Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện cùng mẹ. đúng như hôm qua chú nói. Tôi được nằm vào cái máy chụp to tướng. nó quét tôi 1 lượt từ trên xuống dưới. sau khi có kết luận của bác sĩ, tôi được đưa vào bên trong.
- để em qua làm thủ tục cho cháu nhập viện.
Chú bước ra ngoài thì một lúc sau bố tôi và Minh đến, thấy Minh tôi cười toe.
- em có sao không?
- em ko sao.
- bao giờ được về?
- bác sĩ bảo cần nằm lại theo dõi.
- thế mà nói không sao.
- em ko sao thật mà. nhưng mà em đói rồi, ra mua cho em cái gì ăn đi.
- em ăn gì?
- bánh mì kẹp.
- đợi anh chút.
Minh đi nhanh ra cửa. tôi mới nhớ ra gọi với anh lại.
- Minh… nhớ ko được cho sốt nhé.
Sau cậu nói đó cả bố mẹ đứng im nhìn tôi. bố tôi đưa tay lên sờ trán tôi, hai mắt ông mở to tướng.
- con… con thấy trong người sao ko?
- ko ạ
- có đau trong đầu không.
- ko
mẹ tôi gạt vôi nước mắt.
- thằng Vinh nó bảo nếu ko chữa nhanh sẽ ảnh hưởng đến tâm thần. đấy anh thấy chưa. Anh còn bảo thủ.
- bảo thủ cái gì. Thì con đang lành lặn thằng đéo nào nghĩ nó bị thế.
- mà nó chỉ nhìn ra thằng Minh hay em đi xin cho con cái bùa đi, xin nhiều vào, hay mời thầy về cúng cho nó, làm thế nào thì làm nhanh nhanh lên.
bố tôi có vẻ cũng sốt ruột, ông thở dài.
- con ko sao.
Tôi cười,
- uh… sẽ không sao. Con gái bố là phải mạnh mẽ.
bố tôi nói thế thôi, bố tôi cũng sợ vợ cơ mà, chỉ lúc nào mà điên lên mới không sợ.
- được rồi, bây giờ anh chị đưa cháu vào đi, chút nữa sang bác sĩ sẽ hướng dẫn thêm.
bố dắt tôi đi vào bên trong.
- nhưng con còn chờ bánh mì.
- bánh trái cái gì. Khi nào con khỏi bố sẽ mua cho con cả cái hiệu bánh mì.
- con đói.
- được rồi. con đi vào đi, bố sẽ ra lấy bánh cho con.
- không cần Minh đi mua rồi.
bố tôi đứnglại nhìn tôi.
- bố ra đón Minh, con cứ vào đi nhé.
Tôi gật đầu đi theo chú. tôi ko biết đó cũng là lần cuối tôi được gặp Minh.
những ngày tiếp theo tôi lại sống trong bệnh viện. bác sĩ hầu như cách ly tôi với bên ngoài. Ngay cả bố mẹ tôi hầu như cũng ít xuất hiện. người ở bên tôi nhiều nhất là chú. hàng ngày, tôi nói chuyện với bác sĩ, tôi kể cho bác sĩ nghe câu chuyện của tôi, tôi kể về Minh.
Có những lúc tôi nhắm mắt lại.. quá khứ hiện về khiến tôi khóc, khiến tôi lại tìm kiếm Minh. Có một bàn tay nắm lấy tay tôi rất chặt.
- em… có nghe thấy tiếng nhạc không?
- có…
- em có thấy Minh không?
- có.
- cậu ấy đang làm gì.
- đang vẫy
- cậu ấy quay đi rồi đúng không?
- vâng.
- đang đi xa dần.
- vâng…
- xa dần…
- vâng…
- …
- ….
- cậu ấy biến mất trong tầm mắt của e, em không thấy cậu ấy nữa.
- không được…
Trong tư tưởng tôi đang cố vùng vẫy đuổi theo Minh, bàn tay kia giữ chặt tôi lại. tôi khóc… ko… tôi ko muốn xa Minh… ko được.
Mỗi đêm người ngủ cùng phòng tôi là chú… chú nói chuyện nhiều với tôi, mở nhạc cho tôi nghe, thi thoảng lại hỏi tôi về công việc…
rồi cứ thế 1 ngày… 2 ngày…thế rồi 30 ngày tôi không được gặp Minh. Trong giấc mơ tôi không còn mơ thấy Minh nữa…tôi thấy mình nhẹ lòng hơn… cảm thấy mọi thứ lại trở lại như trước kia… hình như… tôi đã trở lại được là tôi rồi.
>>>>><<<<<<
Khi người con gái bạn quan tâm rơi vào trạng thái không còn tỉnh táo, bạn cảm thấy như mọi thứ rối tung lên mà ko tài nào nói được với ai.
Tôi ngồi nhìn tập bệnh án của em. dấu hiệu tâm thần là có thật.
mẹ em ngồi một góc, hai tay cầm chặt lấy cái túi nhỏ.
- chị vừa đi xem về, thầy nói do thằng Minh nặng tình quá nên theo nó. chắc giờ mới được dịp nên nó theo nhập thằng Phương. thảo nào con bé cứ nhìn thằng Phương ra thằng Minh.
- em ko tin chuyện tâm linh mấy.
- chú không tin thì chú chịu khó chữa cho cháu trong đấy, chị ngoài này tìm thầy về cúng cấp cho cả hai đứa.
- chị….
Tôi có lẽ cũng nên có vinh dự được biết Minh là ai.
- chị… nói cho em biết về bạn Minh ấy đi.
- Minh á.
mẹ em ngồi im, sau một hồi nhớ lại mới thở dài.
- thằng bé đó hiền lắm. là người dân tộc xuống đây. hồi đi học hay bị con bé này bắt nạt sau rồi hai đứa chơi thân với nhau lắm. ngày xưa con bé này nó nghịch, chả nghe lời ai bao giờ, còn cái thằng Minh này suốt ngày đi theo giải quyết hậu quả cho nó đấy. sau này, nó bị tai nạn chết. từ ngày đấy, con này nó không phá nữa, xin học lại lớp 12 rồi thi đại học. bao nhiêu năm nó không nhắc … thế mà giờ tự nhiên lại bị thế này.
- thật ra chỉ là ko nhắc, chứ nghĩ đến nhiều thành ra thế đấy ạ
- tôi chỉ mong nó sống khôn chết thiêng phù hộ cho con bé bình an.
- à… thầy bói nói nó không lấy được chồng vì thằng Minh nó làm đấy, nặng tình quá cũng khổ. chờ nó khỏi tôi đưa nó đi cắt duyên.
- hai đứa yêu nhau à?
- con này vừa béo vừa phá, đanh đá như thế đứa nào dám yêu.
Tôi bật cười., cô gái của tôi, hoá ra có một quá khứ thật đặc biệt, nó không đơn thuần như những gì em đang thể hiện… hi vọng,,, em nhất định sẽ nhanh khỏi bệnh… tôi nhất định sẽ viết tiếp cái đặc sắc ấy vào cuộc đời của em.
>>>>>>><<<<<<<
để tôi kể cho bạn nghe Phương pháp hình thành 1 thói quen đó là bạn cứ lặp đi lặp lại nó 28 ngày. Sau dần nó sẽ ăn sâu vào não của bạn như một cơn hành động vô thức.
tối nay chú không đến bệnh viện, Tôi không biết là có chuyện gì hay đi với ai.
tôi lấy điện thoại gọi điện cho chú nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy., cảm giác bồi hồi khiến tôi thấy mình khó ở. Tôi bắt đầu bằng hàng trăm câu hỏi đại loại như đang đi với ai? làm gì?
Tôi cứ chằn chọc như vậy đến đêm.
2 giờ sáng, điện thoại tôi rung lên, tin nhắn của chú đầu bên kia khiến tôi thấy tủi thân ghê gớm
- có ngủ được không đấy?
- có.ngủ từ nãy rồi.
- hi… sao còn nhắn tin.
- thích thế.
- uh… em thích là được rồi.
- sao giờ này chú còn chưa ngủ.
- tôi mới đi công việc về.
- muộn vậy á.
- uh.
- vậy ngủ đi.
- ơ kìa….
- gì?
- có thấy gì không?
- thấy gì?
- nhìn lại xem.
- thấy Minh á.
- suốt ngày Minh.
- hỏi thì hỏi cho rõ. Không ng ta trả lời lại kêu. Ghen với Ng đã chết là ko tốt.
- vậy em chấp nhận sự thật rồi à.
- ai là em…
- đứa nào bé tuổi thì là em.
- à đúng… nhưng bé tuổi không cần gọi anh. gọi chú được rồi.
- ghét đứa nào gọi chú.
- kệ.
Tôi cười. cả ngày giờ mới được nói chuyện với chú. eo ơi… tôi vui lắm ý.
- có thấy cảm giác gì không?
- cảm giác đói. kể ra có cái gì mà ăn.
- em chỉ nghĩ đến ăn thôi à?
- uh… tối chờ chú mang cơm cho ko thấy nên ăn tạm bánh mì.
- ko đứa nào mua cơm cho em à.
- cháu không phải là em.
- kệ….
- điên
- kệ… tôi nhớ em… nhớ muốn phát điên rồi.
- nói nhầm à… nhắn nhầm đấy chú già.
- uh… cứ cho là nhầm đi, đứa nào đọc được đứa đấy hiểu.
- kệ…
Tôi đùa chú chứ thật ra tôi thấy rất vui. cảm giác hồi hộp và mong ngóng giống như trước đây khi Minh chưa quay về.
- hay tôi đến nhé.
- đến làm gì.
- em có muốn tôi đến bây giờ không?
- ko biết.
Tôi bồi hồi nhưng ko dám nói là muốn.
- nghĩ đi, nghĩ cho kĩ đi.
Tôi đặt điện thoại xuống, hình dung lại về quãng thời gian vừa qua. người đàn ông ấy bỏ cả công việc để bên tôi, cố gắng cùng tôi chống chọi với căn bệnh tâm thần, suýt chút nữa tôi đã bị giết chết bởi quá khứ. những ám ảnh ấy khiến tôi chìm dần vào đau khổ, nhờ có người đàn ông này, người đàn ông cho tôi nghị lực để làm lại.
- cháu ko muốn gặp chú ngay lúc này.
- uh. vậy thì ngủ đi.
Tôi nằm một mình trong căn phòng ấy. bên chiếc ghế bên kia, hàng đêm chú vẫn kể chuyện cho tôi trước khi tôi ngủ. tôi nhắm mắt lại, tôi thiếp đi, trong giấc mơ tôi mơ thấy Minh quay về, nhưng tôi đứng đó, tôi ko chạy theo Minh. cậu ấy ở đầu bên kia của thế giới, cậu ấy là quá khứ, còn tôi là hiện tại và tương lai… tôi muốn cho mọi thứ ngủ yên trong lòng mình. Minh… xin hãy cho tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy rất sớm, tôi trốn bệnh viện… taxi đưa tôi đến chợ. Tôi mua rất nhiều đồ cúng. Tôi mua cả bánh mì kẹp mà chúng tôi thích ăn, của Minh cho rất nhiều ớt.
Tôi mang mọi thứ đến mộ của Minh. bầy mọi thứ ra trước mặt cậu ấy. Minh vẫn tủm tỉm cười với tôi trong tấm ảnh. cậu ấy không thay đổi dù 12 năm đã trôi qua rồi, còn tôi thì đã già đi nhiều lắm. tôi ngồi xuống bên Minh hàng giờ liền, mùa này không phải mùa bông cải, tôi muốn ngắm bông cải trên sườn đồi ở nhà Minh. tại sao chỉ ở nơi đây mới cho tôi cảm giác đẹp và bình yên. Vì nơi đây có Minh mà.
- Minh. 12 năm rồi nhỉ. Tôi nhớ cậu rất nhiều, tôi biết cậu vẫn luôn đi bên tôi, luốn yêu thương tôi, nhưng mà chúng ta ở hai thế giới mất rồi.
- minh… một vì sao tắt đi là một vì sao mọc lên, ở đâu đó trên cõi đời này, có một đứa trẻ được sinh ra mang linh hồn của cậu. và tôi mong nó lại tìm được 1 người như tôi, nhưng nhất định cậu phải nói với cô ấy về tình cảm cậu giành cho cô ấy, nếu ko… cô ấy cũng giống như tôi mang nuối tiếc suốt mười mấy năm trời.
- Minh… cái này tôi đã mang theo rất nhiều năm rồi. lúc ấy tôi nghĩ rằng…. chúng ta không nhất thiết phải chia cách nhau như vậy, nhưng tôi nhầm… tôi nhầm, bởi vì khi giữ nó lại… tôi mới thấy là tôi đã khiến cho cậu không yêu được ai khác, tình cảm của chúng ta giờ không còn phù hợp về không gian, và ở nơi đó cậu cũng cần có người chăm sóc và yêu thương cậu.
- Minh… 12 năm tôi đã già đi rất nhiều rồi, và giờ tôi hay cậu, chúng ta cần tao ra cho mình một linh hồn khác, cậu đã có Linh hồn khác 12 năm rồi, giờ hãy chúc cho tôi có được nó, cho dù cách chúng ta tạo ra không giống nhau.
- chúng ta vẫn luôn mong những điều tốt đẹp cho nhau.
- ở đó, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình, hãy sống thật vui vẻ như những tháng ngày chúng ta bên nhau. Tôi cũng sẽ sống vui vẻ cả phần của cậu.
- cảm ơn vì đã cho tôi hiểu được giá trị làm người, cảm ơn đã mang cho tôi một linh hồn mới… cảm ơn cậu vì những điều tốt đẹp trong cuộc đời.
Tôi cầm chiếc đũa nhỏ mà mọi người đã đưa cho tôi trước khi đưa Minh về với đất mẹ. họ muốn tôi chia đôi nó để chúng tôi không còn mối tơ duyên, nhưng lúc đó tôi đã không làm thế, nhưng bây giờ… tôi nghĩ đã là lúc thích hợp để chúng tôi giải thoát cho nhau để đi tìm hạnh phúc trong đúng kiếp sống của mình. Tôi bẻ đôi chiếc đũa và cắm một nửa lên trước mặt Minh. cậu ấy cười với tôi, có lẽ cậu ấy cũng ủng hộ tôi làm như vậy.
Tôi đứng lên, những cơn gió cuốn vào mặt tôi. những chòm lá đung đưa lao xao vờn trong gió. Trên những ngọn đồi xa, người ta có thể nhìn thấy cả gió đang đùa giỡn. Minh của tôi được trả tự do rồi. giờ cậu ấy sẽ bay theo những cơn gió kia, tìm kiếm hạnh phúc đích thực của đời mình.
Khi mặt trời xuống núi, Páng đón tôi bằng chiếc xe rollroy của anh ấy. tôi chợt cười. có lẽ giờ này ở nhà mọi người rất lo cho tôi, nhưng tôi muốn được đi chuyến đi này một mình. Tôi muốn được nói chuyện với Minh một mình, và giờ tôi lại trở về một mình. bởi vì Minh… sẽ ở lại.
Tôi bật máy điện thoại lên, máy của tôi có cả trăm cuộc gọi nhỡ. cả trăm tin nhắn. tôi chợt cười.. phần lớn vẫn là tin nhắn của chú. mới vài phút sau khi tôi mở máy, chú đã gọi rồi.
- cháu nghe đây.
- đang ở đâu?
tiếng chú gấp gáp
- cháu không sao đâu, chú yên tâm cháu yêu đời lắm, ko nghĩ quẩn đâu.
- cháu bao nhiêu tuổi rồi mà có cái kiểu đi ko thèm nói với ai, cháu biết cả nhà nhớn nhác đi tìm cháu không? mẹ cháu khóc nhiều lắm kia kìa.
Tôi có lỗi với mẹ, đúng là tôi quá vô tâm
- chú nhắn với mẹ cháu là cháu ổn. đừng có khóc nhiều, mai cháu về.
- mai cái gì? Cháu đang ở đâu.
- cháu ở cách nhà xa lắm
- xa là chỗ nào.
- nói với chú chú có đến được đâu, ko sao, mai cháu về mà. giờ yên tâm ngủ đi
- cô có nói cô đang ở đâu không hả?
Chú cáu lên, giờ còn cô tôi, chứng tỏ đã rất bực bội rồi.
- cháu ở Lai Châu.
- chân đau mà mò được lên trên đấy.
- Páng đón cháu.
- páng là ai.?
- là anh Páng. Anh họ của Minh.
- cháu cho địa chỉ đi chú lên đón.
- ko cần.
- có cho không.?
Chú quát tôi.
- đi từ nhà lên đây 10 tiếng đấy. đường khó đi lắm. chứ cứ ở nhà mai cháu về mà.
- tôi nói cho địa chỉ cơ mà. cô nhiều lí do nhỉ.
Chú mất kiểm soát, tôi đành lòng nhắn cho chú chỗ tôi đang ở. Kèm lời dặn là chỉ đi được buổi sáng thôi. ấy vậy mà 3 giờ sáng tôi đã thấy tiếng điện thoại tôi kêu, sau một chuyến đi dài, tôi mệt mỏi với điện thoại.
- giờ nói cho tôi biết em ở nhà nào?
Tôi bật dậy… cái gì cơ chứ? Ông ta mò lên đây? Vào giờ này?đéo tin nổi.
Tôi gọi Páng… nhờ Páng ra đón ông ta vào. trời đất… mọi người có thể tưởng tượng được ánh mắt ông ta nhìn tôi khi gặp tôi ko…?
Nhìn ông ta sau khi đi cả quãng đường đèo có lẽ cũng tả tơi, tôi ko biết ai đã chở ông ta bằng xe máy để vào được đây, đó đúnglà một anh Hùng vì con đường vào đây buổi tối rất khó đi.
Páng đưa ông ta vào chỗ tôi nằm rồi quay đi, nhìn qua cũng hiểu chúng tôi là gì của nhau rồi. tôi ngồi im, bối rối gãi đầu.
- nào… giờ muốn nói gì.
Ông ta trưng ra vẻ mặt nghiêm khắc.
- giờ mới 3-4 giờ sáng, ngủ đi mai tính.
- không được… tính luôn đi. để mai ấm ức trong lòng
- ai làm gì mà ấm ức.
- có đứa bỏ đi không nói với ai câu gì. Làm người ta lo chết đi được.
- ai khiến lo.
- dám nói câu đó hả.
Chú kéo mạnh tay tôi. Kéo thật mạnh để tôi ngã vào lòng chú, hai bàn tay chú siết chặt…. rất chặt… tôi vai chú run lên, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt bên cạnh. Chú khóc à? Khóc vì lo cho tôi à? thật ko?
- cái gì đấy?
- không… không có gì.
- cháu ở đây rồi. đừng lo, cháu khoẻ.
- Không lo sao được. tôi muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em, lúc nào cũng có em bên cạnh, tôi sợ cảm giác mất em lắm rồi.
Tôi cười, vòng tay ôm chặt chú hơn. Chú đang tỏ tình với tôi đấy à?
Chú yêu tôi thật đấy à?
- khi chúng ta quay về. tôi sẽ sang nói với bố em chuyện này.
- chuyện gì?
- chuyện tôi yêu con gái ông ấy. tôi muốn có con gái ông ấy.
- chú không sợ bố cháu sẽ thả chó hay ném bom chú à.
- không tôi không sợ, chỉ cần có em, tôi… chết cũng cam lòng.
Tôi cười… gió ngoài kia vẫn thổi, những ngọn gió vẫn bay trên những ngọn đồi, chỉ có điều tôi đã tìm được hạnh phúc mới là chú…. chú già của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT