Hoàng hôn buông xuống, Huyên Huyên đã nấu xong
bữa tối. Cũng chỉ đơn giản vài món ăn thanh đạm, không quên nấu cho
Ngạo Hàn Chi một chén cháo Hoa, một bát thuốc.
Huyên Huyên cất tiếng Ngọt ngào gọi. " Hàn Chi huynh mau dậy ăn cơm, không thức ăn sẽ nguội không còn hương vị đâu.
" Ở cái thôn này ai cũng biết Ta có số sát phu, phu quân chưa kịp viên phòng liền chết,
" Nam nhân liếc mắt nhìn ta, liền không nhìn thấy mặt trời ngày hôm
sau. Nam nhân thấy ta như gặp phải Diêm Vương đòi mạng, tránh xa ta cả Vạn dặm.
" Chỉ có huynh , Nhìn ta còn chạm môi với ta liền nhiều ngày chưa có chết,
có phải hay không số mệnh của Hàn Chi Huynh phải sống với Ta rồi?
Ngạo Hàn Chi tái mắt, hắn lại không biết nàng có số mạng lận đận như vậy,
nhưng suy cho cùng, nàng ta phải biết giữ gìn tiết tháo.
Huyên Huyên nhìn thấy hắn chưa hồi thần, cô liền tiến lại gần, đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc mà sờ xoạng.
Ngạo Hàn Chi, bị sờ tới tỉnh, sắc mặt đỏ sậm, miệng run rẩy lắp bắp.
" Cô Nư.. ơng... là nữ Nhân xin Hãy Tự trọng.
Huyên Huyên Mặc Kệ hắn có nói cái gì tự trong hay tiết Tháo.
Huyên Huyên liền áp cánh môi của mình lên bờ môi của Ngạo Hàn Chi, ban đầu
là khẽ mút lên cánh môi của hắn, dần dần cô dùng chiếc lưỡi khéo léo
tách bờ môi ra, điển đảo tìm tòi bên trong.
Nước bọt của Hắn Được cô nuốt hết vào trong, hôn sâu một lúc Huyên Huyên mới thỏa mãn buông Ngạo Hàn Chi ra.
Lúc này Ngạo Hàn Chi vẫn còn trên mây, khắp người nóng bức tê ngứa, Vật Dưới Thân trướng lên đau đớn.
Hắn là lần đầu bị một nữ Nữ Nhân bức hôn, trên người hắn cái gì nàng ta đều thấy hết.
Ngạo Hàn Chi, cả mặt nổi mây hồng, tức giận giống như bị khinh nhục, nhìn thẳng Huyên Huyên, mà Gầm Lên.
" Ngươi...... Có còn là nữ nhân nữa hay không?
Huyên Huyên chớp cặp mắt ngây thơ vô tội , như hành động lúc đó không phải do cô làm.
" Ta có phải là Nữ Nhân hay không? Hàn Chi huynh thử liền biết..
" Nhưng mà, Huynh phải cố gắng đợi cho vết thương của huynh lành lại nha.
" Tới khi đó Ta sẽ cho huynh kiểm tra xem ta có phải nữ nhân hay không!
Ngạo Hàn Chi sinh khí , ngang nhiên bị nữ nhân giở trò Lưu manh đùa giỡn.
Hắn cố gắng chống thân mình với ý định rời đi khỏi nơi này.
Huyên Huyên mắt thấy hắn muốn rời đi, cô câu miệng cười giảo hoạt ngăn cản.
" Hàn Chi huynh định đi đâu? Trời đã tối rồi.
" Ta không làm phiền Tạ Cô Nương nữa, ta đi lấy bạc trả lại cho cô nương.
Huyên Huyên nhìn hắn, tới mức chân thành. " Ồ, bạc bất quá ta không cần nữa?
Ngạo Hàn Chi bộp chộp trong lòng, hắn nghĩ rằng Huyên Huyên không cần bạc, mà vẫn cho Hắn rời đi.
" Vậy, Tạ cô nương chịu để ta rời đi?
Huyên Huyên, đứng ngay ở cửa lớn, với dáng lão đại. Trịnh trọng Tuyên bố.
" Hàn Chi huynh đã là người của ta, huynh còn định đi đâu? . Nói xong cô dơ giấy gắn nợ mà hắn vừa kí xong, cho hắn xem.
Ngạo Hàn Chi, hai mắt mở lớn nhìn kĩ tờ giấy, hắn giật mình đúng là chữ hắn kí.
Nhưng không phải giấy gán nợ, mà là giấy bán thân, mà bán chỉ với năm lượng bạc .
Bước chân Hắn chao đảo, mặt tức giận nổi gân xanh lên..