Chương 77: Leonard trở lại trường học

Giáo sư ra ngựa một cái chống mấy người, lúc chạng vạng Lạc Vân Thanh phát hiện lục tục lại có thêm một đống người đăng ký, mà lúc này tân sinh năm nhất khoa thực vật học cũng toàn bộ đến đông đủ.

Nhìn đến tân sinh năm nhất đều tập hợp đông đủ không sót một ai, bình tĩnh như Lạc Vân Thanh cũng nhịn không được thoải mái cười to, phải biết là tân sinh năm nhất bọn họ vẫn luôn lấy đoàn thể hoạt động, hình tượng người hiếu học, lần này "tiểu tổ công tác" có thể tề tựu đầy đủ Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng thực cao hứng!

Mang theo tâm tình tốt cứ cảm giác thời gian đặc biệt trôi qua nhanh, chớp mắt đã tới buổi tối.

Vì chỉ có một mình cậu, cho nên dạo này Lạc Vân Thanh cũng chưa nấu cơm mà là ở nhà ăn ăn cơm, ăn xong rồi mới trở về, vốn dĩ cho rằng lần này trở về biệt thự cũng vẫn yên yên lặng lặng không có một bóng người, không nghĩ tới trở về liền phát hiện phòng khách đèn sáng.

Mở cửa, không hề phòng bị Lạc Vân Thanh nhìn thấy Leonard ngồi trên ghế sô fa, lập tức đầu óc trống không, mà trống không qua đi là vui sướng, sau vui sướng lại mang theo một chút chua xót, cuối cùng trộn lẫn với nhau trở thành một loại tư vị chính cậu cũng không miêu tả được.

Mới ngắn ngủn mấy chục giây mà thôi, khiến cho cậu cảm nhận được như thế nào là cảm xúc  trăm mối ngổn ngang.

Đôi mắt sắc bén của Leonard nhìn về hướng cậu đứng, cảm xúc trong đôi mắt thâm thúy quay cuồng, vui sướng rõ ràng.

Nhìn thấy Lạc Vân Thanh trở về hắn mím môi, lộ ra một cái mỉm cười vui sướng không lớn nhưng có thể nhìn ra: "Tôi đã trở về."

Lạc Vân Thanh nhìn hắn một cái nhìn về phía sàn nhà, nhìn bộ dáng cũng không phải cao hứng cỡ nào, chỉ nói với hắn một chữ "ừ" để đáp lại.

Leonard:......

Leonard không hiểu, mình mới ra ngoài một thời gian ngắn mà thôi, vì sao Vân Thanh đột nhiên lại lãnh đạm với mình như vậy?

Chẳng lẽ là......có người cạy góc tường nhà mình?

Nghĩ đến đây Leonard cả người đều không thoải mái!

Lạc Vân Thanh nhìn Leonard không nói lời nào, cũng không giải thích vì cái gì lúc trước ngắt liên lạc với mình, cũng không giải thích vì cái gì không nói cho mình đột nhiên trở về, trong lòng chua xót ngăn không được tràn ra bên ngoài, vì thế càng thêm trầm mặc.

Hai người đều không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh đánh vỡ trầm mặc.

"Ách....sao cậu về đột ngột vậy? Xong việc rồi sao?" Lạc Vân Thanh thần sắc nhàn nhạt hỏi Leonard, ngữ khí tuy vẫn thân mật giống như trước, nhưng Leonard cứ cảm thấy trong đó có lãnh đạm.

"Chưa xong, chỉ là tôi nhớ cậu, cho nên trở về." Lời nói tới bên miệng, Leonard ma xui quỷ khiến đổi thành trả lời như vậy.

Hơn nữa sau khi nói xong còn nhìn Lạc Vân Thanh thật sâu, con ngươi thâm thúy kia là một tia thâm tình nhận lỗi, ánh mắt chuyên chú kia giống như một ngọn lửa, có thể khiến người bị nhìn mặt nóng lên.

Nghe được Leonard nói như vậy, Lạc Vân Thanh có một lúc không được tự nhiên quơ quơ tay, nhưng cảm giác chua xót trong lòng lại biến mất không còn, có chút mất tự nhiên nhỏ giọng trả lời: "Không nghĩ tới cậu xin nghỉ ngoại trừ làm việc chính, còn học được hoa ngôn xảo ngữ."

Lúc này Leonard bỗng nhiên tiến lên, ôm chặt cậu, cảm nhận được Lạc Vân Thanh ngoan ngoãn ngốc tại trong lòng ngực mình, không khỏi hít sâu một hơi, mùi hương mang theo hương chanh nhàn nhạt quen thuộc kia là hương vị mà hắn nằm mơ cũng sẽ mơ thấy.

Có thể là không khí quá tốt, cũng có thể là bị mê hoặc, Lạc Vân Thanh hiếm khi cũng ôm lại eo hắn, hai mắt nhìn chằm chằm ngực hắn, lẳng lặng không nói lời nào, cảm nhận cái ôm ấm áp lẫn nhau.

Từ khi hai người quen biết đến giờ, đây là lần hai người bọn họ tách ra thời gian lâu nhất, tuy rằng không ai nói ra, nhưng bọn họ đều nhớ đối phương.

"Cậu dạo này rất bận sao?" Vì ngực Leonard ngăn trở, giọng nói Lạc Vân Thanh có chút khang khác.

Leonard gật gật đầu, nhưng lại nghĩ đến Lạc Vân Thanh trong lòng ngực của mình không thấy động tác của mình, lại mở miệng nói: "Ừ, rất bận, cho nên tới bây giờ mới có thời gian bớt ra để trở về một chuyến."

Cảm nhận được chấn động của ngực khi hắn nói chuyện, Lạc Vân Thanh gật gật đầu, không bao lâu sau liền buông tay ra trước.

Ôm một hồi còn có thể nói khó kìm lòng nổi, nhưng vẫn luôn ôm không bỏ cũng quá kỳ quái, dù sao hai người cũng không phải người yêu, nhão nhão dính dính như vậy nhìn ngấy người. Aiz...

Nghĩ tới hai chữ người yêu, thính tai Lạc Vân Thanh có chút đỏ lên, ngay cả gương mặt cũng giống như thoa phấn nhiễm hồng nhàn nhạt, kết hợp trên khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm diễm lệ vô song.

Ít nhất giờ phút này Leonard liền rung động tâm trí...

"Vậy cậu còn phải đi nữa sao?"

"Ừ, phải đi để xử lý nốt những việc còn dang dở."

"Vậy khi nào cậu đi?"

Leonard nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh, có chút buồn bực trả lời nói: "Ngày mai"

Lạc Vân Thanh chấn động, nhịn không được lặp lại một lần: "Ngày mai?"
Leonard gật gật đầu, đúng vậy, ngày mai hắn liền phải đi rồi!

Hắn cũng cảm thấy, chỉ là để có chút thời gian trở về nhìn cậu một cái, mới có động lực tiếp tục làm việc, giống như không nhìn Lạc Vân Thanh một cái, hắn liền không có lực để tiếp tục làm việc vậy.

Lúc trước nghe người khác nói chuyện yêu đương, Leonard còn khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại hắn rõ, thì ra thích một người thật là như vậy, hi vọng đối phương có thể không lúc nào không ở bên cạnh mình, thậm chí biết rõ là không lý trí, chính mình còn nghĩ trăm phương nghìn kế để đến bên cạnh người ta.

Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, đau lòng nhìn quầng mắt thâm rõ ràng của Leoanrd: "Aiz....thời gian ngắn như vậy, cậu không nên về."

Công việc này có bao nhiêu mệt nha, nói thật, Lạc Vân Thanh đều có loại cảm giác xúc động muốn hắn thôi việc. Một thực tập sinh, to lắm thì cũng là một nhân viên nhỏ mà thôi, liền phải đi tới tinh cầu xa xôi xử lý sự tình một mình như vậy, này thì cũng thôi, còn ăn không ngon, uống không ngon, ngủ không ngon, áp lực lại lớn, "vị hôn phu" kia của mình rốt cuộc là làm thế nào? Áp bức sao?

Không thể không nói bởi vì Leonard, hiện tại Lạc Vân Thanh đối với ông chủ Thất Ngôn, vị hôn phu của mình "Leonard" càng thêm không vui.

Nếu là xui xẻo Leonard biết hành vi của mình hôm nay là tự đào cho mình một cái hố, cũng không biết hắn còn có thể đi nữa hay không, nhưng mà có lẽ...vẫn sẽ đi đi.

"Tôi trở về nhìn cậu, lúc trước nhiều việc, cậu phát thông tin cho tôi tôi đều không thể nói rõ ràng với cậu được." Leonard than một ngụm, sợ Lạc Vân Thanh lo lắng cho nên không giải thích nhiều, chỉ xoa xoa đầu Lạc Vân Thanh.

Lần đó là thật sự có việc, là việc rất bức thiết, bằng không sẽ không có khả năng hắn lại ngắt liên lạc với Lạc Vân Thanh, vốn định xong việc rồi lại gửi tin cho cậu, nhưng sau đó hắn lại đi tới nơi khác, mà nơi đó tín hiệu lại đều bị che chắn.

"Vậy khi nào thì cậu có thể làm xong?" Lạc Vân Thanh hỏi.

"Nhanh thì nửa tháng." Trong lòng Leonard vẫn luôn tính toán thời gian, cho nên Lạc Vân Thanh vừa hỏi hắn liền nhanh chóng đưa ra đáp án.

Nhưng mà với hắn mà nói, nửa tháng quá dài!

Hiện tại hắn hoàn toàn không muốn đi thì phải làm sao bây giờ?
Nửa tháng? Lạc Vân Thanh có chút lo lắng nói: "Nửa tháng không tính quá lâu, nhưng đến lúc đó cậu trở về cũng vừa lúc thi cuối kỳ, không có vấn đề gì chứ?"

Tới tới lui lui một tháng, thiếu nhiều tiết như vậy, cậu chỉ sợ giáo sư làm khó hắn.

Nhưng sự thật chứng minh cậu lo lắng vô ích, vào lúc thi cuối kỳ, Leonard dựa vào năng lực động thủ cùng năng lực động não phi thường, an ổn ngồi ở vị trí thứ nhất của toàn khoa! Phải biết rằng đứng đầu khoa này là một xếp hạng hiếm thấy của toàn bộ chương trình học của khoa, trước nay chưa thấy qua sinh viên năm nhất nào có thể đạt được vinh dự như vậy, Leonard xem như phá một kỷ  lục của học viên Liên bang đệ nhất!

"......"

"Cậu ăn gì không? Tôi làm chút đồ ăn cho cậu nhé."

Nhìn gương mặt gầy ốm hơn rất nhiều của Leonard, Lạc Vân Thanh có chút đau lòng, cũng có loại cảm xúc mãnh liệt muốn vỗ béo! Hơn nữa lực hành động nhanh chóng, sau khi cậu nói xong lập tức đứng dậy, liền muốn đi nấu chút gì đó cho Leonard ăn!

Nhưng nào biết vừa mới nói xong, Leonard liền bắt lấy tay cậu, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, sau đó kéo cậu ngồi xuống sô pha.

"Cậu đừng vội, tôi ăn no, chắc chắn không để mình bị đói, cậu đến xem tôi mang quà về cho cậu này."

Nói xong duỗi tay ra, từ sau lưng lấy ra một hộp quà, hộp quà tinh mỹ được  thắt ruy băng.

A?

Nhìn hộp quà, Lạc Vân Thanh liền kinh hỉ không thôi: "Cậu đi làm mà còn mang quà về cho tôi nữa."

Lần này Leonard không chất phác, ngược lại rất có tâm cơ trả lời một câu: "Lúc tôi ở bên kia thường xuyên sẽ nhớ tới cậu, lúc ấy ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó đã cảm thấy nó rất giống với cậu."

Lần này, Lạc Vân Thanh càng cao hứng.

Tuy không biết bên trong hộp là gì, nhưng không thể không nói thu được quà luôn là một việc thực khiến người sung sướng, tuy cậu biết này cũng không đại biểu được cái gì, nhưng ít nhất có thể đại biểu trong lòng người này có ngươi.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play