Lúc Tạ Đình thay quần áo xong trở lại, Tô Dịch cũng đã được A Ngữ băng bó vết thương cho cẩn thận, cả người hầu như đều chỉ toàn băng gạc trắng, nhìn qua thật sự mà nói trông vô cùng chật vật.

Cô đứng ở lối đi nhìn vào, người trên giường đã nhắm mắt, có lẽ là quá mệt mỏi nên đã chìm vào trong giấc ngủ. Anh thở rất nhẹ, dáng ngủ yên tĩnh chứ không hề ngông cuồng như mọi khi, phút chốc trong nháy mắt liền cuốn cô bước lại gần hơn nữa.

Tạ Đình chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ngủ của Tô Dịch, đêm hôm trong rừng, cô vì quá mệt nên ngủ một mạch đến sáng, thêm nữa anh toàn giữ khoảng cách với cô nên cô có muốn nhìn cũng không được. Lúc này đứng sát mép giường nhìn vào, mới để ý được một điều, anh vốn dĩ đã đẹp, lúc này lại càng đẹp hơn, đặc biệt vẫn cuốn hút như thế.

- Xong rồi à?

Giọng nói trầm khàn truyền vào tai, Tạ Đình nghiêng đầu ngồi xuống giường, cô đưa mắt lướt qua anh, gật đầu:” Xong rồi”

Tô Dịch ừm một tiếng, anh lùi người dịch vào bên trong để chừa bên ngoài một khoảng trống, nhìn cô:” Nằm xuống một chút cho đỡ mệt đi. Tôi bôi thuốc cho cô”.

Vừa nói, anh vừa vươn tay ra phía sau cầm lấy lọ thuốc bôi A Ngữ để lại cho mình, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng lại trên khuôn mặt cô chờ đợi. Anh quan sát cô, thấy cô luôn giữ im lặng thì lại liên tiếng tiếp.

- Tạ Đình, lại đây.

Tạ Đình bị tiếng gọi đánh thức, cô hơi nhíu mày không muốn, nhưng cơn đau phía sau lưng thật sự rất hành người, cuối cùng cô chỉ có thể xuống nước thỏa hiệp với người trước mặt.

Cô ngồi xuống mép giường đưa lưng về phía anh, một lời không nói, tim cũng không đập nhanh, cũng không quay đầu, nên cô chẳng thể nào nhìn được một khắc đó, Tô Dịch đã không kiềm chế được mà khựng người rất lâu.

Tạ Đình vén mái tóc dài vừa được gội sang một bên, cởi hai bên dây ở trên vai, chiếc váy lụa người Tạng theo đó mà từ từ trượt xuống khỏi. Cô giữ ngực phía trước, mở miệng nói.

- Anh bôi giúp tôi.

Tô Dịch đáp lại một tiếng ừ, anh mím môi nhìn về tấm lưng trần phía trước, mắt hơi tối lại. Mặc dù đã từng tiếp xúc da thịt với cô một lần, nhưng để tận mắt nhìn kĩ thì có lẽ đây chính là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình nghiêm túc như thế.

Trước đó ở trong phòng của anh, hai người bất phân thắng bại, cùng nhau đọ sức nên chỉ toàn chú ý đến từng hành động thô lỗ gợi dục, nào có tâm trí nào để phân tích về đối phương. Lúc này tấm lưng trần của cô chỉ cách mình có một khoảng gang tay, Tô Dịch mới giật mình nhận ra Tạ Đình hoàn hảo đến như vậy.

Da cô rất trắng, vừa tắm xong lên rất mát, lại mịn, sờ vào cảm giác cứ như đang cầm vào một dải lụa, khẽ lướt qua làm cho trái tim trở nên rung động mấy hồi. Cô không dùng xà bông, thế nhưng trên người vẫn tỏa ra một mùi hương dễ chịu, nhất thời khiến anh u mê không thể đoán được nó là gì. Có thể là mùi hoa hồng, nhưng cũng có thể là không phải mùi đó.

- Sao thế? Anh động lòng rồi à?

Trong không gian im lặng lại vang lên giọng nói lành lạnh của Tạ Đình, Tô Dịch chợt bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, anh chột dạ thu lại ánh mắt, trầm giọng khẽ quát.

- Cô ngồi im, đừng có động.

Tạ Đình cười không đứng đắn, bình thường nhất định cô sẽ không bao giờ nghe lời cũng như thỏa thuận với Tô Dịch đâu, nhưng hôm nay ngoại lệ. Là anh cứu cô, cho nên cô sẽ nghe lời anh, để cho anh làm chủ một ngày.

- Được rồi, anh “ làm “ đi. Tôi sẽ không cản đâu.

Lời ám muội vừa dứt, Tô Dịch bất giác cảm nhận máu trong người sôi trào, anh mím chặt môi mỏng nhìn xuống lớp quần dài của mình, đường ấn mày nhíu chặt lại. Từ trước đến nay trong mỗi cuộc chơi anh đều làm chủ mình rất tốt, thậm chí trước đó bên Tiểu Tịnh, cô bé ấy phải dùng đủ mọi cách mới làm anh lên được, khó khăn vô cùng. Thế nhưng thật không ngờ, đối với Tạ Đình, anh lại để bản thân thua thảm hại đến như thế.

Càng nghĩ đầu óc càng trở nên đau nhói, Tô Dịch dứt khoát lắc đầu, anh đổ thuốc ra tay sau đó xoa lên vết thương xanh tím trên lưng của Tạ Đình. Động tác của anh rất nhẹ, rất nghiêm túc, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi việc khiến cô run lên vì đau.

“ Chỉ sợ tổn thương đến nội tạng bên trong”. Tô Dịch lên tiếng nới với cô, tay vẫn xoa thuốc phía sau lưng:” Đợi một hai hôm tôi đưa cô lại về trấn huyện chụp phim xem như nào”.

“ Không cần”. Tạ Đình ngay lập tức từ chối, cô hơi nhắm mắt, cảm nhận từng xúc cảm từ đầu ngón tay thô ráp của anh lướt trên da thịt của mình, lông khi khẽ run rẩy:” Tôi tự biết bản thân như nào”

Tô Dịch nhíu mày không vui, anh hơi ấn nhẹ vào vết thương của cô, gằn giọng:” Đừng bướng, dù sao cũng là tôi liên lụy cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm”

Tạ Đình bật cười, cô lại bắt đầu không đứng đắn, đáy mắt lóe sáng:” Anh thật sự sẽ chịu trách nhiệm sao”

Tô Dịch khẳng định:” Đúng, những đám người đó là tìm tôi”

“ Được, tôi ghi nhớ lời anh nói, anh cũng đừng có quên đấy”

Tạ Đình yên lặng một hồi cũng gật đầu một cái thật nhẹ, sau đó cô tiếp tục ngồi im để Tô Dịch giúp mình bôi thuốc. Lòng bàn tay anh chai sạn thô ráp, mỗi lần lướt trên da thịt là một lần khiến người cô ngứa ngáy, cả người run rẩy xuất hiện phản ứng, thật chỉ muốn quay người trêu trọc một trận. Có điều nghĩ lại thời điểm này hai người đều bị thương, cô vẫn là nên đợi hồi phục một chút rồi mới mặt dày cũng không muộn.

Năm phút sau, Tô Dịch cũng bôi thuốc xong giúp cho Tạ Đình, anh buông tay mình khỏi rồi lại giúp cô chỉnh lại dây áo, vẻ mặt ngược sáng chìm trong bóng tối thâm trầm không rõ cảm xúc. Anh nhìn vạt váy lụa được kéo lên kín lưng, nhìn mái tóc suôn dài được hất lại phía sau đung đưa trước mặt, cổ họng khô khốc chỉ muốn được đốt một điếu thuốc.

Nghĩ là làm, Tô Dịch dứt khoát quay đầu, anh vươn tay lôi từ túi quần mình bao thuốc đã nhăn nhúm cùng với chiếc bật lửa châm cho mình một điếu. Phòng nhỏ, mùi thuốc lá nhanh chóng sực lên khó chịu, thế nhưng anh không có để ý nhiều lắm, trước sau vẫn chỉ chìm vào trong suy nghĩ ngổn ngang của mình.

Tạ Đình cũng đã buộc dây áo xong, cô không rời đi mà xoay người đối diện với Tô Dịch, mắt dừng lại ở điếu thuốc trên miệng anh, tay đưa ra nói như ra lệnh:” Đưa thuốc đây”.

Tô Dịch không hiểu lắm, anh cứ nghĩ Tạ Đình lo lắng anh đang bị thương không được hút nên không có phản bác đặt nó vào lòng bàn tay của cô. Có điều suy nghĩ anh hoàn toàn sai bét khi ngay sau khi nhận được điếu thuốc, cô đã không ngần ngại đưa nó lên miệng của mình, miệng ngậm vào đầu lọc nơi anh vừa ngậm, mắt hơi rủ xuống.

Môi cô đỏ hồng, hé mở thoát ra khói trắng, bình thường đã quyến rũ nhưng trong thời khắc này càng trở nên quyến rũ hơn. Đặc biệt là đôi mắt to tròn với lông mi dài cong vút, một lần chớp nhẹ, là một lần cướp đi linh hồn của người đối diện, trong đó dường như có cả anh. Tuy không dồn dập, nhưng lại ngấm dần, ngấm dần, lúc phát hiện ra có lẽ bước chân đã sa vào không thể quay đầu lại.

Tô Dịch nhất thời cứ thế để chính bản thân mình trầm luân vào bóng dáng Tạ Đình trước mặt, anh không nhúc nhích, không làm càn, đơn giản chỉ là thu hết từng vẻ đẹp của cô vào mắt. Anh thất thần, mãi đến khi cô lên tiếng muốn nói chuyện, thần trí điên đảo mới được kéo trở về.

- Đám người đó là của Trần Tuân sao?

Tạ Đình mở miệng, cô cúi người tháo giày khỏi chân sau đó ngồi lên giường, ý định quá rõ ràng tối nay sẽ cùng với Tô Dịch ở lại. Cô dựa nghiêng người vào thành, mắt nhìn anh trước mặt, không rõ cảm xúc nhưng thắc mắc thì rất nhiều.

“ Không rõ”. Tô Dịch lắc đầu, anh chau mày:” Có thể là người của hắn, cũng có thể là kẻ thù cũ của tôi”

Tạ Đình ngạc nhiên:” Kẻ thù của anh. Rốt cuộc trước đó đã gây thù với ai mà để bị đuổi giết như thế”.

Tô Dịch không trả lời, anh không có ý muốn kể chuyện của mình ra cho Tạ Đình biết, bởi vì nó quá nguy hiểm, cũng quá là phức tạp. Bây giờ điều anh lo lắng nhất chính là, dường như lão Kim đã phát hiện ra được nơi anh sống rồi, bây giờ cô mà cứ đi theo anh, ắt bản thân sẽ phải gặp nguy hiểm. Thêm nữa vụ việc ở cổ thôn Tây Nha cũng khiến họ bị đám người của Trần Tuân vây hãm, chỉ cần để lộ một dấu vết là coi như thất bại, lúc ấy muốn thoát cũng không được.

Tô Dịch thật sự rất đau đầu, anh nhìn chiếc điện thoại trên đầu giường, Mộc Khánh không có sóng muốn gọi về trấn xin sự hỗ trợ của cảnh sát cũng không được. Bây giờ an toàn của Tạ Đình là điều khiến anh lo lắng, vạn nhất chúng cạn đường kéo cô vào vụ lùm xùm này, anh thật không biết cô có hận mình không nữa.

- Tôi không trách anh.

Bên tai đột ngột vang lên giọng nói nhàn nhạt của Tạ Đình, Tô Dịch theo phản ứng quay người nhìn sang, bốn mắt chạm vào với nhau như phát ra điện. Anh mấp máy môi muốn nói, lại thấy cô tiếp tục.

- Con đường này là do tôi chọn, anh không cần phải tự mình trách mình.

Tô Dịch lắng nghe không xót một từ, rất lâu mới có thể nói ra được một câu:” Nguy hiểm sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Phía sau còn rất nhiều”

Tạ Đình đáp luôn, ánh mắt cô toát lên vẻ kiên định không hề mang theo một chút sợ hãi nào hết. Có lẽ là do tính cách cô quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể là do cô không hề sợ những thứ bản thân vừa trải qua.

- Tôi yếu ớt như vậy sao. Tôi đâu phải cô bé Tiểu Vân của anh cơ chứ.

Tô Dịch đương nhiên biết những điều ấy, nhưng đây là liên quan đến mạng người, anh sao có thể làm ngơ được cơ chứ. Mười năm trước, anh gián tiếp hại bố mẹ Lục Tự bỏ mạng, mười năm sau, anh thật sự không muốn mình gián tiếp hại thêm một ai nữa. Lúc tận mắt nhìn thấy cô bị trúng một gậy của đám Đinh Ca, khi đó anh cảm tưởng mình tội lôi bao nhiêu, sợ hãi như nào, kí ức chôn dấu bao lâu lại ùa nhau kéo về từng lượt đánh bại sự kiên định vốn có.

“ Tôi chỉ cần anh sống”. Tạ Đình nhíu mày, cô luồn tay mình cầm lấy bàn tay của Tô Dịch, không hề mang theo sự trêu trọc nào mà hoàn toàn là nghiêm túc:” Bởi vì chúng ta còn phải vào cổ thôn nữa.”

Tô Dịch gật đầu, anh hơi nghiêng bả vai, Tạ Đình hiểu ý tiến lại một chút, đầu ngả lên vai của anh. Bả vai rất chắc, không hề giống một cái gối chút nào nhưng sức hút lại rất lớn, mùi cơ thể với mùi thuốc hòa trộn vào nhau, tuy có chút khó ngửi nhưng cũng không đến mức phải bài xích.

Tạ Đình không nhắm mắt, cô ngước nhìn chiếc cằm cương nghị của Tô Dịch hồi lâu, bật cười:” Thật sự anh rất đẹp trai.”

Tô Dịch có thể coi đó là một lời khen, khóe miệng anh khẽ cười, không hề nói nhiều mà chỉ ừ. Sau đó anh ngửa mặt nhìn lên miếng bạt vải căng trên nóc, thở dài hỏi cô.

- Tại sao lại nhất quyết phải lấy chứng cứ trong thôn.

Tạ Đình không nghĩ ngợi liền đáp:” Vì kích thích. Tôi thích cảm giác mạo hiểm, với cả một phần cũng muốn thay bố tôi làm tròn nghĩa vụ của một nhà báo”

- Cô là một người con có hiếu, thật không nhìn ra.

Tạ Đình cười nhạt:” Trước lúc ông ấy nhắm mắt, tôi nhìn ra được ông ấy có rất nhiều điều tiếc nuối. Từ đó, tôi đã quyết tâm phải sống, phải thực hiện những điều mà ông ấy muốn làm, muốn trải nghiệm”

Tô Dịch thật sự rất bất ngờ, anh không nghĩ rằng con người thật của Tạ Đình lại sâu nặng như vậy. Một đứa trẻ mười mấy tuổi bị cô lập bởi người thân, tự mình trưởng thành trong những đau khổ bủa vây để lớn lên, để bước ra ngoài, dũng khí đó cô lấy được ở đâu. Bản thân anh sinh ra cũng không có cha mẹ, nhưng anh may mắn là được bố mẹ Lục Tự nhận nuôi, thêm nữa anh lại là đàn ông, mấy chuyện đó rất ít có khả năng bị ảnh hưởng.

- Rôi sau đó thì sao?

Tô Dịch nghe thấy chính mình nghẹn giọng, đáp lại anh là sự bình thản vô cùng đến từ cô. Có lẽ đã qua nhiều năm, bông hoa hồng mỏng manh thật sự đã không còn, thay vào đó chính là hoa thược dược đen đầy độc.

- Sau đó sao? Sau đó tôi ra ở riêng, tốt nghiệp đại học, cầm máy ảnh đi khắp nơi. Đi Châu Phi, đi Nepal, đi Nga, đi Afghaistan, đi rất nhiều... Vừa chụp ảnh, vừa viết bài tuyên truyền nhưng không lấy danh nghĩa cá nhân.

Tô Dịch lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt phảng phất một tầng sương mù mông lung trước những lời Tạ Đình vừa kể. Anh vốn nghĩ hoạt động của cô chỉ quanh quanh ở Thượng Hải cùng với nhưng nơi lân cận, nhưng hóa ra cô còn đi nhiều nơi đến như thế. Một cô gái với một chiếc vali đựng máy ảnh đi khắp Châu lục, dãi nắng dầm mưa nơi xứ người chỉ vì một chấp niệm của người quá cố, có phải chính điều ấy đã khiến cô có tính cách mạnh mẽ kiên cường như bây giờ hay không?

Càng nghĩ, Tô Dịch càng không thể nào dằn xuống được những thắc mắc trong lòng của bản thân, anh lại hỏi cô:” Nhất định phải lấy được chứng cứ hay sao”.

Tạ Đình hút nốt hơi thuốc cuối cùng, cô ném đầu lọc xuống dưới sàn nhà bê tông, gật đầu:” Đúng, phải đưa mọi thứ ra ánh sáng. Nếu có thể, một lưới tóm gọn cả đám người “ sinh viên” kia”.

Vẫn là lời khẳng định như cũ, Tô Dịch chìm trong yên lặng, rất lâu sau mới mở miệng:” Xong rồi vẫn muốn tiếp tục làm những kiểu như này sao”

Tạ Đình không đáp nữa, bầu không khí giữa hai người rất nhanh liền rơi vào im lặng chỉ còn những tiếng thở dài. Vết thương đằng sau lưng vẫn đau nhói lên từng đợt mỗi khi cử động, cô hơi nhăn mày, sau đó rời đầu khỏi vai của Tô Dịch, dịch người di chuyển muốn nằm xuống.

Tô Dịch đưa tay giúp Tạ Đình, tay anh luồn về phía sau đỡ lấy gáy cô, đầu hơi cúi xuống nên lúc này khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người trong lòng phả lên cổ của mình.

Tô Dịch cảm thấy không được tự nhiên, anh rụt người kéo khoảng cách, nhưng ngay lúc ấy cả người lại bị Tạ Đình vươn tay kéo lại. Cô nói.

- Tô Dịch, anh hôn tôi được không?

Khoảnh khắc ấy Tô Dịch cảm thấy chính mình bị mê hoặc, anh không đáp lại, nhưng lại cúi đầu hôn cô, từng chút từng chút một, dịu dàng đến cực điểm.

Còn tiếp.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play