Tần Tử Mặc không ngờ rằng mình chỉ ra ngoài hóng gió mà thôi, cư nhiên sẽ gặp được cái người vốn không bao giờ tham gia vào loại tụ hội nhàm chán Leonard?
Không phải nhìn nhầm người rồi chứ?
Tần Tử Mặc không dám tin dụi dụi mắt, thấy Leonard ở đằng kia lén lút không biết đang làm gì, vì thế đi lên trước vỗ vỗ bả vai hắn.
"Leonard cậu sao lại ở đây?"
Quá mức chuyên chú tình huống ở ghế lô của Lạc Vân Thanh, Leonard không phát hiện phía sau mình có người, cứ như vậy bị tóm gáy.
Nhưng mà, nhận ra giọng nói là Tần Tử Mặc, hắn ngay cả xoay người cũng lười, trực tiếp lười biếng trả lời một câu: "Nơi này là khách sạn, tôi muốn tới thì tới."
Đối với việc Leonard không cho mặt mũi như thế, Tần Tử Mặc không có ý kiến, dù sao hắn cũng quen rồi, nhưng hắn rất tò mò, vì sao người luôn bận rộn như hắn lại tới nơi này?
Làm việc? Chắc chắn không phải, người có thể hợp tác với nhà Horae sao có thể hẹn gặp ở khách sạn như này, chắc chắn là sẽ tới khách sạn càng cao cấp hơn.
Tụ hội? Vậy càng không phải, người có chút tiếng tăm ở Đế đô có ai mà không biết Leonard từ khi mở công ty liền không chơi bời với đám phú nhị đại, phú tam đại như này chứ!
Có thể khiến hắn tham gia tụ hội cơ bản đều là tụ hội của trưởng bối hoặc là tụ hội thương nghiệp, tụ hội như vậy cũng sẽ không tổ chức ở khách sạn Nguyệt Loan, phần lớn đều là biệt thự tư nhân hoặc là khách sạn cao cấp nhất mới có thể xảy ra.
Cho nên hắn tới làm gì?
Trong chớp nhoáng, một ý niệm sinh ra trong đầu hắn, lại liên tưởng tới thân ảnh "lén lút" của hắn hiện tại, Tần Tử Mặc càng thêm khẳng định cái hoài nghi trong lòng mình.
Không cần phải nói, tuyệt đối là có quan hệ với Lạc Vân Thanh!
Vì thế Tần Tử Mặc bình chân như vại mở miệng: "Không phải là cậu theo dõi Lạc Vân Thanh tới đây chứ?"
Giọng điệu mát mẻ, miệng lưỡi khinh thường, lần nữa nói lên hắn đối với loại hành vi này khinh thường.
Đến tột cùng là thế đạo nóng lạnh hay là lòng người thay đổi? Vì sao đường đường là người thừa kế gia tộc Horae cư nhiên lại lưu lạc đến trình độ đi theo dõi người khác thế này?
Chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin!
"Cậu câm miệng, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi theo dõi Vân Thanh?"
Leonard quay đầu, thấp giọng quát lớn, khí thế cả người có thể khiến người không rõ nguyên do bị dọa lui.
Nhưng người nắm tóc gáy hắn Tần Tử Mặc sẽ sợ sao?
Đừng đùa! Từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, trong tình huống trong tay cầm bím tóc của hắn còn sẽ sợ hắn sao? Trước kia không dám làm gì Leonard, liền bởi vì quen biết Lạc Vân Thanh, biết Leonard xem ở mặt mũi Lạc Vân Thanh sẽ không làm gì mình, ngược lại còn dám vuốt râu hùm.
"À, cậu nói không có thì không có."
Xòe tay ra, Tần Tử Mặc vô tội bĩu bĩu môi, biểu tình đáng khinh trên mặt kia nếu để fan của hắn nhìn thấy tuyệt đối sẽ rớt fan, tiện đà hoài nghi bản thân là vì sao lại hâm một một thần tượng như vậy?
"Cậu ở chỗ này làm gì?" Thấy hắn không tiếp chiêu, Leonard cứng nhắc đánh trống lảng.
Nhưng mà...
"Tham gia tụ hội nha, cậu không biết?"
"Không biết."
"À, cho nên cậu tới làm cái gì?" Chỉ với một câu, Tần Tử Mặc lại đem đề tài quay lại trên người Leonard.
"Cậu tụ hội thì cứ tụ hội đi, ra ngoài làm gì?" Leonard không kiên nhẫn hỏi, hận không thể khiến người trước mắt này mau chóng biến mất.
"Tôi ra ngoài cho thoáng, cậu còn chưa trả lời tôi là cậu tới đây làm gì đâu." Tần Tử Mặc chưa tới phút cuối chưa bỏ qua, tuy hắn chắc chắn mình đã đoán được bản chất sự việc, nhưng hắn muốn biết chi tiết, chi tiết!!
Leonard há miệng thở dốc, còn chưa kịp lên tiếng, liền nhìn thấy cửa ghế lô chỗ Lạc Vân Thanh mở ra, lắc mình một cái tránh ở cây cột sau lưng, nhân tiện còn kéo theo Tần Tử Mặc ra sau.
Chờ khi nhìn thấy là một người không quen biết mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Người nọ là ai? Cư nhiên cậu bị dọa!" Giọng nói hài hước của Tần Tử Mặc vang lên.
Nhưng Leonard có quỷ mới biết đó là ai, cho nên không có trả lời.
Không nghe được trả lời, Tần Tử Mặc nhún nhún vai, lập tức đi lên trước, phương hướng hắn đi đúng là chỗ ghế lô của Lạc Vân Thanh.
Từ lúc ra cửa mọi việc đã không thuận lợi, Leonard không thể không tiến lên đem người xách trở về, tiện đà bất đắc dĩ mở miệng: "Tần Tử Mặc cậu rốt cục là muốn làm gì? Tìm đánh sao?"
"Vốn dĩ không muốn làm gì, nhưng hỏi cậu cậu lại không nói, cho nên lòng hiếu kỳ của tôi tăng lên." Tần Tử Mặc chân thực trả lời, hắn chính là loại người chỉ sợ cho thiên hạ bất loạn.
Nhìn chằm chằm gương mặt soái khí của hắn, Leonard rất muốn ra tay tàn nhẫn, trong lòng mặc niệm một hồi lâu hạng mục Tần gia và Horae gia hợp tác lúc sau mới đánh mất cái xúc động này, sau đó nhận mệnh nói: "Tôi và Vân Thanh cùng nhau tới, cậu ấy ở bên trong họp lớp, tôi ở bên này chờ cậu ấy."
Tần Tử Mặc: ???
Tôi thoạt nhìn ngu như vậy sao? Loại thái độ như không thể lộ ra ngoài ánh sáng này của cậu là cùng người ta đi tới sao? Sẽ không phải là theo dõi cậu ta tới đây sao?
Nghĩ đến đây, cho dù đã sớm đoán được loại khả năng này biểu hiện trên mặt Tần Tử Mặc đúng là một lời khó nói hết, không biết nên nói cái gì.
Hai người nhìn nhau một hồi không nói gì, cuối cùng Tần Tử Mặc nhịn không được nói: "Tôi nhớ rõ cậu và cậu ta ở bên nhau nhỉ?"
"Cậu biết?" giọng nói của Leonard có chút kinh ngạc, hắn nhớ là chưa nói cho hắn biết mà.
Nghe hắn nói như vậy Tần Tử Mặc xem thường lên tận trời: "Nếu không muốn bọn tôi biết thì còn đăng lên Thiên bác làm gì?"
Đối với câu hỏi này, Leonard trả lời cứ gọi là đúng lý hợp tình: "Tuyên bố chủ quyền."
Được rồi, tại hạ nhận thua! Đối với trình độ mặt dầy mới tiến hóa ra được của Leonard, Tần Tử Mặc cảm thấy mình có ngu mới nói tiếp với hắn.
Nhìn dáng vẻ của hắn, hiện tại không có náo nhiệt để xem, hơn nữa hắn cũng không có lá gan gọi mọi người tới cùng xem náo nhiệt của Leonard, vậy còn ngốc ở nơi này làm gì? Cùng hắn làm loại việc này để người ta coi là biến thái sao?
Đương nhiên là không! Cho nên Tần Tử Mặc chuẩn bị rời đi.
Nhưng không nghĩ tới người vừa ra ngoài từ ghế lô kia đã quay trở lại, còn dẫn theo vài người tới.
Bọn họ mở cửa ghế lô tiến vào, không bao lâu cửa ghế lô lại lần nữa bị mở ra, lần này đi ra là bốn năm cô gái xinh đẹp, trong đó có một cô gái được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, vẻ ngoài không kém bao nhiêu so với ngôi sao điện ảnh.
Tần Tử Mặc nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc, nếu hắn nhớ không lầm, Lạc Vân Thanh là từ tinh cầu nông nghiệp tới phải không? Bạn học của cậu chắc chắn cũng là người ở tinh cầu nông nghiệp nhỉ.
Cho nên...hiện tại người ở tinh cầu nông nghiệp tướng mạo đều tốt như vậy? Trước có Lạc Vân Thanh như châu ngọc, mấy người vừa đi ra diện mạo cũng không kém, hiện tại lại tới mấy siêu cấp đại mỹ nữ?
Lợi hại! Liên Bang Nông Nghiệp tinh!(・ω・)b
Xem ra về sau nếu muốn mở công ty giải trí thì có thể tới tinh cầu nông nghiệp đào bảo nhỉ.
Vị trí hai người đứng có chút đặc thù, là góc chết của mấy nơi giao nhau, bên cạnh có cây xanh cao lớn, hơn nữa đứng ở phía sau cây cột, nếu không phải cẩn thận quan sát, thực dễ dàng bị người bỏ qua.
Bởi vậy mấy nữ sinh kia một đường đi tới, cuối cùng đứng ở phía trước cách cây cột không xa, cũng không phát hiện Leonard và Tần Tử Mặc ở trong góc này.
"Ái Lệ, đám bạn học nhà quê kia của Phương Thiệu Nguyên đúng là quá đáng ghét, có biết nói chuyện hay không, nói những lời như vậy thật khiến người ghê tởm."
"Đúng vậy, chỉ là đồ quê mùa đi ra từ tinh cầu nông nghiệp mà thôi, còn muốn gọi cái này, gọi cái kia, bọn họ rốt cục có biết mấy thứ kia có bao nhiêu đắt đỏ khó được hay không? Hay là không phải tự mình trả tiền nên liền lòng tham không đáy như vậy? Ăn không như vậy cũng quá khó coi đi."
"Xì, không biết đồ nhà quê từ đâu tới đây, nếu không phải Thiệu Nguyên, chỉ sợ bọn họ cũng không biết khách sạn xa hoa là cái dạng này đi."
"Ái Lệ, cậu cũng không thể cho qua như vậy, bọn họ không phải nói chia tiền sao? Vậy cậu nói với Thiệu Nguyên thành toàn cho bọn họ, chia tiền? Đến lúc đó xem bọn họ có trả nổi không, không trả nổi thì đẹp mặt."
"......"
Nữ sinh bị đám bạn vây xung quanh như chúng tinh phủng nguyệt nghe được cũng thực tán đồng, nhưng cố tình còn muốn ra bộ mặt săn sóc khuyên đám bạn của nàng.
"Thôi, tuy những người đó không giáo dưỡng, nhưng chúng ta có giáo dưỡng mà, nhịn một hai ngày là được rồi."
"Thiệu Nguyên học cùng mấy người này mấy năm, vẫn là có chút tình cảm, đừng làm hắn khó xử."
"Vừa rồi nhìn thấy Thiệu Nguyên bị khó xử, tôi cũng không biết khổ sở bao nhiêu, sớm biết sẽ như vậy, cho dù bọn họ mắng tôi, tôi cũng không mở miệng."
"......"
Nghe được Ái Lệ nói, mấy nữ sinh xung quanh có chút oán giận, có chút khinh thường, có chút còn lại là mịt mờ bĩu môi.
Ai còn không biết, nếu không phải nàng vớ được Phương Thiệu Nguyên, ai thèm quan tâm nàng, cả ngày giả bộ bạch liên hoa.
Nhưng hiện tại các nàng đang cọ ăn cọ uống, thậm chí bởi vì các nàng muốn đánh chủ ý vào đám bạn vè phú nhị đại đông đảo của Phương Thiệu Nguyên, cho nên các nàng mới không thể không nịn hót nàng ta mà thôi.
"Vậy chúng ta đợi lát nữa nói xin lỗi? Ngay cả Ái Lệ đã khuyện rồi, Ái Lệ của chúng ta vừa đẹp vừa lương thiện, không muốn làm Phương thiếu gia khó xử."
"Như vậy Thiệu Nguyên chắc chắn sẽ không tức giận, cậu xem hắn thích cậu như thế, sao có thể nỡ giận cậu được chứ."
"Đúng vậy nha, Ái Lệ cậu xem cậu xinh đẹp như vậy, toàn trường hôm nay cậu là đẹp nhất, Thiệu Nguyên sao nỡ nói gì cậu nha."
"....."
"Tuy Ái Lệ rất xinh đẹp, nhưng tôi cảm thấy xinh đẹp nhất vẫn là Lạc Vân Thanh, Thiệu Nguyên hình như cũng nói qua như vậy."
"......"
Lời này vừa nói ra, chung quanh một mảnh yên tĩnh, Ái Lệ càng là mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm người vừa nói chuyện.
"......"
"Ha ha, Lạc Vân Thanh người kia tuy nổi tiếng trên Thiên bác, nhưng theo tôi thấy chính là hữu danh vô thực."
"Đúng vậy đấy, một tên nhà quê mà thôi, không cần nhớ trong lòng, xem bộ dáng cậu ta gọi món ăn thì biết cậu ta chưa ăn qua thứ gì tốt."
Người xung quanh thấy không khí thật sự xấu hổ vì thế dẫm lên Lạc Vân Thanh nói vài câu, nhưng như vậy cũng không thấy sắc mặt Ái Lệ tốt lên.
Người vừa mới nói chuyện cũng biết tự mình nói sai, ấp úng không dám ra tiếng, cuối cùng khi Ái Lệ xoay người rời đi mới dậm dậm chân, oán hận đi theo.
A, còn vừa đẹp vừa thiện lương nữa! Ngay cả nói thật cũng không cho, loại nữ nhân ngoại trừ vẻ ngoài ra, ghen tị thành tính, ái mộ hư vinh, còn không biết nhìn tình huống này có thể giữ được Phương Thiệu Nguyên sao? Đừng nói đùa.
Chỉ là bởi vì trước mắt nhìn ra hắn đối với nàng còn thực tốt, thấy trên người Ái Lệ có lợi mới có thể có nhiều người dính vào mà thôi.
Người như vậy đối với Leonard và Tần Tử Mặc bọn họ mà nói cũng không xa lạ, từ khi bắt đầu có ký ức đã gặp nhiều rồi, người muốn dùng thân thể tuổi trẻ mỹ mạo đổi lấy cuộc sống xa xỉ vĩnh viễn không bao giờ ít, chỉ là thủ đoạn thấp kém như vậy của các nàng ở trong mắt hai người bọn họ ngay cả cơ sở nhập môn làm bạch liên hoa đều không đủ.
Mấy cô gái cũng không nghĩ tới cuộc trò chuyện của mình lại bị người nghe lén, cho nên nói rất không kiêng nể gì, nên nói hay không nên nói đều nói ra.
Leonard đối với nội dung các nàng nói không có hứng thú, chỉ là vừa rồi các nàng nhắc tới Vân Thanh?
Vân Thanh là người các nàng cũng có thể chửi bới?
"Vân Thanh tham gia tụ hội họp lớp rác rưởi gì vậy?" Tần Tử Mặc có chút không thể tưởng tượng nổi mở miệng.
Xuất thân là người nổi tiếng, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tụ hội này, chửi bới người ngay cả logic cũng không cần biết liền có thể thuận tay dính vào? Thật sự là thói đời!
Nghe được Tần Tử mặc nói, Leonard không nói gì, nhưng thần sắc rõ ràng không vui.
Tần Tử Mặc hỏi: "Không phải cậu cứ tính toán như vậy bỏ qua chứ? Thân là bạn trai cậu ấy, đối mặt với tình huống như vậy cậu không phải là nên tự mình ra trận, sau đó điên cuồng vả mặt nữ phụ ác độc vừa rồi, tiếp đó lại để bạn trai của nàng trở thành Thiên Lương Vương Phá sao?"
Leonard: "......" vẻ mặt vô ngữ nhìn Tần Tử Mặc, Leonard phát hiện hắn thật sự không biết phải nói cái gì với hắn mới được.
Kết quả không cần Leonard trả lời hắn, Tần Tử Mặc tự mình cũng có thể tự biên tự diễn.
"Hiện tại cậu tìm một đống vệ sĩ, sau đó cho bọn họ đi theo phía sau cậu, lại đi vào ghế lô đem Vân Thanh ra, cho cậu ấy đủ mặt mũi."
"Hoặc là cậu có thể tự mình đi vào, sau đó tôi cũng gọi giám đốc vào theo, để hắn ở trước mặt bao người gọi cậu là ông chủ, khiến đám người không biết xấu hổ kia kinh sợ, nhân tiện xoát một chút hảo cảm của bạn học của cậu ấy?"
"......"
"......"
Tần Tử Mặc nói không dừng lại được, liên tiếp các kế hoạch não tàn khiến người cảm thấy hắc tuyến đầy mặt.
"Cậu gần đây quay thể loại phim gì vậy?" Leonard không chút khách khí ngắt đứt ý dâm trong đầu hắn.
"Thể loại phim tổng tài bá đạo." Tần Tử Mặc chưa đã thèm nói.
"Về sau đừng đóng thể loại phim đó nữa, tôi sợ chỉ số thông minh của cậu vốn dĩ đã không cao, đóng xong bộ phim như vậy sẽ liên tục giảm xuống." Leonard hoàn toàn không cho mặt mũi nói.
Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, cốt truyện như vậy sao có thể trình diễn trong cuộc sống hiện thực, sợ không phải là đồ ngốc đi.
Tần Tử Mặc: ???
Quả nhiên Leonard vẫn là Leonard khiến người ghét kia, phi, hắn còn biết cách giao lưu trò chuyện hay không? Người như vậy chú định cô đơn cả đời.
"Cảm ơn quan tâm, tôi có bạn trai rồi, cậu còn không có, cậu vẫn nên lo cho bản thân mình đi."
Nhìn người trước mặt nguyền rủa mình chú định cuộc sống cẩu độc thân, Leonard cười lạnh rồi trả lời lại như thế.
"......"
"Vậy cậu có đi không?"
"Đi."
Mặt mũi Vân Thanh đều bị người ném đi như vậy, mình sao có thể không đi tìm về cho cậu ấy được?
"Thật không cần tôi hỗ trợ?"
"Cần, cậu tìm người phụ trách hỏi giúp tôi một chút...."
"Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, anh em chắc chắn sẽ không làm cậu mất mặt."
Tần Tử Mặc sau khi nhận được nhiệm vụ liền rời đi, Leonard sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hướng về phía ghế lô của Lạc Vân Thanh đi tới.
"Cốc cốc, cốc cốc...."
"Cốc cốc cốc...."
Không sai biệt lắm đã tới thời gian dùng cơm, người trong ghế lô nghe tiếng gõ cửa tưởng người phục vụ nhắc nhở bưng đồ ăn lên, vì thế không ai để ý.
Ai biết cửa vừa mở ra, tiến vào cư nhiên là một anh chàng đẹp trai ăn mặc gọn gàng, thần sắc lãnh đạm mang theo một chút lạnh lùng, quan trọng nhất chính là anh chàng đẹp trai này có chút quen mặt!?
"....."
"Khoan đã, đây không phải là Leonard trong khảo hạch phát sóng trực tiếp sao?"
"Gì? Hình như là vậy, Vân Thanh, đây là bạn cùng phòng của cậu nhỉ?"
"Nhưng đây là họp lớp của lớp chúng ta, không phải nói chỉ có thể mang theo người nhà tới sao? Vân Thanh bạn cùng phòng của cậu làm sao lại tới?"
"......."
Đối với vấn đề này, Lạc Vân Thanh cũng thực kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Leonard sẽ đến, nếu hắn tới rồi, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng sẽ không đuổi hắn về.
Thấy Leonard cũng không ngồi xuống, chỉ đi tới đứng sau lưng Lạc Vân Thanh, bạn học xung quanh Lạc Vân Thanh lặng lẽ kéo kéo góc áo cậu, hướng về phía Leonard chép miệng, nháy nháy mắt ra hiệu.
Bộ dáng thân mật của bạn học kia, Leonard nhìn mà bực cả mình, nhưng hắn cũng biết đó là bạn học cùng mấy năm của Lạc Vân Thanh, tình cảm tốt là tất nhiên, cho nên thôi miên bản thân dời mắt đi.
Nhưng mà....
"Chào mọi người, tôi là Leonard, bạn trai của Vân Thanh." Leonard đứng sau lưng Lạc Vân Thanh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tự giới thiệu bản thân với bạn học của cậu, bộ dáng vân đạm phong kinh kia rất có thể hù người.
Mọi người bị hắn hù dọa ngoại trừ Lạc Vân Thanh ra không có ai lưu ý tới hai chữ "bạn trai" mà Leonard vừa nói ra đặc biệt được nhấn mạnh.
Biết là hắn ghen tị, vốn còn muốn hỏi hắn vì sao lại đi theo mình tới, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên không có ý định mở miệng, dù sao mặc kệ là như thế nào theo tới, trái phải cũng là do lo lắng cho mình nên mới theo lại đây thôi, hoặc là muốn ở trước mặt bạn học của cậu cho mình chút danh phận chính thức mà thôi.
Đều đã xác định quan hệ, Lạc Vân Thanh còn sợ hắn nơi nơi tuyên bố danh phận của mình sao?
"Ông trời của tôi ơi, hoàn toàn không nghĩ tới Vân Thanh cư nhiên nhanh như vậy kết giao bạn trai! Leonard này xuống tay cũng quá nhanh đi?"
"Tôi còn đang nghĩ không biết mình có cơ hội hay không, vì sao một chút liền bỏ lỡ Vân Thanh?"
"Thôi, cậu như vậy còn đòi xứng đôi với Vân Thanh? Đùa à?"
"Kỳ thực tôi cảm thấy Leonard khá tốt, lúc trước xem phát sóng trực tiếp khảo hạch, tôi đã cảm thấy giữa hắn và Vân Thanh có ái muội, nhưng không ngờ bọn họ đều đã nói chuyện yêu đương."
"Là nghĩ tới bọn họ sẽ nói chuyện yêu đương, nhưng không nghĩ tới hắn nhanh tay như vậy, aiz....! Không hiểu sao lại ngứa tay muốn đánh người, Vân Thanh của lớp chúng ta cứ như vậy bị ngậm đi rồi?"
"...."
Bởi vì hai chữ bạn trai, một đám người lập tức ồn ào, nhưng cũng có người không đi theo ồn ào, ví dụ như nam sinh ngồi bên tay phải của Lạc Vân Thanh, thấy Leonard đứng sau lưng Vân Thanh, cực kỳ thân sĩ cũng cực kỳ săn sóc, gì cũng không nói, đứng dậy đem chỗ ngồi của mình nhường cho Leonard.
Nhưng trước khi hắn đi còn trêu chọc một câu: "Không nghĩ tới cậu nhanh tay như vậy, trong lớp chúng tôi có không ít người nhìn chằm chằm Vân Thanh đâu, ngay cả lớp trưởng cũng không ngoại lệ, đáng tiếc chính là không có ai có gan đi thổ lộ."
Nói xong không sợ Leonard nghe câu nói như vậy cả người toát ra khí lạnh, vỗ vỗ bả vai hắn cho hắn một cái ánh mắt tự cầu phúc đi.
Trong mắt hắn, Leonard thành công thượng vị chắc chắn sẽ bị mọi người "thất tình" vây công, đặc biệt là lớp trưởng, tuy đánh chết hắn hắn cũng không thừa nhận thích Vân Thanh, thậm chí còn tìm cả bạn gái.
Nhưng nếu hắn không thích Vân Thanh thì có thể mỗi lần họp lớp đều gọi cậu đến sao? Hay là dùng loại cách gọi rất khó khiến người từ chối này!! Phải biết rằng cũng không phải mỗi lần họp lớp đều đủ người, nhưng thần kỳ chính là mỗi lần họp lớp mặc kệ là tự nguyện hay không tự nguyện, Vân Thanh đều sẽ bị gọi tới.
Không ít người? Lớp trưởng?
Nghe câu này, Leonard nhịn không được dùng ánh mắt lượn quanh một vòng, quả nhiên phát hiện rất nhiều người hoặc minh hoặc ám nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh, hơn nữa trong đôi mắt còn có một tia uể oải.
Đặc biệt là nam sinh ngồi ở vị trí chủ vị kia, ánh mắt nhìn mình đều hận không thể ăn luôn mình, mà nữ sinh ngồi bên cạnh hắn có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì đó chính là người vừa rồi được người nịnh bợ kia.
"Vị Leonard tiên sinh này cũng muốn ăn cùng chúng tôi sao?" Thiệu Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Không biết tại sao, khi nghe hắn nói hắn là bạn trai Lạc Vân Thanh, trong lòng hắn có một loại xúc động muốn đuổi hắn ra ngoài.
"Đúng vậy." Leonard lại rất bình tĩnh, quang minh chính đại vòng một cánh tay lên lưng ghế Lạc Vân Thanh, một tay khác lật xem thực đơn.
Thiệu Nguyên tức đến bật cười, đây là tụ hội hắn tổ chức cùng mời khách, sao lại có người da mặt dày như vậy, hoàn toàn coi như không hiểu ý tứ câu nói của hắn vừa rồi.
Hắn rõ ràng là không chào đón hắn!
"Chúng tôi gọi đồ ăn không biết có đủ hay không, không thì gọi thêm đồ ăn nhỉ?"
Lời này cũng giống như đuổi người, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được nhịn không được nhíu mày, nhưng vì Leonard vỗ vỗ vai cậu trấn an, biết hắn có tính toán khác, vì thế nhịn lại không mở miệng.
"Cậu có thể nhìn thực đơn xem có gì muốn ăn không, có gì muốn ăn thì đều có thể gọi nha."
Thấy Leonard giả ngu bất động, Phương Thiệu Nguyên cũng không có biện pháp.
"Những món trên cùng của thực đơn cần đặt trước vài ngày mới có thể có, hơn nữa không phải ai cũng có thể đặt được, cho nên hiện tại gọi cũng không có, cậu nhìn bên dưới gọi đi."
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình nói như vậy hơi ngu, có vẻ mình thực vô năng, tâm cơ lại bỏ thêm một câu: "Không phải tôi không muốn gọi, mà là mấy món này đều có hạn mức nhất định, chúng tôi quyết định khá vội, tôi cũng là dựa vào quan hệ với Tần gia mới có thể chen ngang đặt được chỗ, yêu cầu nhiều hơn cũng không tiện."
Những lời nói này của Phương Thiệu Nguyên rõ ràng là muốn nói lên quan hệ của mình với Tần gia, hiển nhiên, những lời này như hắn mong muốn có tác dụng.
Tần gia?
"Là đỉnh cấp hào môn Tần gia ở Liên bang kia sao?"
"Nhà Tần Tử Mặc?"
"Lớp trưởng, cậu cư nhiên còn quen biết với người Tần gia? Thật quá lợi hại."
"Tôi còn nói sao lớp trưởng có thể đặt chỗ ở khách sạn này chứ, thì ra là quen biết người Tần gia nha."
"......"
Lạnh lùng nhìn Phương Thiệu Nguyên ở bên kia tự biên tự diễn, Leonard chỉ an tĩnh xem thực đơn.
Xem xong ấn nút gọi phục vụ.
Không nghĩ tới người tới phục vụ lần này cư nhiên là giám đốc khách sạn, chỉ thấy hắn vừa vào liền hướng Leonard lễ phép chào một cái, sau đó cung kính hỏi: "Leonard thiếu gia, xin hỏi có gì phân phó sao?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt toàn trường tụ tập trên người Leonard.
Leonard thiếu gia?
Leonard:......
Cách gọi ngu như vậy, không cần hỏi cũng biết là Tần Tử Mặc sai sử.
"Đem Phật nhảy tường, long hổ thịt còn có gà hầm bách thảo mang lên, ngoài ra còn thêm một phần thịt hầm, Vân Thanh thích ăn cái này."
"Vâng." Đối với những nội dung này, giám đốc không nói gì thêm, chỉ cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Còn lại người trong ghế lô, nghe được Leonard nói, giờ phút này không nhịn được bắt đầu nuốt nuốt nước miếng.
Phải biết là mấy món hắn gọi kia không nói tới nguyên liệu hiếm thấy, mà thời gian nấu còn dài, cho nên không nhận gọi ngay hiện tại. Này cũng thôi, còn muốn giới hạn, chính là hẹn trước cũng không nhất định có thể đặt được.
Hiện tại trực tiếp hạ đơn? Hơn nữa một lúc liền là ba món chiêu bài thường ngày đều có thể khiến người đoạt rách đầu? Leonard này có địa vị gì?
Thời điểm mọi người trong lòng suy đoán thân phận Leonard, Leonard mở miệng: "Lần này tới vội, cũng không mang theo lễ vật gì cho mọi người, lại không thể hào khí bằng lớp trưởng các bạn, cho nên chỉ có thể cho mọi người thêm chút đồ ăn, coi như là chút tâm ý nhỏ của tôi, mọi người không cần khách sáo!"
Nghe được Leonard nói, tất cả mọi người ở đây nhịn không được đem ánh mắt hướng về phía lớp trưởng, chỉ thấy các loại màu sắc đỏ lục lam vàng cam tràm tím thi nhau thay đổi trên mặt lớp trưởng, cuối cùng biến thành trắng bệch.
Ba món ăn chiêu bài của khách sạn Nguyệt Loan vì sao không nhận gọi tại chỗ? Ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn hiếm có, còn có nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là thời gian nấu dài. Ví dụ như món phật nhảy tường, ít nhất cần 2 ngày mới có thể làm tốt, cho nên gọi tại chỗ căn bản không kịp.
Nhưng cố tình Leonard làm được, này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ địa vị của hắn lớn!
Là có rất nhiều người nguyện ý đem đồ vật mình đã đặt trước ra cống hiến!!
Nghĩ đến đây, lớp trưởng trong lòng lộp bộp một chút, mặt liền bị đánh sưng lên, hối hận đến ruột cũng xanh.