"Đại Chu, tiền triều?" Long Ngạo Thiên hơi kinh ngạc nói, thân là đệ tử chân truyền của Thuần Dương Cung, hắn cũng biết chuyện liên quan đến đến hoàng triều Đại Chu vào ngàn năm trước. Chỉ không ngờ là ngàn năm trôi qua, Đại Chu ngày xưa bị Võ Hoàng đầu tiên của Đại Càn đuổi khỏi hoàng vị, vậy mà vẫn còn tồn tại dư nghiệt, thậm chí còn có thế lực không nhỏ?
"Hừ, xem ra Thuần Dương Cung vẫn có một, hai thiên tài, tuy còn không bằng vị mà ta gặp mấy tháng trước, nhưng cũng coi như là không tệ."
Đánh giá của thái tử Hoành Xương khiến cho sắc mặt của Long Ngạo Thiên tối sầm.
Thân là đệ tử chân truyền xếp thứ hai của Thuần Dương Cung, chuyện hắn ghét thứ hai đời này chính là so hắn với Trần Khuynh Địch. Mà ghét nhất là không chỉ là so hắn với Trần Khuynh Địch, mà còn nói hắn không bằng tên đó!
"Dư nghiệt tiền triều, cũng dám tàn phá bừa bãi ở địa giới Thuần Dương Cung ta, thật là gan lớn che trời."
"Ha ha!" thái tử Hoành Xương lắc lắc đầu nói: "Vừa nãy là ta nói sai, ngươi cũng không khác gì ba người bọn hắn, tuy thực lực hơi mạnh hơn, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Cuối cùng ta cũng biết vì sao vị mấy tháng trước là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, các ngươi chỉ là vật làm nền thôi a."
"!!!" Long Ngạo Thiên làm sao chịu được loại khiêu khích này, cương khí toàn thân lập tức bộc phát ra, hóa thành mộtquang ảnh long tượng to lớn sau lưng hắn. Nhất thời toàn thân của Long Ngạo Thiên nổi lên từng quang văn long tượng, khiến cho khí tức trên người cũng biến thành trầm ổn nồng hậu.
"Không lượng sức mình." Thái tử Hoành Xương cười nhạt một tiếng, sau đó tái hiện cửu long hộ thể, khí thế ngưng mà không phát cũng bắt đầu lan tràn ra.
"Mau! Mau cản bọn hắn lại!"
"Đừng để cho các nàng chạy! Đây chính là đại cơ duyên!"
Một trận ồn ào đột nhiên xuất hiện, cắt đứt sự giằng co của hai người. Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương không hẹn mà cùng cau mày, sau đó nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới. Mà ở nơi đó, có một nhóm lớn võ giả tán tu đang truy sát hai nữ tử một lớn một nhỏ, người trước mặc đồng phục của Thuần Dương Cung, người sau thì cõng một hộp kiếm to lớn.
"Hả?"
"Ồ?"
Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương đồng thời nhíu mày, mà Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân đang chạy trốn cũng nhìn thấy bọn hắn. Trần Tiêm Tiêm thì nở nụ cười khổ, mà Dương Xuân thì ngẩn người, sau đó thần sắc cũng biến đổi lớn, trong lúc mơ hồ còn ẩn chứa sự phẫn nộ to lớn.
Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương cùng hét lớn, tiếp theo gần như đồng thời bỏ qua đối thủ, Cửu Long cương khí và Long Tượng cương khí hóa thành hai bàn tay to, phân biệt đánh tới Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân.
Ban đầu hai người còn tưởng là đối phương đang ngăn trở mình, chẳng qua sau khi phát hiện mục tiêu của hai bên khác nhau, lập tức có sự ăn ý. Nhất thời Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm đều lộ ra thần sắc kinh sợ, mà đám võ giả tán tu vốn đang đuổi giết các nàng thì nhao nhao chạy trốn ra bốn phương tám hướng.
"Đáng chết, thật là xui xẻo."
"Hỗn đản."
Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân đồng thời thấp giọng mắng, tình huống của các nàng rất tương tự. Một người là sau khi đạt được cơ duyên, mật thất bị một đám người phát hiện ra, kết quả bí mật mà bản thân đạt được cơ duyên bại lộ, bị ép chạy trốn. Mà một người khác thì bị người phát hiện ra trong miếu cổ, kết quả là bị bại lộ bí mật.
Kết quả là hai người sau khi chạy trốn thì tụ tập với nhau, sau đó cùng bị Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương phát hiện ra.
Mắt thấy nguy cơ trước mắt, sắp bị người bắt giữ, Trần Tiêm Tiêm động thủ trước tiên. Chỉ thấy nàng dùng hai tay kết ấn, Phật quang mơ hồ hiện ra, hóa thành hư ảnh của một tòa Thông Thiên Phù Đồ cự đại sau lưng. Phù Đồ Tháp không thể rung chuyển hiện ra, trực tiếp chống lại đại thủ cương khí của Long Ngạo Thiên, tranh thủ thời gian cho nàng.
Mà ở bên kia, hai mắt của Dương Xuân lấp lánh ánh sáng quỷ dị, ở trong cương khí thuần khiết của nàng tỏa ra yêu khí. Khiến cho khí tức của nàng tăng lên mấy lần trong nháy mắt. Sau đó chỉ thấy hộp kiếm sau lưng của nàng bỗng bắn ra một thanh trường kiếm bạch ngọc, chém thẳng xuống, trực tiếp hoành không chặt đứt đại thủ cương khí!
"Chạy!" Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân liếc nhau, trong ánh mắt có một chút kinh ngạc, không ngờ đối phương cũng không đơn giản.
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn hành động cực nhanh, lập tức lùi về phía sau, mượn nhờ phản lực cương khí của Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương, điên cuồng chạy trốn về lối ra của di tích.
"Muốn đi? Vọng tưởng!"
"A, xú nha đầu, không nên phản kháng nữa."
Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương liếc nhau, gần như đồng thời bật cười, thậm chí hai bên còn có cảm giác thân thiết.
Sau đó hai người đồng thời lướt đi, xông ra ngoài với tốc độ vượt xa Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm, không quá vài giây đã tới mấy mét phía sau hai người!
Mắt thấy cảnh này, trong mắt Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân lộ ra vẻ hung ác.
"Ngươi có biện pháp chạy trốn hay không?"
"Còn ngươi?"
Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân cùng liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt của đối phương. Sau đó đều sững sờ, vậy mà cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
"Tốt! Lần sau hữu duyên gặp lại!"
"Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm không do dự nữa, gần như đồng thời thúc giục bí pháp, muốn bắt đầu liều mạng.
"Ồ? Chuyện này là sao vậy?"
Đột nhiên, có một âm thanh cho dù là Trần Tiêm Tiêm hay Dương Xuân đều rất quen thuộc đột nhiên vang lên. Theo thanh âm truyền đến, còn có một cỗ nhiệt độ chấn động cực kỳ nồng đậm, giống như một cái lò đốt, lại giống một như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực —— tỏa ra khí thế khủng bố đủ để đốt cạn biển cả.
"Trần Khuynh Địch!"
"Là ngươi?!"
Ngọn lửa hừng hực hóa thành một bàn tay to lớn, năm ngón tay khép lại thành quyền, trực tiếp đập xuống như thiết chùy. Đập tan toàn bộ đại thủ cương khí của Long Ngạo Thiên và thái tử Hoành Xương.
Sau đó, có một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
"Đại ca ca!"
"Ca...sư huynh?!"
Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm trước sau vui mừng nói, nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức nhìn nhau.
Mà ở bên kia, Trần Khuynh Địch vừa chạy tới thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, sợ hãi nhìn Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân. Hai người các nàng phát giác được ánh mắt của hắn thì lập tức hơi động lòng.
"Thì ra đại ca ca quan tâm ta như vậy a?"
"Quả nhiên là sư huynh vẫn luôn chú ý tới ta à!"
Mà ý tưởng chân thật của Trần Khuynh Địch thì là: "Con m* nó! Sao hai người này lại lăn lộn cùng nhau a!"
Sau khi tiễn Dương Xuân đi, Trần Khuynh Địch có thể nói là tương đối thoải mái.
Chờ trong khách sạn uống chút rượu, ăn thức nhắm, sau đó lại nghe chuyện linh tinh. Ôm tâm tình nhàn nhã như vậy, hắn mở hệ thống trong đầu ra, dự định tiếp nhận ban thưởng của nhiệm vụ hệ thống.
Phải biết đây là lần đầu tiên hắn thành công lừa gạt hệ thống, dùng cái giá không đáng kể mà kiếm được ban thưởng xa hoa của hệ thống, đương nhiên là rất đắc ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT