Sau khi Tiêu Thiên rời đi, Tống Triết hào hứng quay về nhà, Tam Hoàng nức nở tỏ ý muốn ở dưới lầu chơi, Tống Triết liền nói: "Vậy con ngoan ngoãn ở đây chơi nghen, ba ba về nhà trước. Chơi đã rồi thì nhớ về nhà sớm đấy."

Tam Hoàng uông uông với Tống Triết, sau đó uống éo cái mông lăn xăn chạy đi.

Tống Triết phì cười, ôm tượng mỹ nhân nhanh chóng quay về nhà.

Vừa về tới nhà, Tống Triết trực tiếp cầm búa không chút luyến tiếc đập bể bức tượng mỹ nhân.

Sau khi bức tượng bể rồi, Tống Triết mới phát hiện nó được làm bằng gốm, rất giòn, trong ruột rỗng, bên trong rớt ra một đoạn gỗ nhỏ.

Tống Triết nhìn mảnh gỗ ngẩn người, thứ đồ chơi gì đây? Cậu cũng không cảm nhận được khí tức trên mảnh gỗ, ngược lại tựa hồ có lưu lại thứ gì đó có mũi hương rất thoải mái.

Hơn nữa mảnh gỗ này tựa hồ không phải gỗ bình thường.

Tống Triết trở về phòng ngủ lấy bách khoa toàn thư, bắt đầu dựa vào mục lục lật từng trang sách.

Bách khoa toàn thư rất dày, chỉ riêng phần mục lục thôi đã có hơn trăm trang, Tống Triết tìm tới hoa cả mắt.

Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, Tống Triết tìm thấy ghi chép liên quan tới mảnh gỗ. Gỗ được phân chia thành rất nhiều loại, phần lớn là kỳ mộc trân quý, cậu xem kĩ phần mô tả bề ngoài của chúng, rốt cuộc tốn hơn nửa tiếng tìm ra loại gỗ giống như đúc.

Nữ nhi hương, có màu đỏ nâu, có thể thấy vệt lốm đốm, lúc đốt có mùi thơm cực kỳ ngọt ngào nhưng không thể kéo dài. Chỗ thần kỳ của loại gỗ này là sau khi luyện hóa có thể hấp thu tinh khí con người, dung hòa vào bên trong. Nếu có người đốt loại gỗ này sẽ hấp thu được tinh khí, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão, cũng có thể tạo ra phàm thai nhục thể.

Phàm thai nhục thể?!

Mí mắt Tống Triết giật giật, nghĩ tới hình ảnh mình đã thấy, một đôi tay trong suốt cổ quái.

Tống Triết xem tiếp, nữ nhi hương là một loại gỗ vừa quý giá lại cực hiếm, vốn đã tuyệt tung tuyệt tích ở Hoa quốc, trừ phi là vùng rừng sâu núi thẳm thì có lẽ sẽ tìm được một chút.

Tống Triết suy nghĩ tới hình ảnh mà mình đã thấy trên tượng mỹ nhân, những bức tượng tương tự như vậy ít nhất cũng hơn trăm bức, tức là có hơn trăm mảnh nữ nhi hương. Chủ nhân bàn tay kia làm sao lại tìm được nhiều nữ nhi hương như vậy chứ? Với lại đó là sinh vật gì? Làm những bức tượng này có mục đích gì, có phải giống như bách khoa toàn thư nói là muốn tạo ra phàm thai nhục thể hay không?

Có quá nhiều nghi hoặc cần Tống Triết giải thích, cậu lại bắt đầu điên cuồng lật tìm trong bách khoa toàn thư, hi vọng có thể tìm được manh mối về bàn tay trong suốt kia.

Thế nhưng cậu không tìm được, có lẽ vì từ khóa quá ít nên rất khó tìm thấy tin tức liên quan.

Cậu gọi điện thoại cho Hoàng đại sư, hỏi ông có từng thấy qua loại người nào trong suốt hay không?

Mỗi lần Tống Triết gọi điện là Hoàng đại sư lại biết thêm thứ mới mẻ, lần trước là trận pháp kỳ quái của Tùng Vận thôn, lần này là người trong suốt kỳ bí?

"Người trong suốt? Tống Triết, con nói rõ một chút xem, người trong suốt gì cơ?" Hoàng đại sư khó hiểu: "Nếu trong suốt thì làm sao con thấy được?"

Tống Triết cũng không biết nên giải thích thế nào: "Chính là vô tình con nhìn thấy một đôi tay, nó trông giống như tay con người, rất sinh động, thế nhưng lại trong suốt." Tống Triết buồn bực đi tới đi lui trong phòng, nhìn bầu trời xanh bên ngoài thì đột nhiên nói: "Hoàng đại sư, ngài từng thấy con sứa chưa, mặc dù nó có thực thể nhưng lúc ở trong biển thì giống như trong suốt vậy, đó chính là cảm giác của con khi đó. Mặc dù trong suốt nhưng vẫn nhìn được sự tồn tại của nó."

Hoàng đại sư đã hiểu đại khái ý Tống Triết, ông sờ râu nói: "Tống Triết, ta cảm thấy con nên qua đây một chuyến."

Tống Triết không nói hai lời đáp ứng: "Dạ, con qua ngay."

Lúc cậu ra cửa, Tam Hoàng vừa vặn đã chơi đã ghiền, đang ngún nguẩy chuẩn bị về nhà, thấy Tống Triết đi ra thì tưởng là đi đón nó nên cái đuôi ngoắc ngoắc cực kỳ cao hứng.

"Tam Hoàng, bây giờ ba ba có chuyện phải đi ra ngoài, con muốn về nhà hay qua nhà dì vương, hay là muốn chơi tiếp?"

Tam Hoàng nghẹn ngào một tiếng rồi chạy lên lầu, Tống Triết theo sát phía sau, nhìn nó dùng móng vuốt cào cào cửa nhà dì Vương. Cửa mở ra, người mở cửa là cậu con trai Vương Hằng Kiệt của dì, trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao nên cho nghỉ ba ngày, Vương Hằng Kiệt liền chạy về nhà.

Thấy Tống Triết, Vương Hằng Kiệt cao hứng không thôi: "Tống Triết, chuyện bút tiên lần trước em vãn chưa kịp cám ơn anh. Vốn định hôm nay sẽ mời anh bữa cơm, không ngờ anh lại tới trước."

Sau chuyện bút tiên lần đó, đám Vương Hằng Kiệt vốn định mời Tống Triết, thế nhưng Tống Triết vẫn luôn bận bịu, có khi ngay cả điện thoại còn không gọi được, không có cách nào, bọn họ chỉ đành tạm gác chuyện này lại. Lần về nhà này, đám bạn cùng phòng đã nhắc nhở không thôi, nói cậu nhất định phải cám ơn Tống Triết, tốt nhất là hẹn đối phương dùng bữa cơm để bọn họ biểu đạt lòng biết ơn.

Tống Triết cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí như vậy." Với lại, nếu không nhờ bọn họ nháo loạn một phen thì Tống Triết cũng không thể liên hiệp với nhóm Hoàng đại sư giải quyết Hứa Thắng Vinh.

"Không được không được, chuyện này nên làm mà. Em với bạn cùng phòng đều rất cảm kích, không mời anh bữa cơm thì lương tâm bọn em sẽ bất an lắm!" Vương Hằng Kiệt lo lắng nói.

Tống Triết vội vàng đi tới nhà Hoàng đại sư, thuận miệng nói: "Vậy được rồi, chờ lúc nào anh rỗi rồi cậu mời anh. Bây giờ anh có chuyện, phải ra ngoài một chuyến, phiền cậu chăm sóc Tam Hoàng một chút."

"Dạ dạ dạ, em sẽ chăm sóc nó thật tốt." Nghe thấy Tống Triết đáp ứng, Vương Hằng Kiệt cảm thấy vui sướng, nhìn Tống Triết khẽ mỉm cười với mình rồi xoay người rời đi, bước chân khá vội, tựa hồ thật sự rất bận rộn.

Vương Hằng Kiệt ngồi xổm xuống xoa đầu Tam Hoàng, Tam Hoàng nghiêng đầu nhìn cậu, lần trước lúc Vương Hằng Kiệt về nhà thì Tam Hoàng vẫn còn nhỏ, bây giờ cũng hơn một tháng rồi, Tam Hoàng sớm đã quên mất cậu.

Nếu không phải là Vương Hằng Kiệt ra mở cửa thì nó đã sớm bổ nhào tới rồi.

Tống Triết lái xe tới nhà Hoàng đại sư, trong phòng chỉ có một mình ông đang ngồi lật mớ cổ thư, thấy Tống Triết thì mỉm cười vẫy vẫy tay: "Ta vừa tìm ra chút thông tin về thứ trong suốt mà con thấy, nó có thể là linh thể trong ghi chép mà cổ thư nhắc tới."

"Linh thể?" Tống Triết nhíu mày: "Giống như âm hồn ạ?"

"Linh thể chia ra rất nhiều loại, cũng có rất nhiều cách giải thích, linh thể phụ thân và linh thể động vật là hình thái chủ yếu của linh thể. Loại thứ nhất là tổ tiên linh bị vây hãm trong địa ngục, là oán linh, dương linh, thai linh đời đời kiếp kiếp vẫn luôn dây dưa với gia tộc. Loại thứ hai có xà linh, ly linh, hoàng linh, hồ linh... chúng cũng là linh thể, chúng có thể phụ thân lên cơ thể người."

Tống Triết nghe một hồi nhưng có cảm giác không giống loại mình nhìn thấy: "Hoàng đại sư, linh thể có rất nhiều sao?"

Hoàng đại sư lắc đầu: "Rất hiếm, nếu con không nói thì suýt chút nữa ta đã quên mất chuyện này. Thời xa xưa, thiên địa linh khí hội tụ, nhiều tinh quái cùng linh thể có điều kiện sinh ra, thế nhưng bây giờ tinh quái biến mất không còn tung tích, ngay cả linh thể cũng ngày càng hiếm thấy."

"Linh thể làm sao hình thành ạ?"

Hoàng đại sư sờ râu nói: "Dựa theo cách nói hiện tại thì tựa hồ là một loại hình thái ý thức mà sinh ra trên thế gian này. Bọn họ không có thực thể, chỉ có linh thể mờ ảo nên mới nghĩ tới chuyệt phụ thân trên người nhân loại rồi cướp lấy thể xác của bọn họ."

Tống Triết gật đầu, điểm này có chút đúng, linh thể kia làm vậy có lẽ là vì muốn có thân xác.

"Hoàng đại sư, ngài có biết nữ nhi hương không?"

Hoàng đại sư có chút kinh ngạc nhìn Tống Triết: "Không ngờ con cũng biết thứ này. Nữ nhi hương sớm đã tuyệt tích trăm năm trước rồi, ta từng thấy một lần ở chỗ sư phụ ta. Sao đột nhiên con lại hỏi cái này?"

Tống Triết móc một chiếc khăn trong túi ra, thứ quấn trong khăn chính là mảnh nữ nhi hương trân quý hiếm hoi kia: "Hoàng đại sư, ngài xem thử xem có phải là cái này không?"

Hoàng đại sư lập tức mất bình tĩnh, soạt một tiếng ngồi thẳng người dè dặt nhận lấy mảnh gỗ từ tay Tống Triết đưa lên chóp mũi ngửi một cái, sau đó cả kinh biến sắc nói: "Là thật. Tống Triết, con đã lấy được nó từ đâu vậy?"

"Con có một người bạn, khoảng thời gian gần đây bạn gái anh ta cung phụng tượng mỹ nhân, càng lúc càng xinh đẹp hơn. Con gặp cô gái đó một lần, cảm thấy mặt cô ta có chút kỳ quái, sau khi hỏi chuyện mới biết hóa ra cô ta biến thành như vậy là vì bức tượng kia. Con đập bức tượng thì phát hiện cái này ở bên trong, tìm hiểu tư liệu mới biết nó gọi là nữ nhi hương. Nghe nói nữ nhi hương sau khi luyện hóa có thể hấp thu tinh khí con người, dung hòa vào bên trong. Nếu có người đốt nó thì sẽ hấp thu được tinh khí, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão, cũng có thể tạo nên phàm thai nhục thể. Có đúng không ạ?"

Hoàng đại sư yêu thích không buông tay gật đầu: "Đúng vậy, nữ nhi hương có tác dụng rất thần kỳ, đó cũng là nguyên nhân năm đó nó tuyệt tích nhanh như vậy. Quá nhiều người mong cầu muốn được trường sinh bất lão nhưng không ai biết phương pháp luyện hóa, khi đó không biết có bao nhiêu thuật sĩ điên cuồng vì nó."

Tống Triết mím môi: "Hoàng đại sư, con cảm thấy nữ nhi hương này làm con có cảm giác rất thoải mái, tựa hồ có khí tức gì đó, kia có phải đã có tinh khí của con người ở bên trong không ạ?"

Hoàng đại sư cẩn thận kiểm tra một phen rồi gật đầu: "Nghe nói nếu nữ nhi hương đã hút tinh khí người thì sẽ xuất hiện lỗ thủng trên bề mặt, lỗ thủng nhiều tới mức tạo thành một hình dáng đặc thù thì thành công, cũng chứng tỏ người bị hấp thu tinh khí cũng không còn sống được bao lâu nữa."

Tống Triết vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"

"Bất quá trên mảnh gỗ này chỉ có le que vài lỗ, người nọ không có chuyện gì đâu. Bất quá bị hấp thu tinh khí là chuyện lớn, nhất định phải bệnh nặng một trận." Hoàng đại sư lắc đầu thở dài: "Tống Triết, con có biết là ai làm ra thứ này không?"

Dáng vẻ ngạc nhiên của ông đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bất an, nữ nhi hương này trăm năm trước đã gây ra một trận náo động, hiện giờ lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn là đã được luyện hóa, nếu bị đám thuật sĩ kia biết thì chỉ sợ lại thêm một trận tinh phong huyết vũ. Không ai chống cự được sức hấp dẫn của trường sinh bất lão.

Tống Triết nói: "Chính là cái thứ trong suốt mà con hỏi ngài, bởi vì không rõ nó là gì nên mới tới thỉnh giáo." Cậu suy đoán: "Nữ nhi hương có thể tạo phàm thai nhục thể, con nghĩ thứ trong suốt đó muốn cái này. Chỉ là con không biết đi đâu để tìm ra nó."

Hoàng đại sư cũng cảm thấy khó, tâm sự nặng nề: "Chuyện này không thích hợp lộ ra, nếu để người ta biết nữ nhi hương tái hiện nhân gian thì không biết sẽ gây ra mưa to gió lớn cỡ nào nữa."

Tống Triết cẩn thận cất nữ nhi hương, gật đầu nói: "Hoàng đại sư yên tâm, con sẽ cẩn thận cất giữ. Còn tinh khí trong mảnh nữ nhi hương này xử lý thế nào ạ? Có thể để chủ nhân của nó hấp thu tinh khí lại không ạ?"

"Ta chưa tiếp xúc với thứ này, bất quá ta nghĩ con có thể thử xem sao, dù sao có vài người bình thường luôn muốn dùng nữ nhi hương để sống lâu trăm tuổi, nếu đã bị hấp thu tinh khí thì chắc chắn cũng có thể hấp thu tinh khí trở lại."

Tống Triết cảm kích nói: "Cám ơn Hoàng đại sư chỉ điểm, việc này không thể chậm trễ, con đi trước."

"Ừm, con đi đi! Nhớ phải cẩn thận, nếu có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Tống Triết khẽ mỉm cười: "Ngài yên tâm, con có chừng mực."

Sau khi Tống Triết rời đi, Hoàng đại sư uống ngụm trà, tầm than thở. Chỉ hi vọng lần này Tống Triết vẫn như cũ có thần trợ giúp có thể giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Ông không tiện quang minh chính đại ra mặt hỗ trợ để tránh bị vài người phát hiện. Dù sao thì tên Trương Viễn Trung đang rục rịch ẩn mình trong bóng tối. Khoảng thời gian này bên Trương Viễn Trung không hề có động tĩnh, đó mới là điều làm Hoàng đại sư lo lắng, ông sợ bọn họ có âm mưu gì đó. Chỉ tiếc là vẫn không tìm được chỗ ẩn thân của lũ bọn họ.

Từ chỗ Hoàng đại sư rời đi, Tống Triết lại vội vàng lái xe tới nhà Vạn Dương.

Vạn Dương đã đặc biệt xin nghỉ vài ngày vì đề phòng Hứa Trinh Trinh xảy ra chuyện. Vì thế khi Tống Triết nhấn chuông cửa, Vạn Dương lập tức mở cửa.

Thấy là Tống Triết thì Vạn Dương có chút kinh ngạc, anh biết Tống Triết sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, nghĩ tới Hứa Trinh Trinh, anh không khỏi hốt hoảng: "Tống Triết, đã phát hiện được gì à?"

Tống Triết ngưng trọng gật đầu: "Vào trong rồi nói."

"À ừm!"

Lúc này Hứa Trinh Trinh đang xem TV, sau khi tượng mỹ nhân bị mang đi, cô không hề cảm thấy khó chịu, Vạn Dương vốn định khuyên cô tới bệnh viện kiểm tra nhưng Hứa Trinh Trinh cảm thấy không cần phí tiền như vậy. Hiện giờ thấy Tống Triết tới thì cũng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: "Đại sư!" Thấy sắc mặt Vạn Dương tựa hồ không tốt lắm, cô cũng có chút sợ hãi.

Tống Triết từ trong túi lấy ra mảnh nữ nhi hương, bắt đầu giải thích: "Đây là thứ tôi tìm thấy bên trong tượng mỹ nhân, thứ này có thể hấp thu tinh khí của cô. Tôi nghĩ mỗi lần cô đốt loại nhang kia để cung phụng sẽ bị nó hấp thu tinh khí."

Tâm Hứa Trinh Trinh run rẩy: "Tinh khí? Là tinh khí mà hồ ly tinh thường hấp thu các người nam nhân trong truyện liêu trai à?"

Tống Triết gật đầu: "Đúng vậy, tinh khí không phân biệt nam nữ, trên người mỗi người đều có."

Thứ tinh khí này quá mơ hồ, Hứa Trinh Trinh vừa nghe liền hiểu bị hút tinh khí rất có thể là vấn đề lớn: "Vậy tôi làm sao bây giờ? Bị hấp tinh khí có chết không?"

Tống Triết lắc đầu: "Không biết, thế nhưng sẽ bị bệnh nặng một trận. Hiện giờ tôi muốn thử xem có thể làm tinh khí quay trở lại cơ thể cô hay không."

Hứa Trinh Trinh không ngừng gật đầu: "Được được được, đại sư nói sao tôi nghe vậy."

Vạn Dương nắm chặt tay Hứa Trinh Trinh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, tinh khí là căn nguyên sinh mệnh, không có tinh khí thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Tống Triết hít sâu một hơi rồi đốt nữ nhi hương, nữ nhi hương lơ lửng trên không trung, cầu lửa dần dần cắn nuốt nó rồi tỏa ra luồng khói xanh lượn lờ, còn có mùi thơm ngọt lịm như kẹo socola, ngọt ngào nồng đậm làm người ta cảm thấy ngọt tới tận trái tim.

Tống Triết mặc niệm chú ngữ phóng ra linh lực dẫn dắt làn khói tỏa ra từ cầu lửa tiến tới trước mặt Hứa Trinh Trinh, cùng lúc đó hô to: "Há miệng!"

Hứa Trinh Trinh cực kỳ khẩn trương, lòng bàn tay ướt mồ hôi, Tống Triết vừa hô há miệng cô liền theo phản xạ có điều kiện há miệng, giây tiếp theo chỉ cảm thấy có một làn khí tràn vào miệng, nó không giống cảm giác khi hít thở, nó có khí tức thực ngọt ngào, hít vào trong phổi thì có cảm giác toàn thân thoải mái, giống như tế bào cũng giãn ra.

Nữ nhi hương nhanh chóng cháy hết rồi hóa thành tro bụi rơi xuống sàn nhà. Khí tức ngọt lịm trong không khí chầm chậm lượn lờ lan tỏa rồi cũng biến thành hư ảo.

Vạn Dương đỡ Hứa Trinh Trinh, lo lắng hỏi: "Sao rồi em, sao rồi? Cảm thấy thân thể thế nào?"

Hứa Trinh Trinh vui sướng nói: "Cảm giác thân thể rất thoải mái, giống như được ngâm trong suối nước nóng ấy, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra."

Vạn Dương vui vẻ: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!" Anh nhìn qua Tống Triết: "Tống Triết, như vậy có phải là chuyện tốt không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Tống Triết thử nghiệm, thật không ngờ thật sự thành công, cậu cũng cao hứng: "Đúng vậy, nhưng tôi không rõ là có phải toàn bộ tinh khí đều trở lại hay không. Sau này nếu cô ấy bị bệnh thì cũng là hiện tượng bình thường." Nhưng có thể thu lại tinh khí vẫn tốt hơn là không có gì cả, sẽ đỡ chịu tội hơn một chút.

Vạn Dương vạn phần cảm kích: "Tống Triết, nếu không có cậu, tôi cũng không biết nên làm gì. Thật sự cám ơn cậu!"

Tống Triết mỉm cười: "Không cần khách khí, anh là trợ thủ đắc lực của lão Tiêu, tôi đương nhiên phải trợ giúp anh." Với lại cậu cũng khá hiếu kỳ với thứ này.

Chỉ là không biết rốt cuộc phải tìm kiếm ở đâu.

.*. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play