Tôi ngồi im đến bất động. Đôi mắt tròn xoe mở to tướng cố nhìn nhận. nhưng trong thâm tâm cầu trời là tôi nhìn nhầm. Nhưng mà… cầu không được nữa rồi… mắt tôi không nhìn nhâm chút nào hết… vẫn còn tinh lắm.
Ông ấy bước lại phía chúng tôi, vì tôi ngồi lọt thỏm giữa những ông đàn ông cao lớn và bụng to cho nên có lẽ ông ấy không nhìn ra, cũng một phần vì mọi người đang nhao nhao lên để trách mắng
- đù má cái thằng này, dạo này hẹn hò chi mà giờ cao su lắm nha.
- em có việc gấp nên phải ở lại giải quyết.
- nhân viên đâu hết rồi.
- em muốn giải quyết cho nhanh để vào đây chơi với các anh mấy bữa
- được… được… hội này đã có lịch cho chú cả rồi. đảm bảo là không muốn về luôn.
- vậy ạ… hay quá anh
Tôi ko nghe nhầm đâu, đúng giọng ông ấy rồi. giọng nói chắc chắn đầy uy lực nhưng cũng trầm ấm vô cùng. Tôi giật mình quay sang nhìn Nhân, Nhân đang nhìn tôi rồi nhìn ông ấy, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng một chút nào. Chúng tôi nhìn nhau. Tôi ái ngại.
- thôi nào ngồi đi. Làm vài ly rồi anh em mình nói tiếp.
- đúng đấy, chú ngồi đi
mọi người chỉ ông ấy vào bàn ngồi, chớ trêu ở chỗ ông ấy ngồi đối diện với chúng tôi. Sau khi cười nói vui vẻ với mọi người, ông ấy cũng kéo ghế cho mình, nhưng khi quay sang phía đối diện thì giật mình khi thấy tôi ngồi đó. có lẽ vì quá bất ngờ cho nên ông ấy đứng im. Nhìn tôi ko chớp mắt… có khi là đơ mất mấy giây cũng nên.
- Chú Vinh… đây là con trai và con dâu anh.
- dạ
Ông ấy quay sang bố cười rồi nhìn tôi và Nhân cố tỏ vẻ thân thiện và làm thái độ như lần đầu gặp chúng tôi
- con trai anh lớn quá nhỉ. Đã có vợ rồi đấy.
- chúng nó lấy nhau cũng gần năm nay, đợt đó nhà anh gấp quá nên anh cũng ko mời nhiều anh em. Hôm nay có dịp chú đến thì kêu chúng nó qua chào, rồi có gì nhờ chú chỉ bảo thêm.
- dạ
Ông ấy nhìn chúng tôi cười nhưng nụ cười gượng ấy thật khó khăn.
- Hai đứa chào chú đi. đây là chú Vinh mà ba hay kể đó Nhân
Tôi hướng mắt sang nhìn Nhân, Nhân ngẩng lên nhìn ông ấy, đôi mắt đầy lửa. có lẽ Nhân đang rất khó chịu khi gặp ông ấy trong hoàn cảnh này.
- cháu chào chú.
Tôi cố thốt ra lời rồi lay cho Nhân tỉnh lại.
Nhân làm mặt lì, còn ông ấy cười
- chào hai cháu
Ông ấy còn lịch sự đưa tay ra bắt tay Nhân mà hắn quay đi không thèm bắt tay lại. mọi người hướng mắt về phía chúng tôi. Tôi lay Nhân nhưng hắn không thèm phản ứng gì hết. bố tôi cau mày.
- Nhân… con sao vậy?
- à không anh… em nghĩ anh em mình ngồi xuống uống đi, em đi từ sáng giờ còn chưa được ăn đây này
Ông ấy gây sự chú ý của mọi người để tránh những ánh mắt dò xét về phía chúng tôi. Tôi rất biết ơn về điều đó
Nhân quả thật kiểm soát cảm xúc không được tốt. nếu như là ông ấy trước kia, hồi gặp Thái, ông ấy đã rất bình tĩnh nói chuyện, chỉ đến khi hắn đưa những lời lăng mạ, xúc phạm tôi ông ấy mới động thủ.
Có lẽ tôi không nên so sánh, nhưng phàm là người, đâu có mất trí nhớ đâu mà ko nhớ cho được. cho dù trong lòng cứ lấy lý do là Nhân còn trẻ ít va chạm để biện minh cho nhân nhưng ở đâu đó trong thâm tâm vẫn có chút thất vọng vì cách cư xử trẻ con của hắn. dù hắn là chồng tôi thì tôi cũng phải đánh giá như vậy
Tôi luồn tay xuống bên dưới nắm lấy tay Nhân nhưng Nhân hất tay tôi ra.
Tôi quay sang nhìn nhân, hắn lại lên cơn ghen rồi.
- nào, anh em mình chạm ly mừng hội ngộ nhé, lâu lắm không gặp hai chú rồi.
mọi người đưa ly lên chạm với nhau, tôi giật tay Nhân, Nhân cũng đứng lên cầm ly rượu chưa kịp chạm đã đưa lên ực chén rượu rất nhanh, đến khi đặt xuống thì hai mắt nhìn ông ấy đỏ ngầu như muốn thiêu đốt ông ấy ngay tại đây
tất cả nhìn Nhân vẻ khó hiểu. tôi cười gượng một cái.
- dạ… con xin phép ba, con xin phép các chú, giờ chúng con phải về có việc ạ.
- hai đứa ngồi đây đi, còn việc gì nữa.
- Dạ, hôm nay Tuấn Kiệt làm đám hỏi, con qua chỗ bạn ấy chơi ạ.
- thế hả, hai đứa đi đi.
Bố tôi đang rất vui vẻ, còn chú Đại có lẽ phát hiện ra tôi nói dối nên nhìn tôi cau mày. tôi biết điều đó nhưng cũng gật đầu chào chú ra về. Tôi giật tay Nhân cho hắn đứng lên. hắn đứng lên, quay sang nhìn ông ấy 1 cái nảy lửa rồi, chào mọi người và đi theo tôi. Tay tôi kéo hắn nhưng vẫn làm như níu nhau tỉnh cảm lắm. tôi ko dám quay lại nhìn người đàn ông ấy. vì lúc này tim tôi đập nhanh, máu dồn lên não nhiều. tôi thấy khó thở… và hồi hộp nữa.
Sau khi ra tới bên ngoài. Nhân giật tay tôi ra. Khuôn mặt sưng lên, hai mắt đỏ ngầu, không thèm nói thêm câu gì mà đi ngay ra bãi xe.
- Nhân… Nhân… đợi em
Tôi lon ton đi theo hắn.
- em thôi đi, đừng nói gì với tôi cả.
Nhân vùng vằng, lấy xe xong chạy ra chỗ tôi, đón tôi lên xe, phóng một mạch về nhà, phóng rất nhanh, sau đó lên phòng thay đồ mà ko thèm nói thêm với tôi câu gì. Tôi cũng im lặng… tôi sợ cơn thịnh nộ của hắn. chắc các bạn cũng nghĩ như tôi nhỉ.
Thay quần áo xong hắn lên giường, nằm xuống đắp chăn, gác tay lên trán suy nghĩ. Tôi cũng thay đồ xong thì mò lên giường nhưng hai mắt lấm lét, bước đi có phần rụt rè như đứa trẻ làm sai sợ bị mắng… đúng … tôi sợ bị hành. Nhưng lần này Nhân không thèm động đến tôi, hắn gác tay lên trán, hai mắt mở to nhìn trần nhà, nghe có vẻ suy nghĩ rất nhiều.
- Nhân…
hắn vẫn nằm im.
- Nhân
- …
- Nhân, em tắt điện nhé.
- em im đi
hắn khùng lên quát tôi, tôi giật mình, tự nhiên thấy run. nhớ hắn vồ vào thì tôi chắc chết. tôi ngồi im nhìn hắn. hắn cáu lên như vậy xong lại nằm im. mấy phút sau suy nghĩ mới vùng dậy. mở hộc bàn kiếm chìa khoá xe, ngay cả chìa khoá xe tôi hắn cũng mang đi hết, có lẽ hắn sợ sau khi hắn đi tôi cũng sẽ đi khỏi nhà hay sao ấy.
Tôi ngồi im nhìn hắn đi ra cửa và đóng lại cái rầm, hắn biến mất sau cánh cửa. hắn đi đâu có lẽ tôi cũng đoán ra. Nhưng đến khi quay về với cơn rượu như thế thì tôi lại thấy lo.
Tôi ko can ngăn cũng ko hỏi hắn đi đâu. không phải tôi kệ mà tôi biết là dù tôi có nói gì giờ này cũng chỉ làm cho tâm trạng hắn tệ hơn. Thôi thì im lặng chờ hắn về vậy.
Tôi không ngủ được, khẽ thở dài nằm đó. tôi nhớ tới người đàn ông ấy. xin lỗi.. nếu như là mọi người có lẽ cũng sẽ nghĩ như tôi, nhớ đến như tôi, không ai quên đi một mối tinh sâu đậm, cũng ko thể thờ ơ khi gặp lại nhau, có chăng là vẻ ngoài phải cố tỏ ra bình thản thôi chứ trong tâm sóng gió lắm đúng không.
những hình ảnh dù thoáng qua về ông ấy cũng khiến tôi nhói lòng. Ông ấy gầy đi nhiều mà, không còn nụ cười tự nhiên hồi trước, giờ ông ấy cười mà nhìn ông ấy già và khổ lắm ý, nếp nhăn đầy trên khoé mắt. tôi cũng ko biết ông ấy đã quen ai chưa hay vẫn sống mẹ và hai đứa nhỏ.
Nỗi tủi thân lại dâng lên khiến tôi thấy xót xa, cổ họng nghẹn đắng… cuộc đời trớ trêu nhỉ … tôi đã cố quên đi rồi, sao trái đất lại tròn mà lòng người cũng không tài nào xa cách được… rõ ràng là đang muốn làm khó tôi phải không ông trời.
Tôi ngủ thiếp đi mất, lúc mở mắt trời đã sáng, bên cạnh tôi cái giường trống trơn, đêm qua Nhân không về. tôi khẽ thở dài. Nhân đúng là vẫn cứ hành động theo cảm xúc, suy nghĩ theo bản năng… bao giờ mới trưởng thành được.
Tôi nhấc máy điện thoại gọi cho nhân,,mấy cuộc mà hắn không bắt máy. Tôi đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng thay đồ và đi làm.
Dù người đàn ông đó đang ở đây. Dù chồng tôi có giận thì trái đất vẫn quay.. người người vẫn làm việc, và tôi cũng vậy, tôi đi làm để kiếm tiền nuôi thân, không thể chạy theo mà quan tâm đến mấy cái chuyện giận hờn con nít của Nhân được. tôi ko phải vú em nhớ… muốn giận chứ gì… cứ giận đi. bọn đàn ông càng được dỗ dành càng lên lớp. vả lại tôi cũng cần cho Nhân thấy là không ai có thời gian chạy theo những người hay dỗi hờn đâu. Nhân không phải trung tâm của thế giới, và tôi ko có trách nhiệm phải dỗ dành hắn như mẹ trẻ con.
Tôi đến công ty, sáng nay Chú Đại cũng đến sớm, thấy tôi ngồi trong phòng chú mở cửa.
- Bình, qua chú bảo cái này.
- dạ
Tôi đứng lên đi sang bên phòng chú. chú ngồi trên ghế, trước mặt có 2 tách cà phê.
- chú kêu cháu
- cháu ngồi đi
- dạ
Chú ngồi trước mặt tôi, còn tôi ngồi xuống nghiêm túc
- BÌnh.
- dạ
- nói chú biết một chuyện
- dạ
- Nhân và anh Vinh biết nhau đúng không?
- dạ
Tôi giờ có cái kiểu hay bất ngờ, và trong câu dạ đó tôi sẽ nghĩ nên nói gì tiếp theo.
- sao chú hỏi vậy ạ?
- thì chú thấy hôm qua thằng Nhân nó nhìn anh Vinh như vậy, chú là chú nó chú hiểu. hai đứa có chuyện gì giấu chu không?
- dạ không. thật ra, Chú Vinh là….
- là…
Tôi ấp úng nhìn chú, chú nhìn tôi chờ đợi. tôi hít sâu. Có lẽ tôi nên nói ra để chú tránh cho tôi.
- chú ấy là bạn trai cũ của cháu.
Chú Đại bất ngờ đến mức rơi cả tách cà phê xuống đất.
- vậy ông ấy là người bỏ cháu hôm cưới đấy hả?
Tôi cúi xuống gật đầu, câu chuyện tôi bị bỏ đúng ngày cưới là câu chuyện mà ai quan tâm đến tôi cũng biết.do vậy chú Đại cũng từng nghe rồi, cho nên mới hay động viên tôi như vậy, chỉ có điều không nghĩ đó lại là ông ấy.
Chú ngồi im suy nghĩ chút sau đó mới mở lời
- vậy qua Nhân có nói gì cháu không?
- dạ không.
- lạ nhỉ, thằng này chứng tỏ cúng lơn rồi biết nghĩ đó
Tôi thở dài
- ảnh đi cả đêm qua không về, lúc cháu đi làm còn chưa thấy, gọi điện thoại ko bắt máy.
Chú nhìn tôi thở dài.
- thế mà chú cứ tưởng…
- thằng này tính nó hay tự ái, với nó vẫn trẻ người non dạ, suy nghĩ nông cạn lắm, cháu đừng trách nha. rồi sớm muộn nó cũng hiểu ra.
Tôi không biết sớm là bao giờ muộn là bao lâu nữa nhưng giờ cứ như lần trước thì tôi sợ lám… đó khác gì bạo hành tình dục đâu. tôi thở dài
- cháu về phòng đi, để chú gọi cho nó, kêu nó về.
- dạ, chú lựa lời khuyên bảo Nhân cho cháu ạ
- uh, về đi
Tôi về phòng mà Tâm tình lại mông lung. Tôi cũng mệt mỏi vì sự ghen tuông vô cớ đó. trước kia yêu sao mà rộng lượng vậy mà giờ lấy nhau về mới lộ bản chất ích kỉ ra, mệt ghê. Ai cũng vậy mà tôi chưa thấy tôi lộ điểm xấu gì hay tôi ko thế.
chiều đó tôi về nhà. Ăn cơm xong Nhân mới về, người đầy mùi rượu, may mà Ba mẹ đã vào phòng. Nhân mở cửa bước vào mùi rượu theo chân hắn. mãi tóc tả tơi, mặt bơ phờ chắc thức cả đêm qua. hắn ngồi lên giường, mắt vô hồn cúi xuống, tôi đang làm việc, thấy hắn thì bước lại.
- nhân
- ….
- Nhân, anh đi đâu từ tối qua nay mới về.
- …
- Nhân
- tôi đi đâu kệ tôi.
Nhân quát tôi, tôi đứng im. đứng đến cả mấy phút, còn Nhân vẫn ngồi, tôi thấy buồn vì thái độ cư xử của Nhân
- anh vào phòng tắm rửa đi
Tôi không chấp trẻ con mà lên tiếng trước.
- kệ tôi, tôi làm gì thì làm, không cần cô quan tâm
Tôi cau mày, giờ còn chả lại tôi như vậy nữa.
- anh thôi nghĩ những suy nghĩ vớ vẩn đó đi được không? Nghĩ mọi chuyện thấu đáo chút đi, em và ông ấy chưa có gì kể từ khi lấy anh đên giờ mà anh tỏ thái độ vậy người ngoài biết họ nghĩ em là kẻ không ra gì thì sao?
- nếu ông ấy còn xuất hiện thì họ chưa nghĩ tôi đã nghĩ đó.
- ko ai cố ý gặp ông ấy cả, anh không thấy ông ấy vờ quen chungs ta sao
- cô còn để ý cả chuyện đó nữa à?
- vậy giờ anh muốn sao. Anh ghen tuông như vậy không khiến người khác mệt mỏi mới là lạ.
- tôi ghen sao? Chính cô bắt tôi ghen đó chứ
Ôi… trời ơi…. nói chuyện ức chế dã man. Anh ta phải hiểu tôi cũng ko cố ý gặp ông ấy
Tôi nắm chặt tay, hít sâu.
- em nghĩ chúng ta không nên nói với nhau chuyện này nữa. em ngủ đây
Tôi leo lên giường còn hán ngồi đó, suy nghĩ một hồi rồi cũng leo lên giường mà không cần tắm rửa. chúng tôi nằm quay lưng lại với nhau, hắn giận tôi 1 thì tôi giận hắn 10. Tôi mệt mỏi thật sự… nằm nhắm mắt mà không tài nào nhắm mắt được… chặng đường mệt mỏi phía trước của tôi còn rất dài… tôi không biết sẽ đối mặt với nó ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT