...

“Đại... Đại ca...”

“Có chuyện gì?”

“Dường như... Không nghe thấy sấm chớp nữa, và... Thứ mùi vị này...”

“A! Là Đáo Xuân!”

Tiếng thì thầm dần trở nên rõ ràng, giọng Đại Bức reo lên đầy hưng phấn. Nó khe khẽ ghé cánh ra, nom thấy mặt đất bắt đầu được thêu thêm đầy những giọt vương ẩm ướt, thì mới thực sự yên tâm, đoạn tiếp lời.

“Giông tố tan rồi, gió đã tản bớt, Khinh Vũ cuối cùng cũng tới a...”

Bầu trời đêm hoàn toàn tĩnh lặng, màn mưa bụi trắng xoá tung bay, so với trước đó vài phút, quả thực là khác xa một trời một vực.

Đám Noạ Bức phải chui rúc trong các ngóc ngách xung quanh để tránh bão, cũng từ từ ló mặt, sau hồi bĩ cực trông thấy thái lai thì chao liệng ăn mừng. Nhục Mễ đáng lẽ đã bị tổn hại kha khá nhiều, nhưng vì được Đoạn Phong Bức Bích kịp thời bảo vệ nên có thể coi như vượt qua cơn cuồng phòng thịnh nộ vừa rồi.

Bất quá, chỉ vì sự ‘chín nẫu’ sớm bất thường ngoài dự liệu của một trong số mấy gốc Kết Tràng, làm cho Nhục Mễ ở chỗ đó nhỏng hẳn lên cao, vô tính khiến chúng cùng phải hứng chịu cả lôi điện vốn đang nhắm vào Mục tử mà oanh kích, nên giờ đây thân gỗ bị cháy đen cả.

“Đầu bạch kiêu kia đâu rồi nhỉ?”

Đại Bức bỗng sực nhớ ra Mục tử, thầm nghĩ trong đầu rồi dớn dác tìm quanh. Bóng tối bao trùm khắp chốn, Khinh Vũ buông xuống nhoè cả tinh đồ phía trên, cảnh vật lúc tỏ lúc mờ, làm cho nó mất một hồi mới định được phương hướng, mục quang liền quét qua khu vực vừa diễn ra dị tượng ban nãy.

Màu lông trắng sứ cực kỳ nổi bật của Mục tử, thấp thoáng ẩn hiện dưới gốc Kết Tràng đen thùi, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý từ Đại Bức. Mau chóng truyền lệnh cho cả đàn nghỉ ngơi, đồng thời, nó triệu tập thêm cả hai tên đàn em, đoạn hết sức cẩn thận bay đến, đảo vài vòng, rồi mới từ từ đáp xuống bên cạnh nơi Mục tử đang nằm.

...

Mục tử lim dim, chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, tới độ không buồn nhấc cánh, nhưng thần trí thì lại nhẹ tênh hết sức dễ chịu, làm cho chính nó cũng chẳng muốn bò dậy.

“Ta... mơ sao?”

Cố thu về chút hơi sức, nó lười nhác lầm bầm.

Cái thứ tạp âm “Chi, chi” lộn xộn, vẫn luôn tràn ngập trong tai nó từ khi bắt đầu tới giờ, đến lúc này mới dần lắng xuống. Mọi cảnh tượng lần nữa được chiếu nhanh trước mắt Mục tử, củng cố thêm tính chân thực của những sự kiện mà nó mới trải qua.

Trước đó, nó chỉ nhớ, bản thân nghe Đại Bức truyền âm, vừa lao ra khỏi hang, liền mất luôn ý thức. Chỉ bất quá, càng thanh tỉnh, thì những âm thanh léo nhéo ban nãy lại càng trở nên ‘dễ hiểu’ hơn, và dường như, chúng là một cuộc hội đàm, Mục tử cũng chỉ nghe chữ được chữ mất.

“Thiên Mục thiếu gia xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì kia? Con cú trắng này là sao?”

“Dường như là tiểu thiếu gia đó!”

“Không lý nào, sao yếu nhớt vậy?”

“Hai chúng ta đều giống ngươi, vừa mới tỉnh lại, nào biết đâu?! Thoa Xuyến, cô sáng ý nhất, cô nói thử xem?”

Thoa Xuyến, có lẽ là tên của một nữ tử, im lặng lúc lâu, đoạn cất lời, giọng méo mó nhiễu loạn khá kỳ quặc.

“Nếu ta đoán không sai... Thì đầu bạch kiêu kia hẳn là thân xác Thiên Mục thiếu gia ở Vị Diện này đi... Ừm... Thú Tộc? Khá phù hợp, nhưng hiện thời cái cơ thể này quá yếu ớt, thậm chí vẫn còn chưa đạt được Nhân Hoán, thêm cả việc toàn bộ ký ức bị phong toả, khiến mọi cảm ngộ và thần thông của y đều mất sạch...”

“Hả? Vậy chúng ta tính sao?”

“Bái Nguyệt! Yên lặng nghe nàng ấy nói hết đã...”

Sau tiếng “hừ” lạnh, Bái Nguyệt - cái tên lắm mồm nhất, luôn thích thắc mắc trong số ba ‘người’ - mới chịu giữ trật tự. Thoa Xuyến cân nhắc một chút, rồi lần nữa mở miệng.

“Ta có ý này, nhưng chắc sẽ vất vả cho huynh rồi...”

...

“Tam đệ?! Hắn... Chết chưa? Thế nào?”

Tam Bức nhón chân rón rén, đang hết sức cẩn thận tiến gần tới chỗ Mục tử, thì tiếng giục giã đột ngột vang lên trong đầu khiến nó giật thót, vừa định kiểm tra, lập tức bị làm cho hoảng hồn, đành phải rụt về.

Quay lại liếc về phía bụi cây mà hai sư huynh đương trốn đằng sau, nó khẽ nuốt nước bọt, đoạn thò chân, huých huých lên cơ thể nằm sõng soài trên mặt đất của Mục tử, lông trắng lẫn với tro tàn bị chạm vào liền rớt xuống, còn Tam Bức kia, chớp mắt cái thôi đã ù té mất.

Một lúc sau, sáu con mắt mới lấp ló trông qua, không thấy có động tĩnh gì đặc biệt, mới thở phào, đoạn ba tên lại chụm đầu bàn tán to nhỏ, râm ran cả góc rừng.

“Khặc khặc. Đúng là lão Thiên thương chúng ta, tên ôn thần đó vậy mà bị sét đánh chết!” Đại Bức cười biến thái, chống nạnh ngửa cổ nói lớn.

Nhưng vẻ mặt Nhị Bức và Tam Bức bỗng dưng dại ra, đôi con ngươi trợn trắng, lắp bắp không thốt nên lời.

Ánh sao đột nhiên tối sầm, bóng đen dần phủ lên mặt đất dưới chân ba anh em nhà dơi lười, nụ cười của Đại Bức đồng dạng cũng lập tức méo xệch.

“Còn tưởng Mục gia gia các ngươi đạt được cơ duyên, đang yên đang lành thì bị sét bổ xuống đầu...”

Mục tử không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, trên trán nổi đầy gân xanh, gằn giọng, khiến ba tên kia tê buốt cả da đầu.

“Trong mơ hồ còn nghe tiếng ba người các ngươi thay phiên bàn luận, giả thần giả quỷ? Hay lắm! Cái gì Thoa Xuyến, cái gì Bái Nguyệt, định vũ nhục trí tuệ của Mục gia gia nhà các ngươi sao???”

“Thoa Xuyến? Bái Nguyệt?”

Tam huynh đệ cùng đồng thanh, ngạc nhiên hỏi lại, bọn chúng quả thực làm sao biết được mấy cái tên đó. Đúng là triệt để xong đời, tên điên trời đánh không chết trước mặt này, chắc chắn chỉ đang kiếm cớ trút giận, vì vậy có thanh minh vô ích. Nghĩ đến đây, Đại Bức cảm thấy cơ thể mềm nhũn, chữ nghĩa, sức lực bay sạch.

Noạ Bức Sơn sau mấy ngày giông tố bão bùng, tới cuối cùng vẫn thành công đón Khinh Vũ về, Nhục Mễ đung đưa xào xạc như reo hò, được tắm trong mưa xuân đầu mùa dịu dàng, sinh vật nào cũng đều thích thú cả.

Mục tử, dĩ dật đãi lao, nhân hoạ đắc phúc. Con đường tu hành của nó, vô tình lại tiếp tục mở rộng thênh thang.

...

Giang Thanh Nội, tại Thuỵ Giang Cấm Cung, sâu dưới lòng đất toạ lạc một gian thạch thất rộng rãi, trên trần cao quét qua mấy lớp Dạ Tinh Sa tán mịn chất lượng thuộc loại tuyệt hảo, khiến cho mọi thứ bên trong đều trở nên vô cùng sáng sủa.

Sa bàn chiến thuật bày ngay ngắn chính giữa căn phòng, địa hình núi non, sông nước, rừng rú, làng mạc v.v.. đều được phục dựng rất chi tiết, kích thước cũng căn cứ theo tỉ lệ mà mô phỏng và chế tác lại.

Ba mặt thạch bích gắn đầy giá gỗ, ngăn nào ngăn nấy xếp chật ních những sách là sách, mặt duy nhất trống trơn thì lại phủ kín bằng tấm hoạ đồ có kích thước rất lớn, không rõ làm từ chất liệu gì. Mặc dù đã nhuốm màu xưa cũ, bất quá đường nét trên đó vẫn cực kỳ tinh xảo, ở góc còn thấy đề bốn chữ hoàng kim uốn lượn - “Sơn Hà Xã Tắc”, thủ bút tuy mềm mại nhưng cũng mơ hồ ẩn giấu khí thế hiên ngang.

“Thời Dự, điều này... có mấy phần nắm chắc?”

Thanh âm nam tử chợt cất lên phá tan sự im lặng, chủ nhân chất giọng trầm ấm vừa rồi, hiện vẫn chăm chú ngắm nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, hai tay chống hờ bên eo, lưng hướng về phía ba nhân ảnh còn lại trong phòng, đang đứng cạnh nhau kiên nhẫn chờ đợi. Người nọ, đích thị chính là Sào Uy Võ - Thành chủ Giang Thành đương nhiệm.

“Bẩm Thành chủ đại nhân, cơ hội quả thực không nhiều”, Sấm Thời Dự khẽ ôm quyền, mau chóng trả lời.

“Nhưng, Sấm gia của thần tử nổi danh vì luôn thích làm phiền lão Thiên, nắm bắt Thiên Ý. Tâm tư ông ta có cẩn mật thế nào, trả được cái giá tương xứng liền có thể xem trộm...”

Y dừng lại, liếc hai người kia, rồi đưa mắt nhìn tấm bản đồ lớn trước mặt. Sau khi thất bại trong việc dùng Đối Ẩm để chiêm bốc, Thời Dự y đã khẩn thiết thông cáo Sào Uy Võ, ngay thời điểm này, gấp gáp triệu tập cuộc mật đàm. Dự ngôn của Sấm gia tại Giang Thành đương nhiên rất có trọng lượng, thậm chí ảnh hưởng đến thời cuộc, mà đây còn là lời tiên đoán do đích thân Gia chủ bọn họ phát ra, đến ngay cả Sào Uy Võ cũng khó lòng phớt lờ.

Tự ý thức được tầm ảnh hưởng của mình, nên chắc hẳn y đã suy nghĩ thấu đáo, Thời Dự hít lấy một hơi sâu, đoạn tiếp tục.

“Bất quá, không chỉ lần này, mà nửa năm trước nữa, Thiên Ý cả hai lần đều nhiễu loạn kỳ quái, dị tượng chưa sinh đã diệt, hung lành bất phân. Có câu ‘quá tam ba bận’, nếu chấp nhận trả giá để thăm dò, thì bắt buộc phải nhất cử thành công. Tiên tổ Sấm Đạt Vân từng răn dạy, pháp tắc cơ bản trong quan trắc Thiên Cơ, kéo tới lần thứ tư là tương đương tận số, là cấm kỵ trong cấm kỵ, trừ phi chán sống, chớ đừng dại động vào...”

“Thành chủ, thứ tội cho đệ mạo muội nói thẳng, việc này quả thực cần tuyệt đối cẩn trọng. Thiên Cơ bất khả lộ, hai lần đầu đã lạ lùng hung hiểm như thế, tin chắc nếu cố thử lần ba, tính mệnh y e rằng...”

Giọng Lạc Dược Siêu quen thuộc cất lên, thanh âm mang chút nóng vội. Năng lực Sấm Thời Dự hết sức đặc thù, khó mà thay thế, nên không thể cho phép phát sinh bất cứ điều gì vượt tầm kiểm soát, ít nhất là để duy trì thọ nguyên của y, kéo được bao lâu hay bấy lâu.

“Tiểu sinh đa tạ Lạc Gia chủ bận tâm lo lắng. Chỉ là...” Thời Dự mỉm cười chua chát, khẽ cùi đầu thi lễ với Lạc Dược Siêu một cái, đoạn dứt khoát tấu rằng.

”... Tiểu sinh từ lúc mới bước qua tuổi mười bảy đã bị ép phải đứng lên chấp chưởng Sấm gia, chỉ vì năm đó vô tình khai toả được thứ còn cao thâm hơn Đối Ẩm, thứ mà thậm chí ngay cả Đạt Vân lão tổ khi xưa, mãi tận trước lúc lâm chung Người mới có thể minh ngộ...”

Sấm gia Chiêm Bốc Bí Thuật được chính miệng Sấm Thời Dự nói ra, liền đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề đang hiện hữu.

“Thuật này gọi ‘Tá Mục’, đúng như cái tên, mượn nhờ con mắt tiền nhân đã khuất trong nội tộc, hòng đề thăng khả năng nhìn trộm Thiên Cơ lên mức cao nhất cho lần thể nghiệm thứ ba, đồng thời cũng là lần cuối cùng, sau đó, sẽ không còn cơ hội nào nữa...”

...

Đúng mười hai giờ đêm, Giao Thời vừa điểm, tân xuân liền vội vã sang, nhà nhà thắp hương, lầm rầm cúng bái.

Lạc Thạch cũng tranh thủ buông lỏng đầu óc, bảy ngày qua gã ngoài thời gian đàm luận đã tiếp nhận được kha khá kiến thức, thì toàn bộ đều dồn cho việc củng cố Tẩy Tuỷ. Sáng nào cũng vậy, khi vệ sinh cá nhân, gã lại tranh thủ tạt về phòng mình, lấy đi một lọ gỗ Sĩ Biệt đựng đầy Thục Nữ Lệ Sương.

Ngậm sương rồi Thổ Nạp, lợi dụng Quán Mạch dẫn truyền tới khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể. Hệ thống Kinh Mạch Huyệt Đạo theo đó được bồi bổ đúng cách, dần dần trở nên dày dặn vững chãi hơn.

“Nghe kỹ đây Thạch đầu tử. Trợ thức thứ hai, Di Cung Hoán Vị cho phép chuyển rời vị trí Huyệt Đạo. Ngươi có từng thắc mắc số lượng và vị trí các Tiểu - Đại Huyệt vốn dĩ cố định, vậy làm sao để ‘dịch chuyển’ chúng đây?”

Gã gãi gãi cằm, sức tập trung bắt đầu tăng lên, Nội Ngã Chu Thiên chậm rãi xoay đều, đoạn thì thầm, khiến Nặc lão vuốt râu gật gù tán thưởng.

“Câu trả lời của vãn bối, là ‘thay thế tạm thời’, chứ không phải di chuyển vị trí. Theo đó thì, trong quá trình Tẩy Tuỷ, rèn đúc hệ thống Kinh Mạch, khai thông khướu huyệt, người tu luyện sẽ cố gắng mở ra thêm thật nhiều các Huyệt Đạo ‘phụ’... Ừm, cứ tạm gọi là dự phòng đi...”

“Sảng khoái! Tư duy vô cùng sảng khoái. Hắc hắc...” Nặc lão cười lớn, rồi tiếp tục thay gã hoàn thành nốt câu trả lời.

“Kinh Mạch, thực tế chia làm hai hệ thống chính. ‘Kinh’, như những gì ngươi đã biết, ý chỉ những mạch tuyến lớn, kết nối với các cơ quan quan trọng và Đại Huyệt. Ngoài ra, còn một cái nữa, bao gồm toàn bộ đầu mạch từ nhỏ đến cực nhỏ, trực tiếp rẽ nhánh từ Kinh Mạch, liên kết tất cả Tiểu Huyệt, kêu là ‘Lạc Mạch’. Nhiệm vụ của ngươi trong giai đoạn mài giũa Tẩy Tuỷ này, chính là phải ‘xé nhỏ’ hệ thống Kinh - Lạc nhị mạch rồi phân chia lại. Sau đó, trổ ra thêm nhiều Giả Huyệt quanh Tiểu - Đại Huyệt gốc, hay như ngươi hiểu là Huyệt Đạo dự phòng, thì cũng chẳng sai”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play