếp không?”
Lại ma ma nghẹn họng không nói ra lời. Bạch thị không cần nói, chính là bà
Tần nhỏ mang tiếng hiền lành cũng chưa từng sắp xếp cái này.
Minh Lan bắt đầu cười lạnh: “Vậy chị dâu lớn của tôi, em dâu Năm trong phòng có từng làm việc này không? Ma ma có từng khuyên bảo chưa?”
Lại ma ma nói không ra lời, đứng tại chỗ đi không được ở cũng không xong, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Minh Lan lạnh nhạt nói: “Hóa ra ma ma chỉ ‘quan tâm’ một mình tôi.”
Lại ma ma giờ mới biết phiền toái. Vị phu nhân trẻ tuổi này tâm tư tinh
thông, đối đáp lợi hại, so với chủ mẫu bình thường khó lừa gạt hơn. Bà
ta kinh hoảng muốn quỳ xuống. Minh Lan đánh mắt qua, Tiểu Đào phát
chưởng ‘Ưng trảo công’, miễn cưỡng ngăn cản lại. Minh Lan mỉm cười vô
cùng mềm mại: “Ma ma quý giá, ta không nhận nổi.”
Lại ma ma không khỏi đổ mồ hôi lạnh trên trán, ngay lập tức cũng không nói ra được cái gì.
Tiễn người ra cửa xong, Đan Quất cực kỳ tức giận: “Phu nhân, cũng không thể
cho qua như thế. Bọn họ quá là bắt nạt người!” Tiểu Đào nhanh chóng nghĩ ý xấu: “Chúng ta tìm sai lầm của bà ta, phạt nặng bà ta một lần, tốt
nhất là đánh gậy một trận, ai bảo bà ta không yên thân!”
Vẻ mặt
Minh Lan bình tĩnh siết chặt nắm tay, cũng không biết đang suy nghĩ gì,
một lúc lâu sau mới nói nhỏ một câu: “Quả nhiên là lợi hại, nếu tôi thật sự ác độc tàn nhẫn bán bà ta đi, chỉ sợ trúng ý của bên kia. Bà ta càng muốn gây chuyện ở bên này, tôi càng phải ‘hòa hợp êm thấm’.”
Đan Quất cùng Tiểu Đào hai mắt nhìn nhau không hiểu rõ. Minh Lan ngẩng đầu
hỏi: “Lại ma ma ở trong phủ gần đây có cùng người khác tranh chấp? Hoặc
là cãi nhau?””Sao lại không có?” Tiều Đào kể lể, “Mấy vị ma ma kia đều ỷ lại đã từng hầu hạ trưởng bối, lỗ mũi còn cao hơn trời, không có gì làm liền thích trách phạt người ta mấy câu, khoe khoang thân phận của mình! Lại ma ma lại càng đáng ghét, lại đúng lúc con cháu đang sa sút, lại đi tìm chuyện phiền phức, kết không ít thù.”
“Vậy thì tốt.” Minh Lan lạnh nhạt nói.
Buổi chiều hôm sau, Minh Lan liền đề bạt vợ Vương Ngũ, cho chị ta lĩnh một mảnh đất hoang bên rừng trồng trọt.
Người trên dưới trong phủ đều không hiểu, công việc này béo bở như vậy bao
nhiêu người muốn tranh, vợ Vương ngũ kia xưa nay ngang ngược không quen
luồn cúi, sao lại đến phiên chị ta? Thực ra việc này Minh Lan định để
cho chồng Thúy Vi, ai biết Hà Hữu Xương kia ở ngoại viện học làm quản sự đang thấy hứng thú liền từ chối. Trong khoảng thời gian ngắn Minh Lan
không có ứng cử viên thích hợp nên kéo dài đến giờ.
“Vợ Vương Ngũ kia muốn đến tạ ân.” Thúy Vi đi vào bẩm báo.
Minh Lan khoát tay áo hỏi ngược lại một câu: “Chị khẳng định chị ta là thích hợp nhất?”
“Tôi cùng Thôi ma ma đã để ý nhìn, người trong nội viện này chị ta coi như
là tốt nhất.” Thúy Vi gật gù, “Mồm miệng lanh lợi, thẳng tính nhưng vẫn
rõ ràng, cũng có mấy phần nhanh nhẹn. Tôi đã hỏi xung quanh, chị ta ở
trong phủ nhân duyên không tệ, phần lớn là do bất bình mới cùng Lại ma
ma ầm ĩ. Có điều, tôi cũng gặp người chưa lâu, không nói được có tật xấu khác không.”
“Nào có chuyện mười phân vẹn mười.” Minh Lan cười
khổ, “Chẳng qua là tạm thời dùng chị ta một thời gian, chị ta làm được
liền để cho chị ta làm luôn. Nếu không được lúc nào cũng có thể thay.”
Đan Quất ở cửa cẩn thận nhìn xung quanh, quay người nhỏ giọng nói: “Phu
nhân yên tâm, đêm qua không phải chúng ta đã nhìn lại hồ sơ rồi sao? Vợ
Vương ngũ dù chưa từng làm qua việc nhà nông nhưng chồng chị ta đã từng
làm ở thôn trang. Mấy người khác dù am hiểu chuyện trồng trọt nhưng lại
hay gây xích mích, không biết đúng mực.”
Minh Lan gật đầu quyết
định nói: “Thúy Vi, chị bảo chị ta không cần phải tạ ơn. Chỉ nói với chị ta hai câu.Một là phải thành thật làm việc, không được để người ta bắt
được chỗ sai, tôi sẽ nhìn kỹ. Hai là…” Minh Lan khẽ mỉm cười, “Lại ma ma là người của Hầu phủ, tính tình vô cùng tốt, làm người lại hiền lành,
chị ta phải kính trọng. Những việc khác cái gì cũng không cần nói.”
Ánh mắt Thúy Vi sáng lên, lập tức gật đầu đi ra ngoài. Đan Quất cũng hơi rõ ràng. Chỉ có Tiểu Đào đang liều mạng với đám gấm vóc vụn trên giường
ngơ ngác: “Này có thể thành sao?”
Minh Lan chậm rãi nói: “Nếu
thật sự là người thông minh sẽ rõ ràng. Sau ngày hôm nay mọi người không nhắc lại chuyện này nửa câu. Nhìn thấy Lại ma ma cũng phải ôn hòa,
quyết không được cãi nhau. Có chuyện gì chỉ cần báo cho ta.”
Hai đứa trịnh trọng đồng loạt đáp lại.
Ánh mắt Thúy Vi không tệ, vợ Vương Ngũ quả nhiên là người khôn ngoan.
Chị ta vừa bận rộn công việc vừa gây hấn cãi nhau với Lại ma ma, vậy mà
công việc cũng không chậm trễ, rất có chừng mực. Người trong phủ có chút sáng mắt sáng lòng cũng dần hiểu rõ. Trước kia cũng chỉ tránh mặt Lại
ma ma, bây giờ không nhẫn nhịn nữa, mỗi khi có việc gì là cả một đám
người chen nhau đi tới châm chọc Lại ma ma, từ chuyện chồng bà ta đi
đánh bài uống rượu đến chuyện con gái lớn nhà bà ta gả cho một lão nhà
giàu bụng phệ óc bã đậu, trò cười nào cũng có, vân vân mây mây.
Lại ma ma tức giận đến run rẩy cả người lại không thể làm gì, một người khó chống lại số đông, coi như có kéo thêm Điêu ma ma giúp đỡ vẫn là địch
nhiều ta ít, khả năng kém xa. Gào lên như khóc tang, gào không lớn như
người ta lại bắt đầu động tay chân, ầm ĩ đến tóc tai toán loạn, đầu đầy
mồ hôi như trò hề. Hơn nữa Lại ma ma đến cùng là đã lớn tuổi, tức giận
đến tím mặt, nghẹn không hít thở được, chân tay run rẩy.
Lúc này
Minh Lan sẽ gióng trống khua chiêng đi mời đại phu, nấu thuốc an ủi, ném ra ít bạc trắng lóa, sau đó lại ‘lời ít ý nhiều’ trách cứ mấy vị vú già kia mấy câu, phạt không nặng không nhẹ mấy người cầm đầu, coi như
‘giảng hòa mâu thuẫn nhỏ’.
Chờ Lại ma ma chậm rãi khỏe lên lại lặp lại quy trình kể trên lần nữa.
Đợi đến lần thứ ba đi Thái phu nhân thỉnh an, Thái phu nhân không nhịn được hỏi một câu: “Lại ma ma ở chỗ con có tốt không?”
“Tốt lắm.” Minh Lan yêu kiều cười khẽ, “Lại ma ma là người mà ngài đã từng dùng, sao có thể không tốt.”
“Nhưng ta sao lại nghe nói… bà ta thường cùng người ta cãi nhau?” Thái phu nhân chần chừ nói.
Minh Lan mỉm cười: “Nào có chuyện như vậy! Chẳng qua là Lại ma ma quản
việc chặt chẽ, đối với người phía dưới có chút nghiêm khắc, khó tránh
khỏi bị tranh cãi một hai câu.” Chủ đề xoay ngoắt một cái, Minh Lan đột
nhiên nói, “Nếu nói là có việc, Lại ma ma quả thật có chút chuyện.”
Ánh mắt Thái phu nhân lóe lên, không chút biến sắc hỏi: “Chuyện gì?”
Minh Lan bất an nhỏ giọng nói: “Đều là con không chú ý thân thể Lại ma ma,
nghĩ đến bà nói cho cùng là lớn tuổi, con lại còn phiền phức bà quản này quản kia, làm bà mệt bị bệnh. Đã mời về hai vị đại phu, một là Tề lão
đại phu ở Huyên Thảo đường ở nam thành, một là vị Sùng đại phu do Trịnh
phu nhân nhỏ (em gái anh Thẩm & hoàng hậu đó) tiến cử. Bọn họ đều
nói người lớn tuổi không thể lao tâm khổ lực, còn bị bực bội nữa. Ôi…
làm sao bây giờ? Nếu bà thật sự có chuyện con làm sao ăn nói với ngài?”
Minh Lan liên tục nhỏ giọng tạ lỗi.
Thái phu nhân vẻ mặt cả kinh
chợt lóe ánh mắt. Thiệu phu nhân nhìn Minh Lan đang tự trách ôn tồn nói
mấy câu: “Em dâu đừng giữ trong lòng, hai vị đại phu này chị đều biết, y thuật y đức đều vô cùng tốt. Lại ma ma cũng coi như có phúc.Nói nữa xưa nay quản gia nào có chuyện không bị chọc tức. Chính là chị đây, trên có mẹ chồng coi chừng dưới có em dâu giúp đỡ vậy mà trước kia cũng bị
người dưới gây bực không ít.”
Thái phu nhân làm mặt từ ái mỉm
cười nói: “Chị dâu con nói đúng, con đừng để trong lòng.” An ủi Minh Lan mấy câu lại thử dò xét, “Nếu Lại ma ma thực sự không dùng được, không
bằng ta lại cho con thêm mấy người…?”
“Xem ngài kìa!” Vẻ mặt Minh Lan thoải mái, giả vờ tức giận, “Con có rất nhiều người giúp đỡ, mấy người
Dung nhi lại rất yên tĩnh. Mấy vị ma ma giúp đỡ con cũng sắp được hai
tháng rồi. Chính là con có vô tích sự đến mấy, chẳng còn không quản được một mẫu ba phân ruộng kia?! Cách ngày lại hướng về phía ngài xin cái
này cái kia, người không biết có khi lại bảo nhà mẹ đẻ con không biết
dạy con gái. Con sau này cũng không còn mặt mũi ra ngoài gặp người!”
“Con bé này!” Thái phu nhân giống như bị trêu rất vui vẻ, chỉ vào Minh Lan
cười không ngừng. Thiệu phu nhân cũng che tay áo hơi mím môi, Chu thị
cười vui vẻ nhất nhưng ánh mắt chị ta lại không ngừng nhìn sang Thái phu nhân.
…
“Không tranh cãi tí nào?”Huyên đại thái thái khẽ nói.
Một vị con dâu trẻ cười nói: “Không chỉ không tranh cãi trong phòng còn có từng trận tiếng cười rất là hòa hợp.”
Huyên đại phu nhân liếc nhìn của sổ đóng chặt, thở một hơi thật dài khen
ngợi: “Vị em dâu họ này của tôi quả nhiên ghê ghớm. Bác gái gặp đối thủ
rồi. Nếu không phải Điền ma ma lén báo lại cho tôi, tôi còn thực sự cho
rằng bọn họ không có việc gì.”
Cô dâu kia giống như vừa chạy
cuống về, cầm khăn không ngừng lau mồ hôi, nói khẽ: “Trừng Viên bên đó
giống như có hàng rào vây, không dễ hỏi thăm. May mà chị thấy Lại ma ma
mời đại phu có chút quái lại, sai người đi hỏi Điền ma ma.”
“Vị
em dâu này cũng quá cẩn thận, coi như truyền ra ít lời thì có làm sao?”
Huyên đại phu nhân cười nheo mắt, “Cô ta chu toàn như vậy, bây giờ bên
ngoài ai mà không khen cô ta rộng lòng, đối xử tử tế với nô bộc!”
“Tôi thấy Lại ma ma chỉ cần dứt khoát không để ý mặt mũi làm ầm lên!Dù sao
cũng còn hơn là bị khinh bỉ như vậy.Nghe nói bà ta cũng đi nhận tội
nhưng đều bị Diệp nhị phu nhân đuổi trở về!” Vị con dâu nói.
“Cô
thì biết cái gì?!Nguyên nhân bên trong sao có thể nói rõ ra!”Huyên phu
nhân trừng chị ta một lúc cười nói, “Chẳng lẽ Lại ma ma còn có thể đến
phủ hầu kêu oan, nói Diệp nhị phu nhân vì bị bà ta khuyên vài câu muốn
thê thiếp thay phiên nên giận, sau đó xúi giục người bên dưới chèn ép bà ta?Ha ha, lời này nếu như nói ra, mặt mũi của Lại ma ma cũng coi như
vứt.”
“Cô chủ quý ơi, dạy tôi đi, sao lại có thể như vậy?”Nàng dâu kia ngạc nhiên nói.
Huyên đại phu nhân càng nói nhỏ: “Chị nhìn trong phủ chúng ta, có nhà nào thê thiếp thay phiên? Chị dâu cả Dương giống như ở góa vậy, nhưng chị ta
thật sự muốn chia ngày cũng phải do người kia đồng ý thân cận chứ?” Chị
ta cười đến vui vẻ, “Mẹ chồng tôi, thím năm từng này tuổi rồi, còn có
mấy bà vợ lẽ đã mất sủng ái nữa. Nên sắp xếp ngày tháng thế nào? Lại ma
ma nói lời này ra coi là thật hay không coi là thật. Nếu coi như là
thật, các bà vui vẻ, trong phủ lại nổi sóng gió!”
“Thì ra là vậy, vẫn là cô chủ thông suốt!”Vị con dâu bày ra bộ dáng kính phục, tiện thể thêm hai câu, “Coi như cô chủ có xếp ngày tháng, lão gia nhà chúng ta
cũng không chịu đi.”
Huyên đại phu nhân mặt mày hớn hở, rất hưởng thụ: “Nói nữa, bây giờ hai người bên kia còn đang tân hôn như mỡ thêm
vào mật, Lại ma ma lại còn đi gây hấn. Nếu như còn ồn ào ra ngoài, người ta sẽ không nói vị em dâu kia nửa câu không đúng, ngược lại sẽ trách
Lại ma ma tìm quả hồng mềm để bóp, cả nhà đầy con dâu không đi khuyên cô nào, lại chỉ đi ‘khuyên’ nàng dâu mới? Con trai trưởng còn chưa ra đời
đã muốn tăng ngày trong phòng cho vợ lẽ? Nếu như thật sự như vậy, bác
gái cả kia liền không thể nói nên lời rồi. Ha ha, người là bác ta cho,
nếu cái gì cũng không nói chỉ nhìn người ta diễn trò, danh tiếng tốt của bác ta cũng coi như hỏng hẳn.”
Vị con dâu kia cũng cười làm lành: “Nói như vậy Lại ma ma coi như xong rồi?”
“Bà ta nếu như thông mình thì nhanh chóng thu lại, đừng có đi ra ngoài mà
mất mặt, việc này sẽ nhạt dần. Nếu không như vậy, ha ha ha, em dâu cũng
không phải đã nói, ma ma là Thái phu nhân cho, trừ khi phạm vào ‘việc
lớn’ gì đó, nếu không thì chỉ cần kính là được.”
Nàng dâu kia gật đầu liên tục, lại nịnh nọt thêm một trận. Huyên đại phu nhân vui vẻ rồi lại lẩm bẩm nói: “… Chiêu này của bác cả coi như vô dụng, không biết em dâu làm gì để trị hai vị kia.”
Vị chị dâu của Minh Lan dự đoán
rất chính xác, có một số việc Minh Lan không thể không quan tâm, bởi vì
gần đây Trừng Viên rất náo nhiệt.
Lại nói, mấy vị vợ bé thời cổ
đại nếu không được sủng ái thì thật sự không dễ gì nhìn thấy chồng. Từ
ngày đầu tiên thỉnh an xong, Minh Lan liền nói rõ, nàng từ nhỏ theo bà
nội lễ phật đã quen thanh tịnh, vì thế mỗi lần thỉnh an, hỏi xong việc
cần hỏi, nói xong điều cần nói, Minh Lan sẽ bưng trà tiễn khách. Cho nên bọn họ thường không chờ được đến lúc Cố Đình Diệp hồi phủ.
Mà
cho đến giờ, Cố Đình Diệp không có ý đi đến ngủ chỗ mấy người kia. Minh
Lan đương nhiên cũng không hỏng não đi giúp dẫn mối. Bọn họ cũng không
thể gửi tin nhắn qua di động ‘a lô, honey à, ở bên vợ chắc là chán lắm
rồi, đến bên giường em đi’, cũng không thể ra trước cửa ra vào lẳng lơ
quăng ra ánh mắt quyến rũ ‘Sweetheart à, cho anh niềm vui bất ngờ này’.
Nếu như Dung nhi là con trai, Thu Nương với Hồng Tiêu còn có thể tranh thủ
cơ hội Cố Đình Diệp dạy bài cho con mà gặp mặt, đương nhiên Cố Đình Diệp có đầy đủ chữ nghĩa để dạy không là chuyện khác.
Trải qua mấy ngày không có cơ hội cùng người kia gặp mặt, hai người bắt đầu u oán.
Hồng Tiêu vẫn còn biết điều, biết mình không được Cố Đình Diệp ưa thích,
liền chỉ trốn ở trong phòng, cả ngày nghĩ cách để Dung nhi nói nhiều
thêm hai câu. Mà Thu Nương lại không chịu được, vui vẻ chạy qua đường
trước Gia Hi cư chờ, còn từng chặn Cố Đình Diệp hai lần. Đáng tiếc gã
sai vặt hai bên quá là không thức thời, mở to bốn con mắt vô tri sáng
quắc nhìn chằm chằm. Thế này làm sao Thu Nương có thể bày tỏ tình cảm.
Lại thêm mấy lần nữa, Thu Nương tạo hình kinh điển không khác nào ‘hòn vọng phu’, khiến không ít người nhìn thấy, dần dần truyền ra tiếng bóng gió. Nữ nhân trong nội viện thầm mắng hai câu ‘lẳng lơ’, lại châm biếm thêm
hai câu nữa là coi như xong. Nhưng mà ngoại viện có mấy người lưu manh
mồm miệng không sạch sẽ nói ra liền khó nghe, cái gì mà ‘muốn đàn ông
đến hỏng rồi’, ‘nhanh ba mươi đi, ba mươi như sói’, ‘lão gia không đi
chịu tội một lần, sợ là muốn tìm biện pháp khác’…
Hết cách rồi, đàn ông không cưới được vợ đều khá là giàu trí tưởng tượng.
Người ngoại viện truyền đi những lời này cũng không coi là nhiều, đến lúc truyền đến nội viện đã là nhiều ngày sau.
Thu Nương sau khi biết, khóc lớn một trận, suýt nữa muốn đi tìm chết. Đan
Quất nhanh chóng đi truyền báo, Minh Lan giận tím mặt, lập tức dặn dò
tra xét, tìm ra mấy người nói lung tung, xử phạt nặng một trận, bán đi
hai tên hạnh kiểm xấu, còn lại đều cắt hai tháng bạc, lại trói lại đánh
hai mươi gậy.
Mọi người thấy Minh Lan uy thế như vậy, đều biết
nặng nhẹ, bên ngoài bên trong viện đều không dám bàn luận chuyện nhà của chủ nhân.
Phạt xong tôi tớ, Minh Lan lập tức lôi Thu Nương đến chất vấn.
Thu Nương tự biết mình mất mặt lập tức quỳ xuống, khổ sở van xin nhận sai.
Minh Lan lạnh lùng nói: “Lão gia trước mặt tôi bao nhiêu lần khen cô,
nói cô phúc hậu biết lễ, hiểu lòng người. Cô đến đây mới bao nhiêu ngày
liền náo loạn như thế, học được tật xấu ở đâu đấy?”
Thu Nương liên tục rập đầu lạy, khóc nước mắt giàn giụa: “Tôi nhất thời bị mê muội, nhiều năm không gặp lão gia, vô cùng nhớ…”
“Cô nhớ hay không nhớ tôi không xen vào.” Minh Lan ngắt lời chị ta, nói
thẳng: “Cô thật sự không suy nghĩ, giờ lão gia ngồi ở vị trí cao, bao
nhiêu người nhìn chằm chằm. Những lời bẩn thỉu này nếu một chút truyền
ra ngoài của Trừng Viên chẳng phải thành chuyện cười trong nhà lão gia
không nghiêm?! Lại để cho một đứa hầu ngủ đuổi khắp cả phủ, đuổi theo
chặn đàn ông!” Thế này là đói khát đến mức nào chứ.
Thu Nương
khóc vật ra trên nền đất, Minh Lan kiên quyết lên tiếng: “Cô bây giờ
không phải tới thỉnh an, Tiểu Đào, đưa ‘Tâm Kinh’ cho cô ta, quay về
chép một trăm lần, lúc nào chép xong quay trở lại!”
Nhìn bóng
lưng Thu Nương oan oan ức ức, Minh Lan giận cũng không có chỗ trút. Nàng chưa từng che giấu cho người có hạnh kiểm xấu, cho nên tối muộn hôm đó
liền kể lại đầu đuôi cho Cố Đình Diệp, còn thở dài: “Cũng tại em trị gia không nghiêm, nếu như ở bên nhà họ Thịnh, bên trong có thế nào cũng đâu có ai dám truyền ra ngoại viện? Thị phi của chủ nhân cũng dám nghị
luận? Đến giờ em mới biết vì sao bà nội nhà em nói phu nhân quản gia
giỏi giang, ôi… Thực sự không hề dễ dàng.”
Trước đây đối với Vương thị nàng cũng hơi hơi xem thường, bây giờ bản thân nàng quản gia mới kính nể bản lĩnh Vương thị.
“Chuyện không liên quan đến em!”Cố Đình Diệp trầm mặt, “Em quản gia mới mấy
ngày, có bản lĩnh cũng không thể một sớm một chiều là thành! Em cứ xử
phạt nặng, chỉnh đốn cẩn thận một phen đi.” Dừng một chút, hắn lạnh nhạt nói, “Thu Nương càng ngày càng không hiểu chuyện.”
Âm thanh rất
bình tĩnh nhưng Minh Lan biết hắn tức giận thật sự mới có thể như vậy.
Minh Lan đi đến nhẹ nhàng nằm nhoài lên bả vai người kia, dịu dàng nói:
“Cũng không phải cái gì quá mức,là người sẽ luôn phạm sai lầm. Lần này
chị ta biết sai, sau này sẽ tốt thôi.”
Cố Đình Diệp kéo Minh Lan
ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa tóc dài đang buông xõa của nàng, trong
phòng yên lặng một hồi lâu, hắn mới lộ nét cười nhạt, thổi mạnh vào mũi
Minh Lan đùa nói: “Tại sao lại chép Kinh phật? Không phải nên sao cái gì mà ‘Nữ tắc’ sao?”
Minh Lan đắc ý nói: “Em đã nghĩ từ sớm, nếu có người hỏi em liền nói Thu Nương được em ảnh hưởng, có ý hướng Phật, em
đây là đang giúp chị ta khai sáng! Tránh cho có người lại lấy chuyện thị phi trong phủ chúng ta ra nói.”
Cố Đình Diệp ngẩn ra, liền cao
giọng cười lớn, cười đến rung lồng ngực, con ngươi đen nhánh tràn đầy ý
vui vẻ, trán tựa vào đầu Minh Lan lại nghiêm trang nói: “‘Kinh Tâm’ số
chữ quá ít, cũng không quá dày. Ở Phù Cần Nhiên có gẩn nửa bộ ‘Đại Tàng
Kinh’ bản sao, tên kia năm đó còn lấy ra luyện chữ ngồi chép lại, để tôi mượn hộ em! Mượn trọn bộ!”
Minh Lan hít một hơi lạnh: “Phu quân, chàng có biết trọn bộ ‘Đại Tàng Kinh’ có bao nhiêu bộ bao nhiêu cuốn bao nhiêu chữ không?”
Cố Đình Diệp không biết không có tội, vẻ mặt thản nhiên: “Không biết.” Hắn chỉ biết bộ kinh thư này có vẻ rất trâu bò.
Minh Lan không nói gì, quyết định xóa nạn mù chữ cho đồng chí Cố, than thở:
“Nói thế này, nếu Thu Nương mỗi ngày không ngừng viết, đồng thời có thể
không hoa mắt run tay mà sống đến bảy mươi tám mươi tuổi, vừa vặn đủ cho chị ta sao đến mồ yên mả đẹp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT