Cho dù Trần Khuynh Địch đã tận lực áp chế, nhưng cương khí, huyết khí, thậm chí tinh thần lực toàn thân hắn vẫn nổ tung. Khiến cho mật thất biến thành một vùng hỗn độn, cặp mắt của hắn cũng trống rỗng vô cùng. Trong lúc mơ hồ, tâm tư toàn thân vùi vào trang cuối cùng trong bản chép tay của Võ An Hầu, vùi vào cặp thiết quyền kia!
Trần Khuynh Địch nhìn chăm chú cặp thiết quyền, theo thời gian trôi qua, sau lưng của hắn cũng dần dần hiện ra một thân ảnh cao lớn. Vậy mà lại có tướng mạo diện mục giống hắn tám thành, sau đó chỉ thấy thân ảnh kia dần dần trở nên rõ ràng, tiếp theo bỗng nhiên mở mắt. Trong sát na, quyền ý ngút trời!
Không phải là quyền ý vô địch của Võ An Hầu, mà là quyền ý của Trần Khuynh Địch!
Toàn bộ không gian mật thất đều bị quyền ý của Trần Khuynh Địch bao bọc, trong nháy mắt mặt đất liền trầm xuống nửa mét, dường như không chịu nổi trọng lượng của hắn. Quyền ý giữa trời, tập trung toàn bộ cương khí, huyết khí, thậm chí tinh thần lực lại với nhau, hóa thành thần quang chói mắt.
Vào giờ này phút này, khí tức của Trần Khuynh Địch đã bành trướng đến cực hạn!
Cái gọi là ý cảnh, nói cho cùng chính là một phương thức sử dụng lực lượng. Quyền ý của Võ An Hầu trông bá đạo vô địch, là vì khí thế và lực lượng của hắn đều đạt đến điểm giới hạn, dùng lực áp người đương nhiên là một chuyện dễ dàng. Mà quyền ý của Trần Khuynh Địch thì rất tương tự với hắn, nhưng lại có một khác biệt nhỏ xíu.
Bởi vì Trần Khuynh Địch không giống như Võ An Hầu, hắn không có chiến tích ngạo nhân và sự tự tin vô địch.
Cho nên quyền ý của hắn là quyền ý nhắm vào bản thân, nếu không thể bảo đảm nghiền ép đối thủ, vậy thì phải nghĩ biện pháp phát huy lực lượng của bản thân đến cực hạn!
Dưới quyền ý này, tinh, khí, thần của Trần Khuynh Địch hợp nhất, lực lượng toàn thân được ngưng tụ thành một sợi dây thừng, được Trần Khuynh Địch vững vàng phong tỏa trong cơ thể. Lúc này bề ngoài của hắn không có bất kỳ biến hóa gì, thậm chí là không có bất kỳ dị tượng gì, chỉ có quyền ý ngút trời lộ rõ ở bên ngoài, nhiếp nhân tâm phách.
Phàm là võ giả, mỗi khi sử dụng lực lượng đều có sự lãng phí, dù sao thì võ giả cũng là người, không thể hoàn toàn chưởng khống cương khí của mình. Cho nên 100% lực lượng, võ giả bình thường chỉ có thể phát huy chừng 70%. Nhưng Trần Khuynh Địch thì không giống, dưới trạng thái tinh, khí, thần hợp nhất, hắn có thể phát huy ra 200%!
Đây là võ đạo thuộc về một mình Trần Khuynh Địch!
Không phải là thể chất kế thừa khi xuyên việt, cũng không phải là võ học của Thuần Dương Cung. Mà là lực lượng thuộc về Trần Khuynh Địch, thuộc về một mình hắn, do một mình hắn lĩnh ngộ ra!
Quyền ý trực tiếp phá tan mật thất, thậm chí là dẫn động thiên địa biến hóa trên Thủ Tọa Phong. Chẳng qua là bị pháp trận của Thủ Tọa Phong ngăn cản, không để mọi người ở ngoại giới biết.
Đây chính là chuyện xảy ra vào hôm trước.
Sau khi cô đọng quyền ý, hắn nằm xuống ngủ ngay. Ngủ trọn vẹn hơn trong hai mươi tiếng đồng hồ, lúc này mới thật vất vả tỉnh lại.
Nhưng vấn đề là chuyện tiếp theo.
"Ta nên làm gì?" Trần Khuynh Địch lặp lại một câu nói, nhìn mật thất.
Thực lực của hắn đã có đột phá lớn, có thể nói bây giờ hắn đã nắm chắc đột phá Luyện Khí Hóa Thần, tấn cấp Luyện Thần Phản Hư. Chẳng qua là muốn đột phá đến Phản Hư Hợp Đạo, thì cần phải có cơ duyên và thời gian. Đây không phải chuyện bây giờ hắn cần suy nghĩ, nhưng vấn đề là...
"Lúc này ta mới bế quan được một tháng a!"
Cách bế quan năm năm trong lý tưởng, còn trọn vẹn bốn năm mười một tháng a!
Cuộc sống trạch nam trước khi bế quan mà hắn tưởng tượng, đã triệt để tan vỡ sau khi hắn phát hiện ra cái thế giới này không có internet.
Ở trong một cái thế giới không có internet, bảo hắn nghỉ ngơi năm năm trong một căn phòng nhỏ.
"Muốn mạng người a! Không được!" Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu không có một chút nghĩ ngợi nào, sau đó hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Đúng rồi!"
"Ta có thể giả vờ bế quan, trên thực tế là vụng trộm chuồn đi a!"
Thế giới bên ngoài lớn như vậy, chỉ cần hắn chạy xa một chút, sẽ không gặp phải nhân vật chính, còn có thể hảo hảo hưởng thụ nhân sinh.
Cái chủ ý này hay bao nhiêu a!
Ở ngoài Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch thay một bộ áo đen, lén lén lút lút xuống Phi Tiên Nhai, đi tới Thuần Dương Thành dưới Thái Hoa Sơn.
Tuy là thánh địa võ đạo, nhưng Thuần Dương Cung cũng không phải loại là tông môn không dính khói lửa nhân gian. Trên thực tế, ở trong cái giang hồ này không có tông môn nào là không dính khói lửa nhân gian, dù sao thì võ giả tu hành cũng cần đủ loại tài nguyên, hơn nữa ở đâu có người ở đó có giang hồ. Cho dù là Đạo môn danh xưng thanh tĩnh vô vi và Phật môn tứ đại giai không, trên thực tế cũng hãm sâu vào hồng trần.
Thuần Dương Thành ở dưới Thái Hoa Sơn này, chính là biểu tượng thế tục của Thuần Dương Cung tại Thanh Châu Đạo, do đệ tử mà Thuần Dương Cung điều động phụ trách quản lý. Bởi vì có sự hiện hữu của Thuần Dương Cung, cho nên nơi đây cũng là một khu vực trung lập. Về cơ bản, không có ai gây chuyện thị phi ở khu vực này, để tránh đắc tội Thuần Dương Cung.
"Phù, ở dưới thật là rất khác biệt." Trần Khuynh Địch cầm một bầu rượu, rất hưởng thụ nói.
Tuy không so được với xã hội bùng nổ tin tức ở kiếp trước, nhưng núi cổ cũng có thú vị của núi cổ. Ở trên đoạn đường này, Trần Khuynh Địch uống chút rượu, hát tiểu khúc, cũng coi như là rất tiêu dao.
Đương nhiên, khiến cho tâm tình của hắn tốt như vậy, vẫn là do hệ thống ở trong đầu.
"Tích, kí chủ nhất định có muốn rút thưởng hay không?"
Không sai, đây chính là chỗ mà hệ thống không giống lúc trước.
Từ khi Trần Khuynh Địch lĩnh ngộ quyền ý, hệ thống đã rơi vào yên lặng trong thời gian ngắn. Đến sáng nay mới coi như là khôi phục như bình thường, còn tuyên bố mở ra chức năng mới. Quả thật giống như là thay mới hệ thống, mà chức năng xuất hiện sau khi đổi mới, chính là hệ thống rút thưởng này.
Quy tắc rút thưởng rất đơn giản.
Mỗi ngày có một lần rút thưởng bình thường, sau khi dùng thiên tài địa bảo nạp tiền thì có thể mở ra một lần rút thưởng cao cấp. Căn cứ vào độ trân quý của thiên tài địa bảo còn có thể cung cấp nhiều lần rút thưởng, cao nhất là mười lần. Mà nội dung phần thưởng cũng rất phong phú, có võ công tuyệt học, thần binh lợi khí, linh đan diệu dược và một đống tạp vật.
Nên nói như thế nào đây, quy tắc rút thưởng này làm cho Trần Khuynh Địch cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
"Trước khi đi ta đã nạp đan dược tông môn phân phối vào hệ thống, bây giờ có thể tiến hành một lần rút thưởng cao cấp, còn có một lần rút thưởng bình thường. Làm một phát rút thưởng bình thường để thử vận may." Trần Khuynh Địch suy nghĩ, thao tác với hệ thống ở trong đầu.
"Bắt đầu rút thưởng bình thường!"
"Tích, bắt đầu rút thưởng, chúc mừng kí chủ, thành công rút trúng cái chổi mà lão tăng Thiếu Lâm quét rác từng dùng."
Trần Khuynh Địch: "???"
Đây là vật gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT