Mà đúng vào lúc này, bầu trời xa xăm đột nhiên truyền đến một hồi kiếm minh lanh lảnh.

Nương theo tiếng kiếm minh, còn có kiếm khí như bài sơn đảo hải.

"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, chẳng phải đã đến rồi sao." Nhìn kiếm khí kéo tới, Trần Khuynh Địch nở một nụ cười hớn hở.

Kiếm quang thông thiên triệt địa, loá mắt như mặt trời. Sau khi bay đến vách núi phụ cận, mọi người mới thấy rõ chân diện mục của nó, rõ ràng là một thanh trường kiếm bạch ngọc.

Mà ở mũi kiếm, có một bóng hình mặc áo trắng đón gió đứng thẳng. Tóc dài bay múa trông vô cùng tiêu sái, nhất là kiếm khí cuồn cuộn bao phủ hắn, tỏ rõ khí độ đứng đầu một phái.

"Người kia là?" Trần Khuynh Địch nhìn Doanh Phượng Tiên hỏi, tuy hắn không biết người tới, chẳng qua là tin tưởng Doanh Phượng Tiên —— lần này làm phụ tá của hắn —— chắc chắn đã có sự chuẩn bị.

Dường như Doanh Phượng Tiên cũng minh bạch ý tứ của Trần Khuynh Địch, bất ngờ lườm hắn, sau đó mới lạnh nhạt nói: "Vị kia là tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông —— Vương Lan, tu vi là cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần. Nghe nói sau lưng có hoàng triều Đại Càn, cho nên lần này mới có thể làm người phát ngôn của hoàng triều Đại Càn đến đây. Chuôi trường kiếm bạch ngọc dưới chân của hắn chắc là trấn tông chi bảo của Thiên Lan Kiếm Tông, thần binh trời sinh - Thiên Lan Kiếm."

"Á à." Trần Khuynh Địch gật gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thằng này."

Doanh Phượng Tiên: "???"

Trần Khuynh Địch khoát tay, ra hiệu cho Doanh Phượng Tiên đừng để ý, sau đó cũng lười nhìn tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông thêm nữa.

Ở trong mắt của hắn, vị tông chủ này đã là một người chết.

Dù sao thì đây cũng chính là Thiên Lan Kiếm Tông a, là thế lực đối nghịch với nhân vật chính đại nhân, làm sao có kết quả tốt?

Trần Khuynh Địch đã giúp Vương Lan viết xong kịch bản. Ba năm sau, tu vi của nhân vật chính có thành tựu đi đến Thiên Lan Kiếm Tông, tiếp đó liền đánh bại La Hạo ngày xưa nhục nhã mình, kết quả là vị tông chủ đại nhân này đứng ra, muốn sát hại nhân vật chính. Nhân vật chính cửu tử nhất sinh chạy thoát, sau đó vì báo thù rửa hận mà đi xa tha hương. Qua mấy năm sau trở về, liền đè vị tông chủ đại nhân này xuống đất đánh đập, cuối cùng dùng một kiếm xuyên qua trái tim của đối phương...

Xong con ong.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, vị tông chủ đại nhân này còn thảm hơn Trần Khuynh Địch.

Nói như thế nào thì Trần Khuynh Địch cũng là trùm cuối, là loại nhân vật đến sau cùng mới bị giết. Mà vị tông chủ đại nhân này, rất rõ ràng chính là một khối đá đặt chân thứ nhất trên con đường quật khởi của nhân vật chính, không chỉ là không sống được mấy năm nữa, thậm chí khẳng định là trong mấy năm tiếp theo tu vi sẽ không tiến được nửa bước, hơn nữa còn đặc biệt xui xẻo, uống nước cũng có thể bị giắt răng...

"Thảm, quá thảm rồi." Trần Khuynh Địch đồng tình lắc lắc đầu.

Tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông ở trên không trung bỗng dưng rùng mình.

"Xảy ra chuyện gì, đột nhiên hơi lạnh..."

Đúng lúc này, lại có hai luồng khí tức hùng vĩ lần lượt đến từ phía đông và phía bắc.

Khí tức đến từ phía đông vô cùng bá đạo, mang theo mùi máu tanh và sát khí cực kỳ nồng đậm. Một chùm sáng màu đỏ thẫm cắt rách trời cao, cuối cùng rơi vào trên một đỉnh núi nhỏ gần vách núi, rõ ràng là một trung niên nam tử mặc áo đỏ, cầm một thanh trường đao có màu sắc như máu.

Mà khí tức đến từ phía bắc thì ôn hoà hơn không ít, nhưng lại vô cùng mênh mông. Phật quang vàng óng như mặt trời treo cao trên không trung, ấm áp nhưng xa xa không thể chạm, cuối cùng quang mang nổ tung, biến thành một đài sen vàng óng chậm rãi nở rộ. Một vị Bồ Tát áo trắng dáng người uyển chuyển, tay nâng bình Ngọc Tịnh ngồi ngay ngắn trên đó, sa mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như thu thủy.

Dường như phát giác ra ánh mắt mê mang của Trần Khuynh Địch, Doanh Phượng Tiên liền lên tiếng đúng lúc: "Là Quan Âm tái thế - Từ Hàng của Thiếu Lâm Tự, còn có Tu La Đao Lâm Kỳ của Đao Tông."

"À à, may mà có Doanh sư muội, cảm ơn." Trần Khuynh Địch cười với Doanh Phượng Tiên một tiếng, sau đó liền nhanh chân ra khỏi đám người.

Trong khoảnh khắc ra khỏi đám người, khí tức của Trần Khuynh Địch bắt đầu dâng lên, sau lưng xuất hiện một vòng thiên luân, trong nháy mắt quang minh đại phóng. Vào thời khắc này, bất kể là kiếm khí, đao khí hay Phật quang đều bị gạt ra, ở giữa thiên địa chỉ còn lại một luồng Thuần Dương chân khí thuần túy nhất từ từ bay lên, giống như mặt trời mới mọc.

"Đệ tử Thuần Dương Cung tới!"

"Khí tức này, là Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, Đạo Tử Thuần Dương!"

"Thiện tai, thiện tai."

Trong khoảnh khắc Trần Khuynh Địch hiện thân, ba vị võ giả Tiên Thiên giống như hạc giữa bầy gà trước đó lập tức nhìn qua. Ánh mắt của ba người cũng không giống nhau, tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông có thân phận thấp thì rất hữu hảo, mà vị trung niên nam tử của Đao Tông thì có một chút địch ý, còn Thiếu Lâm Tự Từ Hàng thì có vẻ hơi hiếu kỳ.

Người khác nhau có cách nhìn khác nhau, chung quy thì tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông cũng là người ở địa phương nhỏ, cho dù là bên phát ngôn cho hoàng triều Đại Càn, trong tiềm thức cũng tự hạ thấp hơn một bậc. Mà Đao Tông thì chính là tông môn tà đạo, trung niên nam tử tự nhiên sẽ ôm địch ý với mọi người. Mà Thiếu Lâm Tự Từ Hàng thì lại hoàn toàn khác biệt.

Bởi vì trong các võ giả Tiên Thiên ở đây, chỉ có Từ Hàng và Trần Khuynh Địch có số tuổi không khác mấy, tu vi không khác mấy, đều là võ giả trẻ tuổi cùng một thời đại, hiếu kỳ là chuyện đương nhiên.

"Chư vị, ta đã chờ thật lâu a." Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói, Thuần Dương chân khí hội tụ ở trên đỉnh đầu của hắn, hóa thành một vệt thần quang. Đây là ánh sáng tinh, khí, thần của hắn biến thành, cũng là dị tượng do tu luyện Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công.

"Đã để cho Đạo Tử Thuần Dương đợi lâu."

"Thiện tai, thiện tai."

"Hừ." Cũng không để ý đến phản ứng của ba người, Trần Khuynh Địch vào thẳng chính đề: "Nếu đã đủ người, vậy lập tức liên thủ đánh nổ cái kết giới này, thế nào?"

"Bớt nói nhảm, mau động thủ!" Trung niên nam tử của Đao Tông nhanh chóng nhất, trực tiếp giơ trường đao màu máu lên, bổ thẳng xuống vách núi có quang tráo. Đao quang màu máu lướt ra, những nơi đi qua dấy lên từng đợt khí lãng, cuối cùng rơi vào quang tráo, đánh ra từng gợn sóng.

"Cũng được." Tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông Vương Lan cũng mỉm cười, tiếp theo khẽ giậm Thiên Lan Kiếm dưới chân. Một luồng kiếm khí màu trắng phá không bay ra, hóa thành một luồng thủy triều màu trắng che khuất bầu trời, đập lên quang tráo.

"A Di Đà Phật." Từ Hàng tiên tử tụng Phật hiệu, bảo tọa kim liên dưới chân trút một ra đám lá vàng, sau đó lướt thẳng đi như phi đao, đâm vào kết giới. Từng cỗ chấn động mà mắt thường có thể thấy khuếch tán từ chỗ bị đâm vào, cả tòa kết giới nhất thời bắt đầu lung lay sắp đổ.

"Đến ta, ha ha." Trần Khuynh Địch cười một tiếng, rất kích động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chân chính động thủ từ sau khi xuyên việt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play