Cẩn Sơ cảm giác mình lại có xu hướng muốn nóng lên, vội yên lặng khắc chế bản thân.

Diệp Duệ Thăng nhớ tới trong lòng mình có nghi vấn, nói cho Cẩn Sơ những phản ứng của lũ chim thú cây cối vừa rồi: “Chúng nó lấy được từ lực lượng thần bí không ít chỗ tốt, có con thân thể khổng lồ thêm chút, rồi có con sức chiến đấu mạnh hơn chút. Bao gồm cả tôi nữa, ngồi mấy giờ liền ở đó, thực lực bị giảm hồi trước đã hoàn toàn khôi phục. Là do cậu ư?”

“Hửm? Tôi không biết nữa.” Cẩn Sơ cũng hơi mông lung. Cậu suy nghĩ trong chốc lát, “Đúng là tôi có chút ảnh hưởng với động thực vật. Rất lâu, rất lâu về trước, trên Tiểu Hoa Tinh chỉ có một mình tôi, tôi cô đơn lắm, liền tìm những động vật, thực vật nhỏ đáng yêu dễ nhìn, nói chuyện cùng chúng nó, cho chúng năng lượng. Chúng nó luôn lớn lên tốt hơn, nhanh hơn những con khác, nhưng trước nay cũng chưa thấy xuất hiện hiệu quả chỉ với mấy tiếng ngắn ngủi.”

Trên thực tế, những thứ đó có ảnh hưởng phải hơn vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm.

Lúc Cẩn Sơ hơn hai trăm tuổi, còn chưa hóa ra hình người đã có thể rút rễ từ trong đất ra chạy loạn khắp núi. Khi đó cậu thân cận với thực vật hơn, muốn tìm hoa cỏ có thể chạy có thể nhảy giống cậu, nhưng tìm khắp nơi cũng không có. Cậu liền nói chuyện với những đóa hoa xinh đẹp gì đó, chia cho chúng năng lượng, hy vọng chúng có thể sớm chơi đùa cùng mình.

Nhưng dần dần, cậu phát hiện thực vật lớn lên rất chậm cũng rất yếu ớt, hoa cỏ luôn rất dễ héo tàn, khô héo, nếu so với cậu là đại thụ cường tráng, thì chúng khi bị sét đánh, bị ngập nước, bị động vật gặm, sâu đục, chịu đông lạnh, đều rất dễ chết. Có đôi khi không hiểu được tự nhiên chúng bị cháy, sau đó cả một mảnh rừng đều bị thiêu sạch sẽ.

Dù ký thác kỳ vọng cao, luôn đưa năng lượng giúp chúng khỏe mạnh trưởng thành, cũng chưa chắc có thể lớn lên tốt. Dần dần, Cẩn Sơ thích chơi với động vật hơn.

Lũ động vật nhỏ vốn dĩ có thể chạy nhảy, có thể kêu, so với thực vật an tĩnh không thể chuyển chỗ thì hoạt bát đáng yêu hơn nhiều, hơn nữa trưởng thành cũng nhanh. Cẩn Sơ thích chúng nó, có đôi khi sẽ hỗ trợ chúng đi săn, chúng bị thương thì giúp chữa trị, khi chúng nó già rồi, nghĩ mọi cách kéo dài tuổi thọ cho chúng.

Rất, rất nhiều năm, Cẩn Sơ thích nhìn lũ động vật nhỏ lớn lên, sinh sản, già cả, chết đi, sau đó hậu duệ chúng lại trưởng thành, già đi.

Cái chết và biệt ly luôn rất thương cảm, việc Cẩn Sơ có thể làm vì chúng cũng không phải rất nhiều, chỉ có thể càng thêm chiếu cố hậu duệ chúng nó.

Từng thế hệ một như thế, mấy trăm năm qua đi, lũ động vật đời sau càng ngày càng cường tráng, càng ngày càng thông minh, càng ngày càng trường thọ. Từ có thể hiểu rõ ý cậu, đến có thể giao lưu đơn giản với cậu, rồi mỗi ngày tìm cậu nói chuyện líu lo, một đám lảm nhảm giống nhau.

Trăm năm trở lại đây, động thực vật như vậy càng ngày càng nhiều, Cẩn Sơ gọi chúng là dị thú, dị thực, loại trước nhiều, loại sau ít.

Cẩn Sơ chưa từng cẩn thận nghĩ mình có ảnh hưởng tới chúng. Năm tháng quá mức dài lâu, ngẫm nghĩ thì có vẻ vô nghĩa, nhưng lúc này được Diệp Duệ Thăng giác ngộ, nghĩ nghĩ chuyện quá khứ, mới nhận ra.

Mấy năm gần đây nhất, cậu không chủ động đưa năng lượng dạy dỗ động thực vật gì đó, nhưng bọn nó khá là thân cận với cậu, dị thú dị thực chơi thân đúng là thông minh mạnh mẽ hơn nhiều. Trên núi Tiểu Hoa của cậu cũng dễ xuất hiện thêm dị thú dị thực hơn.

Cả nhà Tiểu Miêu Miêu, gia tộc chim trắng.v.v.... đều từ núi Tiểu Hoa đi ra. Gồm cả cây đại thụ nhiều con nhiều cháu cậu cực kỳ hâm mộ, lúc ban đầu cũng chỉ là một cái cây bình thường ở núi Tiểu Hoa, sau thì mở trí thông minh, mới mời Cẩn Sơ giúp đỡ, tìm cho nó tìm một nơi sinh sản hậu duệ.

Cẩn Sơ nghĩ cũng hơi bội phục chính mình. Hóa ra cậu lợi hại như vậy sao?

“Meo.” Mèo cam lười nhác nằm trên đùi Cẩn Sơ kêu to một tiếng, nói cho Cẩn Sơ biết vừa rồi cạnh cậu đúng là có rất nhiều, rất nhiều năng lượng tràn ra, so với lúc trước khi cậu hấp thu ánh trăng còn tràn ra nhiều hơn. Nó rất thích, rất thoải mái, trải qua đêm nay nó cảm thấy mình lại có thể lớn lên một chút.

Cẩn Sơ cạn lời: “Ngươi còn lớn nữa à, so với ba mẹ thì ngươi lớn hơn họ nhiều rồi đấy.”

Diệp Duệ Thăng nghe Cẩn Sơ nói xong, biết mình suy đoán không sai.

Anh trịnh trọng nói: “Nếu không có cậu, tôi không biết đến lúc nào mới có thể hoàn toàn khôi phục được. Tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây?”

Cẩn Sơ xấu hổ: “Đó cũng đâu có gì đâu!”

Diệp Duệ Thăng xoa đầu cậu, sau đó phát hiện mặt cậu lại đỏ, Diệp Duệ Thăng cười cười, nói: “Cậu thích ăn thịt, tôi làm cho cậu nha.”

“Được á được á, vậy giờ chúng ta về hả?” Nghe được ăn thịt đôi mắt Cẩn Sơ liền sáng.

“Không cần về đâu, ở bên ngoài cũng làm được.” Diệp Duệ Thăng kéo tay cậu, “Đi với tôi.”

Một tay Cẩn Sơ ôm Quả Quả một tay bị anh nắm đi, một con mèo chậm rãi theo sau.

Bọn họ đi đến chỗ phi hành khí của Diệp Duệ Thăng rơi xuống. Phi hành khí chỉ là hệ thống bay nhất thời không nhạy mới rơi xuống, cũng không tổn thương gì. Diệp Duệ Thăng cho nó khởi động lại một chút là có thể dùng được, từ trong ngăn tủ anh lấy ra một ít bình nhỏ, lại đi bắt mấy con thỏ mập, một con nhím nhỏ.

Ngay tại chỗ đốt đống lửa nướng thịt cho Cẩn Sơ ăn.

Động tác anh cực kỳ nhanh nhẹn. Cắt tiết, lột da, mổ bụng. Một con thỏ mập bị anh xiên qua nhánh cây, vừa nướng vừa quét dầu vừa rải gia vị, lớp ngoài cùng nướng chín rồi, liền dùng dao nhỏ cắt thịt lát mỏng đưa Cẩn Sơ.

Cẩn Sơ mắt trông mong nhìn động tác của anh. Anh xé một miếng, Cẩn Sơ liền ăn một miếng, cực thơm cực ngon. Cậu còn tự tay nướng một cái đùi thỏ, vừa nướng vừa nghe, học bộ dáng Diệp Duệ Thăng quét dầu và rắc gia vị, cảm thấy vô cùng thú vị.

“Ăn ngon không?”

“Ngon!”

Cẩn Sơ cười hì hì nói: “Tôi thấy những tiểu đội ngũ sinh tồn cũng nướng thịt, họ làm cũng không ngon bằng anh làm.”

“Cậu từng ăn của họ rồi à?”

“Không, tôi đoán được.”

Diệp Duệ Thăng cười nói: “Lúc tôi mới nhập ngũ thường đi làm nhiệm vụ ở những địa phương lạc hậu, tiếp viện thì hay chậm trễ, thức ăn toàn là dịch dinh dưỡng, còn luôn không đủ dùng nữa chứ. Mà tôi lại đang lúc phát triển cơ thể, rất hay dễ đói, chỉ có thể tự làm đồ ăn, lâu ngày, cũng lên tay nghề. Nhưng cũng chỉ là tự mình tùy tiện nấu nướng thôi. Nếu cậu thích, tôi tìm đầu bếp chuyên môn nấu cho, hương vị chắc chắn ngon hơn nhiều so với tôi.”

“Như bây giờ vẫn rất tốt.” Cẩn Sơ cắn thịt nói mơ hồ, “Khi nhỏ anh tội vậy.”

“Cũng không tội lắm, mọi người đều thế này cả, xuất thân nghèo khó, không có bối cảnh, khó tránh khỏi sẽ vất vả chút.”

“Ồ……” Cẩn Sơ nghĩ nghĩ hỏi, “Chứ không phải nói sau khi anh nhập ngũ vì thiên phú rất cao, nhanh chóng thăng chức sao?”

“Cậu cũng xem tin tức báo chí đưa ư?” Diệp Duệ Thăng cười liếc cậu một cái, Cẩn Sơ hơi ngượng, có cảm giác như mình rình coi chuyện xưa của người ta rồi bị bắt tại trận.

“Đưa tin tất nhiên phải viết hoa hoè màu mè một chút, đặc biệt là lúc sau khi tôi thành danh. Trên thực tế tình huống trong quân đội đế quốc rất phức tạp.”

Diệp Duệ Thăng cắt những chỗ thịt mềm nhất trên người con nhím thành miếng, xiên thành xiên thịt đem nướng, “Nhập ngũ sớm hơn tôi mấy năm, có một người có thiên phú cũng rất cao, cũng là người tiến hóa hình AB, vừa nhập ngũ đã nhận được cành ôliu* từ các quân đoàn lớn. Tập đoàn quân cũng muốn mượn sức người ấy. Người đó cũng luôn mãi cân nhắc và sau thì gia nhập một trong những tập đoàn quân. Nhưng cậu đoán sau đó thế nào?”

*Cành ô liu: ý chỉ lời mời gọi, mời chào có sức hấp dẫn lớn (mình hiểu mà chỉ biết diễn đạt vậy á...)

Cẩn Sơ bị hấp dẫn: “Thế nào?”

“Đấu tranh giành giật giữa các tập đoàn quân là kịch liệt nhất. Tập đoàn quân khác đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đối thủ thêm một nhân tài như vậy, liền động tay động chân khi người ấy làm nhiệm vụ. Lần nhiệm vụ đó, người nọ không trở về nữa.”

“A!”

“Tuy nói là người tiến hóa hình AB, nhưng cũng không phải vừa sinh ra đã là cấp A cấp S, phải trải qua huấn luyện không ngừng, trưởng thành, sảy một cái không cẩn thận, nói là chết non thì chắc sẽ phải thế.” Diệp Duệ Thăng nói, “Lúc tôi mới mười mấy tuổi mới nhập ngũ, cũng không đủ năng lực tự bảo vệ mình, cho nên tôi giấu thiên phú đi.”

Cẩn Sơ lập tức giơ cao ngón tay cái lên với anh: “Anh thông minh thật!”

Diệp Duệ Thăng cười đưa xiên thịt trong tay qua, “Tôi bỏ thêm bột ớt, cậu nếm thử vị có đủ hay không, không đủ tôi lại thêm cho.”

Cẩn Sơ hoàn toàn không nghĩ nhiều nữa, thò lại gần, giữ tay Diệp Duệ Thăng lại cắn một miếng. Cay khiến cậu tê tê lưỡi, khóe miệng dính một ít bột ớt, Diệp Duệ Thăng giơ tay lau đi cho cậu.

Ngón tay anh ấm áp, Cẩn Sơ thấy hơi lúng túng, hỏi: “Sau thế nào?”

“Sau đó tôi liền thiết lập nên đội quân của mình, từ một tiểu đội, thành một quân đoàn lớn. Thật ra cũng có người tính kế tôi, nhưng đều bị tôi tránh thoát được.”

Cẩn Sơ: “Nhất định là rất không dễ dàng rồi, nghe nói anh từng gặp phải rất nhiều lần ám sát, nguy hiểm gì đó.” Cậu vỗ vỗ vai Diệp Duệ Thăng, “Không sao đâu, sau này tôi che chở anh!”

Diệp Duệ Thăng cười khẽ: “Tôi đây liền dựa vào cậu thôi, nói lời phải giữ lời nhé?”

Anh vốn dĩ có nhan sắc tuấn mỹ, cười dưới ánh lửa quả thực khiến người ta chịu không nổi.

Cẩn Sơ ngây người: “Đương, đương nhiên.” Ài, có cần cười đẹp như vậy không, không biết kẻ mê sắc đẹp* chịu không nổi nhất là thứ này sao?

*Nhan khống: người dễ xiêu lòng trước dung nhan, sắc đẹp khuôn mặt, cực kỳ say mê, yêu thích.

Bé quả trong lòng đột nhiên nhảy nhảy, Cẩn Sơ cúi đầu nhìn: “Con muốn làm gì?”

Bé quả nhảy cao hơn. Diệp Duệ Thăng hỏi: “Nó sao vậy?”

Cẩn Sơ hơi do dự trả lời: “Hình như nó đang nói, nó cũng muốn ăn thịt.”

Diệp Duệ Thăng nhìn bé quả tròn vo: “Ăn sao được?”

Cẩn Sơ cũng cảm thấy như vậy, nói với Quả Quả: “Ăn sao được chứ, con có miệng đâu.”

“Anh anh anh.” Bé quả ở trong lòng cậu cọ cọ, làm nũng.

Nếu đã nói Cẩn Sơ không đáng tin cậy, cậu nghĩ nghĩ, vậy thì chơi tới bến luôn. Cậu xé một miếng nhỏ trên xiên thịt từ trên tay Diệp Duệ Thăng, bụp một cái mà ịn lên vỏ xanh của bé quả: “Được rồi, ăn đi.”

Diệp Duệ Thăng cạn lời nhìn động tác của cậu, nhưng mà ngay sau đó anh thật kinh ngạc. Chỉ thấy miếng thịt ịn lên sau đó chậm rãi hòa tan, bị vỏ quả hấp thu vào từng chút một, chốc lát đã không thấy tăm hơi, cả vết bóng dầu cũng chẳng còn.

Diệp Duệ Thăng: “……”

Cẩn Sơ: “……”

Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, Cẩn Sơ còn há hốc miệng, sau đó hai người lại đồng loạt nhìn về phía bé quả.

Diệp Duệ Thăng: “Như vậy cũng được à?”

Cẩn Sơ ngơ ngác nói: “Tôi biết đâu.”

Bé quả đột nhiên bay lên, tán loạn giữa không trung, phát ra tiếng “phù phù hộc hộc”, vỏ xanh cũng theo đó mà biến đỏ. Cẩn Sơ càng nhìn càng không hiểu, nó được ăn thì vui quá hả?

Vẫn là Diệp Duệ Thăng phản ứng trước, bắt lấy nó, ném nó vào trong thùng đựng đầy nước.

Bé quả chạm nước liền bốc khói xèo xèo, sau đó có tiếng nước “ừng ực ừng ực” rồi cạn bớt. Cuối cùng chỉ còn lại bé quả hơi đong đưa trên làn nước gần đáy thùng, thoạt nhìn như nó chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Cẩn Sơ ghé vào cạnh thùng: “Nó bị sao vậy?”

Diệp Duệ Thăng bình tĩnh nói: “Hẳn là bị cay rồi.”

。。。。。。。。

Kiều Kiều có lời muốn nói:

“Chúc mừng năm mới mọi người!!! 🎉🎉🎉

Ô ô... đáng lẽ phải đúng 0h thì đăng cơ mà nhà mình bận làm mâm cơm cúng giao thừa quá nè, xong xuôi hết đi ngủ rồi mới nhớ ra á.

Thôi mà kệ đi, chúc mọi người một năm mới đầy vui vẻ, may mắn, thuận lợi và không có muộn phiền gì sất. Te heh... 

Đăng cái giờ mà mọi người ngủ hết trơn, cơ mà vẫn cá chắc là còn mấy con mắm cú đêm nè 

À mà có một lưu ý nho nhỏ, người bạn của Cẩn Sơ tên Kier Kaka (奇尔·卡卡), thực ra phải là Chil Karka mới đúng nha. Vì theo người Trung, dịch tên nước phương Tây thì họ dịch theo cách đọc gần giống nhất (đọc là Kier Kaka) chứ không dịch theo nghĩa chữ. Cho nên mấy cái tên nước ngoài phương Tây kiểu Trung Quốc này thật là khó xử cho mình quá. (Giống cách đọc tiếng Anh của người Nhật, McDonald thành Makudonarudo, chắc chết á:)))

Mai mốt mà mình rảnh thì lại lì xì chương mới nhó (hông thì thôi).

Mãi yêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play