Ninh gia...

Ninh Ưu mặt lạnh ngồi trong phòng khách nghe người cảnh sát mới tới không ngừng lải nhải: "Camera ngoài cửa không quay được người ném xác mèo, con mèo kia cứ như tự nhiên xuất hiện. Tôi nghi là có người động tay động chân với video giám sát. Bằng không không thể nào một con mèo chết vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt camera mà không thấy người vứt. Huống chi, lần đầu tiên thú cưng của Ninh tiểu thư bị giết camera rõ ràng đã quay hình được người đó. Vì thế tôi nghi là có người đã chỉnh sửa video."

Cảnh sát Tôn Trung Tân mới tới cũng không tính là người mới, đã tự mình hành động phá án được nửa năm, bởi vì hiệu suất phá án cao nên rất được coi trọng.

"Cho nên ý anh là trong nhà có người hại tôi?" Ninh Ưu khoanh tay trước ngực, mắt lạnh băng, khịt mũi xem thường kết luận này.

Tôn Trung Tân gật đầu: "Đúng vậy, những vụ án như thế này, người bên cạnh có hiềm nghi rất lớn. Thứ nhất, bọn họ có thể thuận lợi ném xác mèo ngoải cửa, tiếp đó là bọn họ cũng dễ dàng xóa video giám sát, hoàn toàn không để lại dấu chết."

Ninh Ưu nhíu mày: "Thế nhưng trong video trước đó rõ ràng là một người nam cao lớn. Nhà tôi căn bản không có người này."

Tôn Trung Tân đáp: "Có thể là biện pháp che mắt."

Ngay lúc này nhị tiểu thư Ninh gia trở lại, cô là em gái cùng cha khác mẹ của Ninh Ưu, sau khi mẹ Ninh Ưu qua đời, cha Ninh Ưu đã tái giá rồi sinh ra cô em gái này.

Ninh Ưu từ nhỏ đã không thích đứa em này, trước giờ không hề tỏ ra hòa nhã.

"Chị!" Ninh Ưu nhút nhát nhìn mấy người nam xa lạ trong phòng khách, gọi Ninh Ưu một tiếng.

Ninh Ưu nhịn không được bực bội: "Kêu cái gì mà kêu? Mau về phòng của cô đi!"

"Dạ!" Ninh Nhiên cúi đầu, siết chặt túi xách đi lên lầu. Ngay lúc cô bước lên cầu thang thì Ninh Ưu đột nhiên gọi lại: "Chờ chút, Ninh Nhiên, chuyện con mèo của tôi có phải cô làm không?"

Ninh Nhiên đang học đại học nên không phải ngày nào cũng về nhà, chỉ khi hôm sau không có tiết hoặc cuối tuần cô mới về.

Vì thế chuyện hôm qua Ninh Nhiên căn bản không biết, vì thế lúc Ninh Ưu hỏi, Ninh Nhiên mờ mịt: "Mèo? Mèo gì hả chị? Thú cưng chị nuôi à? Nó sao hả chị?"

Nhìn dáng vẻ tiểu bạch hoa của Ninh Nhiên là Ninh Ưu lại buồn bực, tùy tiện khoát tay nói: "Được rồi được rồi, cô lên lầu đi!" Dù sao cô cũng chỉ nhất thời cả giận mới hỏi như vậy mà thôi.

"Dạ!" Ninh Nhiên ngoan ngoãn đáp một tiếng, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, vội vàng xoay người đi lên lầu.

Lúc tới đây, Tôn Trung Tân đã triều tra tình huống Ninh gia, hiển nhiên biết thân phận Ninh Nhiên. Quan hệ của chị em Ninh gia quả thực là vậy!

Tôn Trung Tân thầm chế nhạo trong lòng, bất quá ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Ninh Ưu gọi hết người giúp việc trong nhà ra, chuyện camera giám sát trước nay do quản gia quản, phòng giám sát cũng nằm trên lầu hai, người giúp việc không có chìa khóa không thể vào. Quản gia đã làm việc ở Ninh gia hai ba chục năm, có thể nói là ông đã nhìn Ninh Ưu lớn lên, nói ông là hung thủ, Ninh Ưu có chết cũng không tin.

Còn những người giúp việc khác thì thời gian làm việc ở Ninh gia có dài có ngắn, tính tình Ninh Ưu mặc dù không tốt nhưng không đến mức đánh chửi người giúp việc, làm bọn họ căm phẫn đến mức phải trả thù như vậy.

Cô nói thẳng vào trọng điểm: "Cảnh sát nói chuyện mèo chết là do người nội bộ làm, vì thế tôi hỏi một chút, tôi đã làm chuyện gì mà ai đó trong số mọi người phải hận tôi như vậy?"

Tôn Trung Tân nghe Ninh Ưu hỏi vậy thì nhịn không được giật giật cơ mặt, mấy lời này là anh giải thích cho Ninh Ưu nghe chứ không phải để cô bứt dây động rừng. Hỏi vậy thì ai nhận là mình làm chứ?

Nhóm người giúp việc trố mắt nhìn nhau, không bao lâu sau đã có người kêu oan: "Đại tiểu thư, thực oan quá a, khẳng định không phải tụi tôi làm đâu! Tụi tôi ở Ninh gia làm việc, đang yên đang lành ai lại nghĩ không thông làm ra chuyện kinh dị như vậy chứ? Với lại A Hoa do một tay tụi tôi nuôi nấng. Tụi tôi sao có thể làm ra chuyện mất trí như vậy." A Hoa chính là tên con mèo, là Ninh Ưu tùy tiện đặt.

Lời người giúp việc này nói Ninh Ưu rất tin tưởng, phần lớn thời gian đều do đám giúp việc chăm sóc con mèo kia, nó cũng thích quấn lấy nhóm giúp việc. Nếu bọn họ không tốt với nó, nó chắc chắn sẽ không chịu thân cận.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Vú Vương cũng đứng dậy: "Đại tiểu thư, biệt thự cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, phòng của nhóm người giúp việc thông với nhau, nếu có người trong tụi tôi làm chuyện này thì sao giấu được. Với lại tụi tôi cũng không có bản lĩnh đó a!" Toàn bộ phần da con mèo bị hoàn hảo lột da, không phải người chuyên nghiệp làm sao làm được.

Quản gia cũng lên tiếng: "Đúng vậy đại tiểu thư! Cho dù người giúp việc không làm trong phòng mà mang ra ngoài thì cũng phải xin nghỉ mới đi được. Thế nhưng hôm qua không có ai xin nghỉ cả. Hơn nữa A Hoa xảy ra chuyện khi tiểu thư ôm nó ra ngoài đi dạo, càng không có khả năng là nhóm giúp việc làm."

Không thể không nói, những người này đều nói đúng cả.

Muốn lột cả lớp da con mèo ra như vậy việc đầu tiên là phải có kỹ thuật về phương diện này, tiếp nữa là bọn họ không có thời gian.

A Hoa chỉ biến mất có hai giờ, căn bản không có người giúp việc nào ra ngoài, làm sao gây án được chứ? Với lại muốn dọa Ninh Ưu thì chỉ cần bắt mèo hoang như hôm nay là được rồi, việc gì phải ra tay với con mèo mà mình tự tay chăm sóc. Thực sự nói không thông!

Quan trọng hơn là, động cơ là gì?

Không thể nào không có động cơ.

Ninh Ưu rất thẳng tính, lúc nóng giận lại thêm chút cố chấp, la ỏm tỏi với nhóm giúp việc là chuyện rất bình thường, thế nhưng nhóm người giúp việc ở Ninh gia không phải mới một ngày hai ngày, đều hiểu rõ tính tình đại tiểu thư nhà mình. Với lại mỗi lần Ninh Ưu nổi nóng quát tháo bọn họ, quản gia đều thưởng thêm mấy trăm đồng vào lương tháng để đền bù.

Bị chửi vài câu liền kiếm được mấy trăm đồng, có khi đám giúp việc còn bàn với nhau tháng này mình bị đại tiểu thư mắng mấy câu, kiếm được bao nhiêu.

Vì thế nói bọn họ tức giận muốn trả thù Ninh Ưu căn bản là không có khả năng. Có nhiều lúc, bọn họ chỉ ước gì đại tiểu thư tức giận mỗi ngày a!

Ninh Ưu bảo đám người giúp việc giải tán, còn bảo quản gia cho mỗi người một bao lì xì xin lỗi. Ninh Ưu không phải người không biết xử sự, chỉ là có vài thời điểm tính cách thẳng như ruột ngựa đã thấm vào tận xương tủy dễ làm người ta hiểu nhầm là cao ngạo, không dễ ở chung.

"Tôi nói này anh cảnh sát, tôi thấy anh đừng làm cảnh sát nữa. Trình độ phân tích vụ án của anh còn không bằng quản gia nhà tôi!" Ninh Ưu giễu cợt nói, mi tâm tràn đầy ý lạnh.

"Nói trong nhà tôi có kẻ gian, rồi đó, anh cũng thấy rồi đó, anh nói xem rốt cuộc ai là nội gián? Là người giúp việc nào? Thời gian cùng địa điểm sát hại A Hoa là khi nào, là nơi nào?" Đôi môi đỏ tươi xinh đẹp không ngừng phun ra những lời giễu cợt, mặt Tôn Trung Tân căng cứng.

"Thật xin lỗi Ninh tiểu thư, là suy đoán của tôi không đúng. Thế nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì người trong biệt tự có khả năng gây án rất lớn. Ngoài ra, cũng có thể là trong ngoài liên hợp."

Ninh Ưu thực sự phiền muốn chết, cô ngắt lời: "Tôi không quản là trong hay ngoài, tôi chỉ muốn kết quả. Tôi ngồi đây không phải để nghe anh phân tích vớ vẩn, tôi chỉ muốn thấy kết quả. Toàn là lý luận suôn thôi, một chút thực dụng cũng không có."

Nói xong cô đứng dậy, không có hứng thú nghe Tôn Trung Tân lảm nhảm nữa: "Quản gia, tiễn khách!"

"Tôn cảnh sát, mời đi bên này!" Quản gia mỉm cười, nhưng đáy mắt không có ý cười, dù sao cũng không có ai vô duyên vô cớ muốn hoài nghi oan uổng người mà mình có hảo cảm.

Tôn Trung Tân mím môi đứng dậy rời đi. Khó trách lão đại trong cục thà chạy tới chỗ Dương Lâm Tây hạ mình làm thủ hạ cũng không chịu tới đây để bị chọc tức.

Làm hại anh cứ tưởng là nhặt được tiệtie6nghi.

Chẳng qua Tôn Trung Tân cùng đồng nghiệp vừa mới ra cửa thì nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng hét chói tai của Ninh Ưu.

Tôn Trung Tân không nói hai lời lập tức quay vào trong, chạy thẳng lên lầu hai, anh vừa chạy lên lầu hai thì chỉ thấy cửa một căn phòng mở ra, Ninh Nhiên chạy ra, biểu tình mờ mịt: "Chị tôi làm sao vậy?"

Tôn Trung Tân không kịp giải thích, nói thẳng: "Phòng chị cô ở đâu?"

Ninh Nhiên chỉ cuối hành lang: "Là phòng đó."

Nói xong, chỉ thấy Tôn Trung Tân chạy như bay, Ninh Nhiên không rõ xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng chạy theo.

Tôn Trung Tân mở cửa ra thì thấy Ninh Ưu khiếp sợ ngồi bệch dưới đất, đang nhìn giường mình mà hét chói tai.

Tôn Trung Tân đổ mồ hôi đầy đầu nhưng không kịp lau, anh đi tới bên giường, thứ bên trên hiện rõ trước mắt.

Tất cả đều là thi thể mèo hoang bị lột da, máu me đầm đìa nhuộm đỏ cả chiếc giường, nhìn mà ghê người.

"A a a a..."

Lại thêm một tiếng hét chói tai, Ninh Nhiên sợ tới trắng bệch mặt, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu. Tôn Trung Tân nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, thầm nói mình không chú ý để cô gái này đi theo.

Quản gia vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng trong phòng thì suýt chút nữa đã ngất theo Ninh Nhiên. Này rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao trên giường đại tiểu thư lại toàn là thi thể mèo hoang?

Trong phòng khách, sắc mặt Ninh Ưu ảm đạm, cô cầm ly thủy tinh chứa nước ấm, nước rất nóng nhưng không thể làm ấm tay chân lạnh như băng của cô lúc này.

Ninh Nhiên bị quản gia đưa về phòng mình, hiện giờ vẫn còn hôn mê.

Sắc mặt Tôn Trung Tân cũng không dễ nhìn, anh nhìn nhóm người giúp việc trong phòng khách hỏi: "Hôm nay ai quét dọn phòng đại tiểu thư?"

Vú Vương run rẩy đứng dậy: "Là tôi! Mỗi sáng sớm tôi sẽ quét dọn phòng, buổi trưa đại tiểu thư sẽ về nên tôi tranh thủ dọn dẹp từ sớm. Lúc tôi quét dọn trên giường căn bản không có mấy thứ này." Nói tới đây, vú Vương nhịn không được rùng mình, số thi thể mèo hoang kia thật sự làm người ta rợn tóc gáy.

"Trừ bỏ bà, còn ai trong số mọi người tiến vào không?"

Mọi người lắc đầu, quản gia nói: "Phòng trên lầu chỉ có vú Vương lên quét dọn, người khác không được phép tiến lên."

Lúc này Ninh Ưu cũng nói: "Buổi chiều năm giờ tôi có vào phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài, trong phòng vẫn còn rất bình thường."

Tôn Trung Tân liếc nhìn thời gian, hiện giờ là hơn tám giờ tối, nói cách khác trong khoảng thời gian từ năm giờ đến tám giờ đã có người vào phòng Ninh Ưu.

...*... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play