Thu Sơn lúc này đang lủi thủi đứng 1 mình, hắn không biết đi đâu cả, đang lúc nhìn thấy Sư phụ cũng 2 huynh muội họ Diệp thì nghe được tiếng hét tràn đầy căm phẫn của Nguyệt trưởng lão, hắn không quan tâm lắm, ai bảo nàng trêu chọc hắn trước. Lắc lắc cái đầu Thu Sơn tiến đến chỗ Sư phụ mình.

Thấy Thu Sơn bước tới, Hồ trưởng lão cười ra nước mắt nói:

- Tên tiểu tử ngươi đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội đúng Nguyệt Như Tuyết này, ngươi có còn muốn sống nữa không vậy???

- Ta cũng nghĩ vậy, Thu Sơn ngươi hơi hồ đồ rồi.

Diệp Hàn Phong cũng nói.

Cái gì chứ, để 1 tên tiểu tử 18 tuổi dạy dỗ, Thu Sơn lúc này nhíu mày nhìn Diệp Hàn Phong, biết là hắn không có ý xấu nhưng hắn không phải con nít nữa a, để Diệp Hàn Phong dạy dỗ quả thực khiến hắn mất mặt mà.

- Đừng có nhìn ca ca ta như vậy, ngươi đúng là không biết suy nghĩ, đừng nghĩ ngươi 11 tuổi Luyện khí tầng 9 là thích nói gì thì nói, bằng tuổi ngươi ta cũng không kém là bao đâu.

Diệp Băng Băng thấy ánh mắt Thu Sơn nhìn ca ca mình như vậy, liền không vui nói.

- Băng Băng.

Nghe muội muội nói vậy, Hàn Phong liền nhắc nhở.

Thấy không khí có chút căng thẳng, Hồ trưởng lão bèn nói:

- Được rồi, không nói nữa, chúng ta nên đi thôi.

Hồ trưởng lão nói xong liền bước đi, 2 huynh muội họ Diệp liền lập tức theo sau, khi đi qua Thu Sơn Diệp Băng Băng còn cố ý hất mặt lên có ý coi thường hắn. Thu Sơn hắn cực kì tin tưởng cảm nhận cùng khả năng quan sát của mình, hắn nhận thấy 2 huynh muội này có chút vấn đề, vấn đề là gì thì hắn cũng chưa chắc chắn nên cần quan sát nhiều hơn, nhưng Thu Sơn khẳng định là hắn không nên tiếp xúc nhiều với 2 người này, cảm giác nhắc nhở hắn như vậy.

Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Thu Sơn liền bước theo Sư phụ mình.

Đi 1 lát thì tới 1 chỗ khá cao, theo Thu Sơn thấy chỗ này giống như 1 sân vận động cỡ lớn vậy, còn chỗ hắn đang đứng giống như 1 khán đài, có thể theo dõi toàn bộ diễn biến phía dưới. Đến nơi thì Thu Sơn nhìn thấy hầu hết các trưởng lão đã tới đủ, chỉ còn thiếu Sư phụ hắn cùng... Nguyệt trưởng lão, nhìn lên phía trên 1 chút Thu Sơn thấy 2 người đang ngồi nhắm mắt tĩnh thần, Thu Sơn hắn đoán chắc chắc 2 người này là Tông chủ cùng Phó tông chủ.

Nhưng có 1 vấn đề Thu Sơn hơi thắc mắc ở đây, Thiên Sơn tông là tông môn Âm Thịnh Dương Suy hay sao?

Thu Sơn nhìn lên phía trên hắn thấy vị Tông chủ... là nữ nhân hơn nữa còn là 1 mĩ nhân a, còn vị Phó tông chủ cũng anh tuấn bất phàm, nhìn họ giống như phu thê vậy. Trong 3 người mạnh nhất Thiên Sơn tông thì đã có tới 2 nữ nhân rồi, đó là vì sao Thu Sơn nghĩ Thiên Sơn tông là tông môn Âm Thịnh Dương Suy a.

Thu Sơn giống như 2 huynh muội họ Diệp đứng sau ghế ngồi của Hồ trưởng lão, Thu Sơn cũng thấy Lệnh Hồ Xung đứng sau 1 vị trưởng lão khác. Theo Thu Sơn thấy thì tính thêm cả Nguyệt trưởng lão thì Thiên Sơn tông có tổng cộng 8 vị trưởng lão, mỗi trưởng lão cũng có lấy 1-2 đệ tử, riêng Hồ trưởng lão có tới 3, điều này khiến mọi người rất để ý Thu Sơn cùng 2 huynh đệ họ Diệp.

- Hồ lão ngươi thật hay, nhận được 2 đệ tử xuất xắc như thế này, khiến chúng ta phải ghen tị a.

Bỗng 1 vị trưởng lão ngồi bên cạnh cười nói.

Nghe vậy Hồ trưởng lão vuốt vuốt bộ râu cực kì đắc ý nói:

- Bao lâu nay ta không có thu nhận đệ tử, bây giờ nhận đệ tử thì tất nhiên không phải thiên tài bình thường rồi. Nhưng ta thu nhận những 3 đệ tử, sao ngươi chỉ nói 2 người là xuất xắc, đoán chừng ngươi cũng bị hắn lừa giống ta phải không?

Hồ trưởng lão bèn chỉ tay về phía Thu Sơn, 2 người vị trưởng lão kia nói chắc chắn là 2 huynh đệ họ Diệp, đúng là họ xuất xắc trong đám thiêm tài thật nhưng Thu Sơn đâu kém 2 người họ, khả năng tu luyện cùng che giấu phải nói là thiên tài trong thiên tài a.

- Thu Sơn, ngươi hãy cho các vị trưởng lão thấy ngươi xứng đáng làm đệ tử ta đi.

Hồ trưởng lão vuốt râu nói với Thu Sơn.

Thu Sơn "Dạ" 1 tiếng rồi bước ra nói:

- Các vị trưởng lão, thành thật mà nói, sư phụ ta rất tốt, ngài có tấm lòng từ bi mới thu nhận ta, đại ân đại đức của sư phụ ta thật không biết như thế nào báo đáp...

Nghe Thu Sơn nói vậy Hồ trưởng lão âm thầm khen hắn biết nói chuyện, biết nói tốt cho hắn với các vị trưởng lão a.

Thu Sơn tiếp tục nói:

- Từ nhỏ Phụ thân cùng Mẫu thân ta mất sớm, 1 mình ta lưu lạc bữa no bữa đói, nhưng ta không hề bỏ cuộc, ta đã quyết tâm trở thành 1 vị anh hùng cứu giúp những đứa trẻ tội nghiệp như ta, ta miệt mài rèn luyện bản thân để rồi cuối cùng có được ngày hôm nay.

Nghe Thu Sơn nói, mọi người cũng có chút thương xót, nhưng càng khâm phục sự nỗ lực của hắn.

- Ngày hôm nay ta có mặt ở đây là do Sư phụ, Sư phụ thấy ta nỗ lực cố gắng phấn đấu nên đã thu nhận ta, tuy ta chưa đạt tới... Luyện khí tầng 1 nhưng ta sẽ cố gắng để không phụ... Ai da!!!

Thu Sơn chưa nói xong đã bị Sư phụ hắn 1 cước đạp vào mông ngã lăn quay ra đất.

Các vị trưởng lão khó hiểu nhìn nhau còn Lệnh Hồ Xung thấy vậy cũng chỉ nhắm mắt lắc đầu.

- Tiểu tử ngươi, đây là Thiên Sơn tông không phải chỗ cho ngươi diễn kịch, bớt lải nhải đi không coi chừng Sư phụ cho ngươi nếm chút đau đớn.

Hồ trưởng lão tức giận nói, lão không ngờ Thu Sơn hắn gan lớn như vậy, dám đi lừa gạt cả các vị trưởng lão, đâu chỉ có 2 vị trưởng lão mà trước mặt Tông chủ cùng Phó tông chủ hắn dám hồ ngôn loạn ngữ khiến lão thật mất mặt a.

Thu Sơn đứng đậy ôm cái mông đau đớn nói:

- Đệ tử Thu Sơn, 11 tuổi Luyện khí tầng 9.

Thu Sơn nói xong liền tỏa ra khí tức của mình, mọi người xung quanh ban đầu còn không tin lời hắn nói, nhưng sau khi thấy khí tức của Thu Sơn họ chỉ biết há hốc miệng a.

- Đây... đây... đây là bằng cách nào chứ???

1 vị trưởng lão lắp bắp nói.

Còn Hồ trưởng lão lúc này vuốt râu mặt tràn đầy tự mãn.

Lúc này vị Tông chủ cùng Phó tông chủ đột nhiên mở 2 mắt ra, thấy vậy các vị trưởng lão cùng các đệ tử liền ôm quyền hành lễ:

- Tham kiến Tông chủ, Phó tông chủ.

Tông chủ liền khoát tay 1 cái, mọi người lập tức trở về vị trí của mình, nàng có liếc nhìn qua Thu Sơn 1 cái, âm thầm đánh giá hắn. Còn Thu Sơn hắn cũng cảm nhận được, ánh mắt đó muốn nhìn thấu hắn, cảm giác này khiến Thu Sơn có chút rùng mình, nhưng hắn ngay lập tức nhìn lại Tông chủ, 2 mắt đối nhau.

Sau đó Thu Sơn chỉ tay vào nàng, sau đó chỉ tay vào Phó tông chủ rồi ngoắc 2 ngón út vào với nhau, ý của Thu Sơn chỉ đơn giản là muốn biết 2 người họ có phải phu thê hay không thôi.

Tông chủ thấy hành động của Thu Sơn thì liền mỉm cười lắc đầu rồi chuyển ánh mắt về phía sân lớn, nàng đứng dậy nói:

- Hôm nay là ngày Thiên Sơn tông khảo nghiệm chọn những người ưu tú làm đệ tử, khảo nghiệm rất đơn giản, các ngươi chỉ cần đặt tay lên những quả cầu đã được để sẵn dưới đó sau đó sẽ có người nói cho các ngươi biết các ngươi có được chấp nhận hay không, người nào không đạt yêu cầu mời lần sau hãy đến.

Tông chủ nói xong liền ngồi xuống tiếp tục nhắm mắt lại.

Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì, sau đó liền bắt đầu.

Thu Sơn quan sát thì có 10 quả cầu được đặt sẵn ở dưới, sau khi có người chạm vào thì lập tức sáng lên, nhưng độ sáng không quá lớn, Thu Sơn nghĩ hẳn cảnh giới càng cao thì ánh sáng sẽ càng mạnh, chỉ thấy đã có vài nhóm người bước lên thử nhưng lại thở dài trở lại. Đối với họ việc đến Thiên Sơn tông chỉ là tìm 1 chút vận may, ai cũng vậy, nếu cảnh giới không đủ nhưng nếu như ta có thể chất đặc biết thì sẽ lại khác, thế nên việc Thiên Sơn tông không quy định người tham gia khảo nghiệm cũng là có ý a.

Nhưng 3 năm 1 lần Thiên Sơn tông mới mở cửa khảo nghiệm, nhưng chỉ những người dưới 20 tuổi mới có thể tham gia, điều đó cho thấy nếu như năm nay không được thì phải chờ 3 năm nữa mới có cơ hội, nhưng cơ hội cũng không quá nhiều a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play