Phiên bà bà cuối cùng đã dặn dò xong, gã cũng đói bụng tới xây xẩm mặt mày.

“Vừa lúc, Phàm nhi đứa trẻ này, cũng không thấy nghịch ngợm hiếu động gì”. Quay lại đã thấy Lạc Thạch nằm vắt chân dưới gốc cây tự lúc nào, Phiên bà bà mỉm cười lắc đầu. “Phàm nhi mau đi thôi, bà bà dẫn ngươi qua lớp học, các sư huynh sư tỷ ngươi chắc cũng đang ở đó rồi”.

Cái gọi là ‘lớp học’ thực ra là một chái nhà gần khu bếp, là nơi để bọn trẻ con trong Lạc Dược Trai học tập, ăn uống và sinh hoạt. Từ ‘lớp học’ đi về khu nhà gỗ nơi gã ở cũng không xa, ngay phía bên kia hàng rào gạch ngói đỏ, nên cả hai gộp chung hay được bọn trẻ con gọi đùa là ‘Thực Dưỡng Phòng’. Khi hai người Phiên bà bà bước vào đã thấy đám trẻ nhớn nhác trêu đùa, đứa chạy đuổi đứa một góc đọc sách. Đồ ăn chắc vừa được dọn lên, đầy bàn khói nghi ngút.

“Bàn bảo mẫu, bàn bảo mẫu tới rồi”. Bọn chúng nhao nhao, đúng là đang tuổi ăn tuổi lớn, chờ đợi có một chút cũng không yên.

Phiên bà bà cười hiền, đoạn ấn Lạc Thạch ngồi xuống cái ghế gần nhất, rồi dõng dạc hô “Ai nha mấy đứa hài tử ngốc này, mau về chỗ, nhanh nào”. Vẫn vang lên tiếng cười đùa lí lắc, nhưng cũng rất nhanh chóng tất cả đã ngồi quây quanh bàn lớn, ổn định chỗ ngồi, nhìn Phiên bà bà chờ đợi.

Lạc Thạch nhìn qua, đều đã nhận biết được, chỉ thấy thiếu tiểu nha hoàn Lạc Hoa. Lạc Bình rất ra dáng huynh trưởng, vỗ vỗ tay, lên tiếng trước.

“Hôm nay chúng ta đón chào một thành viên mới ở Lạc Dược Trai, nhi tử mới của ‘bá mẫu’, cũng là huynh đệ mới của chúng ta. Ta trước nha, ta tên Lạc Bình tháng trước vừa tròn mười bốn tuổi, vào đây đã mười ba năm, là Đại sư huynh của ‘Thực Dưỡng Phòng’. Ở đây sẽ không hỏi chuyện quá khứ hay thân phận, tất cả đều mang họ Lạc, và đều phải cố gắng vì Lạc Dược Trai để báo đáp ơn dưỡng dục của ‘bá mẫu’. Tiểu đệ đệ nghe hiểu không?”

Không đợi Lạc Thạch cất tiếng, thiếu niên nhỏ nhắn đen nhẻm bên cạnh, tóc để xoã hai bên che đi một tai bị thiếu, nghiêng nghiêng đầu nói. “Ta tên Lạc Thường, là Nhị sư huynh, hai tháng nữa là tròn mười lăm tuổi, tính ra còn lớn hơn Lạc Bình. Nhưng ở đây quy định ai vào trước làm huynh, ta mới được mười hai năm. Nếu ai bắt nạt tiểu đệ đệ ngươi cứ nói với ta, tuy ta nghe một bên không rõ nhưng sẽ đứng ra làm chủ cho ngươi”.

“Huýt huýt”, bọn trẻ con nhốn nháo huýt gió, châm chọc.

“Đừng tin hắn, lần trước ta mách hắn Đại sư huynh chèn ép ta, hắn lại đi ra ngoài ao vớt lục bình, hài dà...”

“Phải a phải a, kêu Sấu Thỉ thì hắn lại vào chuồng heo tìm, thậm chí còn quay ra hỏi sao làm gì có con heo nào đang buồn...”

“Được rồi các ngươi đừng nháo nữa, nhanh để còn ăn cơm, ta sắp gặm hết cả đũa rồi này”. Giọng nữ chanh chua vang lên, là một nữ hài chỉ khoảng mười tuổi lên tiếng, tóc tết bím, tay đeo găng vải, để ý kỹ thì nơi cổ áo nàng thấp thoáng bớt đỏ rất lớn. “Ta là Tam sư tỷ, tên Lạc Mẫn, mười một tuổi, đã ở đây từ khi lọt lòng. Không có sở trường gì đặc biệt, nên bình thường cũng đừng làm phiền ta”.

Đám trẻ im bặt giây lát, rồi lại cười ồ.

“Ha ha Mẫn tỷ sở trường là làm phiền người khác mà”

“Sư muội à, ở đây chắc có mỗi ta là không sợ cái trò xoắn tai của muội thôi, há há”

...

Bữa cơm thật vui vẻ và ngon lành, Phiên bà bà cũng ngồi ăn cùng, vừa thúc giục vừa tự tay bón cho những đứa nhỏ nhất. Lạc Thạch đã đói lắm rồi, nên gã cũng ngoan ngoãn mà chén sạch.

Bỗng đâu mấy miếng rau được gắp vào bát gã, khiến gã quay sang liếc nhìn, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm.

“Tiểu sư đệ ngươi có vẻ chưa no đâu nhỉ, ta có thể cho ngươi rau nè”. Bên cạnh gã là bé gái khoảng sáu tuổi, mũm mĩm trắng hồng, mắt đen láy linh lợi đang nhìn Phiên bà bà, tay vẫn tiếp tục xúc thức ăn đưa lên miệng.

“Thập tứ sư tỷ...”, gã cũng thì thầm.

“Ây gọi ta Phấn Phấn được rồi, ta so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu a...”

“Phấn nhi, hài tử ngươi lại bỏ rau sang bát người khác phải không?”, giọng Phiên bà bà cất lên làm Phấn Phấn giật thót, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe “Mấy hài tử ngốc này, đồ ăn là ta dựa theo Chẩn đơn của Thiếu phu nhân mà kêu nhà bếp làm riêng cho từng đứa, phải ăn cho hết mới đủ dinh dưỡng. Phấn nhi mau ăn hết rau”.

Thấy Phấn Phấn phụng phịu gắp lại rau về, hai má béo núc rung rung, Lạc Thạch chỉ tủm tỉm cười, nghĩ trong lòng “Mình đã từng xem sách, thấy bữa cơm gia đình đoàn viên sẽ rất vui vẻ đầm ấm, nay có cơ hội kiểm chứng, chậc chậc, cơm thực sự ngon hơn hẳn”.

...

Phiên bà bà đưa gã về khu phòng gỗ rồi rời đi lo việc cho Thiếu phu nhân, chỉ dặn gã mau ngủ trưa, trẻ con thì phải ăn nhiều ngủ đủ mới lớn được. Lạc Thạch cũng vâng vâng dạ dạ leo lên giường, nằm xoa xoa bụng.

Bọn trẻ ăn xong cũng đã quay lại công việc, Chẩn Y Đường và nhà bếp vẫn đang hoạt động hết công suất, còn gã chỉ là người mới, tiểu đệ bốn tuổi bé nhất nhà, hiện chưa giúp được gì nên cũng đã được Phiên bà bà thả tự do.

“Cũng được, mình con lo sẽ bị kéo đi cả ngày. Không hiểu Mục tử đi đâu từ sáng mà không thấy tăm hơi?” gã lầm bầm.

“Nó đi kiếm đồ ăn rồi, tuy Tinh Hồn thì rất mạnh mẽ nhưng chỉ là một con bạch kiêu dã thú bình thường, còn chưa có được Ngạ Thú Đan, nên vẫn phải ăn uống đầy đủ”. Nặc lão từ sáng tới giờ mới được lên tiếng, giọng có chút buồn bực.

Lạc Thạch đã quen cái kiểu bất thình lình đối thoại của lão, nên cũng chỉ thờ ơ đáp lại “Ừm, quả thật vắng nó cũng không vui. Nặc lão người nói có phải không?”

“Thạch đầu tử ngươi sẽ không vui nổi nữa đâu. Lão phu đã có ý trong đầu, đang chuẩn bị nói cho ngươi nghe đây”.

Gã bật dậy, ngồi khoanh chân, nghe lời Nặc lão liền cảm thấy hứng thú, đoạn thì thầm “Ồ, tiền bối mau nói, vãn bối nguyện ý lắng nghe a?”

“Hảo, Thạch đầu tử ngươi cũng là người hiểu chuyện. Vậy ta cũng sẽ không vòng vo nhiều. Ngươi có nhận thức, thế giới này ngoài phàm nhân ra sẽ còn có thần tiên không?”. Nặc lão chậm rãi nói.

“Ưm vãn bối có nghe bô lão trong tộc kể lại, Thế giới nhiều chuyện ly kỳ, pháp thuật thần thông, cách không điểm huyệt, lại có cả kỳ năng dị sĩ, vĩnh sinh bất tử. Chỉ là trước mới tai nghe, giờ mắt đã thấy rồi a”. Gã lẩm bẩm, trong đầu thầm nghĩ gặp lão rồi mà vẫn giả ngơ không biết, lão tin ta sao? Gã hiện ‘chỉ’ là một phàm nhân đốn củi sống trong hang chưa biết mùi đời mà thôi.

“Ngươi nói đúng, nhưng chỉ một nửa. Quả thực trong thiên địa này tồn tại một loại ý nghĩ, mà chỉ sinh linh bậc cao mới có được, đó là chúng ta sẽ vươn xa được đến đâu...”

Gã chống cằm, căng tai lên lắng nghe. Thế giới này từ thời Thái cổ xa xôi đã tồn tại một nhóm sinh linh tự xưng là ‘Tu Chân giả’, chọn chữ ‘Chân’ làm đầu, bỏ ra công sức cộng với được lão thiên vừa mắt, tu luyện thành ‘bản chân’ của riêng mình, nhằm truy cầu ý nghĩa và tận cùng của thiên địa. Mục đích khác nhau, tư duy khác nhau đã dẫn đến những con đường tu luyện khác nhau, họ tạm gọi là ‘Đạo’. Bất cứ tiểu Đạo nào đi được càng xa, đều sẽ dần thuận theo tự nhiên mà trở thành Đại Đạo. Họ, ‘Tu Chân giả’, lại chọn nghịch thiên tu bản ngã, tai kiếp trăm bề nhưng cũng là cơ may vô số, từng bước từng bước đạp tan bích chướng của tạo hoá.

Nơi đây là Thiên Diễn Tinh Cầu, một thế giới phàm - tu lẫn lộn. Tinh Cầu này rộng lớn như thế nào, Nặc lão cũng không thể đoán định, chỉ biết Phàm Nhân Lục Địa này có đến hàng tỷ tỷ nhân khẩu, vùng Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn chỉ là một góc nhỏ rìa phía Nam của Lục Địa. Vạn Thụ Sương Lâm vây quanh, ngay phía Đông là Hải Vực mang tên ‘Hy Vọng’, các thành trì ở vùng này vì thế đều mọc lên sát ven bờ Tây của Hải Vực. Có sẵn lợi thế lớn từ thiên nhiên, chúng đều thuộc loại ‘dễ thủ khó công’. Giang Thành là một trong số đó, nhân khẩu đạt trăm triệu, là một thành cỡ trung bình.

Phàm nhân thì đúng là phân bổ như vậy, còn Tu Chân giả thì sao? Họ có tông môn của riêng họ, xa rời thế tục, cũng bởi Tu Chân là nghịch thiên nên sẽ phải đón nhận tai kiếp, có thể ảnh hưởng Phàm nhân thế giới sinh linh đồ thán. Chiến tranh phàm nhân cũng sẽ không liên quan đến họ, là ‘không được phép’ thì đúng hơn. Không ai biết vì sao, chỉ từng có ghi nhận trong vài thần thoại của Nhân tộc:

“Nghịch Thiên Tu Bản Ngã,

Thiên Đạo Giáng Thần Lôi”,

Ý chỉ người tu chân sẽ phải chịu thiên khiển. Đại khái nếu giết một phàm nhân, con cháu phàm nhân sau này của Tu chân giả đó cũng sẽ chết sớm đi một người; còn nếu ảnh hưởng số lượng lớn phàm nhân, nhẹ thì gia tộc huyết mạch lụn bại, nặng thì lập tức gặp Diệt Thế Thần Lôi, hôi phi yên diệt, là chết không phải nghi ngờ.

Nhưng cũng lại có câu:

“Phàm nhân nhị bách tuế, tu chân thập vạn niên”.

Tuổi thọ những người này cũng vượt xa phàm nhân, do tu luyện mà kéo dài được quá trình Sinh - Lão - Bệnh - Tử.

Thế nên, Tu Chân giả thời đại Thái Cổ khi khai tông lập phái, đều đã chọn nơi địa linh nhân kiệt, chờ nắm được thiên cơ, sẽ trở nên mạnh mẽ rất nhanh. Chỉ là, Thiên cơ thực sự khó cầu, nên dù là trăm vạn năm mới quật khởi, cũng không lấy làm lạ.

Nhưng đến cuối cùng thì vẫn phải chết, biến thành đống xương tàn, huyễn hoá vào thiên địa. Ai thành công siêu vượt chưa? Ai trường sinh bất tử chưa? Nặc lão sao biết được, lão mới ‘chỉ’ tương đương Độ Phàm Cảnh cao giai mà thôi. Càng trở nên mạnh mẽ, Tu Chân Giả càng thấu hiểu nỗi khiếp sợ trời cao, càng thấy mình nhỏ bé thế nào trên con đường tầm Đạo.

Gã ngẩn người ngồi nghe, mắt trái đã hồng hồng lên vài tia máu nhỏ từ lúc nào, truy cầu Đại Đạo ư? Tận cùng thiên địa ư? Vĩnh sinh bất tử ư? Không phải chính là những gì mà Trái Đất kia đang theo đuổi sao? Bí mật vũ trụ không phải bấy lâu nay chính là thứ gã hứng thú sao? ‘Đường’ của gã, Đạo của Thế giới này, thế mà bước đầu đã giống nhau rồi đấy, làm việc nghịch thiên, Liên Châu nhắc nhở, được Toàn Oa cứu mạng, lại mang hoạ sát thân. Toàn bộ Nhân loại trên Trái Đất vì gã mà đối mặt thảm hoạ diệt vong.

“Thú vị...”, gã nghĩ thầm, miệng kéo ra thành nụ cười rộng ngoác. “Ông trời à, ông chơi ta đến phát hờn lên được. Ta nợ Nhân loại mười mạng, thì chín cái là của ông đấy. Tính ta rất rõ ràng, oan có đầu, nợ có chủ. Ta sẽ cứu lại một mạng ta giết, ông phải đền ta chín mạng ông tru”.

Trên Tinh Cầu này, ghi nhận có năm Đại chủng tộc lớn.

Nhân tộc, Thú tộc chủ tu Nguyên Khí chi Lực hay được gọi Tu Nguyên giả. Sống rải rác khắp nơi trên Phàm Nhân Lục Địa, Nhân tộc phàm nhân và Thú tộc dã thú đương nhiên chiếm số đông trong cuộc sống phàm tục.

Linh tộc chủ tu Linh Khí chi Lực, tương tự cũng được gọi Tu Linh giả. Thái cổ Tu Linh giả thường do Nguyên tố hoá Linh, là Thiên Địa Sủng Vật, nên tuổi thọ của họ tính bằng triệu năm, mạnh mẽ vững vàng. Chỉ là họ tôn thờ mẹ thiên nhiên vĩ đại, nên tính cách phần nhiều là nhu hoà, sống khép kín ở ‘Linh Giới’.

Yêu tộc chủ tu Yêu Khí chi Lực, quần cư ‘Yêu Giới’, trà trộn khá đông ở Phàm Nhân Lục Địa. Tu Yêu giả ít Võ kỹ, bởi họ dựa vào đặc tính của Yêu Khí mà sáng tạo Vu Thuật, chuyên phù văn chú ếm, trận pháp câu thông, và ‘Khế Ước’. Thái cổ Tu Yêu giả cũng là Nguyên tố hoá Yêu, nhưng lại là đứa ‘con ghẻ’ của Thiên Địa, tính tình âm hiểm xảo trá, lươn lẹo có thừa.

Á Thần tộc, tuổi thọ bẩm sinh cực dài, thai nghén rất lâu. Cơ thể họ nhạy cảm với Á Thần chi Lực, tới nỗi chỉ việc ngủ vùi cũng vẫn liên tục được tôi luyện và dung dưỡng. Họ và chính tổ tiên họ Thái cổ Á Thần tộc đều không khác nhau là mấy, đủ thấy chủng tộc này có Thân thể khủng bố ra sao. Á Thần Tộc là chủng tộc bí hiểm nhất, rất ít khi thấy họ xuất hiện can thiệp chuyện ngoại tộc, nhưng mỗi lần động chân là liệt thiên phách địa. Tộc nhân Á Thần tộc được Đại Đạo ưu ái, ai sinh ra cũng đã mang Tiên Thiên Thần Thể, nhưng thời gian thai nghén lại quá dài, tính bằng đơn vị triệu năm, nên dân số họ cũng cực kỳ thưa thớt. ‘Á Thần Giới’ ở đâu vẫn là ẩn số.

Tất cả các Tu Chân chi Lực này đồng thời tồn tại trong tự nhiên, nơi đậm nơi nhạt. Tu chân giả chủng tộc nào khi hấp nạp cũng chỉ sử dụng được loại Lực lượng của chủng tộc đó, những thứ còn lại sẽ trở thành trọc khí, bị đẩy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play