[*] 3 chap này dài 8k7w = 4 chap tr =___= t khổ quá mà 

*******

Cơm nước xong, Tống Triết dọn trái cây đã cắt gọt sẵn ra, có thể trực tiếp ăn luôn.

Nghiêm Minh Nhân ăn một miếng dưa hấu, nước dưa ngọt ngào làm cậu thích thú híp mắt lại: "Ăn ngon!"

Tiêu Thiên khinh bỉ liếc nhìn dáng vẻ giống như mấy trăm năm rồi chưa được ăn trái cây của Nghiêm Minh Nhân, từ túi công văn lôi ra một phần văn kiện, là tài liệu về vụ Minh Giai Nghiên nhảy lầu mà Tống Triết nhờ anh điều tra trước đó.

"Anh đã tìm người cẩn thận điều tra, sau khi bị ba tên kia cưỡng hiếp, Minh Giai Nghiêm bắt đầu tuyệt vọng thống khổ, thế nhưng nhờ có bạn cùng phòng cùng người nhà an ủi nên không chọn cách tự sát. Bạn cùng phòng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là bệnh tình của mẹ cô nghiêm trọng hơn. Vì thế vẫn luôn an ủi khích lệ Minh Giai Nghiên, thậm chí còn đưa tiền mình dành dụm để hỗ trợ. Nhà Minh Giai Nghiên rất nghèo, từ nhỏ cha đã qua đời, nhóm thân thích đều là dạng cực phẩm, vì thế lúc mẹ Minh Giai Nghiên sinh bệnh không có ai đưa tay trợ giúp. Chỉ có hàng xóm có quan hệ tốt xoay tiền giúp đỡ hai mẹ con."

"Vì có những người tốt bụng ở xung quanh giúp đỡ nên Minh Giai Nghiên vẫn luôn tích cực lạc quan, chỉ là đoạn thời gian trước bệnh tình mẹ Minh Giai Nghiên trở nặng, cần có một số tiền lớn để giải phẫu, Minh Giai Nghiên mới bất đắc dĩ tới Tiêu Kim Quật làm tiểu thư."

Không có ai cam nguyện đọa lạc, Minh Giai Nghiên rất vui vì có nhiều người hảo tâm như vậy giúp đỡ, chẳng qua số tiền đó chỉ như muối bỏ biển, cô nợ nần tới mệt mỏi, thân nhân duy nhất của cô chính là mẹ, cô tuyệt đối sẽ không để mẹ rời bỏ mình.

"Sau khi chuyện phát sinh, mẹ của Minh Giai Nghiên cũng vừa mới phẫu thuật xong, rất thành công, bà ấy tạm thời không nguy hiểm tính mạng, xét về phương diện này, anh cảm thấy cô ta không nên chọn tự sát."

Tống Triết suy nghĩ một chút: "Sau lần đó, ba tên kia có tiếp tục tới tìm Minh Giai Nghiên nữa không?"

Tiêu Thiên nói: "Không có, mấy ngày đó bọn họ đều ra khỏi nhà, còn chưa kịp tìm tới. Thế nhưng ngày Minh Giai Nghiên nhảy lầu chính là ngày bọn họ chính là khách đã chọn Minh Giai Nghiên, có lẽ vì nhớ tới cơn ác mộng trước nên nhất thời nghĩ không thông tự sát."

Tống Triết có chút suy tư, nghĩ tới chút hắc khí mà mình thấy trên người Minh Giai Nghiên trong đoạn video, thoạt nhìn cô là người rất tích cực phấn đấu, thế nhưng những người này lại càng dễ giấu ưu tư trong lòng hơn. Có một chứng trầm cảm gọi là trầm cảm cười, tức là người thoạt nhìn đặc biệt tích cực lạc quan trong cuộc sống nhưng kỳ thật họ chính là bệnh nhân trầm cảm cười.

Nội tâm Minh Giai Nghiên tràn đầy tuyệt vọng cùng thống khổ, lúc ba người kia một lần nữa tìm tới, cộng thêm hắc khí xâm nhập, Minh Giai Nghiên rốt cuộc cũng bị những suy nghĩ tồi tệ kia đầu độc tự sát.

Vấn đề chính là, hắc khí kia từ đâu tới?

Tống Triết hỏi Tiêu Thiên trước khi tự sát Minh Giai Nghiên có tiếp xúc với người xa lạ nào hay không, Tiêu Thiên không tìm được ghi chép, vòng xã giao của Minh Giai Nghiên rất đơn giản, cũng không có nơi nào kỳ quái.

"Tống Triết, sao vậy? Cái chết của cô ấy có gì cổ quái à?" Nghiêm Minh Nhân ngồi nghe nãy giờ, có chút không hiểu ý Tống Triết cho lắm. Minh Giai Nghiêng không phải vì chịu không nổi hành vi cầm thú của ba tên súc sinh kia mà tự sát sao?

Tống Triết không nói được là điểm nào kỳ quái, nguyên nhân phát sinh hắc khí có rất nhiều, có thể là Minh Giai Nghiên vô tình bị nhiễm, cũng có thể là người khác ám toán, chỉ là bây giờ Minh Giai Nghiên đã qua đời, Tống Triết không có cách nào tìm hiểu nguyên nhân. Thế nhưng cậu có trực giác, cái chết của Minh Giai Nghiên không đơn giản như vậy.

Lúc chuyện mới phát sinh, Tống Triết bận bịu an ủi Nghiêm Minh Nhân nên quên mất chuyện tới đồn cảnh sát để xem thi thể cô một chút, nếu thấy được thì có lẽ sẽ biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Mà hôm nay, Minh Giai Nghiên đã hạ táng, Tống Triết không thể làm gì được nữa.

Bất quá, có lẽ cậu có thể tới phòng ngủ của Minh Giai Nghiên xem một chút, phỏng chừng sẽ có thu hoạch.

Tống Triết vừa nói ra chuyện này, Nghiêm Minh Nhân liền áy náy không thôi: "Đều tại tôi, nếu không phải tôi ngu xuẩn, đầu óc bít đặt thì đã không lãng phí thời gian của cậu rồi.

Nghiêm Minh Nhân cảm thấy sầu khổ, sao cậu chẳng làm được chuyện gì tốt mà toàn kéo chân sau người ta không thế nhỉ.

Tống Triết không trách Nghiêm Minh Nhân, dù sao khi ấy bản thân cậu cũng có chút bất ổn, cũng không nghĩ tới chuyện này, nếu xét trách nhiệm thì cậu cũng có.

"Đừng nói mấy chuyện này, nhanh chóng tới nhà trọ Minh Giai Nghiên đi. Lỡ như đồ đạc bị dọn đi thì đầu mối cuối cùng cũng bị gãy."

"Được được được, chúng ta đi ngay bây giờ!"

Ba người cùng bật dậy, lái xe tới nhà trọ Minh Giai Nghiên, có Tiêu Thiên ở, thân phận tổng tài tập đoàn Tiêu thị thực sự rất lợi hại, tới tối đó bọn họ đã có thể tới kiểm tra ký túc xá nữ trong sự giám sát của dì giám thị.

Lúc này, hai người bạn của Minh Giai Nghiên vẫn chưa ngủ, bọn họ mới tắm xong, đang ngồi sấy tóc.

Thấy nhóm Tống Triết tới, Điền Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc: "Các anh là ai? Sao lại có thể vào ký túc xá nữ?"

Tống Triết lộ ra biểu tình vui vẻ, dáng dấp của cậu dễ nhìn, rất dễ tạo thiện cảm, nội tâm Điền Nhiễm Nhiễm bình tĩnh lại: "Xin chào bạn học, chúng tôi là cảnh sát, có chút chuyện liên quan tới Minh Giai Nghiên muốn hỏi."

"Cảnh sát?" Điền Nhiễm Nhiễm cùng Tiễn Thu Ý trố mắt nhìn nhau: "Vụ án của Nghiên Nghiên không phải đã xử rồi sao? Sao bây giờ cảnh sát còn tới tìm chúng tôi? Là ba tên khốn kia lại làm ra chuyện thiêu thân gì à?"

Vừa nói tới chuyện này, tình tự của hai người liền kích động.

Tống Triết vội vàng trấn an: "Không không không, không phải, chỉ là phát hiện chút vấn đề trong vụ án, sợ có người giật dây Minh Giai Nghiên nhảy lầu. Cảnh sát chúng tôi hi vọng có thể tìm ra người này để Minh Giai Nghiên được an nghỉ."

Vừa nói, Tống Triết vừa nháy mắt với Tiêu Thiên, để Tiêu Thiên tiếp tục hỏi, mình thì quan sát khắp phòng muốn tìm chứng cớ.

"Xin hỏi, hai cô còn nhớ lúc Minh Giai Nghiên xảy ra chuyện có từng gặp chuyện gì kỳ quái không?" Tiêu Thiên biểu tình lạnh lùng, dáng người cao lớn, khí thế bất phàm, Điền Nhiễm Nhiễm chưa từng thấy qua người nào dễ nhìn như ba bọn họ, nhìn không giống người xấu, lại nghe nói có người giật dây Minh Giai Nghiên nhảy lầu liền tức giận, cố gắng suy nghĩ lại mọi chuyện.

Tống Triết dò xét phòng trọ một phen, không có hắc khí tồn tại, trên người Điền Nhiễm Nhiễm cùng Tiễn Thu Ý không có hắc khí, ngay lúc cậu cảm thấy thất vọng thì vô tình nhìn thấy một làn hắc khí tỏa ra từ ngăn kéo để mở.

Tống Triết lập tức hỏi: "Đây là ngăn kéo của Minh Giai Nghiên à?"

Tiễn Thu Ý quay qua nhìn, ừ một tiếng: "Vâng, tụi em đã bỏ một ít đồ của bạn ấy vào đó."

Tống Triết kéo ngăn kéo, bên trong để ngổn ngang rất nhiều đồ, hắc khí rất nhạt, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện. Cậu lục lọi một chút, rốt cuộc tìm được một cây son môi có nhiễm hắc khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play