Cẩn Sơ chạy tới báo danh, sau đó lãnh tới một chồng…… sách điện tử. Hiện nay sách giáo khoa không in ra giấy, nhưng nếu không quen nhìn bản điện tử, cũng có thể tự mình đi in.
Dù sao các học sinh mới cũng khá vất vả khi mang cả một bao tải sách về nhà vào ngày báo cáo.
Trường cũng có cung cấp nơi tạm trú, cũng bởi vì học sinh đến từ khắp toàn cầu, không cung cấp nơi dừng chân thì quá bất tiện. Nhưng không phải ở trong trường, mà là khu vực xung quanh trường quân đội đã được xây dựng thành khu sinh hoạt. Cẩn Sơ cảm thấy nhiều người sinh sống cùng nhau như vậy rất vui, liền cũng báo danh.
Giao xong học phí rất kinh tế và phí tạm trú rất đắt đỏ, cậu đi tới lớp 99 của khóa điều khiển phi thuyền. Một lớp có 100 người, tổng cộng có 100 lớp, và được xếp hạng dựa theo tổng thành tích bài từ trên xuống, ha hả.
(Kiều Kiều: “Chắc Cẩn Sơ đang rất xí hổ nên cười gượng đây mà, xem cái thành tích muốn rớt nước mắt”.)
Cẩn Sơ từ cửa sau đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, quan sát các bạn học cùng lớp của mình. Một lát sau, có lẽ mọi người đã đến đông đủ, chủ nhiệm lớp đi vào, âm thanh cãi cọ ồn ào nói chuyện trong phòng học tức khắc biến mất.
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên mập mạp. Người trên đế quốc có thọ mệnh trung bình là hai trăm tuổi. Hai ba mươi tuổi đến một trăm tuổi, hầu như dung mạo đều là dáng vẻ thanh niên, sẽ từ vẻ ngây ngô thay đổi từng chút một đến càng lúc càng trưởng thành. Một trăm tuổi là đường ranh giới, sau tuổi này con người sẽ chậm rãi xuất hiện đặc thù trung niên, sau 150 tuổi, con người bắt đầu già đi.
Chủ nhiệm lớp mập mạp họ Khang. Ông cười tủm tỉm nói một hồi, sau đó tuyên bố về sau mỗi tuần có bốn ngày học tiết lý thuyết, thứ Sáu mỗi tuần đều là tiết thực hành. Biểu hiện tốt, có thể được sắp xếp đi tham quan quân đội hoặc là thực tập, một năm sau tốt nghiệp, cũng sẽ ưu tiên đề cử nhập ngũ.
Đúng vậy, chương trình học này là một niên chế, bởi vì nó nhằm vào tính chuyên nghiệp cực cao. Ví dụ như học sinh muốn làm phi công cơ giáp chuyên nghiệp trong tương lai, phải học thao tác cơ giáp như thế nào, phải học cách dùng hệ thống để chiến đấu, phải biết sửa chữa cơ giáp một chút, phải hiểu biết về chiến tranh, còn phải bồi dưỡng về mặt nhận thức liên hợp tác chiến, tóm lại là phải học rất nhiều thứ.
Nhưng hệ điều khiển phi thuyền thì không giống, chỉ học chuyên hệ, lại hơi có ý học cấp tốc. Đây cũng là bởi vì bên quân đội có nhu cầu. Lấy một chiếc phi thuyền quân dụng chịu tải lượng của một trăm nghìn người mà nói, dù chỉ điều khiển và vận hành cơ bản, cũng phải cần ít nhất mấy trăm người làm việc, thiếu sót trước mắt cũng khá lớn.
Nhưng phần thưởng ưu tiên đề cử nhập ngũ này vẫn rất hấp dẫn mọi người, các học sinh mới đều nhiệt tình mười phần.
Chủ nhiệm lớp nói xong thì xem thời gian: “Rồi, đến lượt chúng ta đi kiểm tra sức khoẻ. Mọi người tự mình đi thôi, nhìn thấy hàng nào ngắn thì đến đợi ở hàng đó, phải thông minh lên.”
Cẩn Sơ ra phòng học hoàn toàn không cần phân biệt phương hướng, đi theo đám đông là được, cuối cùng về tới đại lễ đường học viện. Hạng mục kiểm tra sức khoẻ không nhiều lắm, chủ yếu có ba mục. Một là cởi hết quần áo kiểm tra bên ngoài thân. Hai là chiếu tia X kiểm tra trong cơ thể. Ba là lấy máu, cái này thì lợi hại, từ trong máu có thể nhìn ra có bệnh tật ẩn giấu hay không, thể chất không quá quan trọng, quan trọng nhất chính là kiểm tra thông tin gen.
Về cơ bản là dần dần có liên quan với nhau.
Có lẽ mục một cần nhiều thời gian để cởi quần áo, các hàng ở khu vực đó còn rất dài, nên trước tiên Cẩn Sơ đi kiểm tra chụp X quang, để Tiểu Miêu Miêu đi chơi trước. Cậu đợi trong hàng, đến phiên cậu thì vào phòng. Chờ rà quét quang não kiếm thông tin danh sách số hiệu công dân, bản thân nằm lên một chiếc máy để chụp, “tích” một tiếng thì được rồi, lại quét quang não duyệt lại thông tin một chút, là đã có thể ra ngoài. Cực kỳ nhanh.
Sau khi ra ngoài cậu nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ, liền đi tìm chỗ cuối cùng ở cái hàng rút máu mà Diệp Duệ Thăng nói.
Thực hiện rút máu không phải người làm, mà là máy móc. Một cánh tay robot cầm dụng cụ lấy máu đâm xuống mạch máu trên tay người, một ống máu nhỏ rất nhanh đã bị rút lên.
Còn có mười mấy người mới đến Cẩn Sơ, mà đội ngũ cánh tay robot lại bị hỏng, đội ngũ liền ngừng lại.
Có người lập tức đi kiểm tra cánh tay robot, nhưng một chốc cũng cũng không tra được gì, đành phải kêu người xếp hàng chờ ở hàng khác. Hàng người này lập tức không vui, thật vất vả mới chờ sắp đến phiên mình, giờ đổi đến hàng kia thì lại phải mất bao nhiêu thời gian nữa chứ? Số người mỗi hàng nhiều đến khiến người ta tuyệt vọng thấy không! Bọn họ tình nguyện chờ thay cánh tay robot mới.
Mang theo một đám lãnh đạo trường học dạo qua một vòng, “đúng lúc” Diệp Duệ Thăng quay lại học viện cơ giáp thì thấy cảnh này, liền nói: “Sắp xếp người rút máu đi.”
“Cái này…… chỉ sợ xảy ra lỗi.” Có lãnh đạo trường nói.
Mọi người đều được máy móc lấy máu, từ đầu tới cuối đều không có chỗ cho người nhúng tay vào. Lấy được máu cũng lập tức bỏ vào trong ngăn đựng, đầy ngăn thì phong kín lại. Đột nhiên để người làm, lỡ như xảy ra sai lầm thì làm sao đây.
“Cánh tay robot bao lâu mới đổi được? Không được chậm trễ thời gian của học sinh.” Vẻ mặt Diệp Duệ Thăng bình tĩnh, cởi nút tay áo, sau đó chậm rãi cuốn tay áo lên, “Nhưng vì phòng vạn nhất, tôi đến làm vậy.”
Chúng lãnh đạo đều kinh ngạc: “Này…… Tổng Đốc đại nhân, chuyện này sao được?”
“Không có gì không được. Cánh tay robot đều làm theo trình tự lặp đi lặp lại, hôm nay lại hỏng, không thể không đề phòng có người muốn đục nước béo cò hay không. Vì để nguy hiểm xuống mức thấp nhất, tôi làm là thích hợp nhất, cũng vừa vặn làm quen với học sinh.”
Diệp Duệ Thăng mắt sáng như đuốc đảo qua những học sinh đang xếp hàng, lại nhìn về phía mọi người ở đây. Những người này có hơn phân nửa là người bản địa ở Burfield tinh, anh không hiểu biết nhiều về bọn họ, không biết sau lưng họ có kẻ muốn đục nước béo cò hay không.
Người bị ánh mắt đảo qua đều cả kinh, sau đó nhìn nhau hoài nghi, chính mình không làm vậy, nhưng ai biết giữa họ có ai muốn làm gì đó hay không.
Diệp Duệ Thăng lại cười nói: “Tôi nói giỡn thôi, đúng lúc tôi cũng chưa từng lấy máu người khác lần nào, hôm nay tới thử xem sao.”
Nụ cười này khiến trong lòng mọi người yên lại, ai nấy đều thấy, anh là nói giỡn thôi.
“Được rồi, mỗi người các anh có việc thì lo làm đi thôi, ở đây giao cho tôi.” Nói xong lời này, cũng có người vội vàng đưa thiết bị rút máu tới. Diệp Duệ Thăng đi vào một phòng học nhỏ bên cạnh, sau đó hàng người này đứng cạnh cửa sổ đã bị dẫn đến phòng học đó.
Diệp Duệ Thăng vào phòng học thì nhẹ nhàng thở hắt ra, làm thế này khiến anh thẹn cả mặt. Anh chưa từng đổi trắng thay đen, vừa ăn cướp vừa la làng như thế.
Cẩn Sơ không phát hiện bên này đã xảy ra chuyện gì, cậu đi theo hàng, nhìn phía trước kêu từng người một, một người lại tiến vào cửa phòng học, tò mò mà nghĩ, đây chắc là Diệp Duệ Thăng sắp xếp?
Lúc sau thì đến phiên cậu, cậu liền đi vào.
Sau đó nhìn thấy người ngồi sau bàn trong phòng, đôi mắt tức khắc trừng lớn: “Anh, anh……”
Lúc này Diệp Duệ Thăng đeo khẩu trang, đội mũ, mặc một chiếc áo blouse trắng, còn đeo một chiếc kính để che dấu, hơi thở nội liễm lại khiến ai cũng không để ý lắm. Có thể ai cũng không nhận ra, nhưng Cẩn Sơ có thể nhận ra được đó!
Vì cặp mắt đó hoàn toàn quá dễ nhận ra!
Diệp Duệ Thăng cười chỉ chỉ ghế phía trước: “Bạn học, mời ngồi.”
Anh ra vẻ vén tay áo Cẩn Sơ, sát trùng, nhẹ giọng nói: “Giao cho người khác khiến tôi không yên tâm, loại chuyện này thêm một người biết cũng không tốt.” Cho nên tuy vừa ăn cướp vừa la làng rất xấu hổ, nhưng đây là tốt nhất, sẽ không kinh động bất cứ kẻ nào, cũng không cần phải dùng biện pháp qua tay người thứ hai.
Dù sao ai cũng không nghĩ đến, Tổng đốc kiêm hiệu trưởng chính trực, cương trực công chính, thiết diện vô tư, sẽ đích thân sắp xếp mở cửa sau cho người ta. Nếu như muốn mở thật, người bình thường cũng không bao giờ cho rằng anh sẽ dùng biện pháp này.
Sát trùng xong anh liền không làm gì nữa, mà làm ảo thuật lấy ra một ống nghiệm chứa đầy máu, dò tên rồi ghi số hiệu vào, để vào trong cái hộp bên cạnh.
Cẩn Sơ nhìn động tác của anh: “Như vậy thì được rồi hả?”
“Ừ, đây là máu của một người nam có tinh thần lực cấp C, mười tám tuổi, tư liệu hoàn toàn nhất trí với cậu, không có bất cứ vấn đề gì xảy ra đâu.” Hơn nữa đây còn là máu của một người chưa từng ghi thông tin gen, sau này cũng sẽ không ghi vào, nhưng chuyện này không cần phải nói ra hết. Diệp Duệ Thăng hỏi Cẩn Sơ, “Đã kiểm tra xong rồi sao?”
“Còn nữa, phải cởi quần áo.” Cẩn Sơ nói.
Khóe mắt Diệp Duệ Thăng liền giật giật, kéo tay áo Cẩn Sơ xuống: “Cái đó nhanh lắm, rồi, đi ra ngoài đi.”
Cẩn Sơ đi được hai bước, Diệp Duệ Thăng lại gọi cậu lại, đôi mắt giấu sau mắt kính lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Cẩn Sơ, đừng làm chuyện kỳ quái đó.”
Cẩn Sơ bĩu môi, gót chân vừa bước ra cửa, không để ý đến anh nữa.
Diệp Duệ Thăng ở lại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà lắc đầu, anh còn chưa đi được, còn phải tiếp tục sắm vai nhân viên công tác rút máu, thẳng đến khi cánh tay robot mới đến thay mới được.
Trở lại nơi kiểm tra “cởi quần áo”, hàng người vẫn còn kéo dài. Cẩn Sơ vừa chờ, vừa dùng quang não xem sách mới phát.
Nhìn nhìn, liền nghe thấy đằng trước có người kêu lên: “Ôi, người trước ra rồi nè. Thế nào, không cần cởi hết đúng không?”
Những người đó mới vừa kiểm tra xong đi ra ngoài liền cười xấu xa, lắc đầu chậc chậc vài tiếng rồi nghênh ngang rời đi.
Còn có mấy người nói một cách mơ hồ: “Có người sẽ phải cởi hết, có người lại không, dựa vào vận may thôi.”
Biểu tình người này lập tức vô cùng hoảng hốt thấy không? Một người trước Cẩn Sơ liền nói với bạn mình: “Trời ơi, không phải đến phiên tao thì vận may không tốt phải cởi hết chứ? Xấu hổ lắm.”
Đây là chàng trai trẻ vẫn còn rất ngượng ngùng.
Nhóm nữ sinh cạnh đó cũng có người lộ ra biểu cảm lo lắng, nghị luận sôi nổi.
Lúc này cậu liền chậm rãi nói một câu: “Sẽ không cởi hết, những người đó nói xạo thôi.”
Người nọ đứng phía trước quay đầu hỏi cậu: “Sao cậu biết?”
Cẩn Sơ nghĩ thầm, sao mình biết, đương nhiên là bởi vì mình có thông tin bên trong mà!
Cái này phải nói đến rạng sáng ngày hôm qua, Cẩn Sơ và Diệp Duệ Thăng lại gặp mặt ở trên Tinh Võng. Cậu nghiên cứu dây dưa dây cà gì đó cũng tới bước cuối cùng rồi, sau đó cậu liền chuyển ánh mắt đến nơi nào đó. Lông mày Diệp Duệ Thăng giật giật hai cái, kịp thời bắt được tay cậu: “Cậu muốn làm gì?”
Cẩn Sơ mặt vô tội: “?” Đã nghiên cứu lâu như vậy, lúc này còn hỏi mình muốn làm gì là sao?
Sắc mặt Diệp Duệ Thăng đỏ lên có chút quái lạ, như là muốn nói gì đó lại nghẹn nửa ngày mới nói: “Cái này không được!”
“Vì sao chứ?”
“……Dù sao cũng không được.”
“Không phải bị bắt cởi quần áo kiểm tra sức khoẻ sao? Lỡ bị người nhìn ra vấn đề thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không cởi hết cả cái đó.”
“Hử? Thật à?”
“Thật.”
“Lỡ như?”
“Tôi là hiệu trưởng, tôi biết.” Diệp Duệ Thăng thở dài, “Tôi bảo đảm với cậu luôn.”
Cẩn Sơ bĩu môi lên nhìn anh.
Diệp Duệ Thăng bất đắc dĩ: “Không phải cậu… Không phải cậu nhìn thấy nhiều mô hình rồi à?”
“Thì chưa có thấy đồ thật đó!”
Diệp Duệ Thăng thiếu chút nữa bị sặc: “Có thể xem ảnh, xem, xem ảnh tư liệu.”
Bất giác Cẩn Sơ thấy thật ủy khuất: “Trong sách không in ảnh thật, tiêu bản trong viện y học cũng không còn mới nữa, hình ảnh thì…… Tôi lên mạng cũng tìm không thấy nha.” Cậu nghĩ lung tung, “Thật ra tôi muốn đi nhìn lén người ta tắm rửa, hoặc là đến khoa tiết niệu gì đó ở bệnh viện, nhưng không phải……”
Không phải ở đây còn có một người có thể quan sát tất cả các góc độ mà không nguy hiểm sao?
Được rồi, cậu cũng biết loài người tương đối mẫn cảm với bộ phận này. Người bình thường đều sẽ không tùy tiện để người nhìn thấy. Nhưng cậu cho rằng Diệp Duệ Thăng không giống họ, sẽ hào phóng chút chứ!
Diệp Duệ Thăng bị cậu nói khiến cả người gần như vô lực, hoàn toàn không biết nói cái gì mới tốt: “Tôi…… Tôi giúp cậu tìm.”
Sau đó giống như thực hiện nhiệm vụ cơ mật nhất, từ chỗ Chu Cần tín nhiệm nhất lấy một ít, khụ, tài nguyên XXX, trước khi nhấn mở còn thận trọng hỏi Cẩn Sơ một câu: “Cẩn Sơ, cậu…… xác định cậu là nam, không, giống đực à?”
Cẩn Sơ thiếu chút nữa muốn xù lông: “Đương nhiên!” Tuy rằng cậu có thể tự thụ phấn hoa, nhưng từ nhỏ đã lập chí hóa thành hình người, theo quan niệm nam nữ thì rõ ràng cậu là giống đực, tuyệt không thể nghi ngờ được không hả? Cậu vẫn phân biệt cực kỳ cực kỳ cực kỳ rõ ràng giữa bé trai với bé gái được chưa?
Mà trọng điểm là bộ phận đó cậu lại chưa từng thấy bao giờ, bắt chước không được à? Trách cậu hử?
Diệp Duệ Thăng sờ sờ cái mũi, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh cũng phát hiện bộ phận này mà Cẩn Sơ cũng phải bắt chước, mới kinh ngạc phát hiện vấn đề. Nếu Cẩn Sơ đúng thật là một cô gái, vậy lúc trước anh cho người ta nghiên cứu gì đó, quả thực là tạo nghiệt, phải lấy cái chết tạ tội mất.
Anh hơi cảm thấy suy yếu, lại phải cam chịu mà mở video, sau đó cùng Cẩn Sơ xem một đoạn ngắn trọng điểm. Toàn bộ quá trình mặt anh lạnh nhạt, nhưng Cẩn Sơ lại chống cằm, nghiêm túc giống như đi học.
Cuối cùng còn lầm bầm lầu bầu một câu: “Hoá ra là dạng này à, cũng không biết sờ vào có cảm giác thế nào…… Đến lúc đó kiểm tra sức khoẻ không biết có cơ hội hay không……”
Diệp Duệ Thăng: “……”
Phi nhân loại thật quá khiêu chiến tam quan con người! Gặp được một thứ là đủ rồi. Đủ, đủ quá rồi!
……
Thoát ra khỏi hồi ức, Cẩn Sơ nhìn anh bạn phía trước, vẻ mặt cao thâm khó đoán mà nói: “Yên tâm đi, là thông tin đáng tin cậy, ít nhất sẽ giữ lại cái quần nhỏ.”
。。。。。。。。
“Tui vừa đọc vừa cười ám muội á, hệ hệ...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT