Dùng ánh mắt sâu xa, Cẩn Sơ nhìn ba anh em bày ra các tư thế không giống nhau để đọc tài liệu, nghiêm túc mà nói thì trình độ của họ ai cũng không kém ai, cuối cùng cậu lại yên lặng nhìn bài thi trong tay.
Vốn dĩ cho rằng có thể cùng nhau vừa ai oán than vãn vừa học tài liệu quân đội chất đống, vậy mà mới vừa họp xong liền làm phản, vứt Cẩn Sơ sang một bên nên cậu chỉ có thể tự mình chịu khổ “gặm” đề thi khó hiểu. Cũng may trên đùi còn một con mèo nhỏ mập mạp đang nằm ườn, lông xù mềm mại như bông khiến Cẩn Sơ cảm giác như được an ủi.
Lại nhìn câu hỏi: xe huyền phù cần dùng bao nhiêu thời gian để đi tới đích, Cẩn Sơ quyết định chuyển sang câu tiếp theo. Cậu cảm thấy trong tình cảnh bây giờ, loại xe này không tự lái còn muốn người khác tính thời gian giùm hẳn là không còn trên đời.
“Phi thuyền lấy tốc độ XX chạy đều trong vũ trụ, đột nhiên hệ thống cảnh báo cách phía trước nghiêng một góc XX độ XX, có một khối thiên thạch lấy tốc độ XX bay tới. Hỏi thiên thạch có va chạm trúng phi thuyền hay không?”
Cẩn Sơ trừng mắt lớn. Cái này, tình huống này hình như là có khả năng va chạm nhau, nhưng làm sao mình biết nó có đụng phải nhau hay không chứ?
Không đúng, hiện tại phi thuyền không phải có hệ thống có trí năng rất cường đại sao? Chẳng lẽ không tự mình phán đoán được à?
Cẩn Sơ tỉnh táo chưa được hai phút, lại ỉu xìu bò nhoài lên bàn, bế mèo lên trước mắt, chôn mặt vào chiếc bụng nhỏ mềm mại như bông khẽ cọ cọ.
Hu hu hu, thật là đáng sợ! Sao lại có loại đề thi kiểu này chứ, hoàn toàn không biết trả lời sao luôn! Hơn nữa đó vẫn chỉ là bài thi sơ cấp. Loại khó thật, là loại đề bài dài một chuỗi, đọc xong cũng không hiểu.
“Meo meo.” Con mèo nhỏ mập mạp nâng chân lên cào cào gáy của Cẩn Sơ, an ủi không một tiếng động. Làm người hình như rất khó, nó vẫn nên làm một chú mèo là tốt nhất.
Nó thu chân lại, liếm liếm móng vuốt.
“Hử?” Cẩn Sơ bỗng nhiên nắm chân của nó. Trên đệm thịt hồng nhạt, năm ngón chân nhỏ mềm mềm duỗi ra, trên mỗi trên đều có vuốt cong cong, vô cùng sắc bén. Ban đầu móng vuốt hẳn là màu trắng ngà hơi trong, lúc này hoàn toàn biến thành trong suốt, sáng lấp lánh. Hơn nữa mỗi một đầu vuốt nhọn đều thấm một màu đỏ tươi, chợt thấy giống như máu, cẩn thận sờ sờ mới phát hiện màu đỏ tươi là ẩn sâu trong vuốt.
“Tiểu Miêu Miêu, sao nó lại thành thế này?” Cẩn Sơ lại sờ sờ ba bàn chân khác, móng vuốt ở đó đều trắng ngà như trước đây.
“Meo ô.” Con mèo nhỏ mập mạp “xoạt xoạt” xoay người đứng lên, vươn chân trước bên trái khác thường đặt vào tay Cẩn Sơ, kêu “Meo meo meo”.
Ngươi rốt cuộc cũng phát hiện ra ta khác thường rồi!
“Xin lỗi Tiểu Miêu Miêu, mấy ngày nay ta đã không quan tâm đến ngươi.” Cẩn Sơ áy náy nói. Hai ngày này tâm tư cậu đều ở trên Tinh Võng. Cậu tiếp tục nghiên cứu bàn chân: “Đây là sau khi ngươi cào Diệp Duệ Thăng thì biến thành như vậy hả?”
“Meo!” Là thế đó!
“Cảm thấy không khoẻ à?”
“Meo ô.” Không có đâu!
“Thế tại sao lại thành như vậy?” Cẩn Sơ nhìn nhìn, lại nói, “Hình như móng vuốt này càng sắc bén, ngươi thử dùng sức trên tay ta xem.”
Mỗi tay cậu cầm một bàn chân, hai chân trước của con mèo đều trong tay cậu. Mèo cam nhỏ bé dựa vào tay cậu rồi đứng thẳng lên bằng chân sau, hai chân trước duỗi móng ra như lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng bàn tay Cẩn Sơ.
Vuốt cong cong, vô cùng nhọn và sắc bén. Mà tay Cẩn Sơ thì trắng trắng gầy yếu, thậm chí thoạt nhìn như rất mềm mại, nhưng vuốt mèo dùng sức thế nào cũng không thể cào rách da của Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ điều động năng lượng trong thân thể cậu, bao trùm lên lòng bàn tay mình ngăn vuốt mèo làm bị thương. Dần dần sau đó, cũng cùng là một loại năng lượng phòng ngự, nhưng tay phải của cậu cảm thấy hơi hơi đau đớn, mà tay trái lại không.
Tay phải của cậu đối ứng với chân trước bên trái của mèo, vuốt mèo của chân đó đã sinh ra biến hóa.
“A, hình như là biến hóa tốt.”
“Meo!” Chủ nhân móng vuốt cũng tán đồng kết luận này, nó đặc biệt thích móng vuốt mới của mình, vừa lợi hại lại rất đẹp.
Trên thực tế thái độ của nó đối Diệp Duệ Thăng chuyển biến tốt, trừ đồ ăn hộp cho mèo ra, còn có lý do vì chiếc móng vuốt này. Nó biết xảy ra biến hóa là bởi con người kia. Đương nhiên nó cũng rất tâm cơ, không nói chuyện này cho hắn, hơn nữa âm thầm hy vọng lại tìm một cơ hội, dùng ba chân khác đi cào hắn lần nữa.
Suy nghĩ của nó đơn giản, còn tư tưởng của Cẩn Sơ trưởng thành hơn một chút so với nó, suy nghĩ cũng nhiều.
Có một khả năng, móng vuốt của Tiểu Miêu Miêu đụng tới máu người sẽ sinh ra biến hóa, muốn nghiệm chứng phỏng đoán này, chỉ cần để Tiểu Miêu Miêu đi cào người ta một phát……
Cậu quay đầu nhìn nhìn ba người anh em đắm chìm trong thế giới học tập, không có cách nào tự kềm chế được, hồn nhiên quên mất mọi thứ, trán cậu chảy đầy vạch đen, lắc đầu phủ định cái ý tưởng này.
Bị móng vuốt của Tiểu Miêu Miêu cào, lỡ như xém chút nữa chết toi giống Diệp Duệ Thăng, cậu không thể hái nhiều lá cây thế nữa. Không được đâu, cậu sẽ trọc lóc mất!
Sau đó lại nảy ra khả năng thứ hai, máu của Diệp Duệ Thăng rất đặc biệt, là máu anh ta khiến móng vuốt Tiểu Miêu Miêu phát sinh biến hóa.
Nhưng máu của một con người, sẽ có tác dụng lớn như vậy sao?
Cậu không khỏi duỗi tay sờ sờ bụng mình.
Mấy ngày nay Quả Quả của cậu vẫn luôn chậm rãi lớn lên, lúc chạm vào Diệp Duệ Thăng sẽ trở nên hưng phấn, động đậy. Tuy rằng ngày thường rất an tĩnh, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, cũng rất nỗ lực làm bé ngoan.
Kỳ thật cậu vẫn luôn hơi bực mình. Dựa vào cái gì mà chạm vào anh ta thì Quả Quả sẽ kích động mạnh thế, rõ ràng là Quả Quả của cậu mà, là bé cưng của cậu, còn ngốc nghếch sống trong thân thể cậu nữa mà!
Nhưng tên nhóc này như biết được tâm tư của cậu, nên rất ngoan, rất thành thật, lúc Diệp Duệ Thăng gần bên cũng tương đối thu liễm lại. Cẩn Sơ cảm nhận được biến hóa của nó, cõi lòng cũng trở nên mềm mại, yêu thương.
Dù sao cũng một ngàn năm mới chờ đến ngày có một Quả Quả, còn có thể làm sao được nữa, đương nhiên là tha thứ cho nó chứ sao!
Nhưng ước chừng cũng vì nguyên nhân này, tuy Cẩn Sơ luôn tìm cơ hội đến gần Diệp Duệ Thăng một chút, nhưng trong lòng luôn tránh suy nghĩ: Người này chính là một ba ba khác của Quả Quả, sự thật là vậy.
Và cũng càng hoàn toàn không định nói chuyện này với đối phương.
Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, về sau trong thân thể Quả Quả sẽ chảy chung một nửa dòng máu cùng loại với máu của người kia, có…… cảm giác thực vi diệu mà. Nếu dòng máu kỳ lạ đó có thể khiến móng vuốt của Tiểu Miêu Miêu sinh ra biến hóa, lại sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Quả Quả?
“Ôi……” Cẩn Sơ nằm lên bàn, cằm tựa lên tay trái, tay phải cầm bút không chút lưu tình chọc tờ bài thi, rất nhanh một tờ giấy đã bị cậu chọc đến nỗi nhìn không ra hình thù gì nữa.
Cẩn Sơ nâng cổ tay trái lên, nhìn vòng tay quang não thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Nếu cậu đề nghị Diệp Duệ Thăng đưa máu của anh ta cho cậu, vậy anh ta có nhận lời không? Nhưng nếu anh ta hỏi vì sao thì trả lời thế nào?
Nếu không thì lần sau mình lặng lẽ lấy một chút? Xét theo kỹ thuật của mình, hẳn là anh ta không phát hiện ra đâu nhỉ?
Cảm giác làm như vậy có hơi quá đáng! Dù sao người ta vẫn luôn rất chân thành với mình.
Được rồi, vẫn nên trực tiếp đi xin. Nếu bị hỏi nguyên nhân, liền nói là, a... có thể dùng câu: máu của anh khiến móng vuốt của Tiểu Miêu Miêu nhiễm màu, tôi muốn thử xem có thể để móng vuốt trên ba cái chân khác cũng nhiễm hết luôn được không.
Rồi, liền làm như vậy đi!
Cẩn Sơ mở quang não ra, danh sách bạn bè của cậu chỉ có một mình Diệp Duệ Thăng, nhấp mở, cậu lại do dự. Mở miệng ra liền đòi đồ của người ta, không lễ phép cho lắm. Cậu nhìn thấy bài thi bị chính mình chọc đến rách nát lung tung, mắt sáng lên, viết từng nét lên khung thoại: “Nhận được một đống tài liệu học tập về, siêu khó luôn, xem không hiểu gì hết á.”
Cậu dừng một chút. Cậu muốn biểu đạt cảm xúc buồn bực của mình khi xem không hiểu bài thi rối rắm, nghĩ rồi lại nghĩ, ở phía sau cậu cũng có một cái cành nhỏ khuấy động lung tung. Lúc cậu không cao hứng sẽ đem cành cây ra vung quật tới tấp, so với việc dùng biểu tượng cảm xúc thì có thể phát tiết buồn bực tốt hơn.
Được rồi, nhấp gửi tin nhắn đi.
Một nơi khác, sau nửa đêm, Diệp Duệ Thăng chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn.
Đây là do chính anh cài đặt vào loại tin nhắn đặc biệt gửi đến, chọn chuông nhắc nhở cũng phải đặc biệt, cho nên một tiếng chuông nhắc nhở vang lên anh liền biết là Cẩn Sơ tìm đến.
Anh mở quang não ra, chọn mở tin nhắn, liền thấy được câu đó. Vì Cẩn Sơ còn vẽ cảm xúc biểu đạt, cho nên hệ thống phán định nên để nguyên chữ viết tay, không chuyển hóa thành thể chữ in chỉnh tề thống nhất.
Vì thế Diệp Duệ Thăng nhìn thấy một hàng chữ xấu xí, không biết có đẹp hơn chữ trẻ nhỏ mới học viết không nữa. Từ hàng chữ này là có thể nhìn ra trình độ văn hóa chữ viết của người viết, nhưng mà Diệp Duệ Thăng lại cảm thấy chúng vô cùng đáng yêu.
Anh xem từng chữ từng chữ, sau đó ánh mắt dừng tại hình vẽ quái dị cuối tin nhắn.
Đây là…… phiền não đến nỗi vò tóc rối bù?
Ồ, vẫn là một hình ảnh hết sức sinh động, đáng yêu mà.
Nghĩ đến cái cảnh tượng đó, khóe miệng anh không khỏi hơi hơi nhếch lên, rồi nhanh chóng tỉnh lại, nói: “Cần tôi qua đó ngay bây giờ không?”
Một lát sau bên kia mới lại gửi đến một hàng chữ xấu xí: “Không cần vậy đâu!”
Lần này không có hình vẽ, Diệp Duệ Thăng có chút tiếc nuối, đưa tay nhắn lại: “Hiện tại đã khuya, còn chưa ngủ ư?”
Bên kia, Cẩn Sơ nhìn thấy hồi âm liền giống như tiêm máu gà: “Chưa ngủ, không muốn ngủ, cũng không mệt chút nào!” Vô cùng có tinh thần, muốn lấy máu của anh, lập tức thí nghiệm luôn.
Là thế sao, vì học tập nên nỗ lực như vậy sao? Diệp Duệ Thăng cách một cái màn hình, nhưng cũng tựa như cảm nhận được dáng vẻ sức mạnh trỗi dậy, cười cười ngồi vào mép giường. Một khi đã như vậy, anh đương nhiên phải giúp cậu ấy, dù sao thì ý kiến đến trường quân đội học tập cũng là mình nói ra.
Anh tiếp tục hồi âm: “Vậy được rồi, học tập cần dựa theo chất lượng. Khả năng căn bản của cậu không tốt lắm, muốn bắt đầu học từ đơn giản, cậu đem tất cả tài liệu chuyển cho tôi một phần, tôi nhìn trước xem thử.”
Ngón trỏ đang lướt lướt, đưa vào khung thoại: “Tôi muốn nói với anh chuyện này……” Viết một nửa, Cẩn Sơ đang vắt hết óc tổ chức tìm từ ngữ thì nhìn thấy tin nhắn này, ngẩn người, chớp chớp mắt: “Hả?”
Cậu gãi gãi đầu, vẫn tìm cái thư mục kia trong quang não, tìm thấy liền gửi qua.
Diệp Duệ Thăng sau khi thu được, mở ra nhìn nhìn, rất nhanh đã tìm thấy loại bài đơn giản nhất, ừm, toán học sơ cấp.
Không biết loại trình độ này cậu ấy có thể làm được không, Diệp Duệ Thăng nghĩ, rút ra từ giữa một bài kiểm tra đơn giản nhất, gửi bài trở lại: “Trước tiên cậu làm bài này, nhìn xem thử trình độ này có thể làm được không.”
Gì? Gì... gì... gì cơ?
Cẩn Sơ không hiểu, mở to hai mắt, nhưng khi nhìn bài thi, mấy cộng mấy, mấy trừ mấy, đề bài vừa ngắn vừa gọn, mắt nhìn xong cũng hiểu ra. Hình như, hình như, có khả năng, mình có thể làm được.
Lúc trước nhiều ngày xem sách như vậy, các loại cảm giác thất bại vô lực không thể nào làm nổi một bài hãy còn trong lòng. Lúc này cậu nhìn thấy chính mình có thể làm ra đáp án nên trong lòng ngứa ngáy, có loại xúc động như muốn rửa mối nhục xưa, do dự một chút, trước tiên…… cứ làm xem thử đã?
Cậu vui sướng đóng khung thoại, trực tiếp mở bài thi trên quang não ra.
Sau nửa tiếng, bài có thể làm cũng làm rồi, nhìn mấy bài còn lại, tóc cũng vò thành một nùi rồi, không làm được vẫn là không làm được, thật sự bất lực. Nhưng tràn ngập hơn phân nửa bài thi tương đối vẫn có chút khởi sắc, cậu cao hứng dựa theo lời Diệp Duệ Thăng nói, đem bài thi gửi lại cho anh, tiếp tục vén tay áo muốn tìm từ ngữ.
Nhưng mà.... nhưng mà!
Chưa được bao lâu, bài thi kia lại được gửi trở lại, còn mang theo nhưng vòng tròn màu sắc rực rỡ. Tuy rằng có khả năng là nhờ tâm tình của người ấy nên đã giữ gìn bài thi sao cho không khác trước lắm, cái cách gạch chéo như thế không đả thương đến người ta nhiều, bút đỏ cũng không khiến người khác quá chói mắt, nhưng quả thật có dấu vết đã từng phê chữa rồi!
Tít tít tít!
Diệp Duệ Thăng gửi yêu cầu chat video. Cẩn Sơ ngơ ngác, đầu tóc rối tung nhấp chọn đồng ý, lật đật thay áo ngủ. Bối cảnh trong hình giống như là một phòng ngủ rất lớn, một chàng trai anh tuấn xuất hiện, trên mặt không hề có bộ dáng buồn ngủ, cả người như tản ra ánh sáng rực rỡ. Quả thực tựa như giáo viên đứng trên bục giảng chuẩn bị cứu vớt đứa học sinh ngu ngốc của mình, vì nó mà phải giải thích những nghi vấn vướng mắc trong lòng nó.
Anh mỉm cười, dùng ngữ khí ôn hòa cổ vũ nói: “Bài thi tôi đã xem qua, tôi phát hiện ra vấn đề của cậu chủ yếu ở chỗ, ừm…… Tôi giảng giải một lần, cậu ở đó vừa nghe vừa lấy đề bài làm lần nữa, là có thể hiểu được.”
Cẩn Sơ:……
Cẩn Sơ: Meo meo meo?
。。。。。。。。
Kiều Kiều có lời muốn nói:
“Thật muốn đổi từ tự xưng của hai người thành ‘anh, em’..... Chờ đến khi nào hai người đủ thân thiết mới đổi, mà vẫn chưa có dịp, thật là....
À mà nói nghe nè mọi người, hôm bữa mình đang đi dạo trong một app đọc truyện, thử tìm Tiểu Hoa Yêu thử xem, không ngờ là có, cũng không ngờ lại chính là bộ này. Nửa tò mò, nửa phấn khích vì có người cùng edit nên muốn vào học hỏi chút, người đó đăng ít chương hơn, mình đọc chương một, thấy hơi ngờ ngợ, liền nhanh chóng lướt qua những chương khác. Ha ha ha, không ngờ có ngày mình lại đi học hỏi chính mình, văn phong cũng là hồi mình còn chưa sửa. Nhưng lời cuối mình lảm nhảm với mọi người (͡°‿ ͡°) thì biến mất không dấu vết. Thiệt kỳ ghê vậy đó. Vô cùng cảm phục người kia, có thể đem truyện của người khác biến thành của mình.
Nếu những ai đang viết truyện thì cẩn thận với loại này, công sức mình viết mà. Kiều cũng bất lực rồi. Người đâu mà trơ trẽn hết sức. ಠ_ಠ ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT