Nghiêm Minh Nhân nghe thực hào hứng: "Kia kết quả thế nào? Selena đó có phải là tang thi không?"
Tống Triết uống sữa ấm, liếm liếm môi: "Đại sư cũng nói không biết, tôi có hai suy đoán, một là cô ta chính là tang thi vương, năng lực cường hãn, hai là cô ta biết ma pháp."
Nói tới ma pháp Tây phương thì đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết thời trung cổ, xã hội hiện đại quả thực chưa từng thấy.
Bất quá cũng giống như Tống Triết ở thế giới cũ không tin huyền học, chưa từng tiếp xúc, chưa từng thấy qua thế nhưng không có nghĩa là không tồn tại, nói không chừng Tây phương thật sự có tồn tại ma pháp đi?
Nghiêm Minh Nhân hưng phấn: "Tang thi vương thì tôi biết cách nó tiến hóa, ăn thịt người a, ăn càng nhiều càng tốt! Ma pháp Tây phương thì tôi nhớ có xem qua mấy truyện cổ, tức là phù thủy à?"
Nói ra, nếu Selena là tang thi vương thì cô ta được tạo ra như thế nào? Chẳng lẽ giống như Nghiêm Minh Nhân nói, ăn thịt người?! Kia phải ăn bao nhiêu người? Hơn nữa trọng điểm là nếu một người như vậy tồn tại thì nhất định sẽ dẫn tới kinh sợ, thế nhưng Mỹ quốc không hề có tin tức nào cả. Nếu cô ta là sản phẩm chạy trốn từ phòng thí nghiệm thì nhất định sẽ bị đuổi bắt, không có khả năng vô thanh vô tức như vậy!
Cho nên suy đoán tang thi vương tựa hồ không thể thiết lập.
Như vậy còn lại chính là ma pháp, chỉ là Tống Triết chưa từng nghe nói tu luyện ma pháp sẽ biến thành bộ dáng như hoạt tử nhân này.
Chờ chút!
Tống Triết đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cậu nhìn về phía Nghiêm Minh Nhân: "Cậu nói coi, có khi nào Selena là người biết ma pháp thời trung cổ không? Vì lí do nào đó mà chết đi, thẳng tới xã hội hiện đại bây giờ mới từ dưới đất bò ra ngoài?"
Nghiêm Minh Nhân nổi da gà: "Đệt, này là cái thứ gì vậy? Như vậy mà cũng có thể sống được sao? Cô ta ăn linh đan diệu dược gì à?"
Tống Triết than thở: "Tôi cảm thấy tôi phải tìm hiểu một chút về tư liệu huyền học Tây phương."
Nghiêm Minh Nhân gật gù đắc ý: "Chậc chậc chậc, cố gắng lên a Tống Triết, tôi thật sự rất muốn biết thứ kia rốt cuộc là gì."
Tán dóc hơn một tiếng, Tống Triết xua Nghiêm Minh Nhân trở về, cậu muốn bắt đầu học tập kiến thức trong bách khoa toàn thư, sau khi nghĩ tới khả năng Selena có thể là ma pháp sư thời trung cổ, Tống Triết cảm thấy nguy cơ nồng đậm, nếu không tìm hiểu kỹ càng, cậu sợ sau này gặp phải sẽ thất bại dưới tay đối phương.
Nghiêm Minh Nhân than thở, nhìn dáng vẻ Tống Triết cậu liền biết hi vọng cùng Tống Triết nghỉ phép là rất mong manh, cũng không biết lúc nào mới có cơ hội này.
Chán thật a!
Selena kia xuất hiện lúc nào không xuất hiện, cố tình lại là lúc này? Đúng là làm người ta chán ghét mà!
Nghiêm Minh ủ rủ cúi đầu mang Miêu Miêu về nhà, miêu yêu co rúm, chỉ cảm thấy thế giới này thật đáng sợ! Lão yêu quái thời trung cổ a, sợ quá!
Những thứ Tống Triết cần học tập có rất nhiều, mặc dù cậu có bàn tay vàng nhưng cũng không thể chạm một cái là xong.
Cậu cảm thấy kiến thức của mình quá ít, sự kiện linh dị tiếp xúc cũng ít, cứ vậy thì rất dễ giậm chân tại chỗ, vì thế Tống Triết một lần nữa bắt đầu kiếp sống bày sạp kiếm sống.
Trước kia cậu cảm thấy kiếm tiền đủ sống qua ngày đã Ok rồi, bây giờ thì thấy không đủ chút nào, cậu không phải người lợi hại nhất trên thế giới này, nhất định phải mỗi phút mỗi giây cảnh tỉnh bản thân phải vươn lên, không thể lười biếng, không thể cảm thấy mình lợi hại hơn vài đại sư quốc nội mà vênh váo, dương dương đắc ý.
Phải biết người như vậy rất dễ cắm đầu thất bại, cậu không thể trở thành người như vậy.
Tiêu Thiên không nỡ để Tống Triết đi bày sạp trong tiết trời lạnh như vậy, thậm chí còn định mở một cửa hàng trong trung tâm mua sắm cho cậu, thế nhưng bị Tống Triết cự tuyệt.
Cậu càng thích bày ghế bày bàn ngồi ở góc đường chờ khách hàng đến cửa hơn.
Ở phố Thái Bình, cậu có thể gặp được đủ chuyện kỳ quái muôn hình muôn vẻ, hơn nữa còn tự do tự tại.
Ngồi xổm trong nhà hơn hai tháng, gặm tỉ mỉ bách khoa toàn thư một lần, vì muốn ứng dụng tri thức đã học vào mùa xuân ấm áp, Tống Triết dẫn theo Tam Hoàng trở lại phố Thái Bình.
Ông cụ kế bên thấy Tống Triết thì vui vẻ: "Cậu nhóc, cả mùa đông không thấy nhóc đâu, tôi cứ tưởng nhóc không bày sạp nữa chứ, sao lại trở lại?"
Tống Triết cười híp mắt: "Còn không phải thấy năng lực mình không đủ nên trở về tiếp tục cố gắng sao? Cụ dạo này làm ăn thế nào ạ?"
Ông cụ sờ râu: "Cũng thế thôi! Coi bát tự khá nhiều." Đại đa số là mấy chuyện như đám nhỏ bao giờ thành danh, bị thứ bẩn quấn thân này nọ.
Tống Triết cười hì hì cùng ông cụ trò chuyện, trước kia cậu tới lui chỉ có một mình, cũng không để ý tới nhóm đồng hành, thế nhưng sau chuyện Selena, Tống Triết bắt đầu đặc biệt hiếu học, thường xuyên chạy tới huyền học xã nghe hội giao lưu, cậu giống như một biến bọt biển cố gắng hấp thu các loại kiến thức.
Cho dù năng lực của nhóm đồng hành này kém hơn cậu nhưng bọn họ có thời gian trải nghiệm lâu dài hơn, chuyện gặp gỡ cũng nhiều hơn, nghe nhiều một ít có thể làm cậu hiểu được nhiều thứ hơn.
Ông cụ nói với cậu đều là những chuyện kỳ quái, còn giải quyết như thế nào thì dĩ nhiên ông cụ sẽ giấu trong lòng không nói.
Dù sao cũng là đồng hành, vẫn có tâm đề phòng.
Lúc đang nói chuyện thì có một người nữ tới tìm ông cụ coi bói, Tống Triết thấy vậy thì chỉ đánh quay trở về quầy của mình, mở chai nước, vểnh tai nghe ông cụ đoán mệnh.
Tam Hoàng nằm bên chân Tống Triết nhàm chán vẫy đuôi, thỉnh thoảng hà hơi một chút.
Mùa đông đã qua, mùa xuân vừa tới, sắc xanh vẫn chưa trải rộng khắp nơi. Khí trời có chút lành lành, thổi qua người mang tới chút lạnh lẽo.
Tống Triết hắt hơi xoa xoa mũi, vừa định lôi di động ra thì trước mặt xuất hiện một người. Cậu vội vàng ngẩng đầu, là một người nam mặt mũi tiều tụy, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, rõ ràng là độ tuổi tràn đầy sức sống nhưng đối phương lại trông có vẻ mệt mỏi không thôi.
Tống Triết mỉm cười, đưa tay nói: "Tiên sinh mời ngồi, xin hỏi ngài muốn đoán mệnh hay là..."
Người nam nọ trầm mặc ngồi xuống: "Tôi đã tìm tới rất nhiều đại sư, bọn họ đều không thể giải quyết vấn đề của tôi, không biết cậu trẻ tuổi như vậy, có thể có năng lực đó không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT