Tôi run run gọi tên Lưu Sơn, vòng tay hơi dùng lực kéo anh sát xuống gần mình hơn, đôi môi lần nữa lại không kiềm chế được mà tìm kiếm môi anh, cùng anh chìm đắm vào đó thêm lần nữa, mặc kệ tất cả bên ngoài những cơn gió bắt đầu thổi lớn. Tôi chưa làm tình với anh bao giờ, cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như thế ngoài anh, thành ra hiện tại tuy tôi bạo gan chủ động dẫn dắt anh nhưng tay chân cứ luống cuống chẳng biết phải nên làm gì tiếp theo, phải làm cái gì để anh có khoái cảm, hưng phấn.
Phía bên trên, Lưu Sơn nhăn nhó khuôn mặt nhìn tôi ngây ngô, vật cứng rắn phía bên trong đũng quần cũng đã bành trướng đến cứng rắn, tuy cách nhau hai lớp vải nhưng tôi vân cảm nhận được sự nóng giật của nó, khuôn mặt đã đỏ lại còn đỏ hơn. Bất chợt anh đưa tay cởi từng nút cúc áo tôi xuống, xong như một thói quen lại nắm lấy bầu ngực tôi nhào nặn, hởi thở phả lên tai tôi càng lúc càng gấp gáp hơn, dồn dập hơn, miệng bắt đầu lí nhí lẩm bẩm.
- Linh... đau... đau lắm.
Nói xong Lưu Sơn vụng về cầm tay của tôi đặt vào nơi đang khiến cho anh khó chịu, lắc đầu như một đưa trẻ, tay cứ kéo cạp quần đòi tụt xuống, chẳng hề để ý đến phản ứng của tôi lúc này như thế nào. Anh là một người điên, nên chẳng hề nghĩ ngợi gì đến sự ngại ngùng của tôi, mà chỉ làm theo bản năng vốn có trong người, ư ử trong cổ họng nỉ non.
- Cởi... đau lắm... Linh... cởi nhé.
Trước sự ngây ngô khờ dại của anh, tôi dù xấu hổ lắm nhưng vẫn không khỏi bật cười khúc khích, không có lên tiếng trả lời mà đưa tay luồn xuống giúp anh cởi chiếc quần vướng víu ấy ra, nhưng đúng lúc gần chạm được vào nó, tôi lại nghe thấy tiếng ba tôi gọi lớn vọng từ bên ngoài vào.
- A Sơn... sang ăn cơm đi... A Sơn.
Tim tôi giật thót lên một cái, cả người vội vàng ngồi đẩy đẩy mạnh Lưu Sơn sang một bên, rất nhanh bật người xuống đất, hoảng loạn cài cúc áo với chỉnh lại quần áo cho khỏi xộc xệch. Anh thì chật vật hơn tôi, khuôn mặt vẫn nhăn lại vì đau đớn chịu đựng, tay cứ loay hoay với cái chun quần, đôi mắt rực lửa nhìn tôi vừa tủi thân vừa có những đốm lửa nhỏ ham muốn. Nhìn thấy anh như thế, tôi không khỏi cảm thấy có lỗi, rõ ràng tôi là người khơi lên ngọn lửa dục vọng trong anh, nhưng rồi chưa được chạm vào vạch xuất phát đã phải dừng, lại sợ anh ngô nghê kể hết cho ba nghe những chuyện vừa rồi, đành xuống nước năn nỉ.
- Sơn, lại đây em bảo..
A Sơn nghe thấy tôi gọi thì lắc đầu, nhất quyết không chịu rời khỏi giường, có lẽ anh thật sự giận tôi lắm, phụng phịu.
- Không...đau lắm... cởi.
Nếu là bình thường, anh cứ ngang bướng như lúc này có lẽ tôi sẽ bật cười khúc khích vì cái giọng nói trầm khàn làm nũng kia, nhưng hiện tại ngay bây giờ thì tôi chẳng thể nào cười nổi. Vì sao ư? Vì tôi sợ ba biết chuyện, lúc ấy tôi có mười miệng cũng chẳng thể nào biện minh cho được hành động của mình với Lưu Sơn là bình thường, chẳng thể nào có can đảm bản thân sẽ thuyết phục được ba đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau. Bởi vì tôi biết, ông nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Ông tuy quý Lưu Sơn thật nhưng nói để cho tôi yêu anh, chắc chắn ông sẽ gạt phắt nó đi và mắng cho tôi một trận nên thân, thậm chí lại lôi đến trước ban thờ mẹ tự trách mình như những lần trước. Cả đời này ông chỉ có một đứa con gái là tôi, ông tằn kiệm lo cho tôi ăn học đến nơi đến chốn là muốn tôi sau này có được một cuộc sống sung túc, không phải khổ sở nơi miền núi nghè khó này, muốn tôi có thể tìm được một người chồng đàng hoàng, chẳng cần giàu có nhưng đủ yêu thương tôi, công việc ổn định, thu nhập ổn định là ông mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng tôi lại giống như bị người khác bỏ bùa, cứ điên cuồng yêu Lưu Sơn nhiều hơn, điên cuồng muốn được đi sâu vào cuộc sống của anh và ở lại đó chẳng muốn ra, dẫu biết rằng anh chỉ là một kẻ điên, một kẻ điên bao người sợ hãi và chán ghét, điên chẳng biết bao giờ có thể trở lại bình thường.
Cố dằn xuống những chua xót trong lòng, tôi tiến lại gần phía giường nhìn anh mỉm cười thật nhẹ, nhỏ giọng.
- A Sơn, đừng bướng nữa, nếu ba biết ba sẽ mắng em với anh đấy.... Anh không muốn được sờ mềm mềm nữa à.
- Muốn... muốn chứ..
- Vậy phải nghe lời em, biết chưa... Ngoan.. lại đây về nhà ăn cơm thôi.
Lưu Sơn lắc đầu, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với tôi tụt xuống, tuy vậy vẻ mặt vẫn như cũ, vẫn chưa hết khổ sở, lí nhí.
- Linh... thế còn mềm mềm thì sao...
Vẫn biết là anh hiện tại không hiểu được mềm mềm mà anh đang nói là vấn đề nhạy cảm, nhưng mỗi lần nghe anh lên tiếng, tôi vẫn không thể không cảm thấy xấu hổ, cố trấn tĩnh lại bản thân đưa tay vuốt lại quần áo anh cho phẳng, mới hắng giọng.
- A Sơn... lần sau chỉ có 2 chúng ta anh mới được phép nhắc đến mềm mềm biết chưa, có người thứ 3 là không được phép nhắc tới, kể cả ba cũng thế.
Lưu Sơn gãi đâu, gật rụp mấy cái rồi cũng cười toe.
- Biết rồi, anh biết rồi.... Sẽ không nói với ai khác đâu.
Thấy anh cũng hiểu được lời mình nói, tôi mỉm cười hài lòng nựng má mấy cái, sau đó cầm đèn cùng anh trở về nhà. Cũng may ba tôi có lẽ đi làm rẫy về muộn chắc không biết tôi về nên vẫn như ngày thường chỉ đứng ở bên ngoài gọi anh rồi lại quay về sắp cơm, chứ nếu ông bắt được chắc những ngày ở nhà tôi sẽ khó sống với ông mất.
Dắt A Sơn về nhà, đẩy cổng đi vào, nhìn thấy ba mặc trên người bộ quần áo vá bao nhiêu chỗ đã cũ kĩ, ố hết màu đang lụi hụi trong bếp, hốc mắt tôi không tự chủ được mà cay xè, vất vội ba lô xuống hiên chạy vào với ông, giọng có chút nấc nghẹn.
- Ba, bà lên nhà ngồi đi, để con làm nốt cho... Khói bay hết vào mắt ba kia kìa.
Ba nghe thấy tiếng tôi thì ngạc nhiên lắm, im lặng mãi mới lên tiếng hỏi.
- A Linh, con về từ bao giờ thế.... Sao bảo đến tết mới về.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ông, nhặt những cành củi khô cho vào bếp để lửa cháy to hơn, xụt xùi đáp trả.
- Con.. con thấy mùa lạnh năm nay tới sớm quá nên tranh thủ mua mấy bộ quần áo bông cho ba và A Sơn để hai người mặc cho đỡ lạnh, chứ...( nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại đau nhói, phải mất mấy phút mới dằn xuống được, nói tiếp)... chứ hai người làm gì còn quần áo đâu.
- Tiền đấy đề mà ăn uống, để lo cho bản thân trên thành phố, chứ ba với A Sơn ở nhà cũng có quần áo rồi chứ phải không có đâu mà mua cho phí tiền. Mua rồi rồi con lại tằn kiệm, rồi lấy sức khỏe đâu mà học hành.
Ba tôi là thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tôi mà chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân chút nào hết, mặc kệ việc ông ngày nào cũng phải ăn ngô ăn khoai cũng không muốn tôi trên kia phải khổ sở.
- Vừa rồi con đi làm thêm cũng để được ra chút tiền nên mới mua được cho ba với A Sơn quần áo, chứ con không có cũng chẳng lấy đâu được ra đâu ba, nên ba đừng lo lắng quá. Con ở trên đó còn đi làm được, còn có thể kiếm được tiền nữa mà chứ có phải không kiếm được đâu.
Nghe thấy tôi nói như vậy ba tôi cũng chỉ biết thở dài, gật đầu đứng dậy nhường chỗ cho tôi đi ra ngoài, để lại tôi ngồi đấy đun nốt nồi thức ăn đang sôi sùng sục. Thế nhưng tôi chưa kịp bắc nó xuống đã thấy tiếng ông bên ngoài vọng vào.
- A Linh.... A Linh...con dẫn bạn về nhà à.
Sau khi ông nói xong, tôi mới hốt hoảng nhận ra từ lúc về đến giờ tôi vẫn chưa kịp nói với ông người đứng ngoài kia là Lưu Sơn, thảo nào ông lại vội vàng ngạc nhiên đến như vậy. Nghĩ lại ba phản ứng như vậy cũng thấy đúng thôi, vì đến tôi ban đầu khi nhìn thấy ngũ quan của anh cũng chẳng ngờ được một kẻ luôn bẩn thỉu từ trước đến nay lại có thể đẹp trai hút hồn người đến như thế.
Dập tắt lửa, tôi phủi quần đứng dậy đi ra sân, thấy ba vẫn đang đứng nhìn Lưu Sơn với ánh mắt cảnh giác thì bật cười, tiến lại nhỏ nhẹ giải thích.
- Ba à, đây... đây là Lưu Sơn đấy ba, chứ không phải người nào khác đâu.
- Con nói gì...( ba tôi chỉ tay vào anh, đôi mắt già nua híp lại ngờ vực hỏi tôi lần nữa như muốn khẳng định điều ấy là chắc chắn)... Con nói đây là Lưu Sơn á, cậu ta... sao cậu ta lại khác như vậy.
Tôi đưa mắt nhìn anh, thấy anh cũng nhìn mình ngô nghê cười lòng càng thêm ấm lại, đưa tay xoay người đẩy anh đi lên nhà, tiếp tục giải thích với ba.
- Vâng, con về từ hồi chiều cơ, nên tranh thủ cắt tóc cho anh ấy.
Nói đến đây, tôi vội lục ba lô lôi ra chiếc tông đơ điện với máy cao râu điện đưa cho ông, nói tiếp.
- Cái này.... cái này ba cầm lấy để mà dùng, sau này con không có nhà thì cứ làm như thế này là được thôi.
Nói rồi tôi bắt đầu dậy ông cách sử dụng, chỉ có điều nó lắm nút điều chỉnh điện tử quá khiến ông hoa mắt nên vội xua tay.
- Thôi... thôi.. Ba không biết dùng đâu, con cứ cất đi để hôm sau về cắt cho A Sơn. Chứ ba thì hôm nào rảnh đi lên thị trấn bán sắn sẽ nhờ lão Khấc. Mấy cái thứ hiện đại này, thật không quen chút nào.
Thấy ba từ chối như thế tôi cũng chẳng còn biết thuyết phục ông ra sao nên đành cất chúng trở lại chỗ cũ rồi đem ba lô đi lên trên nhà, xong xuối rồi dọn dẹp cơm nước. Có lẽ từ ngày có thêm Lưu Sơn nên ba tôi cũng không có giống như trước kia một mình nữa, chí ít bây giờ bữa cơm vẫn còn có thức ăn, tuy vẫn đạm bạc nghèo nàn nhưng với hộ dân nghèo chẳng bao giờ biết đến bốn từ ‘’ ăn ngon mặc đẹp ‘’ như thế là thịnh soạn lắm rồi.
Ăn xong, vì trời đổ cơn mưa lớn xuống nên Lưu Sơn được ngủ lại ở nhà tôi với ba trong phòng, có lẽ anh vui lắm nên miệng cứ cười toe không ngớt, thậm chí còn thích thú tới mức vỗ tay hoan hô như một đứa trẻ vậy. Thi thoảng anh còn phấn khích quá định quay sang tôi nói đến mềm mềm nhưng bị tôi làm mặt lạnh đe dọa, lại sợ sệt rụt đầu lại như con rùa, cúi gằm mặt tiếp tục ăn nốt số cơm trong nổi, bả vai đôi lúc còn run lên như là uất ức lắm.
Những ngày sau đó, tôi với Lưu Sơn lại cùng nhau đi lên rẫy, cùng nhau đi ra suối bắt cá để về kho như lần trước tôi làm. Cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui, rất thoải mái, thậm chí tôi bây giờ còn càng muốn được về nhà nhiều hơn để có thể tận hưởng những khoảnh khắc an yên như thế này. Những tưởng cuộc sống của chúng tôi cứ ngày trôi qua ngày yên bình như vậy, nhưng cuối cùng lại không phải như thế, khi mà hôm nay Lưu Sơn lại tiếp tục gây thù với mọi người, thù càng thêm thù, để rồi sau này cuộc sống của anh với ba trở nên cùng cực rất nhiều vì bị họ chèn ép. Chỉ là tôi mãi về sau mới biết được những điều ấy.
Bình thường mọi ngày tôi sẽ theo bà và A Sơn đi lên rẫy, nhưng hôm nay vì đau đầu do bị sốt nên tôi đành phải nghe lời ông ở nhà để dưỡng bệnh. Ban đầu tôi tưởng nó chỉ một tí là đỡ, nên vẫn cố dậy để dọn dẹp nhà cửa với cho gà ăn. Nhưng càng cố thì đầu óc càng nâng nâng khó chịu, người lúc nóng lúc lạnh như muốn đổ ngục xuống sàn, khó khăn lắm mới có thể lết cái thân đi được vào trong giường.
Ý thức tôi dần trở nên mê man, khuôn mặt nóng bừng đến khó chịu, cả người chẳng còn sức để xoay hay gượng dậy được nữa, cổ họng cũng theo đó mà đắng ngắt chẳng khác gì ăn phải mật. Tôi nghe thấy tiếng người gọi, nghe thấy tiếng bước chân của ai đó chầm chậm đi vào trong phòng, nhưng cố gắng vẫn không thể nâng mí mắt nặng trĩu mở ra được để xem là ai. Tôi muốn mở miệng gọi người đó nhờ họ giúp tôi lấy liều thuốc hạ sốt trong cặp, chỉ tiếc là miệng cũng không thể mở được.
Sau đó, tôi bắt đầu cảm nhận được có bàn tay lạnh toát đang lần sờ trên da thịt mình, nắm lấy ngực tôi bóp mạnh đến mức tôi đau quá mà phát ra tiếng kêu,hốc mắt cũng ứa lệ. Ban đầu, tôi cứ tưởng người ấy là Lưu Sơn, nhưng nghĩ lại A Sơn tuy thích sờ mềm mềm của tôi thật nhưng thấy tôi ngủ như thế này anh nhất định sẽ gọi tôi dậy, chứ không bao giờ sỗ sàng như thế. Với cả người anh không có mùi rượu nồng nặc... Vậy là ai... là ai đang ở trong nhà tôi... là ai cơ chứ.