Quả thật, Hắn nhìn cô ăn, bụng có hơi đói, nhưng ngại vì mặt mũi. Vẫn cố gắng gồng mình nấp sát vào trong tủ....
" C... Ô... Cô... Cô ra ngoài ăn, đừng ăn trước mặt tôi": Hắn nhịn không được mà lên tiếng.
" Tôi ăn chỗ nào mặc kệ tôi. Tôi cũng không có ép Lăng thiếu ăn nha, Lăng thiếu cứ yên tâm mà yêu thương cái tủ đi~~~~
Đợi tới khi Huyên Huyên ăn xong. Lăng Cẩm Dục tưởng cô sẽ đi. Chưa
kịp thở phào nhẹ nhõm. Đã bị một bàn tay túm lấy, vắt ngang trên người hắn là sợi dây thừng quen thuộc.
Lăng Cẩm Dục toàn thân cứng đờ, sợ tới quên thở.
Huyên Huyên liếc nhìn Hắn, cố nhịn cười ": Lăng thiếu không ăn được, thì tôi đút cho anh ăn~~~
" Ngô... Thả tôi ra... Tôi sẽ nói với mẹ tôi... Cô là ác nữ.... Cô muốn tiền chứ gì? Tôi đều cho cô, cô cút khỏi đây cho tôi.
" Lăng Thiếu. Đúng là tôi yêu tiền, nhưng rất tiếc tôi lại có đạo đức
nghề nghiệp, nhận tiền của phu Nhân rồi, không thể nhận tiền của Lăng
Thiếu!
Trong quá trình đút cho Lăng Cẩm Dục ăn, nếu hắn mở miệng mắng cô. Cô
liền đút cho hắn ăn không kịp thở. Sau cùng cô ép buộc hắn nuốt hết
thang thuốc mà cô nấu... Có vị tanh tưỡi hôi thối như chuột chết.
" Ực~~~ Ác nữ này, cô mới cho tôi uống cái gì ": Lăng Cẩm Dục sợ hãi run cầm cập trên Ghế.
Huyên Huyên mặt không đổi sắc, nói chuyện thong dong...
" Tôi là đang giúp Lăng thiếu lấy lại uy vũ của đàn ông nha. Anh ngoan ngoãn phối hợp cho tôi. Bằng không tôi đành phải trói anh lại.
Sắc Mặt Lăng Cẩm Dục đen như đít nồi. Không nói lên lời, bây giờ hắn như con cá nằm trên thớt, chờ người tới làm thịt.
Một Lúc sau, Huyên Huyên ném hắn vào thùng nước gì đó, rất thối..
Làm xong các công đoạn, Huyên Huyên vẫn trói Lăng Cẩm Dục trên ghế.
Xác định hôm nay cô phải bằng mọi giá, lôi tên thần kinh này ra khỏi
phòng.
Huyên Huyên có lòng tốt nhắc nhỡ trước khi hành động.
" Lăng Thiếu, bây giờ tôi dẫn anh đi ra ngoài dạo hóng gió?
Mặt mũi Lăng Cẩm Dục xanh như con nhái ": T.. Oio... Tôi không đi
Huyên Huyên nhíu mày ": oh bất quá Lăng thiếu có thể tự nguyện đi dạo.
" Hoặc là tôi trói Lăng thiếu lại rồi vác đi ra ngoài... Anh chọn đi?
Toàn đại não Hắn cứng ngắc. Chọn cái gì Mà chọn, hai cái kết quả đều
giống nhau.... Tại sao hắn lại rơi vào tay ác nữ này. Không giống một nữ Nhân gì hết.
Lăng Cẩm Dục bất đắc dĩ. Bước chân nhỏ đi chậm chậm ra khỏi phòng. Còn túm vạt áo của Huyên Huyên nép sau lưng đi ra ngoài.
Huyên huyên dẫn hắn đi dạo xung quanh trang viên, rất rộng và đẹp.
Trồng nhiều loài hoa cô không biết tên. Tới nỗi phòng cho người hầu ở
đều rất xinh đẹp.
Huyên huyên thở dài, Cảm thán, nhà nhiều tiền mà tên thần kinh này, tự bế không biết hương a~~~
Cô liếc mắt quay lại nhìn Lăng Cẩm Dục , đang tham lam hít thở không khí trong lành. Bèn hỏi hắn.
" Lăng Thiếu, tôi rất không biết. Nhà anh giàu có như vậy , phu Nhân
yêu thương anh tới nhường nào. Mà anh nhẫn tâm tự bế bản thân không
gặp người thân sao?
" Phải nói Lăng Thiếu ỷ bệnh hay vì tâm lý yếu đuối, hèn nhát đây... ?
Lăng Cẩm Dục bị cô nói cho tỉnh. Đúng thật là bấy lâu nay hắn luôn
trốn tránh, không dám gặp ai kể cả mẹ hắn. Hắn cũng rất nhớ mẹ hắn..
Hazzz nhưng tiểu đệ hỏng hắn đâu còn là nam nhân !
" Cô Là quỷ tham tiền đâu thai sao? Chuyện của tôi cô không hiểu cảm giác nó như thế nào đâu.
Huyên Huyên tiến lại gần thở hơi nóng vào vành tai của hắn. Sắc mặt
Lăng Cẩm Dục đỏ hồng, toàn thân ngứa ngáy... Hắn còn cảm giác được..
Tiểu đệ có khuynh hướng ngốc đầu.
Lăng Cẩm Dục ngạc nhiên. Muốn xác minh lại . Lén lút khẽ đặt vào tay vào tiểu đệ... Đúng là có hơi sưng một chút.
Lúc này Lăng Cẩm Dục nhớ ra, cô cho hắn uống cái thứ khó chịu buồn nôn đó. Nay lại có tác dụng.
Hắn phải nhìn cô bằng cặp mắt khắc trước rồi. ": có hay không là cô thích thầm tôi phải không ":
" Lăng Thiếu, anh quá đề cao bản thân rồi. Tôi chỉ là người chăm sóc và chữa trị cho anh, không có tình cảm nào khác.
" Hừ... Mạnh miệng": dẫn tôi về phòng..
Huyên Huyên dẫn Lăng Cẩm Dục về phong. Cô cũng rời đi báo cho Lăng Phu Nhân biết.
Lăng Phu Nhân biết con trai bà chịu ra ngoài trang viên thì vui vẻ không thôi.
" Huyên Huyên, là tôi phải cảm ơn cô rồi. Nhờ có cô mà con trai tôi tiến triễn nhanh tới vậy?
" Lăng Phu Nhân, chê cười rồi. Không lâu nữa Lăng thiếu sẽ chịu đi gặp Phu Nhân thôi.
Lăng Phu Nhân ngạc nhiên, mừng rơi nước mắt. Bắt lấy tay Huyên Huyên mà lắc lắc.
" Huyên Huyên, cô nói thật sao?
Huyên Huyên ưỡn ngực thẳng Lưng, nói ": Điều này là tôi chắc chắn với phu Nhân.
" Nếu mà hắn không chịu gặp. Thì bổn cô nương trói lại dẫn ra, thiếu gì cách.
[...] Ký chủ, thỉnh ôn nhu, cô làm vậy nam chủ sẽ sớm đi đầu thai a ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT