Hạm đổ bộ màu đen sau khi đột nhiên bùng nổ rời khỏi sức hút trái đất của Mia tinh, liền giảm chậm tốc độ, chậm rãi rời khỏi Mia tinh, chạy về hướng Ishtar đang ngừng ở trong tinh hệ.
Hạm đổ bộ không có công năng ẩn hình tường ngoài, Munt đứng ở cửa sổ, xuyên thấu qua phần cửa sổ trong suốt lớn bằng nửa người mà nhìn hướng ra phía bên ngoài.
Hạm đổ bộ đang chậm rãi rời xa Mia tinh, sau khi tinh cầu màu vàng kim ẩn vào trong hai mảnh lụa cát mỏng, lại càng khiến người nhìn không rõ lắm, thời điểm càng ngày càng xa, chỉ có thể nhìn thấy hai mảnh lụa cát mỏng màu trắng tựa như phát ra ánh sáng mềm nhẹ mà phiêu động trong vũ trụ.
Vẫn cứ rất đẹp, chỉ là thiếu niên đã không còn cái cảm giác kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy nữa.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện mà mình đã phải trải qua trên khỏa tinh cầu kia, cậu liền cảm thấy Mia tinh cũng chẳng đẹp gì mấy.
Cậu đột nhiên cảm thấy thiếu tướng nói rất đúng.
Nhìn thế nào cũng vẫn là tinh cầu màu lam đẹp nhất.
Thiếu niên nghĩ như vậy, không còn hứng thú nữa mà dời tầm mắt khỏi Mia tinh đã dần dần bị hành tinh khác che lại.
Thời điểm đi theo phía sau thiếu tướng rời khỏi phòng yến hội, cậu còn cố ý cười ha hả một chút về phía Beat đang dùng ánh mắt âm trầm mà nhìn chằm chằm bọn họ, lúc nhìn thấy biểu tình khó coi của Beat, cậu tức khắc sảng khoái không ít.
Vốn dĩ cậu còn cho rằng thiếu tướng cũng sẽ không cho Beat sắc mặt gì tốt, nhưng khi cậu nhìn qua thiếu tướng, thì Troell thiếu tướng lại căn bản là không thèm liếc nhìn Beat, chỉ ngẩng đầu nhìn lên phía trên một cái.
Cậu theo ánh mắt của thiếu tướng nhìn lại, nhìn thấy vị lão nhân đứng ở bên lan can lầu hai nhìn xuống bọn họ.
Cậu thấy thiếu tướng và vị lão nhân kia xa xa mà liếc mắt nhìn nhau một cái, cho dù khoảng cách rất cách xa xôi, nhưng phảng phất cũng có thể cảm giác được ánh mắt hai người bỗng nhiên va chạm nhau trong không khí, nổ tung ra pháo hoa lạnh băng.
【 Ishtar 】lẳng lặng huyền phù ở bên trong biển sao trời mênh mông, thân hình màu lam đen thật lớn phiếm ánh sáng kim loại, hiện ra hình giọt nước tràn đầy mỹ cảm, tựa như một con cá voi lớn ngao du bên trong hải dương.
Rất nhanh, cửa hầm dưới bụng nó chậm rãi mở ra, thu nạp mấy chục chiếc hạm đổ bộ trở về kia vào trong cơ thể nó.
Thời điểm một chân đạp lên trên sàn nhà kim loại của Ishtar, Munt đột nhiên mạc danh có một loại cảm giác an tâm.
Tuy rằng mới ở trên chiếc thuyền hạm này chưa được bao lâu, nhưng thời điểm trở lại nơi này, lại có một loại cảm giác về đến nhà.
Đã về rồi.
Cậu nghĩ.
Có thể an tâm mà ngủ, không cần lo lắng hãi hùng nữa.
Thần kinh mấy ngày nay vẫn luôn căng chặt gắt gao vừa thả lỏng xuống, một cổ ủ rũ thật lớn liền đột nhiên đánh úp tới.
Lúc ở chỗ của Salome vương nữ tuy rằng cậu cũng có ngủ, nhưng căn bản là ngủ không an ổn, vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ mình nói mớ tiết lộ ra cái gì.
Hiện tại vừa thấy buồn ngủ, liền muốn đi ngủ vô cùng, đôi mắt cũng sắp không mở nổi nữa rồi.
Nhưng thiếu tướng vừa mới trở về thuyền hạm, đã ngay lập tức đến trong đại sảnh chỉ huy, cơ hồ là tất cả mọi người đều xúm lại chờ chỉ thị của hắn. Đặc biệt là mấy ngày nay không có mặt, hơn nữa nhiều ngày nay còn xảy ra nhiều chuyện như thế, hiện tại sự vụ cần thiếu tướng xử lý đã lên tới gấp đôi.
Hơn nữa mọi người xem thiếu tướng đại nhân người ta cũng đã hai ngày một đêm chưa có nghỉ ngơi, hơn nữa trên người còn mang theo vết thương đi, hiện tại còn không phải vẫn cứ dáng người đứng thẳng, vẫn như cũ ánh mắt hữu thần, bộ dạng tinh thần sáng láng, trên mặt căn bản là nhìn không ra một chút ủ rũ nào đó sao.
Thủ trưởng mà còn như vậy, cậu thân là cấp dưới làm sao dám lười biếng được chứ —— cho nên cho dù đôi mắt đã sắp không mở nổi nữa, Munt vẫn như cũ thành thành thật thật an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên.
Nếu như thật sự buồn ngủ quá mức, cậu liền dùng sức véo cánh tay của mình một chút, xua đi cơn buồn ngủ.
Cậu mới không muốn bởi vì buồn ngủ mà té từ đài cao xuống trước mặt công chúng đâu, như vậy thật là mất mặt muốn chết.
Mí mắt trầm trọng lại sắp khép lại, thân thể Munt nhoáng lung lay, cậu nhanh chóng vói ngón tay vào trong cổ tay áo, lại hung hăng véo cánh tay mình một cái.
Một trận đau đớn truyền đến, lập tức làm cậu thanh tỉnh hơn vài phần, chân cũng có thể đứng vững vàng, cậu nhẹ nhàng thở ra, buông tay.
Chỉ là mới vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt của thiếu tướng.
Cặp đồng tử lưu li lam nhiễm tia bạc kia nhìn chằm chằm cậu, quạnh quẽ, nhìn không ra cảm xúc gì.
Sau đó, thiếu tướng đi về phía cậu, Munt còn chưa kịp phản ứng lại, thì tay phải của cậu đã bị túm lấy, ống tay áo bị kéo mạnh lên trên.
Vì thế, từng khối từng khối vết bầm màu xanh lá bị véo ra trên cánh tay tinh tế của thiếu niên liền bại lộ dưới tầm mắt của Troell.
Hắn buông lỏng tay ra, xoay người đi trở về, chỉ là trước khi đi thì để lại một câu.
“Đi thu dọn phòng của ta.”
Munt đứng tại chỗ nhìn bóng dáng thiếu tướng mà còn có chút ngốc, một bàn tay to ở bên cạnh đã duỗi lại đây, ấn trên đầu cậu dùng sức xoa xoa.
Ỷ vào ưu thế chiều cao của mình mà đáp cánh tay phải của mình trên đỉnh đầu thiếu niên một cách không chút lao lực nào, Thiếu tá tóc đỏ liếc mắt xem xét bóng dáng Boss một cái, nhịn không được mà tự nhủ nói thầm một tiếng.
“Boss đối với cậu thật đúng là cực sủng ha.”
“Ha?”
Chỉ lo túm cánh tay đè ở trên đầu mình xuống, Munt không nghe thấy được Robin nói thầm mấy lời này.
Robin liếc cậu một cái, đột nhiên cười ha hả, cánh tay đè trên đầu cậu nâng lên rồi lại vỗ đầu cậu một chút.
“Được rồi, nhóc con, nhanh trở về phòng Boss mà dọn dẹp đi.”
Gã cười hì hì đẩy người về phía cửa ra vào.
“Cơ mà Boss có chút thói khiết phích, cậu nhớ chú ý chút đấy.”
…………
Nếu thiếu tướng đã ra lệnh, Munt tự nhiên là phục tùng mệnh lệnh mà ngoan ngoãn trở về phòng.
Lúc thông qua trang bị dịch chuyển lại là một trận đầu váng mắt hoa, cậu cảm thấy bản thân đã buồn ngủ đến mức sắp chịu đựng không nổi nữa, thời điểm loạng choạng đi vào cửa phòng thì đã là trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
Trong mơ mơ màng màng cậu còn đang cân nhắc xem rốt cuộc nên bắt đầu dọn dẹp phòng từ chỗ nào thì tốt nhất, hoàn toàn quên mất hiện tại đều do trí năng trong phòng hút bụi, phòng của thiếu tướng còn được cài đặt người máy gia dụng loại trí năng đúng giờ dọn dẹp, toàn bộ phòng không có lúc nào mà dính bụi bẩn cả, căn bản là không cần cậu động thủ.
Đầu óc đã bị cơn buồn ngủ làm cho hoàn toàn bãi công, cậu hoảng hốt mà ngồi ở trên sô pha còn miễn cưỡng tự hỏi rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề cần người động thủ sửa sang lại, có lẽ có thể lau sô pha trước, sau đó……
Sau đó thì không còn sau đó nữa.
Cậu ngã xuống trên sô pha nặng nề ngủ.
Sau khi cậu tiến vào mộng đẹp, sô pha dưới thân cậu tự động cảm ứng được nhân loại nằm trên người nó đã trong trạng thái giấc ngủ, cũng truyền tin tức này lại cho trí não trung ương, vì thế rất nhanh, nhiệt độ trong phòng tự động điều chỉnh cao lên một chút, làn gió nhẹ bảo trì không khí tươi mát cũng lần thứ hai nhẹ nhàng đi rất nhiều, trong không khí tăng thêm một chút mùi hoa ngọt ngào, toàn bộ phòng được điều chỉnh thành trạng thái thoải mái thích hợp nhất cho người ngủ say, để thiếu niên ngủ càng thêm thơm ngọt.
Một giấc này rốt cuộc ngủ bao lâu, chính Munt cũng không biết.
Cảm giác duy nhất của cậu chính là một giấc này ngủ thật sự cực kỳ thoải mái, vô luận là mệt nhọc trên thân thể hay là trên tinh thần thì đều mất sạch bóng.
Cậu đứng dậy, vô cùng thỏa mãn duỗi cái eo lười, sau đó liền ba ba ba mà dẫm dép lê đi vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ chính mình từ đầu đến chân.
Tắm được một nửa, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện trong phòng này có trí não trung ương tự động dọn dẹp.
Như vậy thiếu tướng bảo cậu về phòng sửa sang lại gì đó…… Kỳ thật chính là thấy cậu buồn ngủ quá chịu đựng không nổi nên mới bảo cậu về trước nghỉ ngơi nhỉ.
Ân, thiếu tướng đại nhân vẫn cứ miệng lạnh lòng mềm như vậy ha.
Thiếu niên hạ kết luận như thế, phát một tấm thẻ người tốt cho thiếu tướng.
Nếu cái định luận này của cậu mà bị đám người Robin biết được, đại khái sẽ tặng cho cậu hai chữ.
Ha hả.
……
Ngủ một giấc thống thống khoái khoái, tắm rửa một trận thống thống khoái khoái, Munt một thân thoải mái tươi mát đi ra. Chẳng qua lúc cậu mới vừa đi ra khỏi phòng tắm, chỉ nghe tích một tiếng, cửa phòng mở ra, thân ảnh cao dài của thiếu tướng xuất hiện ở cửa.
Cậu nhanh chóng đi lên đón.
“Thiếu tướng các hạ, anh đã về rồi?”
Chưa từng được người đứng trước cửa phòng mỉm cười sáng lạn mà nghênh đón bản thân như vậy bao giờ, bước chân rảo bước tiến lên của thiếu tướng hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục vững vàng mà cất bước đi đến.
Hắn có chút không quen mà thấp thấp ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Munt.
Thiếu niên mới vừa tắm rửa xong, chỉ mặc một cái áo ngắn tay cùng quần đùi mềm mại tuyết trắng, da thịt bởi vì trẻ tuổi mà vẫn còn trong trạng thái non mềm bị sương mù huân thành màu hồng nhạt nhợt nhạt, đặc biệt là gương mặt kia, đỏ bừng, nộn sinh sinh, da thịt no đủ thủy nộn kia thoạt nhìn cứ như chỉ cần véo một cái là sẽ chảy ra nước vậy.
Đầu tóc đen nhánh còn có chút ướt, vài sợi dính nước dán trên má nộn, vài giọt nước từ dưới ngọn tóc nhỏ xuống đất.
Màu sắc môi cậu cũng là màu nhạt, nhưng không phải là loại màu nhạt sắc lạnh mang theo nhuệ khí của Troell, mà là màu hồng nhạt mềm mại, như là màu sắc nụ hoa khó khăn lắm mới nở trong đầu xuân.
Nhìn thấy thiếu tướng nhìn chằm chằm vào mình, lông mi còn nhiễm hơi nước của thiếu niên khẽ chớp chớp.
“Tôi đi pha trà cho ngài nhé?”
Cậu hỏi.
Thiếu tướng đại nhân không thích ăn gì cả, nhưng lại rất là yêu thích uống trà, nhưng cũng chỉ là thường xuyên uống mà thôi, kỳ thật cũng không quá bắt bẻ hương vị của nước trà.
Cho nên Munt kiên trì ôm đùi vàng một trăm năm không lay chuyển rất nhanh đã nắm giữ kỹ năng thiết yếu này.
Dời ánh mắt đi khỏi đôi môi màu hồng nhạt kia, Troell thiếu tướng xoay người, một phen túm chặt lấy tay Munt, túm cậu cùng đi qua.
Munt còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Troell túm tới bên cạnh sô pha thật dài, ngay sau đó một đầu chúi xuống.
Chờ đến khi cậu giãy giụa nửa người trên nhổm dậy quay đầu lại nhìn, cậu kinh tủng phát hiện mình đang nằm sấp trên hai đầu gối của thiếu tướng đại nhân. Thiếu tướng ngồi ở trên sô pha, cậu nằm bò, bụng cậu vừa lúc đè ở trên đùi thiếu tướng.
Càng khiến cho cậu nháy mắt như bị sét đánh mà phát ngốc đó chính là, cậu thấy được thiếu tướng đại nhân giơ tay phải lên.
“Đợi một chút! Anh muốn làm gì ——!”
Bị kinh hách không nhẹ thiếu niên rốt cuộc cũng bất chấp vấn đề giả bảo bảo ngoan, kinh hoảng thất thố mà quay đầu về phía thiếu tướng hô to lên một tiếng.
Thiếu tướng đại nhân không trả lời, phượng nhãn đơn thon dài kia nghiêng lại nhìn cậu, hơi hơi híp lại.
Sau đó, bàn tay giơ cai lên mạnh mẽ vỗ xuống.
Ba!
Một tiếng vang thịt chạm thịt thanh thúy cất lên, dị thường vang dội trong căn phòng an tĩnh.
Thiếu niên mặt đỏ tai hồng lập tức muốn nhảy lên, chỉ là động tác của thiếu tướng đại nhân càng nhanh hơn, thời điểm Munt khó khăn lắm mới khởi động được nửa người trên, thì đã dùng tay trái dùng sức áp cậu lại.
Thiếu niên mới vừa nhổm được nửa người trên dậy lại thình thịch một tiếng ghé vào trên sô pha, cậu quơ chân múa tay mà giãy giụa, nhưng có như thế nào cũng không thể tránh thoát được bàn tay trái đang gắt gao đè cậu lại kia.
“Đây là trừng phạt.”
Thanh âm trầm thấp của thiếu tướng từ phía trên truyền đến, mang theo vài phần cảm xúc rõ ràng là không vui.
“Tôi đâu có làm sai cái gì mà ——”
Trả lời cậu lại là một tiếng bang, còn có trên mông bị vỗ thật mạnh một cái.
Cả khuôn mặt thiếu niên đều đỏ hết lên.
“Coi như tôi sai rồi đi —— nhưng mà —— tôi đã lớn như vậy rồi! Anh muốn trừng phạt thì cũng đừng dùng loại này chứ ——”
“Cậu còn kém bốn năm nữa mới thành niên.”
Thiếu tướng chậm rì rì mà trả lời.
Sau đó, ba.
“…… Anh đây là đang ngược đãi trẻ vị thành niên!!!”
Thiếu niên quyết đoán vứt bỏ sự thật bản thân ở trên địa cầu đã là thành niên, không biết xấu hổ mà lựa chọn sự che chở của vầng hào quang trẻ vị thành niên.
“Làm người giám hộ duy nhất mà tổ phụ cậu chỉ định, tôi có được quyền lợi thi hành cách xử phạt về thể xác trên một trình độ nhất định đối với cậu.”
Thiếu tướng lạnh lùng nói.
Tiếp tục, ba ——
Ân, còn rất có co dãn.
Thiếu tướng mặt không biểu tình thần sắc cao lãnh suy nghĩ như thế, sau đó tiếp tục muốn phất tay.
Nhưng mà còn chưa kịp vỗ xuống, hắn đã bị đứa nhỏ kia đột nhiên xoay người qua lập tức ôm lấy eo.
Đã là lần thứ hai tập kích eo cong của thiếu tướng đại nhân Munt gắt gao ôm chặt lấy thiếu tướng không buông tay.
“Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi!”
Cậu quyết đoán lựa chọn nhận sai.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, mặc kệ sai hay không sai tóm lại vì để tránh bị đánh tiếp thì trước cứ nhận sai đã rồi nói.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, giờ này khắc này, thiếu niên dùng phương thức đối đãi với ba mẹ mà khi còn nhỏ nghịch ngợm sắp bị đánh thì đã sử dụng, tựa như chơi xấu mà ôm lấy thiếu tướng không buông tay.
Cậu thật sự là không chịu nổi nữa a…… Đau chỉ là việc nhỏ, một người lớn chừng này như cậu mà còn bị dùng phương thức đét mông này thì thật sự là quá xấu hổ á!
Cũng may, cậu vừa nói như vậy xong, thiếu tướng liền hạ tay xuống.
Cặp phượng nhãn đơn lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm cậu, hỏi.
“Nói, sai ở chỗ nào?”
“…… Thân là cấp dưới mà lại tập kích ngài?”
“Tiếp tục.”
Troell nói, mặt không biểu tình mà nhìn cậu.
Thiếu niên mặt ủ mày ê mà suy nghĩ một hồi lâu, đôi mắt đen nhánh chuyển động một chút, liếc mắt xem xét thiếu tướng một cái.
“Tôi sai rồi.”
Munt cảm thấy chuyện đã tới mức này cậu vẫn nên thành thật thẳng thắn nhận sai thì hơn.
Cho nên, cậu cắn răng một cái, hít sâu một hơi, nói câu kia ra.
Cậu nói: “Tôi không nên đá mông ngài ——!”
Thiếu tướng: “……………………”
“Nhưng mà tôi cũng là không có biện pháp nào a!”
Thiếu niên tỏ vẻ cậu rất ủy khuất, cậu cũng không phải là cố ý, ai biết đá một cái mà vừa lúc đá trúng mông thiếu tướng đại nhân cơ chứ.
“Anh xem anh cao như vậy, chân cũng dài như vậy, tôi đã rất nỗ lực nâng chân lên rồi, chỉ là thật sự không đá lên lưng anh được, chỉ có thể đá đến mông anh thôi ——”
Trong tiếng nỗ lực biện giải của Munt, khóe mắt thiếu tướng không có cách nào ức chế được mà co giật một chút.
Hắn dùng sức túm một cái, túm lấy Munt xuống khỏi trên người mình, một lần nữa ấn ở trên sô pha.
Sau đó, thiếu tướng lần thứ hai giơ tay phải lên cao cao.
Ba! Ba! Ba ba ba ba ba ba ba!
Trong lúc nhất thời, tiếng vang thịt chạm thịt thanh thúy quanh quẩn không ngừng ở trong phòng ……
Tác giả có lời muốn nói: Không tin thì cứ ngẩng đầu mà xem, trời xanh có tha cho ai đâu……
…… Ân, thiếu tướng đại nhân không cần trời xanh, chính hắn cũng có thù oán tất báo.
————
ps: Về vấn đề cách đọc tên của vai chính thứ nhất.
Munt, đọc là miu.
Dựa theo kiến nghị của mỗ vị độc giả, mọi người có thể thân mật mà gọi yêu cậu ấy là milk……
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT