Thời gian đầu Tô Tiêu Tiêu mang thai đều nôn đến lợi hại, cơm cũng ăn không vào, thật là nếm không ít khổ.
Vừa mới bắt đầu còn có thể đi làm, nhưng thời gian sau trực tiếp bị Chu Lâm Duyên cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi. Vì thế cô đành phải mang công việc về nhà làm.
Bởi vì nôn nghén quá nghiêm trọng, Tô Tiêu Tiêu cái gì cũng không muốn ăn, cố tình lại không thể không ăn, mỗi ngày cô đều buộc chính mình ăn một ít, có đôi khi mới ăn được một ít liền nôn, vừa nôn vừa khóc, cũng vì vậy mà cô đã tức giận với Chu Lâm Duyên không ít lần.
Chu Lâm Duyên ở bên ngoài không ai dám chọc nhưng đối với Tô Tiêu Tiêu thì vô cùng nhẫn nại, tốt không thể tốt hơn được nữa, vô luận cô có tức giận như thế nào thì anh cũng sẽ từ từ dỗ dành. Anh cũng sẽ quan tâm Tô Tiêu Tiêu muốn ăn gì, có đôi khi cô đột nhiên muốn ăn thứ gì đó cho dù là nửa đêm anh cũng sẽ ra ngoài mua về, chỉ là có những lúc mua về cô lại không ăn, tâm tình không tốt liền không để ý tới anh.
Chu Lâm Duyên cái gì cũng đều nhường nhịn cô.
Có đôi khi Tô Tiêu Tiêu tức giận xong cũng sẽ cảm thấy bản thân không đúng, những lúc như thế cô sẽ nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên nửa ngày sau đó sẽ giống như một chú cừu nhỏ, rầm rì ủy ủy khuất khuất đi tới ôm lấy anh rồi làm nũng. "Anh à, em xin lỗi."
Chu Lâm Duyên đều bị chọc cười, cười xong lại đau lòng, sờ sờ đầu cô. "Em đã thoải mái hơn chưa?"
Tô Tiêu Tiêu mếu máo, ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Cũng may thời gian nôn nghén không kéo dài, lúc mang thai hơn 4 tháng Tô Tiêu Tiêu đã có thể ăn uống bình thường, lúc muốn ăn đều có thể ăn rất nhiều, mỗi ngày đều bảo Chu Lâm Duyên mua cái này mua cái kia cho cô.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, từ sau khi thân thể không còn khó chịu thì mỗi ngày tâm tình đều rất tốt, buổi tối mỗi ngày đều phải cùng Chu Lâm Duyên ra cửa tản bộ.
Vui mừng nhất chính là thời gian cô mang thai cơ hồ không hề mập lên, cái bụng có lớn ra nhưng cũng không có nhiều thịt, cánh tay và chân vẫn gầy, không nhìn bụng thì sẽ không biết là mang thai.
Tô Tiêu Tiêu hằng ngày thích nhất chính là hỏi Chu Lâm Duyên. "Ông xã, em có đẹp không?"
Chu Lâm Duyên mỗi lần đều bị cô chọc cười. "Xinh đẹp, giống tiên nữ."
Tô Tiêu Tiêu thích nhất nghe anh khen mình, mỗi lần đều có thể cười thật lâu.
Có một khoảng thời gian giấc ngủ của Tô Tiêu Tiêu không được tốt, nửa đêm sẽ tỉnh.
Cô vừa tỉnh thì Chu Lâm Duyên cũng tỉnh, ngồi dậy xem cô. "Làm sao vậy? Em muốn đi vệ sinh hay là muốn uống nước?"
Tô Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói. "Em muốn uống nước."
"Đợi chút." Chu Lâm Duyên đứng dậy đi lấy nước cho cô.
Tô Tiêu Tiêu đỡ eo, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy rồi lót cái gối dựa ở sau thắt lưng.
Cô ngoan ngoãn dựa vào đầu giường nhìn Chu Lâm Duyên đang bận rộn lấy nước cho mình.
Chờ Chu Lâm Duyên bưng nước tới cô vội cầm lấy cúi đầu uống.
Chu Lâm Duyên ngồi ở mép giường giúp cô vén tóc ra sau lỗ tai. "Em uống chậm một chút."
Tô Tiêu Tiêu uống non nửa chén nước, đưa cái ly đưa cho anh.
Chu Lâm Duyên đem cái ly đặt trên tủ đầu giường rồi nắm tay nhìn cô. "Em muốn đi vệ sinh không? "
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. "Không muốn."
Chu Lâm Duyên lên giường nhẹ nhàng ôm Tô Tiêu Tiêu vào trong lòng, anh cúi đầu nhìn cô nhẹ giọng hỏi. "Em ngủ không được sao?"
Tô Tiêu Tiêu gật gật đầu. "Ngủ không được."
Chu Lâm Duyên cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nửa đêm bên ngoài một chút âm thanh cũng không có, không gian im ắng. Tô Tiêu Tiêu không ngủ được, cứ như vậy cùng Chu Lâm Duyên nói chuyện phiếm.
Tô Tiêu Tiêu nói chờ sinh cục cưng xong muốn đi du lịch. Một lát lại nói, chờ cục cưng ra đời cô sẽ ăn cái này rồi ăn cái kia, nói chung là những thứ không thể ăn trong thời kỳ mang thai cô nhất định phải ăn toàn bộ trong một lần.
Đem Chu Lâm Duyên làm cho tức cười, anh nói. "Em muốn ăn cái gì cũng được."
Thời gian Tô Tiêu Tiêu mang thai, giai đoạn đầu thì nôn nghén quá lợi hại, cô ăn không ít đau khổ. Qua giai đoạn ốm nghén thì lại không ngủ được, nửa đêm sẽ tỉnh, cảm giác cả người đều khó chịu nói không nên lời. Quả thực toàn bộ thời gian mang thai rất vất vả.
Cũng may Chu Lâm Duyên vẫn luôn ở bên cạnh, đối với Tô Tiêu Tiêu vô cùng tốt, điều này làm cho cô có cảm giác có thể bỏ qua những vất vả mình đã chịu, trừ bỏ lúc ốm nghén còn có lúc sẽ tức giận thì sau này tâm tình vẫn luôn khá tốt.
Thứ 5 ngày 23 tháng 1, Tô Tiêu Tiêu thuận sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Quá trình sinh cũng không quá thuận lợi, toàn bộ quá trình đều khiến cho Tô Tiêu Tiêu đau đến chết đi sống lại, thậm chí đau đến mức giận chó đánh mèo lên người Chu Lâm Duyên, một trận khóc lóc kêu không muốn sinh.
Chu Lâm Duyên gắt gao nắm tay cô, trong xương cốt anh vẫn luôn là một người nội liễm, Tô Tiêu Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy anh đỏ bừng đôi mắt.
Tô Tiêu Tiêu còn phải chờ cho cổ tử cung mở rộng, hai giờ sau mới bị đẩy vào phòng sinh.
Chu Lâm Duyên muốn ở cùng nhưng cô không cho, không muốn anh nhìn thấy.
Chu Lâm Duyên lần đầu tiên cảm thấy thời gian thật dài, mỗi một giây trôi qua tựa như một ngày một đêm. Anh ngồi một chỗ trầm mặc không nói, cho dù là người lớn hay anh em trong nhà cũng không ai dám cùng anh nói chuyện.
Khi y tá ôm đứa trẻ đi ra thì người trong nhà lập tức vây quanh. Chu Lâm Duyên đi đến giường bệnh vừa được đẩy ra, anh cúi người cầm lấy tay Tô Tiêu Tiêu, đôi mắt đỏ bừng. "Tiêu Tiêu --"
Chu Lâm Duyên thanh âm đều có chút nghẹn ngào, anh xoa nhẹ lên đầu Tô Tiêu Tiêu, thấp giọng nói. "Anh biết, vất vả cho em rồi."
Sau khi Tô Tiêu Tiêu sinh xong, Chu Lâm Duyên liền thuê một vài bảo mẫu đi theo mẹ Chu giúp đỡ chăm sóc con trai của mình.
Chu Lâm Duyên ở công ty một ngày đều phải gọi mười mấy cuộc điện thoại, thời thời khắc khắc quan tâm tới cảm xúc Tô Tiêu Tiêu, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.
Tô Tiêu Tiêu mỗi lần nhận điện thoại đều cảm thấy phiền. "Chu tổng, anh không phải làm việc à, sao cứ cách một lúc anh lại gọi điện thoại vậy."
Chu Lâm Duyên ở bên kia trầm mặc, nói. "Anh sợ em sẽ cảm thấy buồn bực."
Tô Tiêu Tiêu nghe vừa liền muốn cười, trong lòng lại có chút ê ẩm cũng thực cảm động, sau một lúc lâu mới nói. "Em rất tốt, buổi tối anh trở về nhớ mang đồ ăn về nhé, em muốn ăn bánh kem gần phòng làm việc của em."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, lại hỏi. "Hiện tại em muốn ăn sao? Vậy để anh bảo người đi mua trước."
"Không cần, buổi tối anh mang về là được."
"Được."
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy lúc cô sinh con, Chu Lâm Duyên kỳ thật so với cô lại càng khẩn trương hơn. Anh còn thuê vài người có kinh nghiệm tới nhà cùng mẹ Chu chăm sóc con trai. Thực ra Tô Tiêu Tiêu cũng không phải làm gì, chỉ là buổi tối con trai sẽ ngủ cùng hai người, nửa đêm sẽ phải thức dậy vài lần cho con trai uống sữa, buổi tối cơ hồ không có khả năng ngủ một giấc thật ngon.
Tô Tiêu Tiêu ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc bực bội, nhưng mà mỗi lần cô tỉnh lại, Chu Lâm Duyên đều sẽ tỉnh cùng cô.
Chờ đem con trai dỗ ngủ rồi Chu Lâm Duyên sẽ nắm tay hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì không.
Nỗi bực bội trong lòng Tô Tiêu Tiêu trong nháy mắt một chút cũng không còn, thậm chí cô còn muốn khóc. Cô cảm thấy trên đời này sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt giống như Chu Lâm Duyên. Rõ ràng chính anh ban ngày ở công ty cũng có rất nhiều việc, thế nhưng anh vẫn dành rất nhiều thời gian quan tâm cô.
Con trai hai người lớn lên từng ngày.
Gần đây mỗi buổi sáng Tô Tiêu Tiêu thức dậy thì chuyện thứ nhất cần làm chính xem cân nặng của mình.
Vào buổi sáng vừa lên cân, 48 kg, hoàn toàn khôi phục lại cân nặng trước khi mang thai. Tô Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ chạy tới phòng tắm nói với Chu Lâm Duyên. "Chu Lâm Duyên, em chỉ có 48 kg thôi nha!"
Chu Lâm Duyên mới vừa rửa mặt xong, đang lấy khăn lông lau nước.
Anh đem khăn lông treo lên, xoay người đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu rồi duỗi tay nhéo nhéo vòng eo của cô.
Tô Tiêu Tiêu cười hì hì. "Dáng người của em có tốt không?"
Chu Lâm Duyên cười cười ôm lấy cô rồi hôn xuống.
Tô Tiêu Tiêu lông mi run rẩy, lúc Chu Lâm Duyên hôn càng thâm nhập cô theo bản năng giơ tay ôm lấy tấm lưng của anh.
Chu Lâm Duyên cảm giác được cô đáp lại, hôn đến càng thêm sâu. Anh bỗng nhiên đem Tô Tiêu Tiêu áp vào cửa, đôi tay trực tiếp thăm dò vào trong váy của cô.
Tô Tiêu Tiêu bị dọa nhảy dựng lên. Cô ô một tiếng rồi đẩy bả vai Chu Lâm Duyên. "Anh đừng nháo, con trai vẫn còn ở trong phòng đấy!"
Tô Tiêu Tiêu kéo bàn tay của anh ra khỏi váy, lúc cô cúi đầu nhìn xuống rõ ràng đã thấy Chu Lâm Duyên có phản ứng.
Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.
Tô Tiêu Tiêu chạy tới giường em bé bế con trai đi xuống lầu, lúc đi tới cửa còn không quên quay đầu lại cùng Chu Lâm Duyên nói một tiếng. "Anh nhanh chóng xuống dưới ăn sáng nhé."
Chu Lâm Duyên đứng tại chỗ, đôi tay nhét ở túi quần nhìn bà xã ôm con trai chạy ra ngoài.
Qua một lát anh mới bật cười thành tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT