Thu Sơn nhìn con cá đang giẫy giụa trên mặt cỏ liền thấy tò mò.
- Mặc kệ là cá gì lên trên này rồi thì đừng mơ xuống lại dưới đó nữa. A, ta quên lấy gì đó để chứa rồi.
Thu Sơn cười nói rồi hắn chợt nhớ ra 1 chuyện.
- Lão đại, ngài để nó cho ta đi, con cá này trông vậy mà mà có thể hấp thu Linh khí, ăn nó vào thực rất tốt cho ta.
Tiểu Điêu xà xuống cạnh con cá nói với Thu Sơn.
Thu Sơn nhìn cái bản mặt nước miếng sắp tràn ra ngoài thì cũng đành gật đầu đồng ý, sau đó hắn lại vào lấy 1 cái thùng gỗ lớn ra. Mọi người đều không hiểu Thu Sơn đang làm cái gì mà cứ đi đi lại lại liên tục, khi thì 1 cái kim, khi thì 1 miếng bánh, lần này lại là 1 cái thùng gỗ, nhưng ai cũng có việc của họ nên không quan tâm đến Thu Sơn lắm.
Thu Sơn múc nước vào thùng rồi lại bắt đầu ngồi câu tiếp, Tiểu Điêu cũng đã làm thịt xong con cá, nó liền bám lên vai Thu Sơn xem hắn đang làm gì.
- A, lại nữa.
Thu Sơn lại 1 lần nữa câu được 1 con cá lên, con lần này cũng không khác gì lần trước cả.
Thu Sơn cứ ngồi như vậy đến gần trưa, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn giật cần câu lên rồi, bánh cũng đã hết nên hắn liền buông tha lũ cá dưới sông.
- Ha, 1 mình ta không thể nào ăn hết đống này được, đem chia 1 chút cho mọi người vẫn hơn a.
Thu Sơn nhìn cả đống cá đang bơi trong thùng mà vui mừng, nghe Tiểu Điêu nói mùi vị không tệ nên hắn rất muốn nếm thử xem như thế nào. Kì lạ 1 điều là hắn chỉ câu lên được 1 loại cá cả người có màu hồng hào như này, hắn không có hệ thống nên cũng bó tay chịu trói.
Thu Sơn bê cái thùng đầy cá lên rồi bay từ từ, hắn đột nhiên nảy ra 1 suy nghĩ: Loại cá này dễ bắt như vậy hẳn là mọi người ai cũng ăn đến phát ngán rồi, nếu hắn đem chia cho thì...
- Như vậy quả thật mất mặt a.
Thu Sơn thầm nghĩ.
Vậy nên Thu Sơn đành ngậm ngùi bỏ suy nghĩ chia cho mọi người đi, hắn với Tiểu Điêu ăn là đủ rồi a.
Thu Sơn đang bay bỗng dưng 1 con cá liền nhảy ra khỏi cái thùng, Thu Sơn nhìn lên cái thùng thì hắn hiểu rồi, miệng thùng bị hở 1 xíu lên con cá liền nhân cơ hội này tẩu thoát.
- Tiểu Điêu, ngươi chị khó xuống bắt lấy nó đi.
Thu Sơn nói với Tiểu Điêu.
Tiểu Điêu còn đang định xà xuống thì bỗng có 1 tiếng hét khiến Thu Sơn giật mình suýt làm đổ cả thùng cá:
- Hồng... Hồng Lăng Ngư!!!
Đó là giọng của 1 đại hán hét lên, hắn còn đang há hốc mồm thì Tiểu Điêu đã nhanh nhẹn xà xuống cắp lấy con cá rồi.
- Hả, Hồng Lăng Ngư đâu?
- Lâm Thụ, ngươi vừa hét tên Hồng Lăng Ngư phải không?
- Tránh ra, ta muốn xem Hồng Lăng Ngư.
Thu Sơn còn đang định rời khỏi thì mọi người nhao nhao tụ tập lại khiến Thu Sơn nhất thời nán lại 1 chút, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
- Bị con chim kia cắp mất rồi.
Vị đại hắn tên Lâm Thụ chỉ chỉ vào Tiểu Điêu, mọi người cũng ngay lập tức nhìn về phía Thu Sơn.
- Hả, họ đang nhìn ngươi kìa Tiểu Điêu, ngươi gây phiền phức gì cho họ à?
Thu Sơn nói với Tiểu Điêu.
- Lão đại, ta không có.
Tiểu Điêu nuốt xuống con cá nói.
- Ăn... ăn mất rồi!
Lập tức mọi người đồng thanh hét lên.
Thu Sơn liền nhíu mày, chẳng lẽ là do con cá này sao?
- Có phải mọi người nói đến "nó"?
Thu Sơn từ từ hạ xuống cạnh mọi người rồi mở chiếc thùng ra.
- Ôi lão thiên ơi, gần này Hồng Lăng Ngư???
- Cuộc đời ta chưa bao giờ thấy nhiều Hồng Lăng Ngư như vậy.
- Cậu làm cách nào có thể bắt được nhiều Hồng Lăng Ngư như vậy?
Mọi người không nhìn thấy thì thôi, đã nhìn thấy rồi ai ai cũng phải hoảng hốt.
- Đây là... Hồng Lăng Ngư? Nó hiếm lắm sao?
Thu Sơn hỏi.
- Không phải hiếm nhưng Hồng Lăng Ngư cực kỳ khó bắt, bọn ta không có cách nào có thể bắt được nó cả. Bọn ta săn mãi mới có thể bắt được 1 con, hơn nữa còn rất bé...
- Hồng Lăng Ngư này là vật đại bổ, thịt của nó bọn ta thật sự chưa từng được nếm qua.
Lâm Thụ giải thích với Thu Sơn nhưng mắt không hề rời khỏi bầy Hồng Lăng Ngư.
- Ta còn tưởng chúng dễ bắt lắm, vậy các ngươi dùng gì để bắt nó?
Thu Sơn tiếp tục hỏi.
- Dùng lao, nhưng thật sự tốc độ của nó quá nhanh, thật sự không có cách nào bắt nó cả.
- ...
Thu Sơn hiểu rồi, cái cách của thời tiền sử này thì bắt cái đầu các ngươi a???
- Được rồi, với chỗ Hồng Lăng Ngư này thì quả thật không thể nào đủ cho tất cả mọi người được, hãy cứ để chỗ cá này ở đây còn bây giờ mọi người theo ta.
Thu Sơn nói.
Vậy là 1 nhóm hai mươi mấy người liền theo Thu Sơn, Thu Sơn bảo gì họ làm đó, thật ra cũng chẳng có gì cả, hắn chỉ đang dạy mọi người cách làm thành 1 cái cần câu mà thôi. Ngư cụ có nhiều loại: Cần câu, lưới, lao cũng nằm trong đó nhưng cái cách nguyên thủy này xem ra muốn bắt 1 con Hồng Lăng Ngư quả thật khó hơn lên trời a.
Ngàyhôm nay quả thật là 1 ngày đặc biệt với Chu Tước Tộc, người người nhà nhà đều bỏ dở công việc để đến xem 1 thứ gọi là: Câu cá.
- Ha ha, lại 1 con nữa.
- Đến lượt ta!
- Sau ngươi liền đến lượt ta, ta cũng muốn thử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT