Bàn tay cầm di động của Tiêu Thiên toát đầy mồ hôi, anh hít sâu rồi nghe máy, lần đầu tiên không gọi tên Tống Triết trước.

Anh nghe thấy tiếng hít thở bên kia đầu dây, có chút bất ổn, có chút nặng nề. Tiêu Thiên không mở miệng, chỉ lẳng lặng chờ đợi, thế nhưng trái tim đã nhảy lên tới cổ họng. Anh biết Tống Triết nghe hết tất cả, thật ra là anh cố ý. Từ sau lần say rượu đó, anh không muốn đợi thêm nữa, anh muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh Tống Triết.

Hôm nay vừa vặn đúng dịp chị gái hỏi chuyện này, anh liền thuận theo thổ lộ.

"Tiêu... Tiêu Thiên..."

Nghe thấy Tống Triết không gọi mình là Lão Tiêu, trái tim Tiêu Thiên nặng nề, ánh mắt vì Tống Triết gọi điện mà sáng lên cũng dần dần ảm đạm, nhỏ giọng đáp lại, vẻ mặt khổ sở: "Tống Tống!"

Tống Triết nhịn không được run rẩy, không phải vì lạnh, thật sự sau khi biết tâm ý Tiêu Thiên, nghe thấy hai chữ này cơ thể cậu liền tê dại, nhất thời có chút hoảng hốt.

Bên kia đầu dây lại yên lặng thật lâu, Tiêu Thiên nhịn không được nhắm mắt lại, buồn bực khó chịu, đột nhiên âm thanh của Tống Triết vang lên: "Tiêu Thiên, anh thích tôi à?"

Tiêu Thiên hồi hộp, anh không yên lặng mà lập tức mở miệng đáp: "Đúng vậy, anh thích em." Vậy còn em?

Câu hỏi này Tiêu Thiên không dám nói.

Lòng bàn tay anh bị mồ hôi thấm ướt, tai nóng lên, ngực cũng nóng lên, tim đập như điên, não thiếu dưỡng khí.

Sau đó Tiêu Thiên nghe âm thanh của Tống Triết nhẹ nhàng vang lên: "Thực trùng hợp, em cũng thích anh a!"

Nháy mắt, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười, ánh mắt sáng lóng lánh, nụ cười lan tới tận chân mày hệt như băng tuyết bị hòa tan thành một dòng suối nhỏ: "Uhm, nếu đã như vậy, chúng ta có phải nên ở cùng một chỗ không?"

Tống Triết phì cười, ánh mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Được a, tương lai xin chiếu cố nhiều hơn, bạn trai của em."

Tiêu Thiên nghe thấy tiếng tim mình nở hoa, rất nhỏ nhưng không thể nào xem thường, anh nắm chặt di động, thậm chí không thể chống đỡ nổi tâm tư đang điên cuồng dâng trào: "Bạn trai, chờ anh a!"

Nhìn cuộc gọi bị ngắt đứt, mặt Tống Triết có chút nóng lên, ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong lòng nhịn không được kêu ngao ngao ngao không ngừng, trời ạ trời ạ, cậu cư nhiên lớn gan hỏi Tiêu Thiên như vậy, ngao ngao ngao, sao cậu lại lớn gan đáp ứng làm bạn trai Tiêu Thiên a...

Trời ạ đất ạ... sau này cậu là người đã có bạn trai sao?

Cảm giác có vẻ rất tốt a!

Tống Triết ôm gối dựa vào sô pha cười ngu, cũng không biết cười cái gì, chỉ là cảm thấy rất cao hứng, cao hứng đến mức không giải thích được.

Cậu sờ khóe miệng mình, nhếch lên thật cao a. Tống Triết mím môi muốn kéo độ cong kia trở lại, bất quá chả có chút tác dụng nào.

Tống Triết không quản, cao hứng chính là cao hứng, vui là vui, cậu có bạn trai rồi a!

Không biết Tống Triết cười ngây ngô bao lâu thì chuông cửa reo vang.

Nháy mắt, Tống Triết theo bản năng nhìn di động, cậu nhớ câu cuối cùng mà Tiêu Thiên nói là chờ anh.

Có phải Tiêu Thiên tới không?

Tống Triết lập tức khẩn trương, cậu nuốt nước miếng, phát hiện không thể hóa giải tâm tình này thì uống một ly nước rồi mới đi ra, hít sâu vài hơi rồi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đập vào mi mắt là gương mặt anh tuấn của Tiêu Thiên... cùng nụ cười ngu ngốc.

Nếu có người ở gần đó thì nhất định sẽ phát hiện biểu tình của Tống Triết cùng Tiêu Thiên cực kỳ giống nhau, ngu ngốc muốn chết.

Tống Triết lùi về sau mấy bước để Tiêu Thiên tiến vào.

Đây không phải lần tiên Tiêu Thiêu tới nhà Tống Triết, thế nhưng đây là lần đầu tiên dùng thân phận bạn trai.

Vừa vào cửa, Tiêu Thiên liền nhịn không được ôm lấy Tống Triết, Tống Triết mới đầu có chút sửng sốt, sau đó thân thể mềm nhũn meo meo dựa đầu vào vai anh.

Tiêu Thiên cảm nhận được Tống Triết thân cận, trái tim nhảy nhót không thôi, âm thanh khàn khàn: "Tống Tống, anh thật cao hứng."

Ánh mắt Tống Triết lấp lánh sáng chói, cậu nhỏ giọng rù rì: "Em cũng vậy!"

Không biết là môi ai đang tới gần, tóm lại, chờ Tống Triết lấy lại tinh thần thì hai người đã dính với nhau, môi áp sát môi, tựa hồ không thể nào chia cắt.

Mảng đỏ rực từ má lan tới cổ, Tống Triết nhắm mắt lại cảm thụ tình yêu nóng bỏng của Tiêu Thiên.

Lúc nụ hôn kết thúc, Tống Triết ngượng ngùng mở mắt, con ngươi đầy hơi nước nhìn Tiêu Thiên, cứ hệt như lưới tình vững vàng giam giữ anh ở bên trong.

Trái tim Tiêu Thiên giống như ngâm trong nước đường, ngọt tới phát ngấy, ngấy đến mức làm người ta hòa tan.

Hai người cứ vậy ôm đối phương tầm nửa tiếng, đến khi chuông di động Tiêu Thiên vang lên phá vỡ bầu không khí rợp bóng hồng trong phòng, làm hai người tách ra.

"Alo, chị, sao vậy?"

Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết, kéo cậu cùng mình ngồi xuống sô pha, không chịu buông tay.

Tống Triết ngồi xếp bằng trên sô pha, một tay bị Tiêu Thiên nắm trong tay, có chút nóng. Tống Triết lén phì cười, nhịn không được nhìn trộm Tiêu Thiên.

Sau khi bị đối phương bắt gặp thì cảm thấy xấu hổ, ánh mắt đảo loạn khắp nơi chứng minh mình không có nhìn lén anh.

Tiêu Thiên không yên lòng nghe điện thoại, lực chú ý hoàn toàn dồn vào dáng vẻ đáng yêu của Tống Triết.

"...tóm lại, ông và ba đều biết em có người trong lòng rồi, bọn họ hi vọng em cố gắng một chút bắt Tống đại sư tới tay. Em trai a, em giỏi kinh doanh như vậy, nói yêu đương nhất định cũng rất lợi hại, đúng không? Đừng cô phụ kỳ vọng của chị nha."

Tiêu Thiên: "..." Cái miệng chị quả nhiên quá rộng, vừa biết chuyện một cái thì cả nhà cũng biết luôn.

Tiêu Văn Đình nhún vai, đâu thể trách cô được chứ, cô có thể không kích động sao? Vừa vặn ba ba ở phòng khách thấy Tiêu Thiên chạy ra ngoài nên mới hỏi cô, cô nhịn không được liền thuận miệng nói ra thôi.

Ba cô trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Bảo em trai con cố lên, đừng có làm mất mặt Tiêu gia."

Lúc đó Tiêu Văn Đình cũng sửng sốt hệt như Tiêu Thiên bây giờ:??? ba ba, người cởi mở vậy? Tốt xấu gì cũng khiếp sợ một chút chứ, phản đối một chút chứ?

Sau đó Tiêu lão xuống lầu, Tiêu ba ba liền nói chuyện này cho ông nghe, Tiêu lão trầm mặc hồi lâu, sau đó nói một câu y chang Tiêu ba ba: "Bảo Thiên Nhi cố gắng lên, đừng bôi nhọ mặt mũi Tiêu gia."

Tiêu Văn Đình thực sự hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc là ai nói thế hệ trước có suy nghĩ cổ hủ chứ?

"Ba ba với ông nội còn thoáng hơn cả chị, so với chị còn thông suốt hơn, cả nhà đều ủng hộ em, em phải cố gắng một chút, sớm mang tin vui về cho mọi người a. Biết không? Đừng có mà khổ sở nghĩ không thông một mình chạy đi uống rượu, mặc dù sát khí trên người em đã đỡ hơn rồi nhưng nửa đêm có nhiều đồ bẩn lắm, cẩn thận chút thì hơn."

Tiêu Thiên liếc nhìn Tống Triết đang cố tỏ ra nghiêm túc xem TV, đáp: "Chị, em đang ở chỗ Tống Tống, không có chuyện gì thì em cúp máy đây."

Tiêu Văn Đình:???

"Cái gì? Em ở đâu chứ?"

Tiêu Thiên dứt khoát cúp điện thoại, Tống Triết ho khan vài tiếng, hỏi anh có chuyện gì.

Trong mắt trong lòng Tiêu Thiên đều là bóng dáng cậu: "Chị anh gọi điện bảo anh hảo hảo theo đuổi em, không cần sợ."

Mặt Tống Triết đỏ ửng, lắp bắp nói: "Sao... sao mà chị anh cũng biết rồi?"

Tiêu Thiên bình thản nói: "Người cả nhà biết hết rồi."

Lúc này, Tống Triết hoàn toàn sửng sốt, sắp khóc tới nơi, chẳng lẽ tình yêu vừa mới bắt đầu đã phải tan vỡ rồi sao?

"Ba ba cùng ông nội đều ủng hộ!"

Tống Triết... nói chuyện đừng có ngừng lâu như vậy, cám ơn!

Cậu nhịn không được trợn mắt nhìn Tiêu Thiên, túm lấy gối ôm đập anh: "Anh thực đáng ghét! Làm em sợ muốn chết!"

Tiêu Thiên cười chụp lấy chiếc gối, nhân tiện ôm Tống Triết vào lòng: "Không sao cả, cho dù bọn họ không thích, anh thích là được rồi."

Tống Triết ngọt ngào dựa vào lòng Tiêu Thiên, cắn một cái ở phần gần xương quai xanh của anh, lưu lại vệt răng nhỏ.

"Là anh nói đấy, em nhớ kỹ."

"Tống Tống, em không nhớ cũng không sao cả, anh sẽ nhớ giúp em."

Sáng sớm, tiếng chim hói véo von, trên lá cây đọng lại những giọt sương sớm ban mai, kêu mệt, đám chim cúi đầu mổ giọt sương, sau khi thấm giọng thì tiếp tục hót.

Tống Triết tỉnh lại trong một mảnh hơi nóng, trong giấc mộng, cậu tựa hồ đang vùi mình trong dung nham núi lửa, nóng đến mức muốn thiêu rụi cậu.

Mở mắt ra, biểu tình Tống Triết có chút mê mang, ánh mắt hẹp dài còn mang theo hơi nước, trước mặt là một bức tường thịt, lồng ngực khẽ phập phồng.

Tống Triết ngây ngốc nhìn chằm chằm bức tường thịt này vài giây, vô thức nhớ lại chuyện hôm qua thì nhịn không được ngao ô một tiếng, vùi vào lòng Tiêu Thiên hít sâu vài hơi, ai nha nha, từ hôm nay trở đi cậu là người có bạn trai rồi a!

Tiêu Thiên thức sớm hơn Tống Triết, sau khi tỉnh lại vẫn luôn vui vẻ nhìn dáng vẻ say ngủ của Tống Triết, thỉnh thoảng cúi đầu hôn một cái, bắt đầu từ bây giờ, mỗi khi muốn hôn Tống Triết anh không cần phải lo sợ suy nghĩ miên man nữa.

Bắt đầu từ tối hôm qua, Tống Triết đã là của anh rồi.

"Tống Tống, sớm a!" Tiêu Thiên xoa đầu Tống Triết, sau đó dùng hai tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của cậu, hôn một ngụm lên đôi môi nhạt màu, cảm thấy không đủ nên vươn lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi ngượng ngùng của đối phương, tùy ý càng quét.

Buổi sáng bắt đầu bằng nụ hôn thực ngọt ngào, Tống Triết bụm mặt, vừa đánh răng vừa nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của mình ở trong kính. Mặc dù tối qua chỉ thuần thúy là nằm ngủ mà thôi, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy thực vui vẻ.

Lúc này Tống Triết mới hiểu được vì sao tất cả mọi người đều thích nói yêu thương, cảm giác này thực sự quá tuyệt vời, cứ như ăn cần sa vậy, cả người lâng lâng như phía sau mọc ra một đôi cánh có thể lập tức bay vút lên trời cao.

Ngay cả đánh răng cũng ngâm nga, rửa mặt cũng lắc lư thân mình, Tiêu Thiên đứng dựa cửa ôn nhu nhìn hết nhất cử nhất động của cậu nhịn không được từ phía sau ôm lấy cậu, âm thanh khàn khàn: "Tống Tống, sao em lại đáng yêu đến vậy chứ?"

Thân mình Tống Triết cứng đờ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lập tức úp khăn lông lên mặt, muốn giấu mặt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play