“Tiền bối, hiếm khi nào thấy lão mang nhiều tâm sự như vậy nha? Miền Đông Bắc Phàm Nhân Lục Địa, dường như là quê hương của lão, có phải không?”
Lạc Thạch gãi gãi cằm, không mặn không nhạt cất tiếng hỏi.
Nặc lão nghe vậy, thoáng giật mình, liếc nhìn gã một cái, định nói gì xong lại thôi. Trong gần nửa năm tiếp xúc, lão đã hiểu ít nhiều, tên tiểu tử nầy, nhận xét đánh giá người khác thì cực kỳ sắc sảo, hễ mở mồm ra tức là đã khẳng định, bất quá, thân thế vô cùng mập mờ, miệng lưỡi lại cẩn thận, đến ngay cả cái tên Địa Đàng Động kia, nửa phần tin tưởng được cũng không có.
“Lão phu, tới từ Nặc gia thuộc Nhân tộc - là Nhất Đại Y Tộc tại Phàm Nhân Lục Địa. Đúng với những gì ngươi nói, cố hương ta ở nơi tận cùng Đông Bắc, trên bán đảo ‘Vô Vọng’, cách Cửu Châu một cái eo biển lớn, mang tên ‘Già Thiên’ (#1)...”
Trên hai tay Nặc lão đồng thời phóng xuất hình ảnh, dựa vào kỹ năng Hiển Hoá thông tin của Tá Hồn, mô phỏng lại chính xác ký ức bản thân, ảo cảnh cố hương lão dần dần hư hiện ngay trước mắt.
Bán đảo Vô Vọng khổng lồ, rộng gần gấp đôi diện tích của cả Thập Minh, sông núi nước non nhìn từ trên cao, trông tựa tám cái đầu rắn uốn lượn, cố vùng vẫy vươn ra các hướng, hòng giãy thoát khỏi mảnh đại lục đang bó buộc nó, cuối cùng cũng đành chịu khuất phục mà trầm thân xuống biển. Địa hình tạo ra thế hung hiểm lạ thường, khí xám mập mờ lan toả, cả vùng đất như một con quái vật dữ tợn ẩn mình, khiến dù mới thấy lần đầu đã sinh cảm giác chán ghét, chân liền bất giác lùi xa mấy bước, không muốn đến gần.
“Cái ngươi vừa thấy, là tình hình bán đảo này trước khi Nặc gia ta quật khởi, bệnh dịch nhiễu nhương, vô pháp vô thiên, không một thành trấn Nhân tộc nào có thể sinh sống lâu dài. Mạt Vận Yêu Vương bỗng dưng hoành không xuất thế, càng làm mọi thứ tồi tệ hơn, từ đó mới bị gán cho hai chữ Vô Vọng...”
Nặc gia vốn là tập hợp nhóm Nhân loại gốc gác tại đây, lì lợm sinh tồn, môi trường khắc nghiệt không những không giết nổi họ, mà còn giúp họ đúc rút nhiều kinh nghiệm, lợi dụng chính thảo dược, nguyên vật liệu địa phương, trước là trị bệnh cho bản thân, lâu dần thành bốc thuốc cứu người.
Họ hoàn toàn không cùng huyết thống, cũng chẳng phải chung một gia tộc, đơn giản chỉ là một nhóm người mạng dai tới độ nản lòng cả tử thần, ban đầu tự cứu mình thì cũng thôi, về sau hành y giúp người vô số, trong đó, trường hợp khải tử hoàn sinh không hề hiếm, mới khiến Thiên Đạo chú ý. Chính vì vậy, bọn họ bèn lựa lấy chữ ‘Nặc’ làm họ chung, ý nghĩa che giấu danh phận; bởi theo quan niệm cổ xưa, danh xưng có thể giúp ‘đánh lừa’ Lão Thiên, không tìm ra và bắt đi người thân của họ, thay thế cho những bệnh nhân đáng lẽ đã phải chết, nhưng lại được họ ‘già thiên cải mệnh’, đánh tráo thọ nguyên.
Năm ấy, lợi dụng việc Hàn Lập Phong táng mạng nơi trời Nam, Nặc gia theo đó quật khởi, dưới sự điểm hoá của vị đại năng thời Thượng Cổ, hỗ trợ cải tạo toàn bộ thế đất, kéo ra cả một dãy cự sơn, làm thành xà thủ thứ chín, bất quá, lại không phải chúi xuống biển như tám cái kia, mà ngóc đầu hướng dần lên trên. Trên lưng dãy núi này, theo ý vị kia, chuyên dùng để mai táng những bệnh nhân không thể qua khỏi, chết trong tay Nặc gia, chỉ vì muốn chứng minh với Lão Thiên, rằng họ đã tận mọi sức lực, phát lời độc thệ - nếu chôn sai một người liền sẽ phải chịu trách nhiệm bằng tính mạng - thì Nặc gia mới có thể tiếp tục yên ổn phát triển, lưu truyền hậu đại.
Tuy chỉ là phong tục còn sót lại từ xa xưa, tới hiện nay không biết còn mấy phần chân thực, nhưng Nặc gia vùng lên mạnh mẽ, một bước nhất thống Đông Bắc thì chắc chắn chuẩn xác. Họ xây dựng Nghinh Phong Thành bao trùm lên tất cả các dãy núi, trong đó, dĩ nhiên chọn Thệ Thiên Sơn Mạch - dãy thứ chín vừa đản sinh - làm dãy chính, lấy đỉnh Bảo Mệnh Sơn cao vạn mét ở cuối Thệ Thiên, đồng dạng cũng là to nhất trên toàn bán đảo Vô Vọng, trở thành ngọn chủ phong.
Tổ tiên Nặc gia - Nặc Vô Ưu lưu lại cho hậu thế lời Độc Thệ, cả vạn năm nay gia quy chưa từng thay đổi, tử tôn bắt buộc phải tuân theo...
“... Cho tới khi ‘Vạn Cốt Phù Đồ’ phủ kín trên Bảo Mệnh Sơn, Già Thiên Cải Mệnh liền tuỳ nghi thành Đạo, mở ra con đường thông thần, quyết tâm tìm vị đại năng kia, tình nguyện vạn kiếp bồi ân!”
Nghinh Phong từ đó thuộc sở hữu của riêng họ Nặc, bắt đầu thời kỳ mới sau khi Mạt Vận Yêu Vương vẫn lạc; rồi chưa biết có phải do địa thế thay đổi, khiến tài vận thênh thang, sinh khí nở rộ, khác hẳn lúc trước. Nặc gia nhận cứu chữa tất cả các ca nan y, chẳng phân biệt chính tà, từng bước khẳng định vị thế Nhất Đại Y Tộc, dần dà, họ biến bán đảo Vô Vọng từ chết chóc hoang tàn thành một thánh địa miễn chiến, không chỉ đối với phàm nhân, mà thậm chí trong Tu Chân Giới cũng hết sức tuân thủ.
“Ngọn Si Phong có vẻ còn gây cho tiền bối vài cái hoài niệm khác nữa cơ? Phải không, Nặo lão? He he...”
“Thạch đầu tử ngươi, tò mò quá chưa hẳn tốt lắm đâu...” Nặc lão tuy trách mắng, nhưng thanh âm lại không hề giận dữ, lơ đễnh tiếp lời.
“‘Tâm Vẫn Si Phong’ mới là cái tên đầy đủ của Thần Kỹ giương danh cho Lập Phong kia, Đông Bắc Si Phong do phàm nhân ở Nam Cương tự gọi thôi. Chuyện đêm nay tới đây được rồi, tiểu tử ngươi nên ngủ sớm đi. Mấy hôm này tuy nghỉ ngơi nhàn hạ nhưng đừng quên giữ nhịp sinh hoạt điều độ hằng ngày a...”
Nặc lão nói xong, lập tức toạ thiền, mau chóng chìm trong yên lặng, ‘đuổi khéo’ Lạc Thạch về chỗ. Gã biết ý, bèn không hỏi thêm gì nữa, tựa người vào đụn rơm khô, ngắm bếp lửa Thực Vi Thiên nhảy múa tí tách vui tai, rồi cũng dần rơi vào giấc ngủ.
Đêm đông gió buốt, lô hoả đượm hồng, bỗng dưng thấy ấm áp lạ thường.
...
Tờ mờ sáng, Khinh Vũ phủ xuống vương đầy mặt đất, nồi Thực Vi Thiên nãy giờ huýt từng hơi, đột nhiên giảm dần âm lượng rồi im hẳn. Cẩu Vận đang lúi húi củi lửa liền dừng tay, ngẩng mặt nhìn trời, thè lưỡi thở dốc.
“Phù... Đợi Đáo Xuân ngươi muốn bạc cả tóc. Cuối cùng cũng tới, cẩu mệnh ta càng đỡ nhọc a...”
Bọn trẻ con tương tự đều bị con mưa này đánh thức, uể oải ngáp ngắn ngáp dài, đoạn theo lời Phiên bà bà, đứa lớn dẫn đứa bé đi vệ sinh cá nhân, sau đó lại quay về sân nhỏ, tiếp tục trông bếp lửa, bảy ngày trọng đại không được phép sơ sót.
Lạc Thạch mau chóng vươn vai, tràn đầy năng lượng, giấc ngủ kèm với Thổ Nạp và Chu Thiên đồng thời vận hành luôn mang lại cho gã sự linh mẫn cần thiết, triệt để hồi phục tinh khí thần, đặt lưng được lâu bao nhiêu, liền có hiệu quả khác biệt rõ rệt bấy nhiêu.
Ngửa mặt đón Khinh Vũ, gã khẽ mỉm cười, đoạn vừa bước đi vừa lẩm bẩm chỉ đủ mình nghe được.
“Ừm, ra vậy! Không khác so với khí hậu nhiệt đới cận biển của hang Eden là mấy. Độ ẩm cực cao vào những ngày mưa phùn cuối năm như thế này, khiến nồi hầm bị phong kín liền có chức năng gần giống nồi áp suất ở Trái Đất, đồ ăn nấu ra, tất nhiên sẽ phải ngon. Chậc chậc, người Giang Thành biết hưởng đấy nhỉ?!”
Ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhiễm hai tỷ đệ, Lạc Thạch chống tay lên cằm, xem chúng vụng về cắt cắt buộc buộc, đoạn lơ đễnh hỏi.
“Hôm đầu tiên, trong vài chục thứ nguyên liệu bỏ vào nồi, thì dường như đã có... trứng cá thì phải?”
“Trứng của Quáng Diêm Oa...” Lạc Nhiễm vẫn miệt mài đo vải, cũng không nhìn gã, cất tiếng trả lời “Thực chất là một loài đỉa, có biểu bì bên ngoài nứt nẻ trông giống lớp mai giáp xác, nên chúng mới được nông dân đặt tên ‘ốc sên’”.
Đỉa Quáng Diêm thích sống tụ tập ở các mỏ khoáng tự nhiên, hấp thu muối trong đất làm dinh dưỡng, tập tính trái ngược so với các loài đỉa ưu ẩm ướt thông thường khác, mỏ khoáng sản nào có Quáng Diêm Oa, chất lượng đều đặc biệt tốt, tinh khiết hơn hẳn.
Bất quá, nếu mang chúng ra ngoài, tất sẽ thành đại hoạ. Đất canh tác không giống đất mỏ, sau khi bị Quáng Diêm Oa xâm thực, hút đi tinh chất, sẽ nhanh chóng trở nên bạc màu. Thêm vào đó, đến khi hết sạch thứ để hút, thì lúc bấy giờ mới chính thức là nỗi kinh hoàng cho nhà nông.
Đồng ruộng khô cằn, tưới tiêu bao nhiêu cũng không đủ, diêm thân vốn mặn kinh khủng của chúng thu lấy toàn bộ nước, cây trồng lập tức khô héo mà chết rũ. Họ gọi hiện tượng này là ‘Hàm Thổ’ (#2), làm thoái hoá đất nông nghiệp - phân biệt hoàn toàn với hạn hán thường niên gây ra bởi khí hậu thiếu mưa kéo dài - và rất khó khắc phục.
Tuy nhiên, Quáng Diêm Oa cũng không tự dưng chui ra ngoài mỏ khoáng - vốn là môi trường sống chính - trừ khi số lượng cá thể trong đàn quá tải, cầu vượt cung, chúng mới phải di cư, đồng thời kéo theo một trận tai ương cho mùa màng.
Trứng loài đỉa này thì lại được ví như ‘kết tinh của muối’, mang đến vị mặn cực kỳ thanh đạm, và vì bẩm sinh hút nhiều nước, nên cũng vô cùng thích hợp với các món hầm, chưng, cần thời gian dài, bởi nếu nấu càng lâu, đồ ăn nhờ chúng sẽ càng ngon.
“... Thế nên, trứng Quáng Diêm Oa bao giờ cũng là thứ được bỏ vào đầu tiên, đại diện cho Nhất Ương - Hàm Thổ”.
Tạm dừng tay để chuẩn bị ăn sáng, Lạc Nhiễm tiến tới, cùng Lạc Kỷ ngồi xuống bên cạnh gã, đoạn tiếp tục kể chuyện.
“Còn đêm qua là thịt Cẩm Mao Thử, loài chuột chuyên trị phá hoại cây lương thực, sống chủ yếu ở các vùng có thổ nhưỡng trù phú. Chúng sở hữu trí tuệ nhỉnh hơn mặt bằng chung của hầu hết dã thú, biết lựa chọn những khu vực màu mỡ nhất mà đổ bộ, sinh sôi nảy nở chóng mặt, làm tổ khéo léo, và đặc biệt ý thức cảnh giác vô cùng cao”.
Điền thử thông thường chỉ to vừa phải, lại cũng rất dễ dàng bị khắc chế bởi liệp khuyển, nhưng riêng Cẩm Mao Thử thì khác. Chúng ăn được thứ ngũ cốc phẩm cấp càng tốt, lông sẽ càng óng ánh, đồng thời phá lên ngoại cỡ, kích thước xấp xỉ con heo sữa. Thêm vào đó, tư duy phát triển cho phép loài này biết liên thủ kháng địch, khôn ngoan và điềm tĩnh, thậm chí, Cẩm Mao Thử còn biết lợi dụng số lượng đông đảo, thỉnh thoảng tạo nên ‘Thử Triều’, tràn tới đâu thì tan hoang tới đấy.
Ở Giang Thành, duy chỉ có đồi Nếp Nương là trồng được loại Nấm Nếp Cái đủ chất lượng, khiến Điền Thử tìm tới ăn vào sau vài đời liền tiến hoá thành Cẩm Mao Thử.
“Nếu không để ý tiêu diệt triệt để, nguy cơ xuất hiện Nhị Ương - Thử Triều là rất cao. Phàm đệ đệ, ngươi nên mong đời mình sẽ không phải chứng kiến một cái nào, vì thứ này giả sử diễn ra, sẽ dẫn tới mấy hệ luỵ đáng sợ lắm đó...”
Húp miếng cháo đánh soạp, Lạc Nhiễm sôi nổi khoa chân múa tay, thể hiện gương mặt rạng ngời ít thấy.
“Cẩm Mao Thử mà to như thế, người nó còn ăn, huống chi cây cỏ...” Lạc Kỷ cũng gật gù nhận xét “Là Tiểu Niệm nói, không phải ta!”
Đám trẻ khác cũng bị hấp dẫn bởi câu chuyện của Lạc Nhiễm, bắt đầu ngồi xích lại gần hơn, hóng hớt phiếm đàm ngày mưa.
Gã mỉm cười, chậm rãi thưởng thức bữa sáng, nhân khí tươi vui đoàn viên như vậy, tỏ thái độ lạc lõng cô độc, nghe chừng không hợp lý cho lắm.
Nặc lão bên trong Quang Hoàn từ tốn vuốt râu, thông qua các giác quan của Lạc Thạch mà cùng cảm nhận, mục quang sâu thẳm như có như không hướng về miền Đông Bắc. Mái tóc dài hai màu đen trắng khẽ đung đưa, vết sẹo bỗng nhiên giật giật liên hồi, lão mặc dù chỉ là tia Tá Hồn nhưng vẫn thấy nhói đau từng chặp, đoạn phục xuống, quỳ trên hai gối, bái lạy một cái.
Lạc Thạch âm thầm chứng kiến tất cả, đương nhiên sẽ không tới làm phiền lão. Con người, ai cũng đều có quá khứ, chỉ đến khi sợi dây tin tưởng trở nên đủ dày, bất khảo tự khai, nhu cầu tâm sự và được thấu hiểu chính là thứ gì đấy rất khó giải thích, thậm chí, còn có thể khiến một Đại ác nhân, vô ác bất tác (#3), tay nhuốm máu tươi, lập tức phóng hạ đồ đao, đạt thành chính quả.
Nút thắt nơi tâm, muốn giải cần tìm kẻ đã thắt nó. Người khiến cho Nặc lão cũng phải thở dài bất lực, thì ắt hẳn với sức của gã hiện giờ, là hoàn toàn không có tác dụng.
“Chấp nhận phiêu lưu, chấp nhận thế giới mới, cho ta có hội mới học lại làm người. Nặc lão hữu ân, bản thiếu khắc cốt. Ta nay đem tâm phát thệ, sẽ từng bước trở nên kiêu hùng, khúc mắc của lão, khả năng hồi sinh lão, liền giao cả cho ta...”
Khẽ nắm chặt tay, Lạc Thạch âm thầm phát thệ. Một trong hai người thân duy nhất của gã tại thế giới này, hiện đang mang bóng ma nơi tâm khảm, trách nhiệm một bằng hữu, hay một ‘đồ đệ’ nên là như thế nào, gã đã tự mình hiểu thêm được mấy phần.
(#1): che trời.
(#2): đất muối ngậm nước.
(#3): không ác không làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT