Từ hôm đó hầu như tối nào chú cũng qua chỗ tôi chơi. Nhưng bố tôi là người cẩn thận cho nên không còn khiến chú “chịu trách nhiệm” nữa.
tối đó con Nga vào chơi với tôi. Không cần phải nói chứ nhìn cái ánh mắt nó cũng biết nó xót xa tôi đến mức nào. Đấy ở đời phải ăn ở cho tốt để lúc đau ốm có đứa nó còn thương.
Tôi nhìn nó, nhe đủ bộ răng ra cười.
- mẹ… què chân mà cưới khoẻ thế.
- tao đau chân chứ tao có đau cái mồm đâu.
- nhưng mà tao thấy người ta nhăn nhó đây cái mặt mày cứ hơn hớn ra. Làm như què chân là tự hào lắm ý.
- ôi… mày đừng có suy diễn. nhăn nhó cũng đã què rồi, đâu có thay đổi được. thôi thì cứ vui vẻ ăn dưỡng qua ngày đi. u sầu làm gì.
- đúng là cái loại…. tao thề là an dưỡng mấy tháng xong mày sẽ béo lăn quay ra như ngày trước… và câu chuyện bà cô giảm cân lại bắt đầu.
Tôi phì cười
- thôi… tao giữ mồm giữ miệng lắm.
Nó phì cười.
- để xem.
Nói xong nó nhìn trước nhìn sau, có lẽ đang quan sát cái phòng tôi nằm.
- này… đây là phòng bệnh hay phòng bác sĩ đấy.
- đây là phòng bác sĩ.
- Sang chảnh nhể… bệnh nhân lại được ưu tiên nằm phòng bác sĩ, mày có họ với giám đốc bệnh viện à?
Tôi cười
- tao không nhưng chú Vinh thì có.
Nghe đến tên chú Vinh nó bĩu môi
- đừng có mà nhắc đến cái chú Vinh đấy với tao… mày không nghe cả xom đang tẩy chay nhà ông ý kìa
- sao vậy?
- cũng vì cái con bồ ông ý đâm vào mày. đến lúc người ta lôi nó ra nó còn không biết sợ là gì…. May nó là con gái chứ là con trai thì nhừ đòn rồi.
- thôi mày ạ. Cô ấy không cố ý đâu.
- không cố ý thì phải có thái độ hối lỗi chứ.
- thôi… quan tử chấp nhất làm gì.
- đùa… quân tử thêm cái nữa là xuống anh Hùng với diêm vương đấy con ạ.
Tôi cười ngặt nghẽo
- hay là…. Mày có ý gì với ông chú già???
Tôi giật mình nhìn nó… đúng là người ta bảo có tật giật mình quả không sai. Tôi chối biến
- mày điên, ai lại đi thích ông già.
- con kia trẻ hơn mày nửa thập kỉ nó còn thích được. nhìn cũng phong độ, lại có tiền, còn bỏ vợ nữa… thế là ngon rồi
- tao ko tham tiền, mà đẹp thì đéo ăn được.
- thế mày thích ông ý ở điểm gì?
- mày đừng có ngồi đó mà suy diễn.
- thế mày không thích ông ý thì cho Anh Phương 1 cơ hội đi.
- thôi tao xin mày… tao què đã khổ lắm rồi. giờ mày đừng bắt tao phải chịu đựng cái kiểu nhìn thương tâm của nhà ông ý nữa.
- ông ý lo cho mày lắm đấy.
- tao biết…
- biết mà không cảm động… mày đúng là … định hát bài ”vô tình trong tim em” đấy à
- vô vô cái khỉ gió gì…. Là tao chưa nghĩ đến chuyện đó mà lại.
- thôi tao xin mày… ngần này tuổi rồi, để ế lâu là thành thần kinh đấy.
- thôi tao cũng xin mày…. Mày cả mẹ tao đúng là 1 đôi trời sinh.
- tao cũng nói qua với mẹ mày rồi… ngày mai anh Phương về… anh ý sẽ qua thăm mày… nếu cần gì cứ gọi nhé.
- này…..
Tôi chưa kịp nói hết câu nó đã hớn hở đứng lên đi ra cửa.
- tao nói thật đấy
Nó quay lại cười hớn hở với tôi.
- mày cứ cho anh ý cơ hội chăm sóc mày đi,… người có tâm… nhất định mày sẽ cảm nhận được.
Đùa…. Con bạn tôi nó bán đứng tôi như thế sao…. Các bạn nên nhớ 1 điều…. đáng yêu nhất vẫn là lũ bạn thân… mà khốn nạn nhất vẫn là chúng nó.
Đúng hôm sau Phương có mặt thật. tôi nhìn cậu ta 1 lượt từ lúc cậu ta bắt đầu xuất hiện ở cửa phòng. vẫn sơ mi trắng bên trong chiếc áo phao. Gì vậy? cầu kì quá đó. mặc thế không rét à. thấy tôi ngồi trên giường… cậu ta bước lại vẻ mặt đầy xót xa.
- BÌnh đau lắm không?
- có…
Tôi trả lời lạnh nhạt. cậu ta cũng hỏi buồn cười… đứa nào què mà lại không đau cơ chứ.
- vậy tôi gọt cam cho Bình ăn nhé.
- tôi vừa ăn cơm trưa rồi. chiều cậu không đi làm à?
- không… tôi vừa đi công tác về. đang được nghỉ chiều nay.
- vậy về nhà với mẹ đi, đi xa mẹ mấy hôm không nhớ à?
- hì… tôi về tắm giặt rồi
đấy…. đuổi khéo thế còn lì… hay giả vờ lì đấy hả tên kia.
Tôi hậm hực….
Phương kéo ghế lại gần chỗ tôi ngồi… tay lôi ra đống quả trong túi đã được rửa sạch. chắc đây là tác phẩm của phụ huynh nhà hắn… đúng là chuẩn bị gươm giáo cho con đi chiến đấu… kĩ càng ghê. quả này mà không thắng trận mang về thì chắc mang đầu mình về mà tạ tội với họ. tôi nghĩ đến thế bật cười 1 mình.
- sao… có chuyện gì mà vui vậy Bình
Phương cũng vui lây cái buồn cười của tôi. Nhưng mà không phải vì cậu ta ở đây… cậu ta ăn dưa bở rồi.
- không có gì… nghĩ đến mấy chuyện linh tinh thì cười thôi.
- vậy hả?
Tôi ngồi im nhìn Phương gọt hoa quả. Có lẽ là lần đầu cho nên bạn ấy có vẻlóng ngóng nhưng mà trông cũng đáng yêu ra trò… nhìn bọn con trai lúc nó tập trung làm việc gì đó trông rất hấp dẫn nhé.
Suốt buổi chiều Phương cứ quanh quẩn bên tôi, mà kì lạ là bố mẹ tôi chạy đi đâu hết rồi, đi đến mức không có lời dặn dò nào hết. có lẽ là họ đang tạo điều kiện cho Phương rước tôi đi. dù sao tâm lý các cụ cũng là thích người cùng làng nước hay gần gần nhà để biết gia cảnh nhau … thi thoảng cãi nhau cho dễ ý mà.
Đến chiều tối tôi cũng không thấy bố mẹ đâu. tôi nhìn đi nhìn lại
- Bình tìm gì vậy?
- bố mẹ tôi từ nãy có đến không.?
- không.
- nhà tôi có việc gì hay sao? bạn tìm hộ tôi cái điện thoại cái.
- ko có việc gì. Hai bác bảo bảo đi lễ chùa.
- lễ gì cái giờ này.
- thôi… bình cứ ăn tối đi. đừng lo chuyện gì cả.
Không lo sao. Tôi buồn tè rồi… bắt tôi ngồi lì từ nãy tôi sắp chết vì buồn tè rồi. tôi ấm ức.
giờ này tôi mà gọi bố chắc bố cũng chả đến đâu. bố già… bố đúng là hợp gu với bà chị gái tôi… đúng lúc và đúng chỗ thích dìm con cái như thế này sao? Ôi…. bụng tôi sắp vỡ ra rồi mà bả tôi nhờ bạn ấy thì tôi… muối mặt lắm….
cầm điện thoại trong tay tôi mới nhớ ra… tôi bấm điện thoại cho chú.. vì cái bụng tôi đang khó chịu nên tôi cũng chả quan tâm chú đã đi làm về chưa… tôi hối hả trong điện thoại.
- chú đến bệnh viện ngay được không? cứu cháu
mấy giây sau chú đã trả lời.
- uh… chờ chú mấy phút.
- nhanh nhanh lên… cháu sắp chết rồi.
Đúng như chú nói… mấy phút sau chú đã có mặt… Phương thấy chú thì khuôn mày cau lại… chú hối hả đi tới chỗ tôi… thấy Phương… chú gật đầu chào.
- sao? chuyện gì vậy?-
Tôi ngập ngừng.
- ko…. cháu….
Tôi ngại Phương nên quay sang nhờ cậu ấy.
- phương sang bác sĩ xin giúp tớ mấy cái băng gạc được không? cả lọ cồn nữa.
- có việc gì?
- cậu giúp tớ đi, nhanh lên
Tôi hối hả… tôi tức bụng lắm rồi.
Phương quay đi tôi liền giật tay chú… ánh mắt giả nai vô cùng… tôi xấu hổ.
- chú … bế cháu vào nhà vệ sinh.
Chú tủm tỉm cười nhưng hiểu ý. liền bế tôi vào trong rất nhanh. Còn kéo quần cho tôi nữa… chú chả xấu hổ gì cả… đã thế còn không đi ra ngoài mà quay đi. đến khi tôi tè xong chú quay lại. kéo quần cho tôi nữa… tôi cúi đầu vào vvai chú… làm sao giờ… thôi…. cứ cùn đi… kệ…
- sao không nhờ Phương… nhỡ về muộn thì có người bể bụng rồi.
- nhờ 1 tí mà đã kêu, từ mai nhờ phương …. Ko thèm nhờ chú nữa….
- ơ…..
Chú lườm tôi. lườm yêu thôi…. tôi hiểu ý…. Tôi cười. chú bế tôi quay ra khỏi giường và đặt tôi xuống.
- ăn gì chưa?
- buồn tè quá ko dám ăn, ko sợ đầy bụng lại ko chịu nhịn được.
- thế thì nguy rồi. anh Huy đâu.
- vợ chồng bố cháu đưa nhau cđi trốn rồi.
- tạo điều kiện cho đôi trẻ thế còn gì.
- tạo điều kiện để hại con…. Sau này có bị sỏi thận bể thận thì tại bố chứ tại ai… bố già
Tôi hậm hực như trẻ con… chú cười. chú thừa hiểu tôi chỉ khiến chú mà không khiến PHương là tôi ưu tiên chú hơn hẳn rồi…
Phương bước vào thấy chú ngồi bên giường cạnh tôi. Tay đang kéo cái hộp cơm ra cho tôi ăn. Ánh mắt Phương có vẻ không được vui. Cái vị trí này Phương đâu có được ngồi… cho nên thấy chú gần tôi như vậy chắc chắn sẽ không vui. Đ ấy người ta thả thính kín đáo thế con gái nó mới mê mẩn. hình như tôi… đúng là có phải nắng phải gió mất rồi.
2 người đàn ông… hai con sư tử… tuy không trực tiếp vồ nhau nhưng cũng đủ thấy sự căng thẳng rồi.
Tôi không biết có nên bảo Phương về hay không. nếu cậu ấy biết ý… cậu ấy sẽ chủ động ra về… còn không… nếu tôi nói ra… chắc cậu ấy sẽ tự ái.
- Phương trông bé Bình lâu chưa?
Chú quay lại hỏi giọng rất nhẹ.
- cháu … cũng chưa lâu
- từ đầu giờ chiều rồi.
Tôi nói chen vào.
- Phương ăn gì chưa. Mình đi ăn luôn nhé.
- chú chưa ăn ạ. Cháu không cần ăn đâu. quan trọng Bình ăn để Bình uống thuốc được rồi.
- chú ăn rồi. nếu cháu không ngại cứ để chú trông Bình 1 lúc… cháu về tắm rửa đi rồi vào. nếu cần chú gọi bố Bình vào đây. Chút nữa 3 người chúng ta café nói chuyện. chả mấy khi có dịp gặp nhau
Eo ơi… chú đuổi khéo thế. Tôi vào hùa đồng tình
- cậu vất vả cả ngày rồi… cứ về tắm rửa đi, chốc có vào thì vào không thì ở nhà nghỉ ngơi mai đi làm. đừng lo… tôi khoẻ, vả lại bố mẹ tôi cũng sắp vào rồi.
Phương hiểu ý tôi nên gật đầu quay đi. nhìn bóng dáng thiểu não của cậu ấy tôi lại thấy mình có lỗi… nhưng mà tôi chả có chút cảm xúc nào với cậu ấy cả,,, thành thật xin lỗi cậu
Phương ra về là chú quay ra trêu tôi.
- đau chân kiểu này ai cũng đau chân cả đời được.
- thử đau đi rồi biết.
- sáng có người rửa mặt, có người cơm bưng nước rót, gọt hoa quả cho ăn, còn có cả người bế đi vệ sinh nữa chứ.
- này… chú có mỗi việc bế đi vệ sinh thôi mà kể công thế.
- ai kể công?
- vậy thì từ sau nhờ Phương cũng được. cậu ấy ngồi cả buổi chiều chưa kêu tiếng nào đấy. người gì… già rồi còn nhỏ mọn
- ơ kìa…. Nói 1 câu nói lại 10 câu à?
- chọc tức người khác thì chả thế.
- đồ trẻ con
- ai trẻ con cơ
- tự đi mà hiểu
- lão già.
Tôi cong môi
- ai già cơ?
- tự đi mà hiểu
Chú bật cười. chúng tôi cứ như hai đứa trẻ đùa qua đùa lại. cho đếnkhi chú gợi ý.
- ra ghế đá ngồi đi, hôm nay cũng không lạnh như hôm nọ đâu
Tôi gật đầu ngay, cả ngày nhốt tôi trong phòng. Tôi sắp điên rồi… đã vậy lại có Phương. Tôi không hợp nói chuyện với cậu ấ. cậu ấy khách khí quá. Không vô tư như chú… hay đúng ra là không từng trải như chú… vì chú già giàu kinh nghiệm rồi nói kiểu gì chú cũng cân được.
Chú bế tôi ra ghế nhưng chú chọn 1 cái ghế trong góc tối chứ không sáng như cái ghế lần trước. tự nhiên tôi lại nghĩ đến câu: yêu trong sáng mà phang trong tối.
Xin lỗi các bác nhé. Nhưng mà ai yêu nhau chả thế. cứ chọn chỗ nào tối tối để ”tâm sự “ cho nó riêng tư. nhưng mà như thế tôi và chú đã…. Tôi tự nhiên lại cười khúc khích. Tôi chả ngai khi tôi cười vô duyên thế. Nói đúng hơn tôi chả giữ hình ảnh trước chú. tôi vô tư bộc lộ bản tính xấu xí của tôi. Vì tôi nghĩ rằng người đàn ông có thể chấp nhận thói xấu của tôi và có thể cùng tôi sửa chữa nó mới chính là người đàn ông tôi đang kiếm tìm. nếu chú có thể tôi sắn sàng… tôi tình nguyện theo chú cả cuộc đời.
- cười gì thế.
- không
vẫn rúc rích cười. tôi níu cổ chú. nép mình vào ngực chú mà cười
- Hôm nọ bị ngã có đập đầu xuống không?
- chú hâm.
- người ta có bị ngã đâu mà bảo hâm
- thì nghĩ Ng khác hâm cũng là hâm. Mà chơi với đứa hâm cũng là hâm hơn cả đứa hâm.
Chú nhìn tôi tủm tỉm cười.. ôi… tôi là 1 cô gái đáng yêu lăm đúng không… chỉ hâm 1 chút… điên 1 chút…. Ngây thơ chút… và giờ có thêm là chân cao chân thấp 1 chút.
Thôi kệ đi… tôi nên nhìn vào mặt tích cực của vấn đề… đó là ông trời đã bắt tôi ở nhà để đối diện với cảm xúc của tôi… và giờ người đàn ông tôi có ý định trốn tránh đang ở đây. Tôi đang ngồi trong long ông ta, được ông ta ôm lấy mà hình như chả muốn đặt sang bên cạnh thì phải. thôi kệ đi. dù sao mông tôi ngồi đệm cả ngày nếu bị đặt xuống ghế đá sẽ lạnh đến tận dây thần kinh mất.
Tôi thu mình dựa đầu vào vai chú. 1 tay mân mê cái áo khoác của chú. còn chú vòng tay ôm lấy eo tôi… tôi xấu hổ không dám ngẩng lên. Tôi sợ … nếu có vô tình chạm vào mặt chú… có khi tôi ko kìm lòng được mà sẽ….. làm gì chú thì sao… ôi… tôi có ý nghĩ xấu xa vậy hả trời.
Chú cứ ôm tôi 1 hồi rồi mới hỏi
- lạnh không?
- có… vào phòng ạ?
Tôi hỏi đùa. thế mà chú hốt lên cởi áo… cởi áo
- này…chú làm gì đấy?
- cởi áo khoác.
- để làm gì?
- vừa kêu lanh.
- lạnh sao không cho cháu vào nhà
- nhưng vừa ra đ ây mà. ở trong phòng cả ngày không chán à?
Chú đừng có mà giả vờ… chả qua chú muốn ngồi thêm thì nói thế thôi.tôi biết nhưng mà tôi vẫn vui vì điều đấy. chú hi hoay cởi áo.
- thôi cháu đùa đấy.
- ko được… nhỡ cảm lạnh thật ý.
- đã nói không cần mà. còn thế cháu bắt vào nhà đấy.
Nghe vậy chú thôi luôn. Chú quả thật rất trân trọng không gian riêng của chúng tôi. Vì vậy nên mới thế có đúng không?
- cháu không lạnh đâu.
- sợ lại sốt.
- sợ thì chú có phải trông đâu.
- nhưng mà xót
Ôi. Câu nói này như 1 luồng hơi ấm sưởi ấm tim tôi… tôi tan chảy mẹ mất rồi… mấy cái cứng rắn như với Phương của tôi giờ này bỏ đi hết rồi… sao tôi lại có thể dễ dàng khuất phục đến vậy. tôi….cảm động. tôi ngước lên nhìn chú. trong ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phía xa kia chú chắc cũng thấy đôi mắt tròn xoe của tôi đang nhìn chú. chú cúi xuống nhìn lại phía tôi. Tôi ko nhìn rõ chú lắm… nhưng chúng tôi im lặng và nhìn nhau 1 hồi lâu. Cho đến khi chú cúi xuống sâu hơn… định làm gì đó thì tôi cũng cúi xuống. đúng hơn là tôi tránh. Tôi có thể rung động nhưng tôi chưa thể chủ động đón nhận khi sự việc trong lòng tôi còn chưa ngã ngũ. Tôi không thể dễ dàng đón nhận rồi cũng dễ dàng chấp nhận nỗi đau. Tôi vẫn đề phòng.
Chú có chút hụt hẫng nhưng rồi cũng ôm tôi hỏi han cho tôi quên sự vc vuừa rồi
- hnay ở nhà với bạn kia vui khôg?
- vui….
- vậy từ mai rủ người ta đến chơi thường xuyên vào.
- cháu cũng có ý tưởng đấy.
- uh
Chú nói giọng giận… tôi cười… hai tay ôm lấy eo chú. nép đầu vào cổ chú như để nịnh.
- vậy ngày hôm nay của chú thế nào?
- mọi chuyện vẫn bình thường. chỉ có điều nhanh muốn về hơn.
- làm gì… chưa đi làm đã mong về
- à… ở chỗ naò có ngươi ngóng về bế đi tè ý mà
Chú cười rúc rích… tôi bực lên nhéo eo chú khiến chú la lên
- á…..
- nói lại câu kia.
- nói lại thì còn chết hơn…. Thà im lặng rồi chết….
- thôi xin… dã man vừa thôi… thế này thì ai mà sống được.
- kệ
Tôi cùn bửa nhưng tôi nới lòng tay. Chú được thể siết tôi mạnh hơn. Đôi môi đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán tôi
- nhìn vậy mà cũng ghê lắm nhá.
- tất nhiên rồi… nhìn thế nhưng đâu phải thế.
- thế là mình bị lừa à?
- ai lừa chú?
- ko… ko ai lừa… mà người ta chỉ giả vờ ngây thơ khiến trái tim người tôi thẫn thờ.
Eo… nghe cái tôi cũng hiểu ngay… tôi đấm vào ngực chú.
- dẻo cái miệng vừa thôi.
Chú cười.. tôi lúc này quên hết đi mọi rắc rối hay mệt mỏi trong đời… nhưng chỉ vài phút sau… khi tiếng điện thoại kêu tôi mới quay trở lại với hiện tại.
- kìa… chú nghe điện đi.
- bố cháu gọi đấy.
- chú nghe đi
- nói gì giờ?
- tuỳ cơ ứng biến.
Chú mở máy… tôi nghe léo nhéo đầu dây bên kia bố tôi nói rất từ tốn, chỉ vài câu rồi cúp máy. Tôi thấy chú buồn buồn.
- vào nhà thôi.
- sao vậy.
- thì vào thôi
- chú sợ bố cháu nhỉ?
- uh… phải nịnh mới được vc.
- vc gì?
- chưa nói được.
Chú nhẹ nhàng bế tôi lên.
- này… nhưng mà chú bế cháu như thế có sợ bố cháu không?
- thì …
- hay chú cõng cháu đi,… ko bố cháu lại bắt đầu
- uh.
Chú đặt tôi xuống. nhưng bất ngờ tôi mất đà. Chú nhanh tay giữ lấy tôi, cả bàn tay nắm lấy ngực tôi… mà tôi mặc áo ngực mỏng vì vậy… có lẽ….chúng tôi đứng im mấy giây… dường như chú không muốn xa tôi mà siết tôi thật mạnh vào lòng. Bàn tay còn nắm chặt lấy 1 bên ngực. tôi thấy chú thở gấp. tôi đứng im… tôi ko dám nhắc chú… vì tôi ngại… và vì tôi cũng chưa muốn về. bố thật độc ác bố già ạ.
thấy chúng tôi về bố tôi vẻ mặt có phần nghiêm khắc. chú nán lại 1 lúc rồi cũng biết ý mà rút lui. chả ông bố nào vui vẻ mang dâng con gái cho bọn đàn ông nó hành hạ cả… bố tôi cũng thế.
đến khi chú đi khuất bố tôi mới nói.
- chú ấy đến vì có lỗi với nhà mình. Chúng ta nên bỏ qua… chú ấy cũng rất bận rộn, cho nên từ mai không đc nhờ có vợ chú nữa. người ta có 2 con rồi, lại sắp có vợ nữa… con biết rồi nên tránh. từ mai có việc gì gọi thằng Phương đến.
- con ko muốn phiền bạn ấy.
- thằng Phương nó không thấy phiền. nó chưa vợ con… không vướng bận gì hết.
- có vợ có con thì sao ạ. Dù sao con cũng thấy bình thường mà
Tôi cãi lại… bố tôi cau mày.
- bố là muốn tốt cho mày. Mày nên nghe lời….. cãi là ăn đòn nghe chưa?
bố đứng lên để mình mẹ tôi lại khuyên bảo….
- thằng Phương nó con nhà nề nếp, nghề nghiệp ổn định. Gia đình cơ bản. con là con gái chưa chồng, có ăn có học… đừng để người ta cười cho. Nhà mình đâu có thiếu thốn cái gì… còn mà để bố mẹ mang tiếng thì bố mẹ chết cho con xem.
đấy… chưa chi đã đánh đòn phủ đầu tôi rồi. tôi nhìn mẹ thở dài ngán ngẩm. lúc tôi ko yêu ai thì giục lên giục xuống. giờ thì bày trò cấm cản… doạ sống chết…. mẹ ơi là mẹ…. bố ơi là bố… sao con khổ thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT