Hoàng Băng nhìn thấy lời nhắn của người ái mộ, lẳng lặng nhếch mép, đáng đời, muốn cạnh tranh với hắn, kết quả vận khí không tốt, vừa ló đầu đã thị thó.

Ba người sợ mở đèn quá sáng ở đại sảnh sẽ bị cảnh sát ở bên ngoài phát hiện, vì thế vội vàng đi lên lầu hai.

Lầu hai chính là nơi mà nhóm streamer xếp thứ hai đã chết thảm.

Nhìn hành lang giống như đúc, căn phòng giống như đúc, da gà của người ái mộ nổi lên cục cục: "Chỗ này, chính là chỗ này, bốn người bọn họ đã chết ở chỗ này. Tôi còn nhớ khi ấy từng cái đầu quỷ ló ra làm tôi sợ hoảng cả vía, bây giờ tôi có bóng ma tâm lý với chuyện mở cửa ló đầu thăm dò luôn rồi!"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng bị bóng ma tâm lý, thực quá dọa người mà! Nói ra thì, bộ nhóm streamer không sợ à?"

Những người này đều là người ái mộ từng xem buổi livestream gặp chuyện trước kia, nghe nói có người một lần nữa phát sóng khách sạn ma quái này liền nhao nhao tìm tới. Một số cảm thấy thực kích thích, một số cảm thấy nhóm streamer quá mạo hiểm, nơi này thật sự có quỷ, không phải chuyện đùa.

"Bây giờ tôi sẽ mở một cánh cửa rồi tiến vào bên trong, để xem thử xem rốt cuộc có quỷ tồn tại hay không." Hoàng Bằng lau mồ hôi trán, giả vờ run sợ.

Có người ái mộ hỏi vì sao Âu Thi Văn không tới?

Hoàng Bằng nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Em ấy bị bệnh nên nằm nghỉ bên khách sạn rồi, hôm nay không có cách nào tham gia lần mạo hiểm này."

Nói nói, Hoàng Bằng liền tiến vào phòng 201, Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết cũng chia ra vào các phòng khác, trước đó đã bàn sẵn là không nên ở chung một chỗ, phải chia ra mới có lượng khán giả khác nhau. Dù sao thì màn hình phát sóng cũng có thể chia thành ba màn hình nhỏ, mà ba bọn họ cũng có thêm người ái mộ.

Lục Kiến Minh là người tiến vào phòng cuối cùng, trước khi hắn tiến vào, hình ảnh khẽ động, ngoài hành lang tựa hồ có bóng người.

"Chờ đã... tôi nhìn thấy gì đó. Vừa nãy ở ngoài hành lang có phải có một cái bóng không? Đệt! Đệt! Đệt!"

"Cái gì? Cái gì? Xuất hiện rồi à?"

"Đệt, tôi cứ tưởng tôi hoa mắt, chẳng lẽ là thật?"

"Tê.... tóc gáy tui dựng lên rồi."

"Đừng có hoảng, có thể có người khác lén vào trong khách sạn thôi. Vừa nãy lúc Vạn Minh Kiệt bị bắt không phải còn có một nhóm người cũng định tiến vào à? Nói không chừng chính là bọn họ lén chui vào!"

"Không sai, không sai, không thể tự mình dọa mình, nói không chừng là cảnh sát biết có người tiến vào nên tới bắt thôi!"

...

Mặc dù là vậy, nhóm người ái mộ vẫn túa mồ hôi lạnh, cảm thấy vừa kích thích lại vừa sợ.

Lục Kiến Minh nhìn khung bình luận mà cũng kinh hoảng, tuy hắn cao to lực lưỡng nhưng từ sau lần được Tống Triết giải trì âm khí, trong lòng hắn đã có chút ớn ớn.

Người lợi hại thế nào nghe thấy quỷ vẫn sẽ kiêng kỵ sợ hãi.

Đúng lúc này cánh cửa sau lưng hắn mở ra, yên lặng không một tiếng động, thế nhưng hoàn toàn bị người ái mộ thấy rõ ràng.

Phòng phát sóng nổ tung: "A a a a a a a! Cửa mở, cửa mở ra rồi! Cứ như đang coi phim kinh dị vậy, có khi nào ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cái quỷ đầu* không? A a a a a a!"

"Tuy cảm thấy rất sợ nhưng nhìn quỷ đầu lầu trên thành quy đầu có phải chỉ có một mình tôi không vậy?"

"....lầu trên sao lại đáng yêu như vậy?"

"Lợi hại, lợi hại, bội phục, bội phục!"

"Chủ kênh, chủ kênh, mau quay người lại đi, đừng có nhìn phòng tắm nữa, cánh cửa sau lưng ông mở rồi kìa!"

....

Rất nhanh, một cái chân bước vào, mọi người đều ngừng thở chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần nhìn thấy gương mặt xuất hiện sẽ lập tức phát ra tiếng hét chói tai, ngay lúc này một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong màn hình, hóa ra là Hoàng Bằng.

"Đệt, uổng phí cảm giác của ông mà!"

"Móa ơi, trái tim văng lên tới cổ họng cuối cùng cũng rớt xuống rồi!"

"Hơn nửa đêm mà xem stream kích động quá, lễ vật bay tới đây!"

"666666, suýt chút nữa đã sợ tới nghẽn cơ tim luôn rồi! Còn thú vị hơn cả xem phim kinh dị!"

...

Lục Kiến Minh từ phòng tắm đi ra mới nhìn thấy bình luận, lúc đầu cũng sợ tới tê da đầu, tới khi nhìn thấy người tới là Hoàng Bằng thì trái tim mới bình ổn trở lại: "Mọi người nha, làm tôi giật cả mình, suýt chút nữa bị hù chết rồi."

"Chờ đã! Không đúng!" Có một người ái mộ điên cuồng gõ chat: "Hình ảnh phát sóng của Hoàng Bằng không trùng điệp với ông! Hoàng Bằng vẫn còn ở trong căn phòng kia! Rốt cuộc người này là ai?"

Mọi người bị bình luận này dọa sợ ngây người, nhìn kỹ lại màn hình phát sóng, ôi chao, quả thực không sai! Nếu là Hoàng Bằng thì hình ảnh phát sóng phải trùng khớp với Lục Kiến Minh mới đúng, thế nhưng không có.

Hoàng Bằng thật sự đang phát sóng, vẫn còn đang giao lưu với người xem, thế nhưng Hoàng Bằng đứng ở cửa không nói lời nào chỉ lộ ra nửa người kia rốt cuộc là thứ gì?

"A a a a a a! Lẽ nào bây giờ ngay cả quỷ cũng biết phẫu thuật thẩm mỹ?"

"Đệt đệt đệt! Không ngờ quỷ còn có thể biến đổi mặt? Đệt, nếu thật sự là vậy thì chết bao lâu rồi a?"

"Mọi người đừng có nói nữa, da đầu tôi tê dại hết rồi này, bây giờ thật sự là muốn đi vệ sinh nhưng không dám đi!"

"Ai cứu mạng a! Này rốt cuộc có phải đùa dai không vậy? Đáng sợ quá, có cần báo cảnh sát không?"

"Thế nhưng cảnh sát đâu có biết bắt quỷ, bọn họ tới có hữu dụng không? Hay ngược lại cũng bị quỷ xé lát luôn?"

"Mau nhìn mau nhìn, đừng có nói nữa, streamer căn bản không xem tin chat của chúng ta, ổng tới chỗ con quỷ kìa!"

"Đệt, không phải chứ!"

...

Lục Kiến Minh lau môi, đi ra ngoài thấy Hoàng Bằng không nhúc nhích đứng ở cửa thì hỏi: "Sao ông qua đây? Phòng này tôi xem qua rồi, không có gì dị thường cả, đi thôi, đổi phòng khác!"

Lục Kiến Minh đi tới vỗ vỗ Hoàng Bằng, cho rằng đối phương sẽ rời đi, thế nhưng đối phương cứ nhìn hắn thực quái dị, thấy hắn sững sờ thì lộ ra nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra độ cao đáng sợ, cứ như người cao su vậy, có thể kéo khóe miệng tới sau đầu.

Lúc này Lục Kiến Minh mới nhìn rõ, Hoàng Bằng này căn bản không hề mang theo bất cứ thiết bị phát sóng nào trên người---- không đúng a!

Lúc Lục Kiến Minh ù ù cạc cạc, hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh quen thuộc của Hoàng Bằng đang giao tiếp với người ái mộ.

Ừng ực, Lục Kiến Minh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi co rút, hoàng sợ nhìn người trước mặt, tay bắt đầu phát run, làn da màu đồng nháy mắt biến thành trắng bệch, nếu bên ngoài là Hoàng Bằng thì người trước mặt là ai?

"Ô, bị phát rồi!" Người nam kia cười hì hì mở miệng, âm thanh giống như Hoàng Bằng như đúc, hắn nhíu mày, tựa hồ có chút phiền nhiễu: "Không có cách nào, mi làm người đầu tiên vậy!"

Người đầu tiên gì? Lục Kiến Minh thậm chí còn không kịp phản ứng, giây tiếp theo ngực đã truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, hắn cứ như một con rối ngây ngốc cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay xuyên qua thân thể, moi ra trái tim mình.

Trái tim nảy lên thình thịch, sau đó nó bị người kia từng chút từng chút ăn tươi.

Nam nhân ăn một miệng máu, sau khi ăn xong còn liếm liếm môi, cảm thấy chưa thỏa mãn.

Lục Kiến Minh ngã quỵ xuống đất, ánh mắt xám tro, thân thể co quắp vài cái, không bao lâu sau người nam cao lớn này cứ vậy lặng im không một tiếng động chết đi.

"A a a a a a!" Âu Thi Văn hoảng sợ hét to, thậm chí theo bản năng ném di động ra ngoài, cô túm chặt chăn, chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, chết, chết rồi, Lục Kiến Minh thật sự đã chết rồi! Cô đã nói là có quỷ, thật sự có quỷ, tại sao bọn họ không chịu nghe cô khuyên chứ?

Âu Thi Văn khóc rống, trong lòng vừa sợ hãi lại khổ sở, trong lúc hoảng loạn định gọi báo cảnh sát, thế nhưng nghĩ tới cảnh sát không thể nào chống lại quỷ, cô liền nghĩ tới Tống Triết.

Âu Thi Văn vội vàng gọi điện thoại cho Vu Huy Dịch, may mắn Vu Huy Dịch vì chơi game nên vẫn chưa đủ.

Vu Huy Dịch đang game hăng say, thấy di động vang cũng không để ý, mặc nó đổ chuông.

Kết quả tiếng chuông cứ kiên trì vang mãi không ngừng, thẳng tới khi Vu Huy Dịch chơi xong ván game.

"Tên thần kinh nào nửa đêm nửa hôm chấp nhất như vậy chứ?" Vu Huy Dích mắng một tiếng, cầm di động nhìn thoáng qua, nhớ ra người này hình như là đồng đội của Hoàng Bằng, gọi là Âu Thi Văn, vì thế liền tiện tay nhận lấy.

"Alo, hơn nửa đêm rồi gọi cái gì vậy?"

Gọi liên tiếp vài cuộc rốt cuộc bên kia cũng bắt máy, Âu Thi Văn suýt chút nữa mừng tới chảy nước mắt: "Vu thiếu, Vu thiếu, ngài mau cứu nhóm Hoàng Bằng đi. Lục Kiến Minh chết rồi, ảnh chết trong khách sạn kia, trong khách sạn có quỷ. Ngài mau tìm đại sư cứu bọn họ đi!"

"Cái gì?" Vu Huy Dịch cả kinh nhảy dựng khỏi ghế: "Sao bọn họ lại tới đó? Không phải nói không đi rồi à?"

Âu Thi Văn khóc thảm nói: "Hoàng Bằng nói đại sư đã bắt quỷ xong rồi nên bọn họ khẳng định sẽ không có chuyện. Thế nhưng lúc xế chiều em thấy một người nam nhân ở trên lầu hai khách sạn, em liền khuyên bọn họ đừng có đi, thế nhưng bọn họ không chịu nghe. Mới vừa nãy em xem bọn họ phát sóng trực tiếp, Lục Kiến Minh bị quỷ giết chết rồi, nó moi tim ảnh ra. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ chỉ còn Hoàng Bằng với Lôi Hoành Triết thôi, em sợ bọn họ cũng sẽ gặp chuyện mất!"

"Cái tên trí chướng Hoàng Bằng này!" Vu Huy Dịch tức giận mắng, khó trách buổi sáng còn hỏi cậu có phải đại sư đã bắt hết quỷ rồi hay không, cứ tưởng Hoàng Bằng muốn tìm đại sư cùng phát sóng, không ngờ lại là chờ đại sư bắt quỷ xong để mượn cơ hội phát sóng.

Không tìm đường chết thì sẽ không chết, những lời này của đại sư quá đúng!

"Được rồi, tôi biết rồi, tôi lập tức tìm đại sư!"

"Cám ơn, cám ơn, Vu thiếu, thật sự cám ơn ngài!"

Vu Huy Dịch không để ý tới mấy lời cám ơn của Âu Thi Văn, cậu không nói ra chuyện đại sư đang ở đế đô, cho dù chạy tới thì chị sợ cũng không còn kịp. Ngồi máy bay cũng cần một hai tiếng, khoảng thời gian này đã đủ để con quỷ kia giết người!

Trong lúc gọi điện cho Tống Triết, Vu Huy Dịch nhanh tay mở kênh phát sóng trực tiếp của Hoàng Bằng.

Vừa vào đã thấy số lượng người xem đã đạt tới con số nghìn vạn, đông tới đáng sợ.

"A a a a a a! Thật sự chết rồi, chết thật rồi a! Con quỷ kia đã ăn trái tim Lục Kiến Minh rồi! A a a a a a! Thật đáng sợ, tối nay tôi sẽ gặp ác mộng mất!"

"Đệt! Con quỷ này có cảm giác không giống với con quỷ đã giết hại bốn streamer trước a!"

"Sao nó lại phải đeo mặt của Hoàng Bằng?"

"Trời ơi trời ơi, Hoàng Bằng cùng Lôi Hoành Triết thật sự không chạy à? Sao bọn họ không xem bình luận vậy?"

"Mau mau mau, mau tặng lễ vật đi để bọn họ chú ý!"

"Muốn chết à? Báo cảnh sát chưa? Cảnh sát tới nói không chừng có thể cứu."

"Cảnh sát có cái bép tác dụng gì chứ, có thể bắt quỷ à? Phải tìm đại sư!"

....

Bởi vì Lục Kiến Minh đã chết nên góc độ camera có vấn đề, chỉ có thể quay trần nhà, vì thế người ái mộ bên kênh Lục Kiến Minh liền nhảy qua kênh Hoàng Bằng cùng Lôi Hoành Triết, lo lắng gấp gáp bảo bọn mau chạy đi!

Hoàng Bằng nhìn thấy nội dung chat của người ái mộ thì ngơ ngác: "Mọi người nói gì vậy? Ai chết? Lục Kiến Minh? Cậu ta xảy ra chuyện gì? Tôi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì cả?"

"Không kịp giải thích, chủ kênh à, mau chạy đi! Thật sự có quỷ, nó còn đeo cái mặt của ông nữa!"

"Đi mau đi, con quỷ kia sắp tới rồi! Thật đấy, không lừa ông đâu, nó moi tim Lục Kiến Minh ra rồi, ăn sống luôn!"

"A a a a a a a, tôi nhìn thấy cái chân rồi, là cái chân của con quỷ kia, nó tới rồi!"

"Móa móa móa móa, làm tui phải chửi bậy rồi, streamer mau chạy a!"

....

Người ái mộ kịch liệt bình luận, Hoàng Bằng xem mà hormone tuyến thượng thận cấp tốc phân bố, da đầu tê dại, sống lưng lạnh ngắt, nỗi sợ hãi vây quanh.

Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, vừa lấy ra thì thấy là Âu Thi Văn gọi tới.

"Alo, Thi Văn, làm sao vậy?" Bình thường trong khi phát sóng Hoàng Bằng sẽ không nghe điện thoại, Âu Thi Văn cũng biết chuyện này, thế nhưng biết rõ đang phát sóng mà vẫn gọi thì nhất định là có đại sự.

"Hoàng Bằng, anh mau dẫn Hoành Triết chạy đi, nơi này thật sự có quỷ, Kiến Minh chết rồi, bị con quỷ kia giết chết! Anh mau chạy đi!" Giọng Âu Thi Văn the thé, hoảng sợ cùng cực: "Em gọi điện cho Vu thiếu rồi, ngài ấy nói sẽ tìm đại sư tới, thế nhưng đế đô cách đây quá xa, đại sư không thể nào tới kịp. Cho nên bọn anh phải chạy ngay đi!"

Hoàng Bằng kinh hoảng tới run rẩy, hai chân như nhũn ra, chấn động quá lớn làm hắn luống cuống: "Kiến Minh sao lại chết? Không phải đại sư đã nói quỷ ở đây đã bị bắt xong hết rồi à?"

"Lúc xế chiều em đã nói nơi này có quỷ rồi mà anh cứ không tin!" Âu Thi Văn giận tới muốn khóc: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, anh mau chạy đi! Mau chạy đi, mau lên!"

Đúng lúc này, Lôi Hoành Triết từ một phòng khác đi ra, vừa vặn đối mặt với Hoàng Bằng ở hành lang.

Hoàng Bằng vừa định chào hỏi thì đã thấy trong cánh cửa phía sau có một người tiến ra, là Lục Kiến Minh.

Lục Kiến Minh cười nói: "Ôi chao, sao hai người lại đứng bất động ở đó?"

Hoảng Bằng kinh ngạc nhìn Lôi Hoành Triết, chân run tới mức không di chuyển nổi, một giọt mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi trượt xuống mắt nhưng hắn ngay cả sức để lau cũng không có, hai người? Hai người là chỉ ai?

"Làm sao vậy? Hoàng Bằng, ông mới gọi điện cho ai đó?" Lôi Hoành Triết đi tới, nhìn thấy Hoàng Bằng choáng váng cầm di động, bên kia đầu dây là một giọng nữ hét chói tai.

Âm thanh quá chói tai, Lôi Hoành Triết nhịn không được nhíu mày: "Ông nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cãi nhau à?"

Cùng lúc đó, khu bình luận cũng nổ tung.

"A a a a a a! Lục Kiến Minh, Lục Kiến Minh, con quỷ kia nó giả thành Lục Kiến Minh rồi!"

"Con mẹ nó tôi muốn điên rồi, muốn điên rồi, đã báo cảnh sát rồi, cái này rõ ràng không phải đang đùa! Camera bên Lục Kiến Minh căn bản không nhúc nhích chút nào, cái người này không thể nào là Lục Kiến Minh!"

"Nếu không phải tình huống quá đáng sợ thì tôi cũng nhịn không được like cho con quỷ này, giết người mà cư nhiên có thể tinh toán dụng tâm như vậy!"

"Đệt, lầu trên có bệnh à?"

"Tôi đã báo cảnh sát rồi, bên kia nói sẽ có cảnh sát chạy tới ngay. Thế nhưng tôi đề nghị bọn họ tìm đại sư a, một thân chính khí của cảnh sát có thể trấn trụ được con quỷ này không?"

"Má ơi, tôi muốn khóc quá! Sao lại phải đi thám hiểm chứ? Sống không tốt à?"

...

Biểu tình hoảng sợ của Hoàng Bằng làm Lôi Hoành Triết cảm thấy bất an: "Ông rốt cuộc làm sao vậy? Sao không nói chuyện?" Lôi Hoành Triết nhìn qua Lục Kiến Minh, Lục Kiến Minh đứng trong một góc tối tăm, cứ vậy tựa cười tựa không nhìn hắn, độ cong khóe miệng có chút dọa người.

[end 228] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play