Chuyện Leonard cùng lạc Vân Thanh tới Phúc trang ngay từ đầu cũng không có nhiều người biết lắm, nhưng theo thời gian trôi đi, hơn nữa Leonard cũng không che giấu, cho nên đến bây giờ người nên biết thì cũng đã biết tương đối rồi, có lúc rảnh thậm chí còn nhàn tới đau bi chuyên môn chạy tới tìm hắn --ví dụ như Tần Tử Mặc.
Mới vừa quay xong một bộ phim truyền hình, có tiền liền tùy hứng, Tần Tử Mặc từ chối lời mời của một bộ điện ảnh quan trọng, bỏ rơi người đại diện một mình chạy đi "nghỉ phép", chỉ để lại người đại diện đứng tại chỗ rít gào.
"Lão tử là đầu óc bị chuột rút mới làm người đại diện cho cậu! Tần Tử Mặc cậu quay lại cho tôi."
Nhìn xe huyền phù phóng đi tuyệt tình, người đại diện của Tần Tử Mặc tức đến nổ cả tim, đứng tại chỗ nhịn không được hít thở phập phù, cảm giác đầu mình đau đớn, hắn thật không nghĩ tới hùng hài tử này cư nhiên dám đối xử với mình như vậy?
"Tần ca, chúng ta cứ đi như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?" Nghĩ tới người đại diện Văn hung tàn, trợ lý của Tần Tử mặc nhịn không được lau mồ hôi lạnh một phen, trong lòng lệ rơi thành sông.
Hắn là tạo cái nghiệt gì mà lại có thể gặp phải cố chủ cùng người đại diện như thế, cả ngày giống như cái bánh nhân đường bị kẹp vào tình huống khó xử giữa hai người.
Nghe được trợ lý nói, nghịch nghịch kính râm trên tay Tần Tử Mặc quay đầu lại, liếc mắt bĩu môi: "Không có việc gì, hắn không dám làm gì đâu."
Trợ lý cười khổ trong lòng, đúng vậy, hắn không dám làm gì anh, nhưng đối với tôi thì không nhất định.
Nhìn vị trợ lý sinh hoạt của mình một cái, Tần Tử Mặc nhún vai không mang theo chút thành ý nào nói: "Yên tâm, tôi chỉ nghỉ phép mà thôi, có việc gì lớn đâu, sao lá gan cậu nhỏ như gan chuột nhắt vậy, việc gì cũng sợ."
Trợ lý việc gì cũng sợ ngây ngốc cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng lại yên lặng thở dài một hơi.
Nếu thật sự là nghỉ phép đã tốt, nhưng cố tình đây lại không phải là nghỉ phép đơn thuần, hắn cũng biết ý tứ của Tần Tử Mặc, nhưng thật không hiểu.
Đó chính là đạo diễn Lý nha, bao nhiêu người tranh nhau tới vỡ đầu đều muốn đi, không được diễn vai chính thì chỉ cần diễn vai phụ cũng tốt lắm rồi, nhưng cố tình Tần Tử Mặc lại khác, thật vất vả đại diện Văn mới tranh thủ được một vai nam nhị, đều đã nói tới phân đoạn ký hợp đồng, Tần Tử Mặc thật đúng là có thể tùy hứng nói không diễn liền không diễn, hắn chạy, nhưng đại diện Văn lại không thể không thu thập cục diện rối rắm cho hắn.
Đù sao Lý đạo diễn này dễ từ chối như vậy sao? Mặt mũi đạo diễn nổi tiếng còn muốn hay không? Nếu muốn tìm được phương thức từ chối hợp lý mà không khiến người ta ghi hận có lẽ Văn đại diện muốn trọc đầu.
Nhưng hắn cũng không thể nói gì Tần Tử Mặc, việc của mình mình hiểu, nói trắng ra là trợ lý được hào môn nhị đại nhìn trúng, kỳ thật hắn cũng chỉ bề ngoài nhìn thì phong quang, thực tế đối với hào môn nhị đại như vậy mà nói thật không có lực ảnh hưởng gì, dù sao bọn họ nơi nào mà thiếu trợ lý? Có thể ở lại bên người hắn mấy năm này chủ yếu là vì hắn hiểu rõ, cố chủ muốn hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, trước nay đều không nói nhiều cũng không làm nhiều.
"Tiểu Ngô cậu là người Hải thị sao?" Tới địa giới Hải thị, Tần Tử Mặc đột nhiên nhớ tới chuyện này.
"Đúng vậy." Quay đầu nhìn Tần Tử Mặc, Ngô trợ lý không rõ nguyên do gật gật đầu.
"Mấy ngày trước không phải cậu nói mẹ cậu bị bệnh nằm viện sao, mấy ngày nay cho cậu nghỉ, cậu trở về chăm mẹ đi."
Tiểu Ngô hoảng sợ, chuyện này hắn chưa nói qua với Tần Tử Mặc, chỉ là lúc trước thật sự không nhịn được mới hàn huyên một hồi với Văn đại diện thôi mà, không nghĩ tới Tần Tử Mặc cư nhiên lại biết? Hiện tại còn muốn cho mình nghỉ phép?
"Này không được, chỗ anh bên này Văn ca cũng không ở, tôi mà đi thì không tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Tần Tử Mặc cũng im lặng, không nhìn ra là hắn đồng ý hay không đồng ý.
Xe huyền phù một đường lướt nhanh, không bao lâu liền tới địa giới Hải thị, vừa mới tới địa giới Hải thị, từ xa hắn đã có thể nhìn thấy tiêu chí của Phúc trang -- cối xay gió lớn.
Tuy lúc trước cũng có xem qua ảnh chụp bên ngoài của Phúc Trang, đối với cối xay gió này có hiểu biết nhất định, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn tận mắt, bỗng nhiên trở nên hứng thú.
"Đợi lát nữa đưa tôi tới Phúc trang xong cậu liền về nhà đi, cho cậu nghỉ một tuần, một tuần sau lại tới đón tôi." Chưa cho trợ lý cơ hội cự tuyệt, Tần Tử Mặc thực bá đạo ra lệnh.
Đối với Tần Tử Mặc mà nói, trợ lý Tiểu Ngô này làm việc thực không tệ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng năng lực làm việc vẫn có thể, năng lực câu thông cũng có thể, hơn nữa biết nghe lời, dù sao hắn rất thích, cho nên ngoại trừ cố định thêm tiền lương, ngẫu nhiên cũng cũng sẽ quan tâm tới cấp dưới.
"Nhưng mà Văn đại diện không có mặt, Tần ca anh..."
Ngô trợ lý còn chưa nói xong đã bị Tần Tử Mặc ngắt lời: "Yên tâm, tôi một người lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?"
Nghe câu nói như vậy, Ngô trợ lý hít sâu một hơi, tính toán giảng đạo lý cùng vị cố chủ không hề có tính tự giác của một minh tinh này: "Lạc thì không lạc, nhưng Tần ca anh nổi tiếng như vậy, qua bên kia tôi sợ sẽ tạo thành oanh động."
Sức chiến đấu của fan của Tần ca không phải vừa, lúc trước đóng phim ở trên núi còn có thể đuổi theo, huống chi ở cái nơi như Hải thị này!!
Nếu thật sự xuất hiện fan cùng nhau tới Hải thị tìm kiếm Tần Tử Mặc, cuối cùng vì chuyện như vậy xảy ra cái gì ngoài ý muốn mà tên trợ lý như hắn còn không có mặt, vậy hắn về sau thật sự nên tự nhận lỗi từ chức.
Tiền lương của hắn hiện tại không thấp, nếu thật sự từ chức thì tìm ai mà khóc đây?
Việc Ngô trợ lý nghĩ đến đương nhiên Tần Tử Mặc cũng nghĩ tới, nhưng đối với điều này hắn cũng không cho là đúng.
Hắn cũng không ngốc, hắn muốn đi chính là Phúc trang, cho nên tình huống ở Phúc trang hắn đã sớm hỏi rõ ràng, bên kia không mở ra với người bên ngoài, có thể hoạt động ở bên trong chỉ có công nhân, mà công nhân ở Phúc trang ít, tính cả Lạc Vân Thanh và Leonard cũng chưa tới 20 người, có thể đưa tới oanh động ở chỗ nào được chứ?
Nhưng hắn nói như vậy chắc chắn trợ lý còn sẽ lo lắng thứ khác, cho nên thay một cách nói: "Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Vân Thanh thường xuyên leo lên hot search còn chưa dẫn nên oanh động gì, còn tôi? Cậu quá để mắt tới tôi rồi." Tần Tử Mặc tự giễu.
Ngô trợ lý: "......" Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng khó lý giải được không có lời nào để phản bác là sao?
Vì câu nói này, Ngô trợ lý cũng không biết phải phản bác như thế nào mới có tác dụng, đương nhiên cũng có lẽ là do trong lòng hắn kỳ thực càng muốn về nhà, cho nên không muốn phản bác.
............
Tần Tử Mặc cũng khôn lỏi, biết tới Phúc trang chơi tìm người anh em Leonard của mình là vô dụng, cho nên hắn tìm chính là Lạc Vân Thanh, dù sao với bộ dáng thê quản nghiêm kia của Leonard, chỉ cần Lạc Vân thanh đáp ứng, ý kiến của hắn căn bản không quan trọng.
Vì hắn không tìm Leonard, cho nên hắn không biết tin tức hắn muốn tới khiến Leonard lần đầu tiên thật lòng cảm kích hắn, phải biết là Tần Tử Mặc tới đã cho hắn một cái cớ hợp lý để lưu lại phòng Lạc Vân Thanh!
Dù sao Tần Tử Mặc ít nhiều cũng là một minh tinh, bảo hắn ở tại trấn nhỏ Vân Quế đông đúc nhiều người này thật không hợp lý, cho nên chỉ có thể đem hắn về Phúc trang
Mà Phúc trang tuy nhiều phòng, nhưng những phòng trống còn lại chưa trang trí, không phải không thể lâm thời trang trí, nhưng thời gian quá vội là một vấn đề rất khó, mà lúc này Leonard đứng ra!
Hắn vẻ mặt đầy chính khí tỏ vẻ Tần Tử Mặc là bạn của mình, bạn của mình ở trong phòng của mình không có vấn đề gì, mà mình có thể ở chung phòng với Lạc Vân Thanh, vì phòng Lạc Vân Thanh lớn.
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Vân Thanh hai tay khoanh trước ngực nhìn Leonard chỉ cười chứ không nói.
Nhưng khi nghe Leonard biểu thị một hồi về tình nghĩa huynh đệ của hắn, cậu vẫn thản nhiên ung dung đồng ý. Cũng không nói cho hắn kỳ thật ngay từ đầu cậu đã không định đuổi Leonard ra ngoài, phải biết rằng vào mùa đông này đi ngủ mà có một cái lò sưởi thiên nhiên bên cạnh cũng khá tốt.
"Không phải đi đón Tần Tử Mặc sao?"
Nhìn Leonard vẫn còn theo sau mình hỗ trợ, Lạc Vân Thanh buồn bực hỏi.
Năm phút trước Tần Tử Mặc gọi cho cậu nói hắn muốn tới, nghĩ tới tối qua Leonard biểu đạt tình cảm anh em giữa hắn và Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh liền đem nhiệm vụ này giao cho hắn, nhưng không nghĩ tới đã năm phút đồng hồ trôi qua, người anh em Leonard còn chưa thèm nhúc nhích.
"Hắn sẽ tự tới." Leonard mặt không đỏ tim không đập nói.
Lạc Vân Thanh: "......"
Gì vậy, tự hắn sẽ tới? Tới bằng cách nào? Đi bộ tới sao?
Phải biết là chân núi có phương tiện giao thông, nhưng để phòng ngừa phương tiện giao thông bị trộm, những thiết bị này đều bị lập mật mã, hơn nữa mật mã này còn là mã khóa vân tay, khóa đồng tử, không phải công nhân của Phúc trang căn bản không điều khiển được, hắn muốn tới cũng chỉ có thể đi bộ tới!
Cho nên đây là việc anh em nên làm với nhau?
Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân được chứng kiến tình huynh đệ "keo sơn" trong truyền thuyết rồi!
Lúc hữu dụng thì là huynh đệ, lúc vô dụng thì ngay cả tên cũng không nhớ nổi!
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh nhịn không được cười cười.
Thấy cậu tươi cười, Leonard nhịn không được cong lưng lặng lẽ hôn cậu một cái.
Che lại bên mặt bị hôn của mình kia, Lạc Vân Thanh đứng lên, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Chính sự không làm, chỉ ở chỗ này xằng bậy."
Chính sự không làm? Với hắn mà nói so với việc đi đón Tần Tử Mặc đây mới là chính sự!
Vì thế Leonard vô tội xòe tay: "Tôi xằng bậy chỗ nào? Tôi là đang làm chính sự nha, tôi hôn bạn trai của tôi là việc tất lẽ dĩ ngẫu."
Lạc Vân Thanh ha hả, nếu là trộm hôn một hai lần cậu còn có thể coi là tình thú, nhưng từ sáng tới giờ đã hôn trộm hơn 10 lần, quả thực chính là ngu ngốc!
Cậu thật không nghĩ tới Leonard lên cơn buồn nôn lại cũng ngu ngốc không kém!
Nhưng cậu cũng không định tán gẫu với Leonard về điểm này, dù sao mặc kệ tán gẫu kiểu gì cũng không tán gẫu rõ ràng được, vậy còn tán gẫu làm gì? Vì thế Lạc Vân Thanh kiên nhẫn xua xua tay, để hắn mau chóng đi đón Tần Tử Mặc.
Leonard đúng lý hợp tình trở về một câu: "Cho cậu ta chờ."
Lạc Vân Thanh: "......"
Cho cậu ta chờ?
Lạc Vân Thanh cảm thấy có điểm vô ngữ, nếu như không sao, vậy ngày hôm qua sao hắn còn nói với cậu cái gì anh em tới không thể không có chỗ ở, Tần tử Mặc có biết hắn qua cầu rút ván như vậy không?
"Cậu ta không phải anh em của cậu sao?"
"....Đúng vậy." Giọng nói đầy không tình nguyện.
"Vậy cậu còn không đi đón anh em của cậu sao?"
"....."
Cuối cùng trong từng trận thúc giục của Lạc Vân Thanh, Leonard rốt cuộc không tình nguyên chạy xuống chân núi đón Tần Tử Mặc từ tay trợ lý Ngô.
Dọc theo đường đi đối mặt với Tần Tử Mặc mười vạn câu hỏi vì sao, Leonard dùng thái độ thích thì trả lời không thích thì không trả lời, trả lời mấy vấn đề của hắn.
Nếu là người bình thường dùng thái độ như vậy đối với hắn, Tần Tử Mặc đã sớm bùng nổ, nhưng người này lại là Leonard, sớm đã bị ngược thành thói quen Tần Tử Mặc không chỉ tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Đến tòa nhà, Tần Tử Mặc trước đem đồ đạc đặt vào phòng Leonard trước, sau đó mặt tỏ vẻ cảm ơn nói: "Cảm ơn nha Leonard, hiện tại tôi mới phát hiện trước kia tôi hiểu lầm cậu, thật không nghĩ tới cậu đủ nghĩa khí như vậy, cư nhiên sẽ cho tôi vào ở trong phòng cậu, anh em tốt!"
Bị coi là anh em Leonard một lời khó nói hết nhìn Tần Tử Mặc đang thật sự cảm động, một người yên lặng đi sang phòng bên cạnh.
Nào biết vừa định mở cửa, đã bị Tần Tử Mặc gọi lại....
"Khoan đã, Leonard cậu mở cửa phòng bên cạnh như vậy không tốt lắm thì phải?"
Tham quan xong phòng, Tần Tử Mặc phát hiện Leonard đang mở cửa phòng bên cạnh, vội vàng ngăn cản nói.
Tuy hắn loáng thoáng cũng đoán được chắc chắn phòng bên cạnh là nơi Lạc Vân Thanh ở, nhưng mỗi người đều có không gian riêng tư của mình, tuy Leonard và Lạc Vân Thanh là người yêu, nhưng người ta không có mặt lại định mở cửa phòng người ta? Này chắc chắn là không tốt cho lắm.
Không tốt?
Nghe câu nói đó Leonard vẻ mặt đờ đẫn quay đầu lại, nhìn hắn một cái, đương nhiên nói: "Không có gì không tốt, tôi thay quần áo."
"Nga nga."
Tần Tử Mặc đơn thuần cho rằng đây là Leonard đây là lấy quần áo cho Lạc Vân Thanh thay, nhưng không nghĩ tới cuối cùng khi hắn đi ra lại tự mình thay một bộ quần áo hoàn toàn mới.
Tần Tử Mặc: Trợn mắt há hốc mồm.jpg
Tình huống như thế nào? Hai người này sống chung? Lúc trước không phải còn nói mỗi người một phòng sao?
Khoan đã, Tần Tử Mặc bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng nhiệt tình chu đáo hiếm thấy đầy khác thường của Leonard ngày hôm qua khi mời mình ở tại phòng của hắn....
Cho nên...... Leonard đây là lấy cớ để bản thân chính đáng đăng đường nhập thất?
Nếu như vậy, vì sao hắn còn có thể cây ngay không sợ chết đứng để một người ân nhân như mình đợi dưới núi uống gió lạnh hơn mười phút??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT