Giây phút tiếp nhận chiếc cúp kia tay cậu rất run rẩy, mà thời điểm bàn tay run run của cậu cùng với bàn tay hơi run rẩy của La lão tiếp xúc nhau thế nhưng có loại hài hòa đến quỷ dị.

Cảm nhận được Lạc Vân Thanh run rẩy, La lão vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lộ ra một nụ cười hiền lành với cậu, ngữ khí chậm chạp mang theo hòa ái nói: "Ta mấy năm nay, việc vui mừng nhất chính là trao giải cho đám người trẻ tuổi các cháu, nhìn thấy các cháu, ta liền biết, cho dù, người thế hệ trước đều không còn nữa, Liên bang của chúng ta chắc chắn vẫn có thể phát triển lớn mạnh."

Lão nhân nói chuyện trước mặt mái tóc trắng xóa, nếp nhăn trên mặt xếp thành từng đoàn, tuy giọng nói mềm nhẹ lại ngoài ý muốn khiến người cảm thấy rõ ràng hữu lực.

Như là kỳ vọng trên cả kỳ vọng, lời nói vui sướng mang theo hi vọng khiến Lạc Vân Thanh không khỏi thận trọng gật gật đầu.

Đối với người đã trải qua đủ loại sóng gió cuộc đời như La lão, mặc kệ là giải thưởng gì cũng không khiến ông động tâm, hơn 30 năm trước, nghe được mình đoạt giải hoặc là lão đồng bọn của mình đoạt giải ông đều có tâm tư đi chúc mừng, nhưng mấy năm gần đây, đặc biệt là năm vừa rồi tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc của mấy ông bạn già, nội tâm ông dày vò không có ai hiểu được, đó là một loại ưu sầu không có người nối nghiệp.

Thời tuổi trẻ ông đã từng hạ một chí nguyện, muốn cho bản thân trở thành người siêu việt không ai có thể vượt qua, nhưng tới tuổi này, nhìn bản thân dần dần già đi, mà Liên bang lại thật sự không có người có thể vượt qua được ông, ông lại trở nên nôn nóng, lo lắng, sợ Liên bang không có người nối nghiệp!

Có lòng thầm nghĩ muốn bồi dưỡng nhân tài cho Liên bang, nhưng tới cái tuổi này của ông có nhiều lúc đều là thân bất do kỷ, thân thể tàn bại không chống đỡ được niệm tưởng của ông, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Ông có thể đem giải thưởng quan trọng này trao cho người trẻ tuổi, này nói lên nhân tài vừa mạnh vừa có lực mới xuất hiện! Ông thực vui vẻ, thật sự thật sự vui vẻ, đặc biệt là khi biết Lạc Vân Thanh vừa mới thành niên không bao lâu, loại cảm giác vui sướng này liền rất khó mà miêu tả được.

Đứa nhỏ vừa mới thành niên không bao lâu, còn tràn ngập tinh thần bồng bột hăng hái, tương lai tràn ngập vô hạn khả năng, có lẽ cậu sẽ càng vượt qua ông, cũng càng tốt hơn.

"......"

"Chúng ta cùng cảm ơn La lão đã trao giải cho người đoạt giải cho chúng ta, là người chủ trì hôm nay, tôi hết sức vinh hạnh nhìn thấy lịch sử ra đời, người trẻ tuổi nhất đoạt huy chương tiến bộ sáng tạo Khoa học kỹ thuật của Liên bang hôm nay ra đời."

Nhìn Lạc Vân Thanh cùng La lão đứng song song cùng một chỗ, người chủ trì mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện hai chữ "truyền thừa", nhìn người thanh niên lúc trước mình còn cảm thấy quá trẻ tuổi không đáng tin cậy, trong lòng hắn liền mềm nhũn, thay đổi thành kiến của bản thân.

"Nào, hiện tại chúng ta cùng lắng nghe người trẻ tuổi nhất đạt giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô phát biểu cảm tưởng của bản thân một chút nào."

Nói xong câu đó, hắn liền đỡ La lão sang một bên, lẳng lặn nhìn nam hài đứng trên sân khấu ánh sáng bắn ra bốn phía kia.

Đứng ở trên sân khâu Lạc Vân Thanh chậm rãi nhìn xuống khán đài, chỉ thấy những người nhận giải hoặc không nhận được giải đều ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, trong mắt bọn họ Lạc Vân Thanh cũng không nhìn thấy ghen tị, không nhìn thấy xem nhẹ, thậm chí ngay cả hâm mộ cũng không thấy, đối với vị thanh niên trẻ tuổi đoạt giải này, mọi người lấy chung vui chiếm đa số, một bộ phận người lớn tuổi trong mắt thậm chí còn mang theo vui mừng.

Cảnh tượng này khiến cậu thật lâu không nói nên lời, cũng khiến người xem phát sóng trực tiếp cảm thụ rất nhiều, tâm tình phức tạp.

【 Tuy không muốn nói, nhưng hiện thực nói cho chúng ta biết giới giải trí cùng giới học thuật thật sự không giống nhau, trong giới giải trí quan hệ giữa người được đề cử với người được đề cử, giữa tiền bối cùng vãn bối, đang hot với không hot, ta chỉ nhìn thấy bóng đao ánh kiếm, nhưng ở chỗ này ta chỉ cảm nhận được bốn chữ tân hỏa tương truyền 】

【 Có thật nhiều vị cấp bậc lão đại có thành quả lý luận được viết vào sách giáo khoa có mặt nha, nói thật ta đều biết bọn họ, thậm chí có đôi khi thi cử không đạt tiêu chuẩn còn mắng qua, nhưng tới hiện tại ta mới biết được thì ra bọn họ đều....già như vậy rồi 】

【 Vừa mới tra xét một chút tư liệu, phát hiện người ngồi trên ghế trung ương đều là người được đề cử, nhưng trong đám người này ngoại trừ Lạc Vân Thanh ra không có mấy người trẻ tuổi, này thật sự khó giải thích được khiến  người cảm thấy lo lắng 】

【 Đồng dạng cảm thấy khó giải thích lo lắng, hơn nữa bỗng nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, không phải lúc trước chính phủ Liên Bang muốn đưa ra một bản điều tra ý kiến liên quan tới tăng cường nghiên cứu sao? Vốn dĩ cảm thấy không cần thiết, đều bỏ phiếu chống, nhưng tới hiện tại ta lại có suy nghĩ khác, ta cảm thấy cần phải tăng cường, hiện tại nếu không coi trọng nữa, ta cũng không dám nghĩ tới sau này các lão nhân qua đời, thì chúng ta về sau sẽ thế nào, chẳng lẽ cứ đứng dậm chân tại chỗ sao? 】

............

Đứng ở giữa sân khấu, Lạc Vân Thanh hít sâu một hơi, sau đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười, chân thành nói: "Hôm nay có thể đứng ở chỗ này tôi cảm thấy phi thường vinh hạnh, nói thật mọi người cũng đừng cười tôi, kỳ thật lúc trước tôi đã từng ảo tưởng qua nhiều lần nếu  mình thật sự đoạt giải tôi phải nói cái gì, thậm chí cũng đã nghĩ kỹ nên nói cái gì rồi."

"Nhưng mà...... tưởng tượng cùng hiện thực rất khác nhau, đứng ở chỗ này tôi mới phát hiện lúc trước tôi đều suy nghĩ quá nhiều quá."

Nghe được cái từ "nghĩ quá nhiều" này, mọi người ở đây  đều bị chọc cười, phát ra tiếng cười đầy thiện ý.

"Đứng ở chỗ này, tôi chỉ muốn nói cảm ơn, cảm ơn người nhà của tôi, thầy cô, bạn bè, cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ tôi, cảm ơn những người đã yêu mến tôi, về sau tôi sẽ càng nỗ lực."

Nói xong cúi gập người một cái thật sâu, sau đó cầm cúp nện từng bước chân kiên định trong tiếng hoan hô của mọi người trở về chỗ ngồi của mình.

"Cảm ơn phát biểu của Lạc Vân Thanh, giải thưởng tiếp theo chính là...."

Giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô không nhiều lắm, nhưng mà thành quả của những người đạt được giải thưởng đều rất kinh người, nghiêm túc xem tuyệt đối có thu hoạch, đối với người lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với lễ trao giải mang tính chất như vậy mà nói, một buổi lễ trao giải đơn giản cư nhiên có thể nhìn ra tâm tình kích động, sau khi kết thúc tiếng thảo luận cứ gọi là khí thế ngất trời.

Mặc kệ là đoạt giải hay là không đoạt giải, mỗi người đều được chú ý rất nhiều, thậm chí so với người đoạt giải thưởng kỳ trước còn được chú ý nhiều hơn.

Đi ở trong đám người, thỉnh thoảng có người cùng mình chào hỏi, Lạc Vân Thanh cũng lễ phép nhất nhất đáp lại, đoạn đường ngắn ngủn hai ba trăm mét phải tốn hơn mười phút mới đi xong.

Chờ tới khi ngồi lên xe huyền phù, một đám người ở tinh cầu Nông nghiệp mới thở ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, sau đó mọi người cùng bật cười ha ha, đều có thể nghe ra vui vẻ trong tiếng cười của mọi người.

"Vân Thanh Vân Thanh cháu thật là quá tuyệt vời, nhiều người như vậy, còn có nhiều người lợi hại như vậy cô còn thật không nghĩ tới cháu sẽ đoạt giải, dì liền cho rằng hôm nay chúng ta là tới trải nghiệm."

"Ha ha ha, Vân Thanh cháu không thấy được khu gia quyến của những người đó, có vài người khi nghe được tên cháu hai mắt đều sắp rớt xuống."

"Hô hô....ta vừa rồi khẩn trương cũng không dám nói chuyện, thật sự cảm thấy hôm nay giống như là nằm mơ, vừa rồi những người cùng chúng ta chào hỏi đó đều là nhân vật chỉ xuất hiện trên tin tức, hiện tại cư nhiên còn chào hỏi cùng chúng ta?"

"...."

"Vân Thanh có thể cho dì sờ thử cái cúp của cháu không?" Nói nói, Nhị Lệ đột nhiên ngượng ngùng mở miệng.

Nàng cũng cảm thấy mình làm như vậy không tốt, nhưng nàng đây không phải là vì đứa con nhà mình sao, Vân Thanh này thực thông minh, mới bao lớn đã được nhận giải thưởng, cho nên nàng cũng muốn sờ sờ thử cúp để cho con mình dính tí không khí vui mừng, xem có thể sinh ra một đứa nhỏ thông mình giống như Vân Than hay không. Sau này đừng nói có thể lên nhận giải, chỉ cần có thể đậu vào 10 đại trường cao đẳng của Liên bang cũng được rồi.

Lạc Vân Thanh nhìn tay Nhị Lệ thường thường sờ sờ bụng mình liền biết nàng nghĩ gì trong đầu, cho nên đương nhiên sẽ không từ chối, vì thế rất rộng lượng cười gật đầu đáp ứng, sợ nàng ngượng ngùng lấy cúp, còn cố ý đem cúp đưa tới trước mặt nàng.

"Dì Nhị Lệ cứ xem từ từ, thích xem bao lâu thì xem, xem xong cũng truyền cho mọi người xem đi ạ."

Nhìn mọi người thần sắc đầy hâm mộ, Lạc Vân Thanh nói như thế.

Nghe cậu nói như vậy, mọi người đều phấn chấn.

Có thể sờ cúp ai mà không vui chứ? Đời này có thể sờ tới cúp giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô chính là có chết cũng không hối tiếc, đây là dính thơm lây của Vân Thanh, bằng không có lẽ đến lúc chết cũng không biết cái cúp trông như thế nào đâu.

Tuy hận không thể đem cúp sờ xuyên, nhưng mọi người cũng không phải lòng tham không đáy, đều rất đúng mực sờ một hai cái liền truyền cho người tiếp theo, sau đó ăn ý lướt qua thằng nhỏ Henry liền đem cúp trả lại cho Lạc Vân Thanh.

Cúp này bọn họ cũng không dám đưa cho đứa nhỏ sờ, trẻ con không hiểu chuyện, nếu làm hỏng thì sửa thế nào được? Này không thể được.

Đối với điều này Henry liền không vui, nhóc chỉ muốn sờ một chút, nhưng vì sao mọi người đều có thể sở cái cúp kia còn nhóc thì không được sờ? Hại nhóc còn chờ đợi không công một hồi lâu như thế.

Nhẹ nhàng mà dùng giọng mũi "hừ" một tiếng, nhìn cúp trở lại trên tay Vân Thanh ca ca, hốc mắt Henry hơi hơi đỏ lên, nhưng cũng hiểu chuyện mà không nháo đòi sờ cúp.

Không nghĩ tới vừa cầm lại cúp Lạc Vân Thanh bỗng nhiên xoay người, cười đem cúp đưa tới trước mặt Henry, sau đó sờ sờ đầu nhóc nói: "Henry em muốn sờ thử xem không?"

Henry đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nhóc biết hành vi của nhóm người lớn này, ngày thường những đồ vật quan trọng bọn họ đều không cho trẻ con chạm vào, nhóc không biết cái cúp này cụ thể có bao nhiêu quan trọng, nhưng vừa mới xem buổi lễ kia còn có thái độ của mọi người đối với cúp, Henry biết nó rất rất là quan trọng, cho nên người khác không cho nhóc chạm vào nhóc cũng không dám nháo.

"Thật sự cho em sờ sao?"

Henry nghiêng nghiêng đầu, vươn cánh tay mập muốn bắt lại không dám cầm vào chiếc cúp ở trước mặt mình, lúc sau ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn Lạc Vân Thanh.

Nhưng nhóc không biết bộ dáng nghiêm túc như ông cụ non của nhóc thật sự là quá buồn cười, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được bật cười.

Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ, nén cười nói: "Đương nhiên."

"Không lừa em?"

"Không lừa em"

Nói xong không lừa em, cuối cùng Henry cũng lộ ra một nụ cười tươi roi rói, vươn tay sau đó thật cẩn thận cầm lấy cái cúp trước mặt mình, sau đó nhẹ nhàng giống như nâng trứng đặt lên cái đùi béo mập của mình, cuối cùng hơi mất tự nhiên mà ngẩng đầu nói lời cảm ơn.

Bộ dáng đầy khẩn trương kia giống như chỉ sợ mình mà lớn tiếng một cái có thể đem cúp bị dọa sợ.

Lạc Vân Thanh lại lần nữa không phúc hậu cười hai tiếng, nâng tay lên hung hăng xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ nói: "Không phải lo, cúp rơi không bị xấu đâu."

"A?" Henry hé miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Bị rơi không xấu? Vậy nếu bị rơi không xấu, thì vì sao mấy cô dì chú thím đều nhẹ nhàng thế?

Lạc Vân Thanh đương nhiên nhìn ra Henry nghi hoặc, cậu cũng khó giải thích, chỉ để nhóc tự trải nghiệm

"Không tin em có thể làm rơi một chút."

Mọi người nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy mình chắc chắn là nghe lầm rồi, bằng không sao có thể cho Henry làm rơi cúp chứ? Điên rồi sao?

Bulma nổi giận, mạnh mẽ vỗ vào bả vai Lạc Vân Thanh, cho cậu một cái xem thường: "Nào có người nào như cháu, cúp của mình cũng muốn xằng bậy, sao có thể làm như vậy chứ?"

Sau đó thấy con trai mình nhìn cúp cũng đủ rồi, liền đem cúp ở trên đùi nhóc mau chóng trả lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play