Dưới chân vách Phong Ba là biển sâu thăm thẳm hút tầm mắt, sương bắn tung toé trắng xoá, mỗi khi sóng bạc va phải thạch bích lởm chởm, sừng sững chia cắt cả bầu trời phía trên.

Thình lình “ào” một tiếng lớn, ngay tiếp đó là một nhân ảnh từ dưới mặt nước lao vọt ra, kéo theo vô số bọt nước li ti. ‘Nó’ bám trực tiếp vào vách đá, mười đầu ngón tay ngón chân đều được bọc kín bởi móng sắt có răng cưa sắc nhọn, đầu không thèm ngoái nhìn, đoạn thoăn thoắt phóng đi.

Chỉ vài giây sau, lại “ầm” một tiếng lớn hơn nữa, dường như khiến cả mảng thạch bích ngay chỗ kẻ vừa rồi đặt chân rung chuyển dữ dội, bụi, đá nhỏ rơi rụng lả tả. Chấn động lan ra làm y trượt tay, không còn chỗ bấu víu lập tức rớt trở xuống, đồng thời một đầu quái ngư dữ tợn, bề ngoài xù xì xám xịt, trông giống hệt tảng đá phủ đầy rong rêu, phá mặt biển lao lên. Hình dáng của nó cũng thực doạ người, kích cỡ thì tương đương cái xuồng lớn, miệng máu há to càng thêm thập phần kinh dị.

Đối mặt với cái động khẩu đỏ lòm đầy răng lởm chởm, đang áp sát rất gần, người nọ vẫn hết sức bình tĩnh, gặp nguy bất loạn, liền vặn thân, vòng tay ra sau lưng nắm lấy cây lao, đoạn ném lên thật mạnh.

Đầu quái ngư thấy con mồi chới với rơi tự do, hoảng sợ chống trả lung tung, thậm chí luống cuống công kích, tới nỗi nhầm lẫn cả phương hướng mục tiêu - đáng lẽ phải là nó - thì lại càng sung sướng tợn, khoái chí nhảy hẳn lên cao, hoàn toàn thoát ly khỏi mặt nước, rồi đớp xuống toàn lực.

“Cốp!!!”, chỉ nghe tiếng hai hàm răng va vào nhau khô khốc mà hoàn toàn không thấy máu thịt tươi rói phun ra, nó giật mình, lập tức mở mắt thao láo liếc nhìn.

Cái tên con người nọ đang rơi nhanh đột ngột khựng lại, cánh tay trái quấn chặt lấy một sợi dây, đầu kia được buộc cố định với thân lao hiện vẫn rung bần bật, cắm ngập gần phân nửa vào vách đá, giúp y đung đưa vắt vẻo giữa khoảng không lưng chừng, ngay cách miệng quái ngư chỉ trong gang tấc.

Nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì từ xung quanh bất ngờ có dị động, gần chục ‘phiến đá đầy rêu’ hốt nhiên nhúc nhích, rồi tách rời khỏi thạch diện, hoá thân thành mười bóng người. Sau lưng họ đều trang bị áo choàng căng khung khá lớn, bên ngoài được thiết kế khéo léo trông không khác gì bề mặt vách Phong Ba, hỗ trợ nguỵ trang ẩn mình, ngoài ra chúng còn có tác dụng như dù lượn, cho họ khả năng đánh úp thần tốc, tuỳ nghi áp sát mục tiêu từ tứ phương tám hướng.



Người kia cười rất tươi, không chút chần chờ xoay người, bàn chân đeo móng vuốt cắm vào vách đá, chùng gối siết eo kéo căng dây, đoạn hít một hơi thật sâu, hét lớn.

“Ha ha ha, nốt con này rồi về thôi, các vị!”

Đồng thời với lúc y đạp mạnh, dứt khoát buông tay lợi dụng lực đàn hồi bay vọt lên phía trên, thì tổ đội mười người kia cũng bất ngờ ném ra một loạt phi lao, kết quả thực sự không quá khó đoán, toàn bộ đều trúng đích.

Con quái ngư rơi “uỳnh” xuống mặt nước, dãy dụa vô cùng dữ dội, cố gắng thoát đi, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng. Bất quá, nhóm thợ săn đã có sự chuẩn bị từ trước, thắt lưng buộc dây cố định sẵn vào vách đá, khiến nó chỉ kéo dài được chút hơi tàn trong tuyệt vọng, rồi cũng đành nằm im chịu trói.

Lúc sau, người thanh niên khi nãy, hiện đã đứng bên lan can của một bình đài gỗ rộng rãi, được neo chắc chắn trên vách Phong Ba, nơi cách mặt nước cả ngàn mét, chăm chú quan sát đội săn phía dưới, đang hò nhau trục vớt liệp phẩm.

Mái tóc rồi bù ướt sũng, gương mặt cương nghị chính trực, cánh mũi rộng, cơ bắp săn chắc thuôn dài chứ không hề thô kệch, làn da nâu bóng đặc trưng của dân Thôn Kỳ Nhân, và đặc biệt nhất là, đôi đồng tử màu xám mờ đục hết sức kỳ lạ.

Với tay lấy áo choàng nguỵ trang khoác lên người, y đột nhiên cất lời, thanh âm vô cùng trầm ấm.

“Kim Thiền tiểu thư, Ngư nhi, đã đến rồi, sao còn chưa vào?”

Vẫn là hình bóng và chiếc mũ trùm đầu quen thuộc, Kim Thiền từ từ hạ xuống, tà áo đen khẽ tung bay, giữa khung cảnh biển, trời, mây mờ xung quanh, lại cực kỳ hư ảo, tựa như thiên thần sa ngã, khiến y phải sững người nhìn.

Đằng sau nàng, một thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn, trên người chỉ mặc đồ bó sát cũng mang màu sắc rêu đá, eo thon lộ ra khoẻ khoắn, bám theo vách Phong Ba, uyển chuyển chuyền từ dây nọ sang dây kia, cuối cùng lộn mấy vòng, liền đáp ngay trước mặt người thanh niên kia.

“Hầu ca ca, lần sau người phải cho ta tham gia săn bắt Đài Đê Kình (#1) đấy nhé!!!”

Nữ tử khoảng mười lăm tuổi, tóc ngắn cháy nắng ươm vàng, mắt hoàng yến, môi anh đào, cũng mang đôi đồng tử mờ đục giống hệt ca ca nàng, giọng như vành khuyên lảnh lót.

Trầm Hầu là kỳ tài Trầm gia - gia tộc duy nhất ở Thôn Kỳ Nhân này - trăm năm khó gặp, trời sinh thần lực, sức mạnh như Hải Đế Ngưu (#2), bơi lội như Dạ Xoa Sa (#3), leo trèo lại như Bích Hổ Hầu (#4), hứa hẹn sẽ trở thành Gia chủ Trầm gia kế nhiệm, tương lai bất khả hạn lượng.

Y sực tỉnh ra, liền đằng hắng mấy cái, đoạn quay lại, nghiêm nghị nói với Trầm Ngư.

“Đến khi nào muội chịu đeo dây bảo hộ, thì ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị đó nhé...”

Rồi mặc cho cô bé nhõng nhẽo không hài lòng, Trầm Hầu chắp tay phía trước, khẽ cúi đầu, thay cho lời chào Kim Thiền tiểu thư, cũng vừa lúc nàng đáp chân lên bình đài.

“Trầm Hầu huynh, không cần đa lễ. Hôm nay Kim Thiền ta đến, tâm tư trước là để vấn an Trầm Châu lão gia chủ, sau mới đến việc công...”

Nghe thấy vậy, cả hai huynh muội Trầm gia đều thoáng căng thẳng, Trầm Ngư cũng đã thôi mè nheo, lập tức sửa sang tư thế, cùng nghiêm nét mặt, an tĩnh chờ đợi.

“Là mệnh lệnh mới nhất do Chủ công trực tiếp giao phó. Lần này, sự việc có chút phức tạp, cần sự tương trợ, mà Chủ công lại chỉ định đích danh huynh muội hai người”.

Trời nổi gió lớn, Hy Vọng Đại Hải Vực hung dữ gào thét, mây đen xám xịt dần kéo tới. Nhưng kỳ lạ thay, khoảng không bao la phía trên Vịnh Thâm Uyên, có lẽ vì được vách Phong Ba vòng qua, ôm lấy bảo vệ, mà vẫn trong xanh như thường, tách biệt hẳn với cơn bão khổng lồ đang manh nha nổi lên tứ phía.

...

Hơn một giờ sáng, bầu trời đêm thu trong vắt vô ngần, tinh đồ lập loè, Phàm Nhân Lục Địa im lìm say ngủ.



Lạc Thạch lưng khoác túi nhỏ, cẳng tay cẳng chân vấn vải thô, dù thời tiết đã trở lạnh, nhưng gã cũng chỉ mặc độc một lớp áo mỏng. Mồ hôi rịn ra lấm tấm trên mặt, quãng đường chạy bộ hơn ba ngàn mét vừa rồi, quả thực là có chút thử thách, khi mà Nặc lão yêu cầu gã phải dùng tốc độ nhanh nhất, và không được phép sử dụng Ức Thống.

Từ ao nhỏ tới đồi Hủ Thực cần xuyên qua khu rừng Trúc Quân Tử, nên Lạc Thạch cũng đã tranh thủ sắp xếp để thu lấy Thục Nữ Lệ Sương, rồi mới bắt đầu xuất phát.

“Địa hình trong rừng trúc khá dễ đi, vẫn khiến ta mất khoảng mười phút. Dù chưa phải là tốc độ cao nhất, nhưng được cái, thể lực lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, đơn giản Thổ Nạp một chút liền có thể khôi phục...”

“Điều đó là đương nhiên”, Nặc lão lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của gã “Nếu ngươi bung ra hết toàn bộ khả năng, tin rằng thời gian rút ngắn chỉ còn phân nửa, nhưng chắc chắn, cơ thể ngươi sẽ thảm hơn trận chiến với Tàn Báo khá nhiều đấy.”

Hơi thở nhanh chóng lấy lại nhịp điệu chậm rãi quen thuộc, gã liền đưa mắt quan sát xung quanh. Nơi Lạc Thạch đang đứng là phía đầu bên kia của khu rừng trúc, số lượng Trúc Quân Tử giảm xuống rõ rệt, thay vào đó là mặt đất đầy cỏ úa, hiện đã có dấu hiệu khô cằn.

Con đường dần dốc lên, gã ngoảnh đầu nhìn rừng trúc đã ở sau lưng, dưới ánh sao đêm bàng bạc, hư ảo ánh lên sắc xanh ngọc ngà. Gã lại liếc khoảng không trước mặt, cỏ dại chỉ chạm được đến chân ngọn đồi thấp liền trở nên trơ trụi, toàn bộ mặt đất đều nhuốm màu nâu đen, thỉnh thoảng lại óng ánh quang mang phản chiếu.

“Từ từ, Thạch đầu tử. Giới hạn ở đây thôi!” Nặc lão chợt lên tiếng nhắc nhở, giọng có chút cẩn trọng “Cứ theo cách lão phu đã chỉ, thử một lần đi...”

Lạc Thạch gật đầu, nhanh chóng lôi từ trong người ra ba cái tiểu đao nho nhỏ, đuôi đục lỗ, thân dày nặng, cùng vài nhánh Quân Tử Tâm Diệp.

“Nhớ kỹ, trên đồi Hủ Thực tồn tại khí độc không màu không mùi, khiến sinh vật bất tỉnh, vì thế cho nên phàm nhân, đội buôn, hay thậm chí cả Liệp Thương Đội cũng rất hạn chế tiến vào...”

Trong Liệp Thương Lệnh được ký kết, bao giờ cũng kèm theo điều lệ, Liệp Thương Đội có quyền từ chối yêu cầu đối với vật săn ở vùng có độc khí, bởi có thể dẫn tới những thiệt hại rất lớn về nhân mạng. Trừ phi chịu trả phí thật cao, hoặc phải tìm được dược phương kháng độc, bỏ ra cái giá lớn để điều chế, đem cung cấp cho đội săn.

Bất quá, độc khí tại đồi Hủ Thực hiện còn chưa có giải dược, nên lập tức trở thành khu vực vắng vẻ nhất quanh Thôn Bách Hộ, dã thú cũng tránh bén mảng đến gần. Theo Mục tử mô tả, ngọn đồi này chỉ cao khoảng bốn năm trăm mét, đường kính không tới hai cây số, nằm lọt thỏm như một ốc đảo nhỏ giữa trúc lâm.

Nặc lão từ đó suy đoán, trúc Quân Tử, và đặc biệt, kết tinh của chúng - Tâm Diệp, có khả năng đẩy lui một phần chất độc.

Câu hỏi đặt ra là, Tâm Diệp thực sự mang lại tác dụng? Và nếu có, thì kháng tính của nó, liệu đạt được đến đâu? Nơi nào trên đồi Hủ Thực không thể bước lên?

Hai người hết sức cẩn thận cũng phải, bởi chỉ cần sai sót một chút thôi, lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Ngắm nghía kỹ càng lúc lâu, Lạc Thạch bặm môi, lui lại lấy đà, đoạn dứt khoát dẫm mạnh chân, quăng tay ném ra liên tiếp ba tiểu đao, đầu mũi đều quấn sẵn mấy cọng cỏ dại vẫn còn xanh tốt.

Chúng lần lượt cắm xuống đất, mỗi cái cách nhau chừng mười mét, hướng dọc theo lưng đồi. Xong xuôi, gã liền an tĩnh như ban đầu, ngồi khoanh chân, âm thầm quan sát.

“Kinh dị thật, một phút, hai phút, và ba phút!” Lạc Thạch trợn mắt, hoảng hồn vì tốc độ cỏ tươi úa tàn, chứng tỏ chất độc kỳ lạ này đúng với lời đồn đoán, không hề tầm thường, mà vào càng sâu, có vẻ lại càng khủng bố.

Thở hắt một cái, gã giật mạnh đầu dây đang cầm sẵn nơi tay, mấy cái phi đao lập tức được thu hồi. Mau chóng thay thế cỏ úa bằng Tâm Diệp, rồi lại ném ra, ngay đúng ba vị trí trước đó, gã lần nữa chăm chú theo dõi, trong lòng có chút khẩn trương.

Mười phút trôi qua, nhánh Tâm Diệp ở xa nhất đã bắt đầu ngả màu.

Mười phút tiếp theo, không ngoài dự đoán, lá thứ hai cũng xuất hiện dấu hiệu bị độc xâm.

Nhẫn nại chờ thêm một lúc, cái cuối cùng vẫn xanh tươi như ban đầu, Lạc Thạch mới lại thu tiểu đao về.

“Vùng an toàn được xác định, lấy phi đao gần nhất làm trung tâm, bán kính mười mét, thời gian hoạt động tối đa là ba mươi phút. Thạch đầu tử, ngươi chuẩn bị rồi tiến tới đi...”



Tiếng Nặc lão vang lên thúc giục, khiến gã thêm phần quyết đoán, cẩn thận cài Tâm Diệp khắp người, còn dắt cả vào trong vải quấn chân tay, đoạn chậm rãi cất bước.

Được khoảng mười mét, gã dừng chân, nghe ngóng tình hình bốn phía, chân mày dần dãn ra, hiện thời có thể an tâm phần nào. Đúng như bước đầu dự đoán, tính ‘khử trùng’ đặc dị của Tâm Diệp đã phát huy tác dụng, nhưng hoàn toàn không phải ‘giải độc’, mà là ‘cách ly’ độc khí, hay nói cách khác, chúng tạo nên một lưới lọc vô hình, ngăn ngừa những thứ không mong muốn tiếp xúc với cơ thể.

“Tự nhiên đích thực khó lường, vừa sinh ra loại độc khí quỷ quái, thì ngay bên cạnh cũng vừa khéo mọc ra thứ để kìm hãm nó” Lạc Thạch vô thức gãi cằm, đoạn gật gù nhận xét.

“Mặc dù vậy, chúng không hẳn là tồn tại kiểu ‘thiên địch khắc tinh’ của nhau, mà đôi bên thậm chí còn đạt tới trạng thái cân bằng như hiện giờ, chẳng lẽ là...”

Khẽ cúi xuống xoa xoa lên mặt đất, gã đột nhiên rơi vào trầm tư. Qua một lớp giày thì hơi khó phân biệt, nhưng nếu dùng tay để trực tiếp cảm nhận, liền thấy hết sức rõ ràng rằng, cùng so vào ban đêm, thứ cát nâu đen dưới chân này, ấm hơn ‘đất đồi’ thông thường khá nhiều, quả thật không mấy hợp lý cho lắm.

(#1): cá kình rêu đáy bể.

(#2): trâu nước đáy bể.

(#3): cá mập ma đói.

(#4): khỉ thạch sùng (Bích Hổ = thạch sùng).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play