Chờ đám người chọn xong phòng, Lạc Vân Thanh cho bọn họ thời gian một tuần để tu chỉnh, một tuần sau chính thức đi làm.

Nguyên bản còn cho rằng mọi người sẽ về nhà, một tuần sau lại tới, rồi mới chậm rãi bố trí phòng, Lạc Vân Thanh kinh ngạc phát hiện đa số người cư nhiên trở về hai ngày đã quay lại, sau đó trầm mê vào công việc trang trí phòng ở không thể tự kiềm chế.

Đối với loại sức lao động đưa tới cửa này Lạc Vân Thanh đương nhiên hoan nghênh, còn vấn đề bọn họ đang trong thời gian nghỉ ngơi?

Không sao, này không phải mọi người đều rảnh sao, không thể đi làm cả một ngày, vậy buổi sáng có thể là được, đi làm nửa ngày cũng không được? Vậy một ngày ba bốn giờ nhàn rỗi chắc chắn có thể lấy ra chứ!

Nếu cái này còn không được?

Nga! Chúng ta là đi làm chính thức mới bắt đầu bao cơm, ngươi còn chưa đi làm thì cứ tự mình nhìn người đi làm đi nhà ăn ăn cơm đi!

Thủ đoạn gì cũng không đáng tin cậy bằng chiêu trò mỹ thực, mọi người vốn còn đang biếng nhác, dưới tay mỹ thực, đặc biệt là mỹ thực có hạn mức cung ứng liền giống như bị tiêm thuốc kích thích, tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên, chỉ kém mỗi việc khắc chữ lên sau gáy "ta yêu công việc, đi làm khiến cho ta vui sướng."

Là một nông trang, Lạc Vân thanh cũng không tính toán đem Phúc trang của mình biến thành "sắc thái rực rỡ". Cây công nghiệp quý ở phẩm chất chứ không quý bởi số lượng nhiều, trừ bỏ rau củ cung ứng trong Phúc trang, Lạc Vân Thanh chỉ chọn vài loại rau củ để tiến hành gieo trồng. Ngoài ra chính là hoa hồng Thiên Diệp, nha đam và mướp hương ba loại thu hoạch, cây ăn quả thì trồng đào, quế và cây Rhino là chính, những cây ăn quả khác mặc dù Lạc Vân Thanh có trồng, nhưng cũng chỉ trồng hai ba gốc để mình ăn thôi, thật đúng là không muốn trồng nhiều để bán ra ngoài.

Phúc trang xây dựng xong Lạc Vân Thanh rốt cuộc có thể đại triển quyền cước, lấy ra máy móc nông nghiệp được Edward đặt ở kho hàng, Lạc Vân Thanh cho người đi xới đất.

Cây giống hoa hồng Thiên Diệp của Điền Vũ Chân đúng là rất tốt, có dị năng của Lạc Vân Thanh tác động thêm, sau khi trồng ra khác biệt rất lớn với những giống hoa hồng khác, nó thoạt nhìn có một loại tinh khí độc đáo, có vẻ rất tinh thần, ngoài ra mùi của nó đặc biệt dễ ngửi, người nhìn thấy đều âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Nói thật nếu không phải Lạc Vân Thanh làm ra "chất lỏng sinh mệnh thực vật", hoa hồng ở Phúc trang có tình huống dị thường như vậy nhất định sẽ bị người phát hiện!

Nhưng hiện tại!

Mọi người cũng chỉ thấy hiếu kỳ mà cảm thán một tiếng, sau đó nên làm gì thì làm đó.

Còn sinh trưởng đặc biệt tốt? Đây không phải là đương nhiên sao? Người ta đều có thể phát minh ra chất lỏng sinh mệnh thực vật, còn không thể đem thứ này trước tiên dùng ở nông trang của mình sao?

Phải biết là khi xem tin tức, những người kia ca ngợi về chất lỏng sinh mệnh thực vật cứ gọi là cao không chịu nổi, cây Lạc Vân Thanh trồng phát triển tốt, còn không phải là một quảng cáo sắc nét cho cái chất lỏng sinh mệnh thực vật này sao?

"Cậu nói đầu óc tiểu lão đại chúng ta là phát triển thế nào, vì sao lại lợi hại như vậy chứ? Aiz....! đem đi so sánh, chúng ta thật đúng là ngu như heo!"

"Khoan đã, dừng, dừng, cậu ngu như heo cũng được, nhưng đừng kéo tôi xuống nước, tôi không thừa nhận, tôi rất là thông minh."

"Nha, bộ dạng ngu ngốc kia của cậu mà gọi là thông minh? Cậu mà là thông minh thì tiểu lão đại gọi là gì? Cậu cũng đừng quên chuyện xảy ra sáng nay, ngay cả máy móc xới đất bình thường cũng không biết điều khiển, điều khiển máy xới đất này vẫn là tôi dạy cậu đấy."

"Ha hả, loại cấp bậc thần nhân như tiểu lão đại cũng đừng lấy ra so sánh, hoàn toàn không cùng một đường thẳng với chúng ta, bằng không vì sao chúng ta phải gọi cậu ấy là lão đại? Tôi đây là người thông minh trong đám người bình thường được chưa? Cậu xem buổi sáng tôi mới học điều khiển máy xới đất, mới học 10 phút liền biết, này còn không thông minh sao?"

Hai người đang tranh luận, Lưu Cảnh Huy liền đến, nhìn hai người ngồi ở trong vườn hoa hồng huyên thuyên, cố ý phát ra tiếng bước chân.

Quay đầu, vừa thấy là "Đốc công" của mình, hai người lập tức xoắn quẩy.

Đều do tên ngu ngốc thiểu năng trí tuệ kia, hiện tại thì hay rồi, bị bắt gặp đang lười biếng.

Thưởng thức một màn biến sắc mặt, Lưu Cảnh Huy trong lòng có chút buồn cười.

Tuy hắn là cuồng công việc, nhưng hắn là một người cuồng công việc tam quan đúng đắn! hắn thích làm việc, thích tăng ca không sai, nhưng từ trước tới nay hắn không yêu cầu cấp dưới của mình cũng phải tăng ca theo hắn.

Công việc nhiều có thể thả lỏng một chút hắn cảm thấy vẫn khá tốt, dù sao bọn họ không phải là hắn, với hắn mà nói công việc chính là thả lỏng tốt nhất, nhưng đối với người khác mà nói, thả lỏng xong mới có thể càng làm việc tốt hơn.

Huống chi...... Hiện tại còn chưa tới thời gian đi làm chính thức, mọi người đều là đang hỗ trợ mà thôi, này càng không thể cưỡng cầu.

Hai người đứng lên, nhìn đến cả người bùn đất, nhịn không được vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, chờ nhìn đến Lưu Cảnh Huy lui về sau một bước mới lập tức dừng tay, có chút ngượng ngùng hỏi: "Lưu ca, anh tới làm gì thế?"

Lưu Cảnh Huy cái gì cũng không nói, liền lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, qua một hồi lâu mới nói: "Các cậu có nhìn thấy tiểu lão đại không?"

"Có, nửa giờ trước tiểu lão đại còn ở chỗ chúng tôi, hiện tại không biết đi nơi nào."

"Tôi biết cậu ấy ở đâu, tiểu lão đại về tòa nhà, nói là muốn tiếp đãi người bán hạt giống hoa hồng Thiên Diệp kia."

"Cảm ơn."

Biết vị trí của Lạc Vân Thanh, Lưu Cảnh Huy nói lời cảm ơn với hai người xong đi thẳng đến tòa nhà.

Chờ tới khi hắn tới đã phát hiện Điền Vũ Chân đi rồi.

Lưu Cảnh Huy gõ gõ cửa văn phòng của Lạc Vân Thanh "cốc cốc cốc" ba tiếng vang lên ngắt đứt hành động đang lật xem phiếu điểm của cậu.

Ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Lưu Cảnh Huy, Lạc Vân Thanh rời khỏi thiết bị đầu cuối, ý bảo hắn tiến vào: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Lưu Cảnh Huy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Tiểu lão đại cậu tính toán ở Phúc Trang bên này thành lập công xưởng nhỏ?"

Lạc Vân Thanh gật gật đầu.

Lưu Cảnh Huy nhíu nhíu mày, không tán thành cách làm của cậu: "Tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm, nếu muốn thu được ích lợi tốt nhất, chúng ta hẳn là phải đổi cách làm."

Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.

"Cậu nhìn xem bản báo cáo này của tôi."

Lưu Cảnh Huy đem báo cáo mình viết suốt đêm đưa cho Lạc Vân Thanh, khi cậu đang lật xem đồng thời bắt đầu giải thích: "Theo tôi được biết, tiểu lão đại cậu trên danh nghĩa chỉ có bất động sản, cũng không có nhà xưởng, cho nên mới muốn mở nhà xưởng ở Phúc trang, nhưng chất lỏng sinh mệnh thực vật này thí nghiệm sử dụng một lần sẽ quyết định vận mệnh của nó, lợi nhuận là có thể, nhưng nó nhất định phải phổ cập...."

"Nếu sau khi thí nghiệm kết quả đúng là như thế, có thể thay đổi hiện trạng của thực vật, vậy Liên bang rất có khả năng sẽ nhúng tay..."

"....."

"Tình huống sinh trưởng của thực vật ở Phúc trang hiện tại mọi người đều rõ như ban ngày, cùng với ngay từ đầu bận bận rộn rộn mở nhà xưởng, sau đó bị bắt hợp tác với chính phủ Liên bang, chi bằng ngay từ đầu liền lựa chọn cách làm tối ưu."

Nói tới đây, Lưu Cảnh Huy dừng lại chậm rãi uống lên một chén nước.

Giống như là nghĩ tới cái gì, đôi mắt mơ hồ một lát rồi nói tiếp: "Nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn sản xuất ra đủ chất lỏng sinh mệnh thực vật, chúng ta liền phải trong khoảng thời gian ngắn mở nhà xưởng cỡ lớn trên đa số tinh cầu của Liên bang, chỉ là như vậy, cần phải đầu tư không ít sức người và tài lực, thậm chí cuối cùng có khả năng vì vấn đề phổ cập, còn cần hợp tác cùng chính phủ Liên bang hoặc là phân một chén canh với những tập đoàn tài chính khác nữa."

Lưu Cảnh Huy nói Lạc Vân Thanh cũng có nghĩ tới, từ trước tới nay cậu đều biết gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, cho dù trên tay ngươi có đủ đồ tốt thì sao, phải chịu chế ước của điều kiện thực tế, hơn nữa người muốn phân một chén canh không ít, cho nên cậu chắc chắn ăn không vô, cần phải nhượng ra một phần lợi ích.

Nguyên bản cậu tính toán ở Phúc Trang bên này thành lập một cái nhà xưởng, nhà xưởng này sản xuất phần quan trọng nhất của chất lỏng sinh mệnh thực vật, sau đó đem phần này đi bán cho người khác tiến hành gia công.

Nhưng nói thật, cách làm này đúng là phiền toái, nhưng cậu cũng không nghĩ ra cách nào khác, nhưng hiện tại xem ra...giống như có thể không cần phiền toái như vậy cũng có thể thu phục được chuyện này?

Vì thế Lạc Vân Thanh nhìn Lưu Cảnh Huy, đầy hứng thú hỏi: "Vậy anh cảm thấy nên làm thế nào?"

Lưu Cảnh Huy tự tin cười cười, tươi cười này khiến người vốn dĩ có chút bình thường tăng thêm mị lực khó nói.

"Lợi dụng độc quyền chủ động tìm kiếm hợp tác."

"Nói như thế nào?"

"Mọi người đều biết dùng sản phẩm độc quyền của người khác là cần trả tiền, nhưng tiền này là bao nhiêu hoàn toàn do người phát minh quyết định, cậu chỉ cần đem điều kiện kỹ càng tỉ mỉ chính xác ghi lên, sau đó trên website của cục độc quyền đem trạng thái độc quyền của mình sửa thành có thể thân thỉnh là được."

"Điều này tôi biết, nhưng như vậy không phải dễ dàng bị hố sao?" Lúc trước Lạc Vân Thanh cũng nghĩ tới cách làm này, nhưng chính là bị hố nhiều người, cho nên mới từ bỏ."

"Có tôi ở đây, còn có thể bị hố?"

Lưu Cảnh Huy bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nói tiếp: "Cậu chỉ cần nói cho tôi cậu muốn mỗi bình chất lỏng sinh mệnh lợi nhuận bao nhiêu là được, những vấn đề khác tôi sẽ làm giúp cậu, tôi cũng có người quen ở bộ nông nghiệp của Liên bang, đến lúc đó chủ động theo chân bọn họ tìm kiếm hợp tác là được, lợi dụng xưởng gia công của quốc gia, có thể chế tạo mức độ lớn nhất của chất lỏng sinh mệnh thực vật, cũng có thể để nó được phổ cập nhiều hơn."

Nghe được lời hắn nói, Lạc Vân Thanh ánh mắt sáng ngời.

Dù sao có người bận làm cậu không bận là được rồi, cậu cũng thật lười cùng đám người kia đánh thái cực.

"Vậy còn những tập đoàn tài chính?"

"Tôi đến." Đến đây, Lưu Cảnh Huy cuối cùng cũng nhìn ra lão bản mới của mình có bao nhiêu lười biếng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận mà gật gật đầu.

"Tôi hy vọng đừng bán quá đắt, bằng không mọi người cũng không mua nổi." Nghĩ nghĩ, Lạc Vân Thanh vẫn là nhịn không được nói.

Lưu Cảnh Huy ngẩn người, sau đó lắc đầu cười, trong lòng lại mềm mại không ít. Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, so với những người mà lúc trước từng tiếp xúc trong xã hội, tuy rằng ý tưởng này thực ngây thơ, nhưng lại khó giải thích được đi sâu vào lòng!

"Đợi lát nữa tôi tìm một luật sư lại đây, cậu có cái gì ý tưởng gì đều có thể nói với hắn."

"Ừ."

Nhìn người nào đó ngoan ngoãn đồng ý, Lưu Cảnh Huy cảm thấy có lẽ bản thân có thể sẽ giúp cậu nhiều một chút.

Chất lỏng sinh mệnh thực vật là một cái thần khí, có thứ này Lạc Vân Thanh tuyệt đối có thể trở thành người được đề cử giải khoa học, còn có thể được nhận thưởng hay không? Vậy phải xem độ cống hiến là bao nhiêu.

Mà hiện tại cậu làm, còn không phải là tăng độ phổ cập cùng độ cống hiến sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Cảnh Huy nhiệt huyết sôi trào, cảm giác cả người tràn ngập động lực.

Nếu cậu thật sự có thể đạt được khen thưởng này, vậy Lạc Vân Thanh sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất đạt được giải thưởng từ trước tới nay!

Đây là một mánh lới quá tốt, cũng là chiêu bài tốt nhất! Giờ phút này Lưu Cảnh Huy tựa như nhìn thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy vẫy tay với mình.

Hắn vội vàng không chờ được, sau khi Lạc Vân Thanh đưa ra một đáp án chính xác liền lập tức bắt đầu làm việc.

Còn Lạc Vân Thanh thì sao?

Nếu việc quan trọng nhất của Phúc trang trước mắt đều đã giao cho người khác, vậy thật sự cậu chính là vô sự một thân khinh. (cả người nhẹ nhàng ko có việc gì)

Khi Lưu Cảnh Huy đi rồi, cậu lại nhìn phiếu điểm của mình trên thiết bị đầu cuối một lần nữa. Một mảnh thành tích đỏ rực toàn A còn có cấp bậc "Xếp thứ nhất" ở đằng sau khiến cậu thực vừa lòng, đương nhiên ghi chú phía dưới cùng của giấy thông báo viết miễn chương trình học càng khiến cậu vui vẻ không thôi.

Phải biết là có một vài môn học cậu còn biết nhiều hơn cả giáo sư, đi học không thể nghi ngờ là lãng phí thời gian, như vậy còn không bằng đem thời gian đó đi làm chuyện khác còn hơn.

Ôm tâm thái như vậy, lúc trước Lạc Vân Thanh báo mấy môn miễn chương trình học, sau đó tham gia khảo thí, nhưng vì thời gian quá dài, cậu đều đã quên mất chuyện này, không nghĩ tới giấy thông báo thành tích cuối kỳ lại còn ghi thêm nhắc nhở miễn học.

Thật tốt, thật tốt!

May mà có nhắc nhở, bằng không Lạc Vân Thanh thật đúng là sợ mình quên mất chuyện này, phải biết là nếu không xin miễn học trong thời gian quy định, cuối cùng cậu chỉ có thể đi học, vậy thì xỏ lá quá mức.

Sợ lại lần nữa quên mất chuyện này, Lạc Vân Thanh vội vàng đăng nhập app trường học, đem đơn xin miễn học trình lên xác nhận xong mới rời khỏi giao diện, nào biết vừa mới quay lại trang chính liền thấy bên dưới mấy mục liên quan tới bát quái trên diễn đàn.

Liên tục lăn lộn mấy cái tiêu đề trên diễn đàn, mỗi một cái phía sau đều đi theo một cái đỏ rực ~, tiêu đề đáng sợ này còn có thủ pháp khoa trương thật sự khiến người phi thường có dục vọng muốn click vào xem!!

Ít nhất nhìn thấy cái này, nhớ tới Leonard Lạc Vân Thanh liền thật click vào, vừa nhìn những người đó thảo luận về Leonard cùng với "chúc mừng" chuyên ngành của bọn họ cậu liền không phúc hậu mà cười.

Ngoại trừ hắn thế nhưng không có một ai may mắn thoát khỏi!! Tám một chút về học sinh khoa nghiên cứu vũ khí đáng thương kia nào!

"Toàn bộ học sinh của trường phát tới điện mừng, chúc mừng khoa nghiên cứu vũ khí đạt được danh hiệu chuyên ngành đáng thương nhất năm nay, ngoại trừ một người thông qua kiểm tra chương trình giáo dục tư tưởng ra, mặc khác toàn bộ trượt. PS: Trong đó bao gồm cả người đứng đầu khoa vũ khí chuyên nghiệp Leonard."

"Lâu chủ thật đáng sợ, không nói chúng ta cũng biết người đó không thể là Leonard, Leonard sao có thể qua nổi, nhìn mặt hắn ta còn sợ chứ đừng nói tới các bạn nhỏ."

"Lầu trên cẩn thận một chút, đừng nói lung tung, Leonard có rất nhiều fan, hơn nữa hiện tại không phải đẹp sẽ có lợi sao? Leonard đẹp trai như vậy còn trị không được mấy đứa nhóc sao?"

"Chủ yếu là thần sắc của hắn hơi lạnh lùng? Leonard cũng không phải là Lạc Vân Thanh, đẹp hơn nữa cũng khiến bạn nhỏ sợ hãi đi?"

"...."

"Có chút đáng sợ, chương trình học giáo dục tư tưởng! Một chương trình học giáo dục tư tưởng đơn giản! Chỉ là dạy một tiết giáo dục tư tưởng cho các bạn nhỏ mà thôi, đơn giản như vậy còn trượt được? Học sinh khoa nghiên cứu vũ khí thật sự có độc."

"...Lầu trên sợ là không biết hùng hài tử có bao nhiêu đáng sợ đi? Còn dạy bọn chúng học!! Người ta là học chuyên ngành nguy hiểm cao độ chứ không phải là chuyên ngành giáo dục trẻ em nha, làm ơn nhận rõ một chút hiện thực! Cảm ơn!"

"Trẻ con thật sự thật đáng sợ, mặc kệ ta cười hay không cười, dù sao bọn chúng cứ khóc, một bên khóc còn một bên lăn trên mặt đất không đứng dậy, tình nguyện học lại cũng không muốn thi thêm một lần nào nữa."

"Hắc hắc, bắt lấy tiểu ca ca khoa nghiên cứu vũ khí một cái, sờ sờ đầu, khổ thân các ngươi."

"Đồng bệnh tương lân, hu hu hu, ta rốt cuộc không phải trượt một mình, lần này có nhiều người cùng ta như vậy! Là một học trưởng ta cảm thấy cái này rất tốt! Đặc biệt là học sinh khoa nghiên cứu vũ khí, ha ha ha ha, trượt thì trượt có vấn đề gì đâu, chẳng lẽ thật sự học lại sao?"

"Hẳn là sẽ không học lại đi? Toàn trường chỉ có bọn họ không hợp lý nhất, thế nào cũng phải cho một cơ hội thi lại đi? Bằng không cả một khoa chỉ có một người qua thật sự quá xỏ lá."

"Thu được một tin tức vỉa hè, nghe nói người học sinh qua được kia trong nhà có em trai em gái kém hơn nhiều tuổi, ngày thường ngẫu nhiên trông em một chút, cho nên mới có thể miễn cưỡng thu phục, này nói lên cái gì? Nói lên ba mẹ của anh em chuyên ngành nghiên cứu vũ khí bẫy các ngươi, ngươi xem, ngươi thi trượt cũng là do ba mẹ ngươi không sinh cho ngươi một đứa em trai hoặc là một đứa em gái."

"666666, huynh đài lầu trên lên tiếng thực đáng sợ."

"......"

"o(* ̄▽ ̄*)ゞ thu được tin tức nữa, trường học thi cử sẽ cải cách, giống như các bạn học thi trượt môn thực hành không phải chuyên ngành của mình sẽ có một cơ hội thi lại lần nữa, cho nên các bạn cố lên nha."

"Có thi lại thì thế nào, toàn khoa chỉ có môt người vượt qua ╮( ̄▽ ̄")╭, ngươi cảm thấy thi thêm lần nữa thì sẽ thay đổi được kết quả gì sao?"

"Tìm lớp huấn luyện học thôi, ta nhớ hình như có một trung tâm huấn luyện giáo dục trẻ em rất nổi tiếng."

"Ha ha ha, nghĩ đến đám đại lão gia kia lấy vũ khí dịu dàng vuốt đầu các bạn nhỏ, nói với các bạn nhỏ: Ngoan ngoãn nghe lời nha, đừng bướng bỉnh, hảo hảo học tập! Ta liền muốn cười."

"23333333, ta cũng muốn cười, hơn nữa khó giải thích được rất muốn xem bọn họ làm."

"Chờ mong thi lại, ta nhất định phải quan sát một chút."

"+1, ta cũng đi."

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play