Phương Kỳ Nhiên đi ra từ phía sau Du Vãng, thở dài nhẹ nhõm, “Sao mày lại ở đây? Tới tìm tao hả?” Du Vãng yên lặng nhìn Lê Tư, không nói một lời, giọng nói của Lê Tư khàn khàn mệt mỏi, “Tao cãi nhau với ba mẹ, vốn dĩ định đến chỗ mày ở một đêm. Đi đến đây mới nhớ phải gọi điện thoại cho mày, đường tối quá, tao vừa mới bật đèn pin để mở điện thoại thì hết pin rồi…” Vừa nói cậu ta vừa đưa điện thoại tới, nhấn vài phím nhưng màn hình vẫn đen thui.

“Aiz, tao không có nghi ngờ mày mà.” Phương Kỳ Nhiên hơi khó xử mà nhìn Du Vãng một cái, kéo nhẹ ống tay áo của anh, “Chúng ta tìm chỗ ngồi một chút đi? Bên ngoài lạnh lắm.”

Du Vãng nhéo nhéo cổ tay cậu, thấp giọng trả lời, “Ừ.”

Trong xe yên lặng vô cùng, Phương Kỳ Nhiên ôm chó nhỏ, muốn nói gì đó nhưng miệng mở ra lại khép vào. Cậu nhìn gương mặt Du Vãng một chút, không có biểu hiện gì cả, nhưng cậu biết Du Vãng đang không vui. Lê Tư dựa vào ghế sau, yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.

Chó nhỏ tỉnh dậy, ngoan ngoãn cắn ngón tay của Phương Kỳ Nhiên. Cậu thấy ngứa bèn tránh đi, bóng đèn nhỏ trong đầu chợt lóe sáng, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Bành Tráng.

“Đại Tráng, Du Vãng về rồi, ra ngoài ăn khuya đi.”

Phương Kỳ Nhiên chỉ đạo Bành Tráng mang theo cả người đầy khí lạnh tiến vào trong xe, nhìn thấy Lê Tư thì hỏi, “Mày cũng ở đây à? Vừa mới muốn nói có cần phải đi đón mày không.” Lê Tư mỉm cười không nói gì.

Có Bành Tráng ở đây thì không khí cũng không còn nặng nề nữa. Phương Kỳ Nhiên thở ra một hơi, Du Vãng nâng tay xoa đầu cậu, khuôn mặt không còn căng chặt nữa.

“Kỳ Nhiên, hai người… đang ở bên nhau sao?” Lê Tư đột nhiên lên tiếng, Phương Kỳ Nhiên ngớ ra trong giây lát mới nhớ ra Lê Tư không biết chuyện của cậu và Du Vãng, cũng khó trách ban nãy cậu ta lại lộ ra dáng vẻ bị dọa sợ, trong lòng cậu cảm thấy hơi áy náy. Cậu lắc người xoay về phía ghế sau, nhìn vào Lê Tư nói, “Vẫn chưa kịp nói với mày, mày sẽ không trách tao chứ?”

Lê Tư lắc đầu, “Làm sao có thể, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.” Cậu ta nhìn khuôn mặt lo sợ bất an của Phương Kỳ Nhiên, cười trấn an, “Mày rất hạnh phúc, tao có thể nhìn ra được.”

“Mấy ngày nay mày đều buồn rầu uể oải, nhìn thấy Du Vãng thì miệng liền khép mở không ngừng, tao cũng sắp bị hai đứa mày bỏ rơi luôn rồi.” Bành Tráng vỗ vỗ ghế phó lái, tức giận nói, “Mày ngồi đàng hoàng một xíu đi, đừng khiến tài xế cứ nhìn mày suốt như thế có được không?”

Phương Kỳ Nhiên vui sướng hài lòng mà ngồi lại, Bành Tráng trò chuyện với Lê Tư ở phía sau.

“Ăn Tết xong mày còn phải đi huấn luyện nữa không?”

“Có, phải đi tham gia cuộc thi tuyển sinh liên trường xong mới quay lại trường học. Trước kỳ thi đại học còn đi học các môn văn hóa ở trên trường một thời gian.”

“Vậy mày đã nghĩ sẽ đi đâu xong chưa? Tao nghe nói nhất định phải đi thi kỳ thi trường.”

“Vẫn chưa, tao muốn đi xa một chút, vẫn còn đang suy nghĩ.”

Du Vãng dừng lại ở một khu ăn vặt, anh đặt một căn phòng để Phương Kỳ Nhiên mang chó nhỏ vào. Phương Kỳ Nhiên đang cầm thực đơn gọi một đống lớn, túi tiền cậu nhiều nên cũng không hề lo lắng gì. Đợi nhân viên phục vụ rời đi thì cậu mới cầm cốc trà uống một ngụm rồi hỏi Lê Tư, “Sao mày lại cãi nhau với chú dì?”

Lê Tư thở dài, nhìn chằm chằm vào lá trà nho nhỏ bên trong chén gốm trắng, chậm rãi nói, “Vẫn thế thôi, người khác đến chúc tết liền lôi kéo khoe khoang tao một trận, nói gì mà sau này Lê Tư của chúng tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ bọn họ tiết kiệm chi tiêu để tao trở thành sinh viên ưu tú, sau này đều phải về báo hiếu linh tinh các loại. Tao cũng không nghe tiếp được nữa.”

“Điều buồn cười nhất là tối nay có một đứa nhóc tới, mẹ tao lôi kéo tao vẽ cho nó một bức phác họa. Hôm nay tao đã luyện kí họa cả một ngày rồi, còn bắt tao bán nghệ cho bọn họ nữa. Tao nói mệt rồi không muốn vẽ thì ba tao liền ném chiếc cốc trong tay.”

Lê Tư nhìn ba người họ một cái, cười đến mức hơi mỏi mệt, “Người một nhà của ông ta làm trò mắng tao. Nói tao là đứa vô ơn không biết điều, không có lương tâm, ăn mặc tốn nhiều tiền của ông ta như thế, vẽ một bức tranh có thể khiến tao mệt chết hay sao.”

“Mẹ tao thì cứ khuyên tao thôi vẽ đi, vẽ xong thì cũng là mặt mũi của nhà chúng ta. Bà ấy cũng không thử nghĩ xem, bắt đầu từ giây phút ba tao ném vỡ chiếc cốc kia thì người khác đang hóng xem kịch rồi.”

“Lê Tư…” Phương Kỳ Nhiên nghe thấy thì cực kỳ khó chịu, không biết làm thế nào để an ủi cậu ta, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cậu ấy. Cậu cũng hiểu một chút về tình huống của nhà Lê Tư, nhưng không ngờ rằng ở nhà cậu ta có thể bị dồn ép đến như vậy.

“Hai ngày trước tao có nói một câu, khu tập huấn bây giờ là bạn học tao giới thiệu, bọn họ liền định…” Lê Tư nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Du Vãng một cái, hơi xấu hổ mở miệng, “Bọn họ lấy một đống thổ sản, còn chuẩn bị một phong bao lì xì muốn lấy làm quà cho Du Vãng. Một là cảm ơn cậu ấy, hai là xem xem liệu có thể để Du Vãng nói với ông cậu ấy… giảm bớt học phí của tao một chút không.”

“Hai ngày trước tao cũng đã cãi nhau với họ một trận rồi, sống chết muốn ngăn cản, bọn họ vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ tao.”

Theo tiếng nói vừa dứt của cậu ta, cả gian phòng liền yên tĩnh lại, ngay cả Bành Tráng cũng không nói gì. Phương Kỳ Nhiên vuốt lông cún con, quả thực là không biết nói gì.

Lê Tư sụt sịt mũi, viền mắt hoe đỏ, “Vừa nãy trên đường Đại Tráng hỏi tao, đã nghĩ kĩ xem đi đâu chưa. Tao nói tao muốn đi xa một chút là sự thật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ cuối cùng vẫn là ba mẹ tao. Họ sinh tao ra nuôi tao, nhịn ăn nhịn mặc chăm sóc tao cũng không phải là giả, tao lại có thể làm gì đây? Tao không giống tụi mày, cho dù tao đi rồi thì sớm muộn gì cũng phải trở về thôi.”

Phương Kỳ Nhiên để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng nhà bọn họ chỉ bình thường thôi nhưng lại rất ấm áp, bà Kỳ và ba cậu từ trước đến nay đều chưa từng ép cậu làm chuyện gì cả. Nhà Bành Tráng đối với cậu ta lại càng là chính sách mở rộng, không học được nữa thì còn có thể về tiếp nhận cửa hàng. Mà Du Vãng nếu như không nói đến bối cảnh gia đình thì anh chính là một thiên chi kiêu tử chân chính, giờ phút này không ai trong ba người bọn họ có thể nghĩ ra được một câu an ủi Lê Tư.

Khuyên cậu ta rời khỏi nhà chính là đồng nghĩa với việc khuyên cậu ta vứt bỏ cha mẹ, khuyên cậu ta mở rộng lòng thì lại tương đương với việc chuyện gì cũng không được nói, còn đẩy cậu ta trở về.

Có đôi lúc, câu nói tất cả rồi sẽ ổn thôi chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Người nói ra câu nói này cũng chỉ đứng ở góc độ của người đứng xem eo không mệt, chân không đau, nhìn người khác vùng vẫy, vừa gặp thì ngoài miệng liền an ủi một câu. Loại an ủi này chỉ là một thứ mờ mịt hư vô, không thể nào trở thành chỗ dựa được.

Lê Tư nắm chặt tay của Phương Kỳ Nhiên, nước mắt của cậu rơi trên mu bàn tay nơi hai người nắm lấy nhau, ngược lại cậu ta lại dỗ cậu, “Kỳ Nhiên, nói ra những thứ trong lòng này thì tao đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi. Mày đừng buồn như thế, bao nhiêu năm qua tao cũng đều chịu đựng được, không sao đâu.”

Du Vãng bóc một túi khăn giấy, ôm lấy khuôn mặt Phương Kỳ Nhiên từ phía sau rồi kéo vào trong lòng, ngẩng đầu nói với Lê Tư, “Cậu biết cuộc thi Mỹ thuật liên trường không?”

Lê Tư gật đầu, “Biết, sao thế?”

“Từ cuộc thi kia sẽ chọn ra vài người để ra nước ngoài huấn luyện, được miễn toàn bộ chi phí. Cậu có thể thử xem, đây vẫn có thể coi là một lối thoát tốt hơn so với kỳ thi đại học, tất nhiên tôi chỉ đề nghị thế thôi.”

Phương Kỳ Nhiên giãy giụa để lộ khuôn mặt ra, chóp mũi đỏ hồng, “Tao thấy chuyện này rất tốt. Lê Tư, mày vẽ đẹp như thế, đừng bỏ lỡ cơ hội này đó!”

Lê Tư lau mặt, thấp giọng nói, “Tao suy nghĩ một chút, cảm ơn tụi mày.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play