Trở về phòng mình, Lạc Thạch lại bỏ ra khoảng nửa tiếng để ‘rũ áo’, y theo kế hoạch tăng cường của Nặc lão. Thêm vào đó, gã tìm bỏ vào túi mấy viên sỏi nhỏ, dần dà mỗi ngày đều tăng trọng lượng lên một chút. Lão cũng không phung phí thời gian, vừa quan sát vừa giảng giải.

“Tâm Diệp thì dễ rồi, cứ hai cây trúc Quân Tử thì sẽ có một cái lá hữu dụng, không cần quá may mắn cũng có thể đơn giản hái tới tay. Còn Thục Nữ Lệ Sương, lại cần hứng lấy đúng vào thời điểm ban mai, và phải dùng đồ đựng bằng gỗ từ thân Sĩ Biệt Thụ...”

Sĩ Biệt Thụ, là một giống cây thân lớn sinh trưởng phổ biến ở khu vực Nam Cương, chủ yếu dùng để lấy gỗ, cái tên ‘Sĩ Biệt’ cũng nói lên đặc tính kỳ lạ của loài thực vật này. Chúng hết sức nhạy cảm với các loại ‘hùng tâm tráng trí’, nên ‘sĩ khí’ xung quanh càng nhiều, Sĩ Biệt Thụ sẽ càng quắt lại, thải bớt nước, rụng hết lá, chỉ còn trơ lại thân cành khô khốc. Tuy nhiên, đây không phải là giai đoạn cây chết, vì rễ cây vẫn tiếp tục đâm sâu xuống dưới. Thời điểm Sĩ Biệt Thụ xơ xác, tàn tạ nhất, cũng chính là lúc thân gỗ đanh lại, khiến nó trở nên đặc và cứng cáp nhất. Lúc này đốn xuống làm cột nhà hay các vật dụng khác đều cực kỳ chắc chắn, thậm chí thách thức cả cái khí hậu nóng ẩm ở nơi đây.

May mắn cho Lạc Thạch, Lạc Dược Trai cũng không phải nghèo khổ, nên tách, chén đều là loại xịn sò đắt tiền. Bát ăn bằng gỗ cây Sĩ Biệt, dưới bếp chung có khá nhiều, chuyện này lúc nữa chỉ cần hỏi Sấu Thỉ, liền không tốn chút công sức.

“Trắc Chủng bằng phương pháp không chính thống, dĩ nhiên sẽ đòi hỏi những vật liệu kỳ quái. Lão phu đã tính cả rồi, Nam Cương quả thật là vùng đất trù phú, tha hồ cho ngươi thử nghiệm. Khư khư khư”.

Gã cũng không nói gì, chăm chỉ hoàn thành bài tập. Thiếu kiến thức thì đúng là chỉ đi làm chuột bạch cho người, bất quá, sự trao đổi này tuyệt đối mang lại lợi ích cho cả đôi bên, nên cũng rất đáng cái giá gã phải bỏ ra.

...

Buổi tối, sau bữa ăn, bọn trẻ liền hò nhau đi ngủ sớm, đứa nào cũng mong ngóng tới ngày mai, nên chẳng ai bảo ai, Thực Dưỡng Phòng đã trống trơn.

Lạc Thạch ở trong phòng, mắt đang dán vào hai cái bát hết sức bình thường mà gã vừa mới mượn về lúc chiều, không kìm nén được, đoạn cất lời.

“Chà, tính chất thật lạ thường. Cứng chắc, khá nặng, bề mặt trơn láng, chất lỏng không thể bám hay thấm vào, cảm giác mát rượi ở trên tay, gần như kim loại. Nhưng lại dẫn nhiệt kém, tin chắc cũng ‘cách điện’, nếu đem đốt thì có cháy không đây nhỉ?”

“Tất nhiên sẽ cháy thành than, chúng cũng chỉ là gỗ thôi”, Nặc lão nghe vậy liền trả lời “Bất quá nhiệt độ phải cao hơn bình thường, và hoàn toàn không để lại tro tàn. Ngươi gõ thử, sẽ nghe tiếng ngân như tiếng khóc nỉ non. Giang Thành hay đem Sĩ Biệt Thụ chế tác thành Thối Tâm Cổ, dùng cho quân đội, trống này mà vang lên, sĩ khí lập tức tụt mạnh. Định lực kém chút, chắc chắn sẽ buông giáp lui binh...”

Nam Cương rừng thiêng nước độc, đến cỏ cây cũng còn biết hỗ trợ chống xâm lăng, chả trách Cảnh Môn Đại Đế Quốc, dù to lớn bằng cả Thập Minh, nhưng vẫn luôn coi đây như một vùng đất dữ. Thậm chí họ còn phải đổi tên toàn bộ vùng phía Nam dãy Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn trên bản đồ quân sự, thành ‘Vô Kế Hồi Đầu’, để cảnh cáo tướng lĩnh đời sau, rằng nếu chưa đủ năng lực, thì phải nằm im thở khẽ, không được manh động mà mù quáng vượt phương Nam.

Búng búng lên thân bát, tiếng ngân rấm rứt khiến Lạc Thạch sởn cả gai ốc, gã bèn gạt sang một bên, đoạn trèo lên giường, chọn tư thế ‘Thân Kiều’ (#1) trong Yoga, bắt đầu thiền định.

“Tách, tách”, chớp sáng nổ vang ngay khi Lạc Thạch vừa nhắm mắt, khi mở ra gã đã thấy ‘bản thân’ đang đứng trước Tá Hồn Nặc lão.

“Rất không tồi, tiến vào Nội Thị mà không tới cái chớp mắt thứ hai. Sau hôm qua, có vẻ khả năng thuần thục của ngươi lại tăng tiến a...” lão vuốt râu, ánh mắt tán thưởng hướng ‘Lạc Thạch’ khen ngợi.

“Phù”, ‘thở’ ra một hơi dài điều khí, gã ngồi xuống khoanh chân, miệng lẩm bẩm với Nặc lão “Thật là kỳ khôi, dù thân thể vãn bối duy trì Do Ngã Thiền Pháp, nhưng tia ý thức này lại hoàn toàn không cần. Thậm chí nó còn cảm thấy một số Đại Huyệt mơ hồ nóng lên. Tỉ dụ như lúc này, Khí Hải và Bách Hội, thực sự không phải ảo giác...”

Nói đến đâu, Kinh Mạch ‘Lạc Thạch’ sáng đến đó, nhất là hai cái Đại Huyệt kia, cũng lập loè toả ra hào quang như có như không. Cơ thể bên ngoài vẫn giữ vững Thân Kiều, hô hấp chậm, nhưng rất sâu và đều đặn. Từng hạt sáng nhỏ dần xuất hiện ở Khí Hải Huyệt, cứ thế chạy nửa vòng lớn trong thân, rồi theo Bách Hội Huyệt mà bị bức ra ngoài.

Nặc lão nhíu máy, trầm ngâm hồi lâu. Cảnh tượng này, không phải quá kỳ lạ, nó chỉ giống như Tu Chân Khí khi được hấp nạp vào, theo hệ thống Kinh Mạch mà đảo một vòng, hay còn gọi là một ‘Nội Ngã Chu Thiên’. Chu Thiên cũng phân chia Tiểu - Đại, Tu Chân Khí chạy khắp trong cơ thể, ngoài bồi bổ Nội Đan, còn thấm vào ngũ tạng, dần già cường chúng hoá lên.

Đó cũng là lý do vì sao, lục phủ ngũ tạng sau thời gian dài tu tập, sẽ cứng chắc đến một mức độ nào đó, liền thoái hoá, mất khả năng hấp thu chất dinh dưỡng. Chúng là thứ yếu hại, bị tổn thương tất sẽ gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể, nhưng lại không thể vứt bỏ hoàn toàn. Thế nên trong quá trình tìm tòi sức mạnh, Tu Chân giả liền chọn cách hy sinh chức năng tự nhiên của các cơ quan nội tạng, bám theo Tu Chân khí cứ ngày ngày tôi luyện, mà thuận lý thành chương, mở ra ‘Ích Cốc’.

Nhưng mà, Lạc Thạch trước mặt đây, còn không phải chân chính bước vào Tu Nguyên, Tụ Khí Châu vẫn chưa có, sao lại hình thành được Nội Ngã Chu Thiên như vậy? Bất quá, Nặc lão cũng đã quá quen với thất thố kể từ khi gặp gã, nên chẳng buồn ngạc nhiên, chỉ “e hèm” một cái, rồi từ từ lên tiếng.

“Là Nội Ngã Chu Thiên. Những tinh điểm này, có vẻ giống Thiên Địa Nguyên khí, mà ngay hiện tại ngươi đang ‘vô tình’ hút vào trong cơ thể. Cảm nhận chúng di chuyển, cố gắng điều khiển sao cho khép kín được một vòng. Từ Bách Hội, lần nữa kéo trở về Khí Hải, liên miên bất tận, để toàn bộ mọi thứ đều được truy rèn, tới khi chỉ còn trọc khí đẩy ra mới thôi”.

Nhục thân bên ngoài của Lạc Thạch đã lấm tấm mồ hôi, còn có cả lượng nhiệt không nhỏ đang bốc lên. Gã vẫn không để tâm, quyết tập trung, vận dụng ý thức thêm lần nữa, dần đến khi cảm thấy có thể ‘chạm’ vào được luồng tinh điểm đang trật tự di chuyển trong cơ thể kia.

Nặc lão thấy thế, đột nhiên nghiêm mặt hét lớn.

“Ngay lúc này, hướng vào đường Kinh Mạch quay về Khí Hải, ‘bẻ cong’ dòng Nguyên khí đang thoát ra nơi Bách Hội. Tạm ngưng mọi hô hấp để Nội Ngã Chu Thiên đóng kín, triển khai!”

Lạc Thạch nín thở, lập tức như rơi vào một vùng xoáy lớn, ‘thân thể’ gã vẫn trong tư thế đả toạ Liên Hoa, trầm phù lơ lửng, dật dờ ‘quay lên lộn xuống’. Vùng xoáy chợt nhè nhẹ chớp tắt, lộ ra khu vực vòng trung tâm cực kỳ khổng lồ, đang chầm chậm xoay, so với ‘gã’ lúc này, thực như một Tinh Hà Toàn Oa Chuyển (#2) đặt bên cạnh hạt cát nhỏ bé tầm thường nhất.

Hoàn toàn bất ngờ, nhưng Lạc Thạch cũng không có lấy một chút hoảng hốt. Gã biết nơi đây, thậm chí còn rất rõ ràng, bởi nó chính là ‘thế giới thức thần’ huyền ảo của riêng bản thân mình. Mặc nhiên thả trôi, tia ý thức này cứ thế bồng bềnh, tinh thần gã thả lỏng hết mức có thể. Lạc Thạch tháo bỏ cả cơ chế ‘cảnh giác’, hoà mình vào thương khung tối đen xung quanh để tận hưởng. Tinh Hà vẫn đều đặn chớp tắt, im lặng kéo dài không rõ bao lâu.

‘Thế giới thức thần’ - hay Nặc lão còn gọi ‘Tinh Thần Giới’ - ở Trái Đất luôn luôn là khái niệm mơ hồ, không thể nắm bắt. Có nhiều nhân chứng, bằng vô vàn cách thức khác nhau, đã tiếp cận được và kể lại gần như cùng một câu chuyện. Điểm chung của hầu hết đám người này nằm ở chỗ, họ đều phải chịu đựng một thứ cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, mà các nhà Huyền học thời trước tạm gọi dưới cái tên ‘trải nghiệm cận tử’.

Đúng như ý nghĩa, khi não bộ con người nhận được tín hiệu ‘đã chết’ theo phản ứng lâm sàng của cơ thể, sẽ cho một tỉ lệ nhỏ khiến người đó mở ra một ‘miền bí ẩn’, mà trong cái miền này khái niệm thời gian trở nên vô nghĩa. Có nhiều trường hợp ghi nhận, sau khi chết hụt, hoặc hôn mê sâu, hồi tỉnh liền mang những khả năng kỳ lạ mà trước đó chưa từng biết; chẳng hạn, nói thêm được một thứ ngôn ngữ khác, hay thậm chí sáng tạo ra lý thuyết khoa học mới v.v...

Cao tầng TUE và Phiến quân, đều cực kỳ tò mò, và đã bí mật nghiên cứu ‘trải nghiệm cận tử’ trong nhiều năm, mục đích duy nhất là để có thể kiểm soát được nó, đưa những ‘vật thí nghiệm’ rơi vào trạng thái chết giả, chủ động từ trong mông lung mà tìm ra phương pháp chế ngự. Dù kết quả chẳng mấy khả quan, năng lực mới hoàn toàn không thấy bộc lộ, nhưng ít ra những ai thoát ra được khỏi trạng thái này, đều có được một tâm lý sắt đá vững vàng.

Tân Phổ Đế Quốc ở Trái Đất vẫn luôn muốn tạo ra chiến binh siêu việt trong tất cả các lĩnh vực, nên từng đầu tư rất nhiều tiền của để nghiên cứu. Không hiểu có phải là mù quáng hay không, nhưng những thứ đã và đang sờ sờ diễn ra, cứ như động lực thúc đẩy họ đâm đầu tiến tới.

‘Trải nghiệm cận tử’ quá nguy hiểm, tới nỗi khá nhiều ‘mẫu vật thí nghiệm’ thực sự rơi vào chết não, nhưng đổi lại, các nhà khoa học đã phát hiện ra, cấp độ thấp hơn và đồng thời ít phiêu lưu hơn, mà họ gọi là ‘khoảng khắc bộc phát’. Nó giống như chớp loé của ‘thiên tài’, vụt sáng một cái, đúng thời điểm lập tức có thể xoay chuyển được càn khôn.

Tần suất xuất hiện của những khoảng khắc này càng dày đặc, thì người đó càng có khả năng mở ra thức thần một cách đúng nghĩa, mà cái giá phải trả lại cũng dễ chấp nhận hơn rất nhiều. Từ suy đoán đó, vào giữa thế kỷ 20, giới khoa học Tân Phổ đã tìm ra mối liên hệ mật thiết giữa IQ và ‘khả năng khai mở thế giới thức thần’. Cùng với việc được giới cầm quyền lúc bấy giờ ngấm ngầm thông qua, săn lùng những người mang trí tuệ vượt trội, bất chấp việc có bệnh lý nào hay không, trực tiếp thực nghiệm, ép buộc họ sử dụng nhiều loại hợp chất kích thích nhân tạo. Kết quả cuối cùng ra sao, vẫn còn chưa được hé lộ, nhưng nó lại dẫn đến một hệ luỵ khác: sản phẩm thất bại của những nghiên cứu đó tràn ngập thị trường vui chơi giải trí, đi xa vượt tầm kiểm soát, trở thành vấn nạn toàn cầu. Phải rồi, chúng - những Linh Sa Dịch, Mạn Đà Mộng Ảo - được biết đến với tên gọi chung là ‘Drug’, thứ hợp chất phá hoại thần kinh nguy hiểm chết người.

Lạc Thạch đủ may mắn, tìm ra phương pháp hồi sinh lại Thức Thần Thảo, không cần trải nghiệm cận tử cũng như Drug, đã nhẹ nhàng vượt qua và tìm hiểu ‘thế giới thức thần’ từ lâu. Hiện giờ, dù thiếu đi sự hỗ trợ của thảo dược, thỉnh thoảng trong một số điều kiện nhất định, gã vẫn có thể tiến nhập, vô tình tạo ra ‘Tinh Thần Giới’, là thứ đáng lẽ chưa nên tồn tại ở tầng thứ này.

Nội Ngã Chu Thiên đã luân chuyển được mấy vòng, lượng trọc khí dần đầy lên, Lạc Thạch liền cảm thấy hơi chút nhiễu loạn, như sắp bị kéo ra khỏi ‘Tinh Thần Giới’. Không dễ dàng từ bỏ, não bộ lập tức huỷ luôn Thân Kiều, khiến cả người gã đổ ầm xuống giường.

“Mở lại hô hấp, thải trọc khí ra ngoài, nhưng chỉ cung cấp lại thật ít dưỡng khí cho cơ thể, bảo lưu tình trạng ‘yếm khí’ của não bộ, ghi nhớ thứ vi diệu này càng lâu càng tốt...”

Nghĩ là làm, ‘linh cảm thiên tài’ lần nữa bộc phát, dường như chắc mẩm đã nắm được chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa, gã hoàn toàn mặc kệ mọi thứ xung quanh, chú tâm vào việc duy trì cảm giác quen thuộc nọ.

Cân bằng tuyệt đối giữa ‘sống’ và ‘chết’ hình thành, chính do sự ‘yếm khí não bộ’ mà gã mới chợt nhận ra, như bắc một cây cầu vững chãi vươn tới Tinh Thần Giới, trên đó thân ảnh ‘Lạc Thạch’ đang nhàn nhã lướt qua, thoả sức chìm đắm trước Tinh Hà Toàn Oa hùng vĩ.

Nặc lão trố mắt, định nói gì đó, nhưng đành quay đi, đoạn lẩm bẩm mà chỉ mình lão nghe được.

“Lại lập tức lĩnh ngộ được ‘Thổ Nạp’... Chậc, cũng tốt, theo tình trạng đang diễn ra, Nguyên khí chạy khắp cơ thể bồi bổ, trước cứ để hệ thống kinh mạch làm quen dần với sự luân chuyển này...”

Bỏ rơi câu nói, Nặc lão mỉm cười, rồi từ từ nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Lạc Thạch hoàn thành việc cảm ngộ.

Bóng tối thăm thẳm rũ xuống, bầu trời mây vần vũ ẩn hiện tinh đồ, tiếng gió quét lá khô, thi thoảng bị quấn lấy reo lên xào xạc. Chung quanh khu phòng gỗ im ắng như tờ, đôi lúc có tiếng cú gọi bạn tình réo rắt, hay bóng dơi ăn đêm bay qua chao đảo. Lạc Thạch vẫn đang nằm trên giường, hơi thở gần như biến mất, toàn thân thả lỏng, hoàn toàn đắm chìm trong minh tưởng.

Tại ‘thế giời’ này, thời gian bên ngoài không hề ảnh hưởng. Cho nên, kẻ có thể như ý khống chế trạng thái thức thần của bản thân, liền tương đương với Thần Tối Cao, thì tiến lên hay lùi xuống trên ‘dòng sự kiện đang diễn ra’ ở nơi đây đều là tuỳ tiện. Lạc Thạch cứ thế thoải mái xoay vần, tua đi tua lại những kỳ tượng trước mặt. Gã đột nhiên bất tri bất giác mỉm cười, tràng cảnh này, thực quá quen thuộc, giống hệt như khi ở Trái Đất, giao tiếp với Job - SmartMate được lập trình lại theo tư duy của chính bản thân mình.

(#1): tư thế “cây cầu” trong Yoga. Chi tiết hỏi google-sama nhé.

(#2): giống như giải ngân hà vận chuyển hình xoáy lốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play