Chỗ bị Cẩn Sơ liều mạng dụi nóng hầm hập một vùng, trái tim đập thình thịch giống như không phải chính mình nữa.
Nhưng thứ thực sự khiến anh kích động, không phải hành động của Cẩn Sơ, mà là lời Cẩn Sơ nói.
“Có phải anh muốn ôm tôi không?”
“Bởi vì chính là tôi muốn làm vậy.”
Chỉ là do vô duyên vô cớ, hay tại sao cậu ấy muốn ôm mình? Diệp Duệ Thăng có dự cảm chính mình sắp sửa bị bao phủ bởi kinh hỉ.
Anh cúi đầu nhìn cái đầu tóc xù xù còn đang dụi tới dụi lui trong lòng mình, kiềm chế sự kích động lại, một tay ôm lưng Cẩn Sơ, một tay sờ sờ đầu cậu ấy, rất tâm cơ mà hỏi với một giọng điệu như anh trai thân thiết để thăm dò dù mục đích là tiến công hay phòng thủ: “Sao Cẩn Sơ lại đột nhiên muốn ôm tôi?”
Cẩn Sơ ngẩng đầu lên, nói hơi ngượng ngùng: “Chỉ là rất muốn ôm một cái ấy mà, từ lúc bắt đầu khi nãy, cứ vô cùng muốn làm chút gì đó, nếu không cả người thấy quái lạ mãi thôi.”
Cậu lại nghĩ tới những lúc trước đó, không hiểu sao tim đập nhanh dần, mặt đỏ nóng lên, không thoải mái lắm, chẳng biết sao lại thẹn thùng. Giờ ngẫm lại, đều là do ở cạnh bên Diệp Duệ Thăng. Chẳng lẽ từ sớm cậu đã muốn ôm anh một cái như vậy, sau đó dụi thật nhiều?
Mà lúc trước Cẩn Sơ cũng không phải là một tân binh khi vừa tới thế giới loài người. Và giờ cậu cũng học rất nhiều chương trình học, cũng từng xem một ít phim điện ảnh gì đó, hiểu biết về con người cũng khá nhiều rồi.
Cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, trong những phim truyền hình điện ảnh đó, một người gặp phải tình huống như thế, chẳng lẽ không phải phản ứng lúc mà người đó thích ai sao?
Cậu hơi nghi hoặc hỏi: “Diệp Duệ Thăng, anh nói cho tôi biết như vậy có phải lạ lắm không, có phải tôi thích anh không?”
Trong lòng Diệp Duệ Thăng chấn động mạnh, quả thực vì những lời này đã cảm thấy choáng váng ngay lập tức.
Cậu ấy cho rằng còn chưa biết rõ vấn đề, mà đã có thể thoải mái nói ra chữ “Thích” như vậy được sao?
Nhưng ngay sau đó anh thấy Cẩn Sơ mang ánh mắt buồn rầu hoang mang, thoáng hoàn hồn. Nguyên nhân chính vì thoải mái thế đó, mới rõ là cậu ấy vẫn không hiểu mà.
Diệp Duệ Thăng hít sâu một hơi, cúi xuống, tay vuốt tóc cậu chuyển sang ôm lấy mặt cậu, tới gần thấp giọng hỏi: “Cẩn Sơ biết thích là gì không?”
Anh dựa gần như thế, Cẩn Sơ thấy được bóng mình từ trong mắt anh. Hơi thở quanh thân Diệp Duệ Thăng còn bao phủ quanh đây, mỗi lần anh thở lại bị mình hít vào. Cẩn Sơ không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, cái cảm giác kỳ quái lại tới nữa, có chút nôn nóng, xao động bất an, nhưng lại cũng không giống như chỉ đơn giản muốn ôm đối phương một cái như vậy.
“Không... không rõ lắm.”
“Thích cũng chia vài loại. Thích trong bạn bè, thích với người nhà, còn có…… thích giữa người yêu.” Ánh mắt Diệp Duệ Thăng ôn nhu, “Em biết em là loại nào không?”
Còn chia nhiều như vậy à? Cẩn Sơ nào biết đâu mình là loại nào chứ.
Diệp Duệ Thăng thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, liền hỏi: “Vậy em nói tôi biết, em tin tưởng tôi không?”
“Tin tưởng.”
“Lúc ở bên cạnh tôi, em có vui không?”
Cẩn Sơ nói một cách khẳng định: “Vui lắm.”
Diệp Duệ Thăng cong khóe miệng lên: “Lúc không nhìn thấy tôi, sẽ nhớ tôi chứ?”
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ: “Rất nhiều lúc sẽ nhớ.”
“Nhớ lúc nào?”
“Nhìn thấy đồ ăn ngon, đồ chơi vui sẽ muốn tìm anh chia sẻ. Muốn ăn thịt, liền muốn tìm anh nướng thịt cho tôi ăn. Nhàm chán sẽ muốn tìm anh chơi cùng.” Cẩn Sơ đếm kỹ.
Khóe miệng Diệp Duệ Thăng hạ xuống, không phải ăn thì chính là chơi.
Cậu đã nói vậy, không lầm là thích giữa bạn bè bình thường rồi, nhưng Diệp Duệ Thăng hạ quyết tâm phải làm người xấu luôn.
Đôi tay anh ôm mặt Cẩn Sơ, môi nhẹ nhàng chậm rãi, thật cẩn thận chạm xuống cái trán trơn bóng của cậu, sau đó nhìn mắt cậu rồi hỏi: “Tôi làm vậy với em, em sẽ thấy chán ghét chứ?”
Cẩn Sơ ngây dại, che lại cái trán bị hôn, trợn tròn đôi mắt nhìn Diệp Duệ Thăng, nhìn ngây ngốc: “Anh, anh hôn tôi?”
Diệp Duệ Thăng bị phản ứng của cậu chọc cười: “Đúng vậy, tôi hôn em, em ghét tôi làm vậy không?”
“Không có ghét.” Cẩn Sơ chậm rãi lắc đầu, đôi mắt dần dần tỏa sáng, “Con người các anh nói, hôn hôn là giữa người yêu đôi lứa mới có thể làm. Anh hôn tôi, bởi vì anh thích tôi sao? Hơn nữa là cái loại thích giữa người yêu này à?”
Diệp Duệ Thăng chậm rãi ngồi xổm xuống, một đầu gối quỳ trên mặt đất, nắm lấy tay Cẩn Sơ trong tay.
Thân hình anh cao lớn, quỳ một gối như vậy, Cẩn Sơ ngồi ở mép giường có thể nhìn thẳng cũng không chênh lệch lắm. Anh dùng thần thái trịnh trọng trang nghiêm nói: “Đúng vậy, tôi thích em, là muốn trở thành lứa đôi cùng em, yêu đương cùng em, thích ở bên nhau cùng em mãi mãi. Em thì sao? Em là loại nào?”
Cẩn Sơ nhìn anh không chớp mắt, nhìn lòng bàn tay Diệp Duệ Thăng đều đổ mồ hôi, giống như chịu phán xét. Bình sinh chưa bao giờ khẩn trương thấp thỏm vậy cả, thở cũng không dám quá mạnh.
Cẩn Sơ cúi đầu nhìn tay anh, nghi hoặc nói: “Tay anh đổ mồ hôi này, anh thấy nóng quá hả?”
Diệp Duệ Thăng bất đắc dĩ, lúc này đừng chuyển đề tài được không?
Nhưng anh vẫn buông tay Cẩn Sơ, lấy khăn lông đã lau tóc lúc trước giờ lau tay cho cậu.
Đúng lúc này, Cẩn Sơ đột nhiên xích lại gần, hôn chụt một cái thật mạnh trên trán anh.
Diệp Duệ Thăng sửng sốt.
Cẩn Sơ cười cực kỳ đắc ý. Đánh lén thành công!
Cậu còn chép chép miệng, liếm liếm dư vị ở môi: “Cảm giác cũng không tệ lắm nha, anh hôn tôi tôi không ghét. Tôi hôn anh cảm giác cũng khá được. Tôi đây thích anh cũng cùng cảm giác anh đối với tôi nhỉ!”
Động tác cậu liếm môi khiến trong mắt Diệp Duệ Thăng bỗng chốc bốc lửa, đặc biệt là sau khi hôn anh còn liếm. Nếu không phải còn có lý trí, anh gần như nhịn không được muốn nói em liếm mình thì có ích lợi gì? Muốn liếm trực tiếp liếm trên mặt tôi này.
Cũng may tổng đốc Diệp - trung tướng Diệp vẫn còn hành vi thường ngày, không nói ra lời hạ lưu như vậy, cũng sợ mình dọa sợ người ấy. Thật vất vả bước đến một bước này, anh “rèn sắt khi còn nóng”, một lần nữa bắt lấy đôi tay người: “Vậy quyết định nhé, tôi thích em, em cũng thích tôi, hôn cũng hôn rồi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta liền chính thức xác định quan hệ.”
Xác định quan hệ gì đó, sao nghe như vậy lại khiến người khác thẹn thùng nhỉ?
Cẩn Sơ một lúc trước còn tùy tiện trộm hôn giờ mặt lại bất giác nóng lên. Thân thể người thật chính là không tốt ở điểm này, phản ứng gì cũng sẽ tự lộ ra rất nhanh và vô cùng trung thực, giấu cũng giấu không được.
Cậu cười hì hì: “Được thôi, giống như sau khi xác định quan hệ thì phải hẹn hò. Khi nào chúng ta đi đâu hẹn hò đây? Hình như còn phải gặp người nhà, nhà anh có những người nào? Nhà em ấy à, anh từng tới rồi đó, nhà anh ở chỗ nào thế? Ừ, cuối cùng còn phải kết hôn nữa, chúng ta cũng phải kết hôn chứ? Khi nào cưới đây?”
Diệp Duệ Thăng: “……” Hạnh phúc tới quá nhanh, có chút không thừa nhận nổi.
Hai người bên này nói chuyện vui vẻ, xác nhận quan hệ rồi trong lòng cười ngây ngô, hoàn toàn đã quên trên bàn phía sau, còn có một bé quả đáng thương đang bị phạt đứng.
Bé quả nhìn hai cha mình lôi kéo tay nhau, em tình chàng ý thiếp hôn hôn anh, trong mắt chỉ có lẫn nhau, hoàn toàn đã quên chính mình là đứa con này. Cảm thấy mình quả thực là bé cưng đáng thương nhất trên đời này.
“Ô ô ô……” Gió bắc kia thổi thổi, bông tuyết kia bay bay……
Cũng may hôn lễ hai người của loài người cho tới lúc tổ chức đều cần chuẩn bị gì đó. Quang não của Diệp Duệ Thăng vang lên, có người gọi anh, Diệp Duệ Thăng nhìn tin nhắn: “Trên hành tinh phát hiện có máy theo dõi.”
Cẩn Sơ: “A, dáng vẻ của em với Quả Quả vừa rồi……”
“Đừng lo, khu vực khai thác mỏ này lúc trước đã kiểm tra rồi, không có mấy thứ đó, là phát hiện ở chỗ khác.” Diệp Duệ Thăng nói cũng tương đối nhẹ nhàng. Mới vừa nhanh chóng làm được một bước, tâm trạng anh rất tốt, việc nhỏ như vậy hoàn toàn không thể ảnh hưởng tâm trạng của anh.
Anh nói: “Anh phải đi gặp.”
Cẩn Sơ: “Em muốn cùng đi được không?”
“Không cần đâu.” Diệp Duệ Thăng nhìn mắt cậu còn hơi đỏ, “Em cứ ở đây, rất nhanh thôi anh sẽ trở lại.”
“Được, vậy anh mau đi đi.”
Diệp Duệ Thăng không bỏ đi ngay được, ôm ôm Cẩn Sơ, mặt dày mà giơ mặt lại gần: “Em lại hôn anh một miếng.”
Cẩn Sơ liền bốp một cái ở trên trán anh.
Diệp Duệ Thăng có chút mất mát nho nhỏ, anh muốn là hôn mặt, không, kỳ thật anh muốn nhiều hơn chính là hôn môi cơ, nhưng lại sợ dọa người ta.
Diệp Duệ Thăng mang theo thỏa mãn cực lớn cùng mất mát nho nhỏ đi rồi, Cẩn Sơ bắt lấy gối ôm vào trong ngực đã phát ngốc một hồi lâu, bỗng nhiên cười hí hí hí. Thật thần kỳ, cậu cùng một con người yêu đương!
Diệp Duệ Thăng rất tốt, nếu vẫn luôn bên nhau cùng cậu, cũng khá tốt nhỉ? Chỉ là có một vấn đề, tuổi thọ của con người quá ngắn, có biện pháp gì không để Diệp Duệ Thăng sống thật lâu?
Cẩn Sơ buồn rầu nhăn lông mày lại, nghĩ đến nếu có một ngày bên cạnh đã không còn Diệp Duệ Thăng, trong lòng liền rầu rĩ phát đau.
“Ô……” Quả Quả ở trên chiếc đũa nhọn như chiếc kim quơ quơ, thể hiện mình còn tồn tại.
Người cha Cẩn Sơ chạm đến yêu đương rốt cuộc cũng thấy được con mình: “Aizzz, thiếu chút nữa đã quên con. Con nói xem có nên nói cho anh ấy, con cũng là con anh không đây?”
Cẩn Sơ chạy đến bên cạnh bàn chọc chọc Quả Quả.
Quả Quả: “Ô……” Hiện tại đây là trọng điểm sao?
“Con muốn xuống à? Việc này không được, ba Diệp của con nói, phải phạt đứng đủ hai tiếng, còn chưa tới giờ đâu.”
“Ô……” Thanh âm cũng yếu xuống. Rõ ràng vẫn là hình dáng một quả dưa, sao lại khiến Cẩn Sơ ngẩn ra nhìn thấy bộ dáng ủ rũ héo úa đáng thương cực kỳ nhỉ?
Cẩn Sơ sờ sờ nó: “Ngoan nha, chờ con phạt xong rồi, ba bảo ba Diệp của con thịt nướng cho con ăn.”
Nơi phát hiện máy theo dõi không chỉ có một chỗ. Hơn nữa có vài khu vực nhà xưởng ở mỏ khai thác, lưu lại dụng cụ, người máy bỏ phế ít nhiều gì đều có chút vấn đề. Nếu người tập đoàn quân Thứ Nhất có tâm, để lại một “cửa sau” trong hệ thống, mấy thứ này tùy thời đều có thể bị bọn chúng dùng (với mục đích xấu).
Diệp Duệ Thăng khinh thường hành vi như vậy, cũng không có kiểm tra hết, trực tiếp dọn sạch hết những cái đó, thương lượng cùng Cẩn Sơ, rồi dẫn một đám người máy xúc đất tới, tiến hành khai thác quặng kim loại.
Cứ như vậy, lượng khai thác mỗi ngày rất lớn, hơn nữa vốn đã khai thác ra quặng rồi, rất nhanh tích cóp được một đống, có thể chất đầy một chiếc phi thuyền nhỏ.
Cẩn Sơ kìm nén không được, cũng bất chấp yêu đương, chọn lựa các loại phi thuyền ở trên mạng, lại hỏi Diệp Duệ Thăng loại nào tốt, mua phi thuyền cần thủ tục gì.
Diệp Duệ Thăng liếc mắt một cái nhìn đống phi thuyền vận chuyển đủ loại màu sắc hình dạng kia, nói với Cẩn Sơ: “Anh có mấy chiếc phi thuyền tư nhân, có thể cho em dùng.”
“Hả? Dùng của anh, không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt, chúng ta hiện tại quan hệ gì, của anh chính là của em.” Diệp Duệ Thăng nói, “Em muốn phi thuyền, là muốn chuyển đống khoáng thạch về Tiểu Hoa Tinh đúng không, cần phải xuyên qua hố giun mà? Nếu theo yêu cầu, thì yêu cầu về phi thuyền cực cao, trên thị trường rất khó mua sắm đồ thích hợp bằng con đường tư nhân được, không bằng trực tiếp dùng của anh.”
°°°°°°°°
“Cuối cùng cũng tiến tới người yêu rồi, mình mừng còn hơn mình có người yêu luôn (chó độc thân
( ͡° ͜ʖ ͡°))
Dịch cả đêm xong muốn đăng lắm rồi nhưng nhịn lại á, sợ mọi người high quá không ngủ được...
Cũng may đây là thanh thủy văn, giữa đêm mà edit H văn chắc mình vừa cười vừa phun máu mũi... Đứa bạn mình đêm đi đọc H văn còn phun máu mũi kia, huống chi dịch còn đọc đi đọc lại mấy lần...
Từ giờ bắt đầu ngọt ngào rồi, chỉ là mình có lướt qua, vài đoạn có chút đau lòng ý. Mà thôi tận hưởng người ta show ân ái đi, hỡi các chú chó độc thân...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT