Dưới sự kinh ngạc của toàn học sinh, Huyên Huyên cũng ngạc nhiên. Nhịn không được mà đưa mắt liếc nhìn hai nam nhân cực phẩm.
Hôm qua Trịnh Ky Long trong trạng thái lấm lem dính máu. Nên Huyên Huyên
không nhìn hết nét đẹp của hắn, tới hôm. nay cô mới chính thức quan sát
kĩ lưỡng..
Bỗng nhiên Tiêu Mạn bước vào lớp liền thấy tình cảnh này. Cô ta tức giận,
tay nắm chặt móng tay đâm vào giữa lòng bàn tay tới chảy máu.
" Tiêu Mạn, sao hôm nay cậu tới trễ vậy? :" Nữ sinh tiến lên trước lấy lòng.
Lại một nữ sinh khác tiến tới, lớn giọng cố ý bêu xấu Huyên Huyên.
" Hội trưởng, Long Thiếu hai người cần gì giúp loại người xấu xí nghèo
khổ này. Cô ta chỉ là con gái tài xế xe của Tiêu Mạn thôi....
Tiêu Mạn giật mình, lay lay cánh tay nữ sinh kia. Cô ta ôn nhu mở miệng.
" Manh Manh, đừng nói như vậy...mau giúp Huyên Huyên đem bàn trở vào..
" Tiêu Mạn, cậu còn nói giúp con nhỏ xấu xí này. Nó cố tình tiếp cận Lâm
hội trưởng. Hôm qua chính mắt tớ thấy Lâm hội trưởng bế cô ta tới phòng y tế
Nghe tới đây, Tiêu Mạn như không thể tin được. Lén lút nhìn Lâm Hoằng với đôi mắt ủy khuất...
" Manh Manh, cậu đừng nói nữa. Tớ và Lâm hội trưởng không có gì..
Lúc này Huyên Huyên vểnh tai nghe Tiêu Mạn diễn kịch. Cô không thể giả vờ
vào vai nhút nhát nữa, dù sao Trịnh Kỳ Long cũng có mặt ở đây.
Nếu đã như vậy thì , bổn cô nương cất công diễn tiếp để làm gì.
Huyên Huyên trực tiếp đi lướt qua đám người. Cô đi vào bên trong, hai tay
nâng bàn của người khác lưu loát ném ra ngoài. Chân phối hợp đạp ghé,
bàn ra khỏi cửa..
" Ầm -- Rầm :"
" Này !Thịnh Huyên Huyên mày đang. làm cái trò gì vậy...?
Mọi người xung quanh , lẫn Tiêu Mạn , Lâm Hoằng kinh ngạc trước hành động
của Huyên Huyên. Riêng Trịnh Kỳ Long thì không có biểu cảm gì.
Hắn biết nữ sinh biến thái này còn dám làm chuyện điên rồ hơn nữa..
Vài phút sau, cả lớp học trống không. Bàn ghế bị Huyên Huyên quăng vứt ra
ngoài, đá khỏi hành lang. Cô. khẽ phũi bụi dính trên người, lạnh nhạt mở miệng.
" Bao giờ, bàn của tôi được các người đ vào. Thì các bàn các người cũng được đem vào.
" Còn không, cùng tôi ngồi đất học. Cảm giác cũng thật mới mẻ..
"Mày... Mày... :" Manh Manh không nói nên lời, không tin được Thịnh Huyên Huyên yếu đuối hèn nhát, hôm nay lại dám chống lại họ.
Huyên Huyên tiến lại gần khoanh tay nhìn Manh Manh, sau đó lại liếc nhìn Tiêu Mạn. Cô nở nụ cười lạnh như dao, phun ra từng chữ.
" Tiêu Mạn nói với các người, cô ta là tiểu thư Thịnh Gia? Còn tôi là con gái tài xế.
" Hừ! Các người thật ngu ngốc. Tiêu Mạn cô ta họ tiêu ,Còn tôi họ Thịnh.
" Chẳng lẽ các người còn không rõ? Còn Tiêu Mạn. Tôi không cần biết cô ăn nói hàm hồ gì với đồng học.
" Nhưng xin cô ghi nhớ rằng, cô và mẹ cô đang ăn bám Thịnh Gia chúng tôi. Tốt nhất nên biết điều, tôi nhịn đủ rồi. Cô thành công chạm tới giới
hạn của Thịnh Huyên Huyên này.
Nói xong Huyên Huyên ngồi lên bàn, nghịch sợi tóc của mình. Toàn bộ học sinh, nhìn Tiêu Mạn với ánh mắt kì quái.
Bởi vì lời nói của Huyên Huyên rất có lí, cô ta họ tiêu còn Huyên Huyên họ
Thịnh. Người ngu đi nữa cũng rõ đầu đuôi, thì ra lâu nay họ bị Tiêu Mạn
xỏ mũi như bò dắt đi.
"Tiêu Mạn, điều này Thịnh Huyên Huyên nói là sự thật? :" Manh Manh chần chừ lên tiếng.
Tiêu Mạn quẫn bách, không biết trả lời sao. Cô ta ôm mặt chạy mất.
Thấy vậy, Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhở..
" Còn không mau đem bàn của tôi vào? Không lẽ các người muốn ngồi đất học??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT