Tống Triết cùng Tiêu Thiên ăn cơm xong thì dạo một vòng ở công viên phụ cận để tiêu cơm.

Sau cơn mưa không khí đặc biệt mát mẻ, có mùi bùn đất cùng mùi hoa thoang thoảng, hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra sẽ có cảm giác giống như tế bào toàn thân cũng giãn nở vậy.

Tống Triết sờ sờ bụng, ăn ngon ăn no, mùi vị nhà hàng này quả thực rất ngon, khó trách lúc vào cửa có nhiều người xếp hàng chờ ở bên ngoài như vậy.

Tới gần tối, đèn đường trong công viên sáng lên, ánh sáng có chút lờ mờ, Tiêu Thiên cùng Tống Triết sóng vai đi chung với nhau, bóng dáng hai người bị ánh đèn chiếu rọi thành thật dài, đan vào nhau.

Tiêu Thiên đút tay vào túi, gió đêm phả vào mặt mang theo hơi ẩm sau cơn mưa, ánh mắt nhìn về phía Tống Triết, cậu đang nhảy qua nhảy lại mấy vũng nước, cứ hệt như một đứa trẻ.

Đại đa số thời điểm Tống Triết biểu hiện rất chững chạc thành thục, chỉ có vài thời điểm Tiêu Thiên mới thấy được mặt ngây thơ này của cậu.

Có khi nhảy quá nhanh, Tống Triết không cẩn thận đạp trúng vũng nước làm bọt nước văng lên tung tóe, Tiêu Thiên không kịp tránh, chỉ có thể đạp chung với Tống Triết.

Hai người cộng lại cũng sắp năm mươi, thế mà ngây thơ thi nhau đạp nước xem ai đạp bọt nước văng cao hơn, xa hơn.

Thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân đi ngang qua thấy hai người nam trưởng thành lại hành động ngây thơ như vậy thì nhịn không được ghé mắt nhìn nhau, đi ra xa còn quay đầu lại nhìn, thì thầm khó hiểu không biết vì sao Tiêu Thiên cùng Tống Triết ăn mặc nghiêm trang mà lại làm ra chuyện làm người ta câm nín như vậy.

Hai người một đường vui đùa, vô tình gặp hai cậu bé cũng đang chơi trò nhảy nước đạp nước như Tống Triết. Mẹ cậu bé ở bên cạnh quở mắng: "Mau dừng lại cho mẹ, ướt giày rồi kia kìa. Hai đứa có ngốc không hả? Chơi cái gì không chơi lại chơi nghịch nước. Đầu óc có vấn đề không hả? Nếu giày ướt thì hai đứa xưng mông với mẹ nhá!"

Tống Triết cùng Tiêu Thiên ngơ ngác nhìn nhau, lặng lẽ rút chân ra khỏi vũng nước, đột nhiên cảm thấy hai đứa thực ngốc...

Bé trai bên kia chỉ Tống Triết cùng Tiêu Thiên, ngây thơ nói: "Mẹ, hai anh trai kia cũng chơi mà! Bọn họ còn đá xa hơn con!"

Tống Triết che mặt, cư nhiên bị con nít lôi ra làm gương, thanh danh một đời bị hủy trong chốc lát!

Mẹ hai đứa trẻ liếc nhìn Tống Triết cùng Tiêu Thiên, nhìn gương mặt bọn họ, ánh mắt sáng rực, ho nhẹ một tiếng: "Mấy anh trai chỉ lỡ chân đạp trúng vũng nước thôi, làm gì có ai lớn rồi lại chơi mấy trò nghịch bẩn này. Được rồi, đừng có cãi với mẹ, mau rút chân ra."

Tống Triết lặng lẽ kéo tay Tiêu Thiên, trong ánh mắt chăm chú của một lớn hai nhỏ, ảo não bỏ chạy.

Chạy được một đoạn, thấy đã cách bọn họ thật xa, Tống Triết mới ngừng lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên. Tiêu Thiên cũng đang cúi đầu nhìn cậu, cuối cùng cả hai nhìn nhau phì cười, cười đến mức Tống Triết sắp thở không nổi.

"Nếu là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ tới có một ngày anh sẽ theo tôi làm mấy trò ngu ngốc như vậy." Con ngươi xinh đẹp của Tống Triết tràn đầy ý cười, long lanh lóng lánh đẹp không tả xiết.

Tiêu Thiên cũng cong môi: "Đúng vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ tới." Bất kể là người ngoài hay người nhà đều có chung một nhận định về Tiêu Thiên, đó chính là trầm ổn chững chạc phóng khoáng. Nào ngờ lại có lúc theo Tống Triết ngây thơ nghịch nước.

Đại khái là cùng hành động ngốc nghếch rồi cùng bị phát hiện, cả hai giống như có chung một bí mật nhỏ, tâm tình của Tống Triết vẫn luôn rất tốt, cậu không biết Tiêu Thiên cảm thấy thế nào, thế nhưng nhìn ánh mắt híp lại cong cong của Tiêu Thiên, Tống Triết cảm thấy, anh nhất định cũng giống như mình.

Lúc ở cùng với cậu Lão Tiêu luôn rất vui vẻ, điều này làm Tống Triết cũng vui sướng toét miệng cười.

...

Dương Lâm Tây chỉnh sửa tư liệu cả một ngày, sau khi xác định phương án điều tra thì gọi điện cho Tống Triết, hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt.

Tư liệu không thể mang ra khỏi cục cảnh sát, thế nhưng nội dung vụ án thì Dương Lâm Tây đã nắm rõ, không quá quan trọng vấn đề này.

Lúc Tống Triết tới, Dương Lâm Tây đã ngồi chờ sẵn, thấy Tống Triết thì lập tức đứng dậy chào hỏi: "Đại sư, ở đây."

Tống Triết đi tới cười nói: "Là bạn bè cả không cần gọi tôi là đại sư, cứ gọi Tống Triết được rồi."

Dương Lâm Tây vui mừng, lập tức nghe lời: "Được, Tống Triết."

"Tôi đã cẩn thận xem qua hồ sơ, người chết là Diêm Phương, hai mươi sáu tuổi, nguyên nhân tử vong là bị cốc trà từ trên cao rơi xuống đập trúng đầu làm xương sọ vỡ nát, chết ngay tại chỗ. Nơi đó vừa vặn không có camera giám sát nên không biết chiếc cốc rơi từ tầng nào xuống. Hơn nữa chiếc ly đã vỡ nát thành mảnh vụn, không có cách nào thu thập dấu vân tay. Cộng thêm hôm ấy là cuối tuần, theo lý thì hôm đó tiểu khu sẽ có rất nhiều người qua lại, thế nhưng lúc Diêm Phương không may bị đập trúng lại chỉ có một mình, không có nhân chứng mục kích, cũng không thể xác nhận rơi từ tầng nào."

Tống Triết trầm ngâm: "Quả thực khá phiền toái." Nếu không phải cậu có bàn tay vàng thì thực sự rất khó phán đoán hung thủ. Khu chung cư của Vương Hằng Sơn có hai mươi lăm tầng, một tầng năm sáu căn hộ, phạm vi thực sự quá lớn.

"Bất quá, nếu đã biết Vương Hằng Sơn là hung thủ thì cứ trực tiếp tìm tới cửa lừa cậu ta không phải được rồi sao? Nữ quỷ kia hiện giờ đang ở nhà, tâm lý cậu ta đang rất yếu ớt, chỉ cẩn cảnh sát tìm tới cửa thì tôi đoán cậu ta sẽ hoảng hồn, khi ấy các anh muốn đột phá cũng dễ."

Ánh mắt Dương Lâm Tây sáng lên: "Biện pháp này rất tốt, thế nhưng..." Anh có chút do dự: "Nữ quỷ đó có tổn thương tụi tôi không?"

Tống Triết lắc đầu, hớp một ngụm nước trái cây: "Sẽ không, cô ta cũng muốn Vương Hằng Sơn bị bắt, như vậy cô ta mới tiêu trừ oán khí mà đi đầu thai. Các anh tới, cô ta sẽ rất vui." Nữ quỷ này không giống đám quỷ bị hại khác, nhất quyết phải giết chết hung thủ, cô chỉ muốn hung thủ bị bắt, để mình chết nhắm mắt. Cô không muốn vì một kẻ như vậy mà dính máu người, phá hủy đời sau của mình. Có thể xem là một nữ quỷ có lý trí.

Hôm sau, Dương Lâm Tây liền một mình tới gõ cửa nhà Vương Hằng Sơn.

Sau khi Tống Triết cùng Vu Huy Dịch rời đi, Vương Hằng Sơn căn bản không dám trở về nhà, không dám ở, muốn rời đi, thế nhưng cửa không mở được. Gã biết là nữ quỷ làm, cô ta không muốn thả gã ra, cô ta muốn nhốt gã ở đây hành hạ đến chết.

Vừa kinh vừa sợ, lại bị nữ quỷ dọa nạt hai ngày, Vương Hằng Sơn cả người đần đần độn độn, lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, tâm trạng vẫn còn hoảng hốt.

Chuông cửa vang rất lâu, vang đến lúc Vương Hằng Sơn rốt cuộc tỉnh táo, vội vàng lao ra cửa, gào khóc hô to: "Mau cứu tôi, mau cứu tôi a!" Trừ bỏ Vu Huy Dịch thì không có ai tới nhà gã, di động không có tín hiệu, gửi tin cũng không được, gã cứ như bị cả thế giới cô lập.

Dương Lâm Tây nghe thấy động tĩnh thì vội vàng hô to: "Vương Hằng Sơn, mau mở cửa, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"

Vương Hằng Sơn bị giam đã lâu, giống hệt như con cá bị bỏ vào túi, chỉ có thể bơi tới bơi lui trong một khoảng không gian giới hạn, căn bản không biết mình đã quay trở lại dòng sông.

Hiện giờ Vương Hằng Sơn chính là như vậy, gã đã tuyệt vọng sau khi thử vô số lần vẫn không có cách nào mở được cửa, hiện giờ nghe thấy bên ngoài có người tìm mình thì điên cuồng kêu la cầu cứu chứ không hề nghĩ tới chuyện tự mở chốt cửa. Lúc này, nữ quỷ không hề giở trò.

Dương Lâm Tây nhớ Tống Triết nói rằng nữ quỷ đang ở trong nhà Vương Hằng Sơn, mặc dù Tống Triết đã nhấn mạnh nữ quỷ sẽ không giết hại Vương Hằng Sơn nhưng vì đề phòng vạn nhất, Dương Lâm Tây vẫn đi xuống lầu tìm quản lý lên mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Vương Hằng Sơn tiều tụy mệt mỏi cứ như quỷ sống vừa khóc vừa co cẳng lao ra ngoài, lại còn vừa chạy vừa hô to: "Có quỷ, có quỷ a!"

Dương Lâm Tây nhanh tay lẹ mắt cản Vương Hằng Sơn lại, còn gọi bảo an tới phụ, quản lý thấy dáng vẻ Vương Hằng Sơn thì có chút sợ hãi, bước vào trong phòng dáo dác nhìn thử một phen thì không phát hiện điều gì kỳ quái.

"Vương Hằng Sơn, Vương Hằng Sơn, cậu bình tĩnh một chút! Tôi là cảnh sát, có chuyện gì cậu cứ nói." Âm thanh Dương Lâm Tây rất lớn, trực tiếp chui vào màng nhĩ Vương Hằng Sơn.

Vương Hằng Sơn ngây ngốc nhìn dáng vẻ chính khí của Dương Lâm Tây, đột nhiên giống như hồi phục tinh thần, có chút cục xúc bất an nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tối qua tôi xem phim kinh dị, vừa nãy nằm mơ thấy quỷ nên mới sợ như vậy. Làm mọi người chê cười rồi!" Lòng bàn tay gã ứa mồ hôi, bắp chân thậm chí còn đang run rẩy.

Bảo an cùng quản lý nghe vậy thì nhịn không được trợn mắt: "Cậu nhóc, lá gan nhỏ như vậy thì đừng có xem phim kinh dị, làm tụi tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì."

Vương Hằng Sơn ngượng ngùng cười cười, không ngừng nói xin lỗi, sau đó nhìn Dương Lâm Tây nói: "Cảnh sát, tôi không sao, cám ơn anh hỗ trợ."

Dương Lâm Tây thầm chậc một tiếng, cậu trai này quả nhiên giống như Tống Triết nói, đến mức này rồi mà vẫn không chịu nhận tội.

Anh nhíu chặt mày: "Tôi tới tìm cậu là vì vụ án Diêm Phương bị đập chết."

Tay Vương Hằng Sơn khẽ run, cả người cứng ngắc cố gắng nở một nụ cười: "Cánh sát, vụ án này không phải đã kết thúc rồi sao? Với lại trước đó cũng có cảnh sát tới điều tra rồi, sao lại phải điều tra lại chứ?"

Ánh mắt Dương Lâm Tây sáng như đuốc: "Vởi vì trước đó không tìm được nhân chứng mục kích, thế nhưng hôm qua nhân chứng tận mắt nhìn thấy đã tìm tới cục cảnh sát, chính miệng nói mình thấy chiếc cốc từ tầng hai mươi, cũng chính là phòng của cậu rơi xuống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play