Chương 68: Mướp
Vì sợ Edward không cẩn thận nói ra, Lạc Vân Thanh lại cẩn thận tốn thời gian giải thích một chút, tìm một cái cớ hợp lý để Edward giúp mình giữ bí mật, không đem phát hiện này nói cho người khác.
Cậu nói là cái này trước mắt còn ở giai đoạn đầu, hiện tại còn chưa có số liệu nội dung cụ thể, bị người biết được giành trước làm cái nghiên cứu này, có nghiên cứu ra thành quả thì mình coi như toi công.
Edward chắc chắn không muốn Lạc Vân Thanh mất trắng! Cho nên không cần cậu nhắc, nghe được cậu nói như vậy, Edward liền bảo đảm trước khi thành quả còn chưa ra tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Bulma vợ mình cũng không nói cho.
Đối với Edward tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng Lạc Vân Thanh có chút áy náy, nhưng lại không có biện pháp khác, cho nên chỉ có thể đền bù gấp bội, khi dọn vào căn hộ ở trấn Quế Vân kia đương nhiên sẽ làm một bữa tiệc lớn, sau đó lại mỗi ngày đều làm một đống đồ ăn ngon cho hắn, ước chừng dưỡng hắn béo lên vài cân!
Phải biết rằng tuy hiện tại đại bộ phận là máy móc tác nghiệp, nhưng bọn họ làm nhiều ít vẫn là thể lực sống, tình huống như vậy còn có thể béo mấy cân, có thể nghĩ Edward ăn có bao nhiêu hương!
Nhưng không chỉ có một mình Edward ăn được nhiều ăn được ngon, hai người Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí cũng được thơm lây đi theo ăn vài lần, lần đầu tiên ăn hai người quả thực không dám tin tưởng, Lạc Vân Thanh cư nhiên có thể làm ra mỹ thực ăn ngon như vậy?
Hơn nữa......người có thể biến đồ ăn trở nên ngon như vậy cư nhiên là mở nông trang chứ không phải mở nhà hàng? Tay nghề tốt như vậy còn mở nông trang làm gì nha, trực tiếp mở cửa hàng ăn đi! Bảo đảm kiếm bộn!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng không dám nói ra, dù sao bọn họ biết Lạc Vân Thanh để bụng Phúc trang như thế nào, bọn họ còn muốn tới cọ ăn vài lần nữa, chọc giận đầu bếp sao được!
Đúng! Không chỉ không thể chọc giận, còn phải lấy lòng!
Vì thế Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí muốn lấy lòng Lạc Vân Thanh mỗi ngày đều tới sớm về muộn, làm việc nghiêm túc khiến người ghé mắt, đặc biệt là người trong đội xây dựng của bọn họ, mỗi người đều trợn mắt há mồm. Phải biết là trước kia Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí tuy rằng có chú tâm, dù sao cũng là xây dựng công trình cho khách hàng, để bụng thì có để bụng, nhưng nơi nào giống như bây giờ, giống như nông trang này là của mình vậy, chỉ thiếu mỗi không ngủ ở đây thôi.
Mà nhìn thấy tình huống như vậy Lạc Vân Thanh trong lòng cũng không thể không cảm thán ma lực của mỹ thực, nếu sớm biết mỹ thực dùng tốt như vậy, ngay từ đầu nên dùng mỹ thực công lược mới được.
Xem bọn họ hiện tại vì một miếng ăn, hai người không chỉ để bụng tới trình tự, mà đối với nguyên vật liệu cũng để bụng, vật liệu đã sớm định ra vẫn cứ cò kè với người bán dùng giá cả tương đồng lấy được vật liệu phẩm chất càng tốt hơn.
Nhìn thấy kết quả này Lạc Vân Thanh rất cao hứng, cho nên buổi chiều cậu nấu chè còn cố ý nấu thêm một nồi to mang tới Phúc trang, khao mọi người làm việc vất vả.
Nguyên bản đối với chè đậu xanh của Lạc Vân Thanh không để bụng, mọi người sau khi ăn xong liền thay đổi sắc mặt, lúc này mới hiểu được vì sao hai ông chủ nhà mình đột nhiên thay đổi thành cái dạng này, mọi người uống xong một bát lại tiếp một bát, căn bản không dừng lại được.
"Mọi người kiềm chế chút đi." Lạc Vân Thanh ở bên cạnh nhìn kinh hồn táng đảm.
Một bát tiếp một bát uống, bụng sẽ không bị căng nứt sao? Thấy bọn họ đã có người bắt đầu uống bát thứ tư, Lạc Vân Thanh vội vàng đem chè đậu xanh thu hồi lại, nói cái gì cũng không cho uống tiếp.
Cậu chỉ có lòng tốt mời mọi người uống chè, cũng không phải muốn mưu sát!
Chờ Lạc Vân Thanh cưỡng chế thu lại chè đậu xanh còn dư, mọi người mới lưu luyến không nỡ ngừng lại, sau khi dừng lại mọi người mới nhận ra bụng đã no căng, nghĩ nghĩ vừa rồi ngấu nghiến ăn bốn năm bát chè đậu xanh, hiếm khi xấu hổ một chút, trong lòng nhịn không được suy nghĩ sao mình lại giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, quá mất mặt rồi!
Nhưng mà......
"Lạc tiểu tiên sinh, cậu đem chè đậu xanh lấy ra đi, chúng tôi còn chưa uống xong đâu. "
"Đúng rồi Lạc tiểu tiên sinh, tôi thấy còn có non nửa thùng nữa mà, mau lấy ra đi."
"Lạc tiểu tiên sinh, chè đậu xanh này của cậu là mua hay là tự mình làm vậy? Tôi từ trước tới nay cũng chưa uống qua chè đậu xanh ngon như vậy đâu."
"......"
"Chắc chắn là tự mình làm, lúc trước ông chủ còn khen qua tay nghề của cậu tốt nữa, nói ra thực xấu hổ, lúc ấy tôi còn cảm thấy tay nghề có tốt thì cũng tốt được đến đâu chứ, không nghĩ tới cư nhiên thật sự có thể tốt tới tình trạng này."
"Tay nghề tốt như vậy, trách không được có thể thu phục được ông chủ của chúng ta, từ sau khi ăn bữa cơm của cậu ông chủ của chúng tôi thật là đại biến."
"......"
"Vân Thanh, chúng tôi lại đói bụng, hay là cậu lại đem chè đậu xanh ra để chúng tôi lại ăn một bát?"
"Đúng vậy, Vân Thanh, cháu xem bọn chú cao to như nào, ăn bốn năm bát chắc chắn cũng không đủ."
"......"
Lạc Vân Thanh nhìn đám người gọi mình từ Lạc tiên sinh tới Vân Thanh, ngữ khí từ khách khí đến lôi kéo làm quen thân thiết, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại có chút tự hào.
Quả nhiên mỗi người đều là đồ tham ăn, cho dù trước mắt không phải, vậy cũng chỉ là do ngươi còn chưa tìm được thứ mà người ta thích ăn mà thôi!
"Cháu đưa chính là lượng cả ngày, mọi người ăn một lần liền hết, đợi lát nữa cháu đem chè đậu xanh còn dư đặt vào tủ lạnh cho lạnh, tối nay mọi người uống, sẽ thấy càng ngon hơn." Dù sao Lạc Vân Thanh rất thích uống chè đậu xanh lạnh nha.
"Như vậy à, vậy được rồi."
"Uống lạnh còn càng ngon hơn sao?"
"......"
Nghe được uống lạnh càng ngon hơn, tuy mọi người luyến tiếc nhưng vẫn tỏ vẻ lý giải, nhịn xuống xúc động muốn uống trong lòng, tất cả đều tính toán lát nữa nghỉ ngơi lại tiếp tục uống chè đậu xanh lạnh.
Dù sao còn có nửa thùng nữa mà, đủ cho mỗi người uống hai ba bát.
Đúng vậy, Lạc Vân Thanh nấu nhiều, dù sao cũng là nấu cùng nhau, chỉ cần đem nguyên liệu chuẩn bị tốt, kỳ thật không tốn mấy sức, cho nên không cẩn thận một cái liền nấu nhiều.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi ăn uống no đủ mọi người rõ ràng càng có động lực làm việc, công việc buổi chiều hiệu suất cao nhất từ trước tới nay nhất.
Trong khi đang sửa sang lại đất trồng rau Lạc Vân Thanh nhìn thấy trạng thái làm việc của bọn họ cảm thấy về sau mình có thể ngẫu nhiên nấu chút đồ mang tới đây, cho mọi người nếm thử chút ngon ngọt, để mọi người càng làm việc chăm chỉ.
.................
Hiện tại là giữa tháng 11, dựa theo kế hoạch sớm nhất là đầu tháng 12 muộn nhất là giữa tháng 12 Edward có thể về, mà lúc ấy Phúc trang đại khái có thể xây dựng xong, Lạc Vân Thanh cũng không tới lúc được nghỉ đông, đến lúc đó có thể tọa trấn ở Phúc trang, tiếp nối công việc giám sát của Edward.
Đã có người xử lý Phúc trang, một tháng này liền không thể lãng phí, vốn dĩ cảm thấy chu kỳ trồng rau quá ngắn không định trồng rau, nhưng dưới sự khuyên bảo của Edward, Lạc Vân Thanh thu thập ra mấy khối đất trồng rau, hơn nữa một khối trong đó trồng ớt, hoa tiêu, mướp đắng, cà tím, cải trắng....mấy loại rau củ thường thấy.
Tuy trồng nhiều chủng loại, nhưng số lượng kỳ thực không nhiều lắm, dù sao những loại rau củ này cũng cần tiêu phí tinh lực, cậu cũng không trông cậy vào việc dựa vào cái này kiếm tiền,cho nên trồng để mình ăn thôi, đến lúc đó có bao nhiêu thì lại từ trấn Vân Quế bán đi, dù sao người bên kia trình độ tiêu phí không tồi, mỗi ngày đều có người mua rau củ tươi mới.
Những hạt giống rau củ này mua từ công ty hạt giống, nhưng Lạc Vân Thanh cũng tự mình "gia công" một chút, sau đó mới nghiêm khắc dựa theo phương pháp gieo trồng khoa học nhất gieo trồng. Vì thế Lạc Vân Thanh thậm chí còn chuyên môn mua một bộ tưới tiêu mới nhất trên Thiên bác.
Đương nhiên bản thân cậu liền tính toán mua, hiện tại dùng miếng đất này làm thí nghiệm, nếu có hiệu quả tốt thì cậu còn tính tiến hành trồng toàn diện ở Phúc trang.
"Vân Thanh này, cháu có tính toán ở những chỗ khác chưa?" Edward nhìn tràn đầy đất hoang trong lòng có chút không tha, đất đai tốt như vậy, không dùng thì thực lãng phí.
"Không đủ người nên không có cách nào." Nói tới đây Lạc Vân Thanh chỉ có thể thở dài. Hiện tại bọn họ trồng cây giống cùng một mảng lớn rau củ, giai đoạn đầu đã phải tốn nhiều tinh lực đi chăm sóc. Mà hiện tại thực vật cũng không thể so sánh với trước kia, rất nhiều loại rất khó trồng, nông trang đang đại cải tạo, nơi nơi bụi đất bay đầy trời, nơi này đào cái hố, nơi đó cắm cọc nhỏ gì đó, thật sự trồng trọt không tiện lắm.
Edward hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cho dù như vậy vẫn cảm thấy có chút lãng phí, nhưng hiện tại cái này cũng không phải là việc quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là...
"Nông trang của cháu hiện tại cần phải tuyển người, ít nhất phải có một kế toán, sau đó cũng cần phải có mấy người tạp công." Hiện tại tuyển người cũng không dễ, đặc biệt là tạp công ở nông trang, phải cẩn thận tìm.
Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh cảm thấy may mắn Phúc trang phải hơn một tháng nữa mới có thể xây xong, còn thời gian cho cậu tuyển người.
"Vâng, đợi lát nữa cháu sẽ lên mạng phát thông báo tuyển người." Lạc Vân Thanh cũng không biết hiện tại nông trang tuyển người cần điều kiện gì, đợi lát nữa tham khảo người khác một chút, sau đó mới có thể đăng thông tin tuyển dụng.
"Đừng quên là được." Edward nhắc nhở.
Sau đó đi qua đi lại trong mảnh đất trồng rau, nhìn tới đất trống bên cạnh, cân nhắc một chút, cảm thấy mình có thể trồng ở đây, nhịn không được lại hỏi: "Chỗ này cháu còn có một miếng đất, muốn trồng thứ gì hay không?"
"Chỗ này trồng mướp đi." Nơi này xác thực có chút trống, trồng thứ gì đó cũng tốt, từ trong đầu suy nghĩ một đống, cuối cùng Lạc Vân Thanh quyết định trồng mướp.
Mướp ở đây tuy cũng gọi là mướp, nhưng cũng có khác biệt nhất định với mướp ở thế kỷ 21, nhưng hai loại cũng có nhiều điểm chung. Đầu tiên là ngoại hình, mướp nơi này cơ hồ lớn gấp đôi so với mướp ở thế kỷ 21, hơn nữa dây mướp cũng lớn, bên trong càng nhiều nước; tiếp theo là vị, mướp nơi này vị hơi ngọt, nhưng cũng không phải loại ngọt ngấy, mà là ngọt thanh hương, trừ những cái đó ra thì vị cũng không sai biệt mấy. (Bí: ở đây mình cũng không rõ là mướp hay bí đao nữa, vì chỉ nghe nói có người lấy nước từ dây bí đao, chứ chưa thấy lấy nước từ dây mướp bao giờ.)
Lạc Vân Thanh muốn gieo trồng mướp kỳ thực cũng là nghĩ muốn đem mướp trở thành cây công nghiệp, lúc trước khóa thực nghiệm ở trường học bọn họ cũng gieo trồng thử mướp, khi dùng thiết bị thực nghiệm cậu phát hiện dây mướp có rất nhiều nước, hơn nữa không có chất độc, giống như trước kia, thiên nhiên chính là một sản phẩm bổ nước tốt.
"Mướp?" Edward không biết Lạc Vân Thanh muốn đem nó trở thành một sản phẩm kinh tế, cho nên có chút nghi vấn.
Nhưng nghĩ tới mướp cũng coi như là một loại cây dễ sống hiếm thấy, lại cảm thấy hiểu ra, dù sao đúng là mướp dễ gieo trồng.
"Đúng vậy, cháu cảm thấy trồng mướp rất tốt, mướp có rất nhiều tác dụng, nó thể thể kháng khuẩn, kháng dị ứng, trị liệu hen suyễn viêm mũi dị ứng, còn có thể điều hòa kinh nguyệt, cung cấp nước cho da, tiêu trừ mụn nhọt...."
Theo Lạc Vân Thanh giải thích, Edward có chút trợn mắt há mồm, không nghĩ tới một quả mướp nho nhỏ cư nhiên có nhiều công hiệu như vậy, này cũng quá thần kỳ nhỉ?
Mướp này ngoại trừ là thực vật ra còn là thuốc?
"Thật sự hữu dụng như vậy sao?" Nhìn Lạc Vân Thanh giống như bán hàng đa cấp, Edward nhịn không được hỏi, hắn sao lại cảm thấy có chút...không đáng tin cậy?
"Những thứ khác không dám nói, nhưng hiệu quả cấp nước và tiêu trừ mụn nhọt chắc chắn có." Vì mướp là nguyên liệu thiên nhiên giá rẻ, cho nên khi còn nhỏ Lạc Vân Thanh thấy rất nhiều người dùng qua, hiệu quả cũng không tồi, nhưng theo tuổi dần tăng lên, kinh tế phát triển lên, dùng bầu bí thì ít đi, cho dù dùng bầu bí ít đi, nhưng thị trường mướp vẫn như cũ thường thấy.
Quan trọng nhất chính là Lạc Vân Thanh có tin tưởng đối với dị năng của mình, cậu cảm thấy trải qua dị năng của cậu khai thông hạt giống gieo trồng ra mướp chắc chắn phẩm chất càng tốt hơn.
"Cháu là muốn làm mỹ phẩm dưỡng da?"
"Không, mỹ phẩm dưỡng da chỉ là nhân tiện, chỉ là cháu thích ăn mướp, tiếp đó cũng là do mướp dễ gieo trồng mà thôi." Lạc Vân Thanh lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy giảo hoạt, mắt to sáng ngời giống như có sao trời dừng trên mặt, khiến người say lòng.
Tuy đã thấy quen giá trị sắc đẹp của cậu, nhưng Edward vẫn có chút bị kinh diễm, trong lòng cảm thán: Vân Thanh này càng lớn càng ưa nhìn, về sau cũng không biết sẽ tiện nghi cho ai.
Nhìn Lạc Vân Thanh đơn thuần, Edward có một cỗ không nỡ trong lòng, giống như là tận mắt chứng kiến củ cải trắng nhà mình vất vả trồng lớn bị heo tha đi, nhưng mình lại không thể làm gì được vậy.
"Vân Thanh này, về sau cháu nhất định phải nhìn nhận kỹ càng nhé."
Khi Lạc Vân Thanh đang nói cao hứng, Edward đột nhiên không đầu không đuôi toát ra một cậu bảo cậu nhìn nhận kỹ càng.
Lạc Vân Thanh:......
Không phải, đột nhiên nói ra một câu như vậy, rốt cục là có ý tứ gì a?