Thẩm Tâm liếc mắt nhìn Diệp Tri Du ngồi đối diện: “Anh đúng là không biết ngại gì.”
Diệp Tri Du cầm điện thoại, thật sự không hề biết ngại: “Ăn ngay nói thẳng thôi.”
Thẩm Tâm bĩu môi không đáp lời, tay bấm bấm điện thoại. Diệp Tri Du bỏ điện thoại xuống, nói với cô: “Đừng nghịch điện thoại nữa. Ăn cơm trước đã. Để thêm tí nữa là đồ ăn nguội hết đấy.”
“Được.” Thẩm Tâm đáp, chuẩn bị bỏ điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên.
Anh trai Thẩm Vọng gọi cho cô.
“Haiz.” Thẩm Tâm theo bản năng thở dài. Diệp Tri Du cầm đũa, gắp thức ăn vào trong bát cho Thẩm Tâm: “Sao thế?”
“Em vừa đăng bài trong vòng bạn bè nhưng quên chặn cha với anh trai. Chắc chắn là hai người ấy thấy rồi nên gọi điện đến tra hỏi em đây mà.”
Diệp Tri Du nghe cô nói vậy, nhanh chóng giục: “Em nhanh nghe điện thoại đi. Nếu không họ sẽ nghĩ anh đang làm gì với em mất.”
“………..” Thẩm Tâm cầm điện thoại, ấn nghe: “Anh à? Vâng. Em đang ở nhà Diệp Tri Du ạ. Đang ăn cơm tối.”
Lúc cô nói chuyện điện thoại, Diệp Tri Du luôn để ý cô. Dường như muốn dựa vào nét mặt của cô để phán đoán xem Thẩm Vọng có nói gì khó xử với cô không.
“Em biết rồi. Ăn cơm xong em sẽ về. Không cần đâu, anh ấy đưa em về mà. Vâng, em biết rồi.” Thẩm Tâm cúp điện thoại, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Diệp Tri Du thấy cô cúp điện thoại thì hỏi cô: “Anh em nói gì thế?”
Thẩm Tâm cầm đũa lên, đáp: “Anh ấy bảo em về sớm chút.”
“Ừm.” Diệp Tri Du cất lời, chẳng ừ hử gì, nói: “Ăn cơm đã.”
Thẩm Tâm gật đầu, rồi lại hơi lo lắng: “Hình như chúng ta nấu hơi nhiều nhỉ? Có khi tối nay không ăn hết đâu.”
Diệp Tri Du không hay ở bên này. Giờ nếu ăn không hết thì chẳng phải là phí lắm sao?
Diệp Tri Du nghĩ ngợi, nói: “Không sao. Không ăn hết thì bọn mình chia ra mỗi người mang về một ít.”
Thẩm Tâm bị mấy lời này của anh chọc cho bật cười. Diệp Tri Du thấy cô cứ cười ngốc ở bên kia, cũng nhếch môi cười theo: “Em cười gì thế?”
“Không có gì.” Ngoài miệng Thẩm Tâm phủ nhận nhưng mắt vẫn cong cong, vương nét cười: “Chỉ là cảm thấy vị tổng tài bá đạo đây thấm đẫm hương vị cuộc sống của nhân dân quá đi mất. Tiết kiệm thật đó nha.”
Diệp Tri Du có hơi bất lực: “Chẳng phải em sợ không ăn hết thì phí sao hả?”
Nếu Thẩm Tâm không nói câu ấy, thì chắc chắn anh sẽ để mấy món ăn không hết vào tủ lạnh, kệ nó tự sinh tự diệt. Nhưng cô thấy thế là lãng phí thì anh lập tức đề nghị chia ra mỗi người mang về một ít còn gì. Vậy mà cuối cùng cô còn cười anh.
“Em đang khen anh mà.” Thẩm Tâm thấy bát mình đã sắp thành một “ngọn núi đồ ăn” nho nhỏ thì cũng chủ động gắp thức ăn cho Diệp Tri Du: “Sao anh cứ gắp thức ăn cho em mãi thế mà bản thân chẳng ăn gì vậy? Hay anh không tin vào tay nghề của em hả?”
Trước khi bày mấy món này ra đĩa thì cô đều nếm trước trong bếp rồi. Dù không phải là siêu ngon nhưng cũng không hề khó ăn.
Diệp Tri Du nhếch khóe miệng cười nhẹ, ăn hết thức ăn cô gắp cho: “Anh có nói thế đâu.”
“Thế ngon không?” Thẩm Tâm truy hỏi.
Diệp Tri Du đáp: “Ngon.”
Tuy Thẩm Tâm nghi ngờ anh đang nịnh mình nhưng mà vẫn rất thoải mái. Cô vừa gắp được một miếng cho lên miệng thì chợt nghe thấy Diệp Tri Du ngồi đối diện bổ sung thêm một câu: “Dù sao bữa này anh cũng nấu 50%.”
Thẩm Tâm: “……………”
Cô không nên đặt quá nhiều kì vọng vào Diệp Tri Du.
Bữa này hai người cố gắng ăn rất nhiều, nhưng đúng là nấu có hơi quá tay nên còn thừa gần một nửa. Diệp Tri Du tìm hai hộp đựng thức ăn, đúng như lời nói lúc nãy, chia đồ ăn thành hai nửa rồi cất vào từng hộp một. Thẩm Tâm đứng bên cạnh nghịch nghịch máy rửa bát, xếp bát đũa gọn gàng vào trong máy: “Xong.”
Máy rửa bát phải mất tầm 40 phút mới xong. Diệp Tri Du nhân lúc này, dẫn Thẩm Tâm đi xem nhà. Nhà có ba tầng, thêm một vườn hoa nhỏ tầm hơn mười mét vuông. Thẩm Tâm thật sự rất thích.
“Lúc trước trang trí theo sở thích của anh. Nếu em không thích chỗ nào thì anh có thể sửa lại.” Mua căn này từ hai, ba năm trước. Khi mua thì Diệp Tri Du cũng không nghĩ về sau nó sẽ trở thành nhà tân hôn của mình. Nhưng nếu sau này Thẩm Tâm cũng ở cùng thì đương nhiên phải đúng ý cô nữa.
“Em thấy rất đẹp, không cần sửa gì đâu. Thật ra chỉ cần thay đổi chút đồ nội thất là phong cách căn nhà sẽ khác ngay ấy mà.”
Diệp Tri Du gật đầu. Cô nói gì thì anh sẽ làm thế: “Em muốn ăn trái cây không?”
“Trái cây hả?”
“Ừ.” Diệp Tri Du nhìn cô, chợt ánh mắt trở nên mập mờ: “Em có còn muốn thử cảm giác làm hôn quân là như nào không?”
Diệp Tri Du vẫn luôn nhớ chuyện này, chẳng qua chưa tìm được thời gian phù hợp để thực hiện thôi. Hôm nay hẹn Thẩm Tâm đến đây, nên trước đấy anh đã bảo Giản Hàng chuẩn bị nho giúp anh rồi.
Bình thường anh cũng không thích ăn loại quả này lắm. Nên lúc Giản Hàng chuẩn bị giúp anh, cậu ta còn cảm thấy khá kì lạ.
Sếp Diệp thích ăn gì, đương nhiên trợ lý Giảng từ trước đến nay đều chuẩn bị vô cùng chu đáo. Thế nên nho trong nhà Diệp Tri Du, quả nào quả nấy đều to tròn, mọng nước.
Diệp Tri Du ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quả nho vừa rửa. Thẩm Tâm ngồi cạnh anh, đợi anh đút cho.
“Được rồi, há miệng nào.” Lúc Diệp Tri Du bóc vỏ nho thì vô cùng cẩn thận. Vậy nên quả nho sau khi được bóc vỏ vẫn to tròn đầy thịt y như cũ.
Thẩm Tâm đang định há miệng, nhưng nghĩ kĩ lại thấy sai sai: “Từ từ đã, em phải chỉnh sang tư thế hôn quân nữa.”
Diệp Tri Du chưa kịp hình dung “tư thế hôn quân” mà cô bảo là như thế nào thì thấy cô nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi mình.
Diệp Tri Du ngập ngừng. Nhưng Thẩm Tâm lại rất hài lòng với tư thế này, vô cùng hào hứng nói với anh: “Người đẹp, giờ em có thể đút trẫm ăn rồi.”
“………………” Diệp Tri Du đút quả nho vào trong miệng nhỏ xinh của Thẩm Tâm. Khi nhìn cô nhai thì yết hầu anh cũng không nhịn được chuyển động một cái.
“Nho này ngọt ghê, nhiều nước nữa. Anh bóc cho em thêm một quả đi.”
Diệp Tri Du không nhìn cô nữa, lại cầm tiếp một quả nho lên. Thẩm Tâm gối đầu trên đùi anh, vui vẻ đánh giá. Trên mạng đều bảo đây là góc chết. Thế mà cô nhìn thì vẫn thấy Diệp Tri Du đẹp trai.
Đúng là, nho được người đẹp bóc vỏ với đút cho, ngon hơn hẳn.
Khi cô vẫn đang mê mẩn thì Diệp Tri Du lại đút thêm một quả nữa cho cô. Thẩm Tâm kích động, muốn đùa anh một chút. Kết quả là tay chưa kịp đụng vào mặt Diệp Tri Du đã bị anh cầm lấy. Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Tâm.
Lúc này Thẩm Tâm đã bình tĩnh hơn khi ở trong bếp, thậm chí cô còn hơi đáp lại nụ hôn của Diệp Tri Du. Diệp Tri Du vẫn nắm chặt tay cô, siết lại.
Nụ hôn càng ngày càng sâu. Diệp Tri Du không biết bắt đầu từ khi nào mà anh trở nên khát khao có những nụ hôn với Thẩm Tâm như vậy.
Không chỉ là những nụ hôn.
Nếu Thẩm Vọng không gọi điện đến, có khi đêm nay Diệp Tri Du thật sự không có cách nào để Thẩm Tâm về nhà mất.
Sau khi bị cuộc điện thoại của Thẩm Vọng cắt ngang, Diệp Tri Du cũng không bóc tiếp nho cho Thẩm Tâm nữa. Anh cầm hộp đựng thức ăn trong bếp, đi ra nói với Thẩm Tâm: “Anh đưa em về.”
“Vâng.” Mặt Thẩm Tâm vẫn ửng đỏ. Cô có chút không dám nhìn thẳng Diệp Tri Du.
Nếu lúc nãy Thẩm Vọng không gọi điện đến thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không dám lại nữa.
Thẩm Tâm ôm áo khoác, tự kiểm điểm cúi đầu, đi theo sau Diệp Tri Du ra ngoài.
Trên đường về, không ngờ Thẩm Vọng lại gọi thêm một cuộc nữa, hỏi hai người đi đến đâu rồi. Thật sự Thẩm Tâm có hơi cạn lời. Sợ đêm nay cô không về đến thế à!
Cô luôn nghĩ bản thân mình là một cô gái ngoan ngoãn. Thế mà không ngờ trong mắt người nhà cô lại buông thả đến thế cơ đấy!
Khi Diệp Tri Du lái xe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Vọng đã đứng bên ngoài đợi hai người rồi. Thấy xe Diệp Tri Du dừng lại, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ.
10 giờ 40 phút.
Anh ấy nhíu mày, đứng tại chỗ chờ Thẩm Tâm bước đến. Sau khi tạm biệt với Diệp Tri Du, Thẩm Tâm cầm hộp đồ ăn đi về phía anh ta. Thẩm Vọng nhìn cô vài lần, rồi mở miệng nói giống như đang cảnh cáo: “Về sau nếu ra ngoài chơi thì phải về trước 10 giờ.”
Thẩm Tâm vừa nghe bỗng thấy đau đầu: “Anh ơi, em lớn rồi. Đến học sinh tiểu học cũng chẳng ngủ lúc 10 giờ đâu!”
Thẩm Vọng không mảy may quan tâm, xoay người đi vào nhà. Thẩm Tâm đi theo cạnh anh, cò kè mặc cả: “11 giờ nha? Hay 10 giờ 30 nhé? 10 giờ là quá sớm luôn!”
Thẩm Vọng đáp: “Hồi trước lúc em còn đi học, em ra ngoài chơi với bạn cũng không đến 10 giờ là về rồi. Xem ra là Diệp Tri Du dạy hư em.”
“………” Thẩm Tâm cạn lời: “Anh cũng nói đấy là lúc đi học mà.”
Thẩm Vọng nghiêng đầu nhìn cô: “Thế khác gì với bây giờ?”
“Thì…..” Không hiểu sao đầu Thẩm Tâm lại hiện lên hai nụ hôn với Diệp Tri Du vào tối hôm nay. Trong nhất thời, mặt cô nóng bừng lên. Thẩm Vọng thấy tai cô ửng đỏ, mắt nheo lại.
“Giờ em là người lớn rồi mà!” Thẩm Tâm cố ý nói to, giống như đang tiếp thêm can đảm cho bản thân.
Thẩm Vọng không quan tâm: “Nhưng trong mắt anh với cha thì em vẫn là con gái với em gái thôi.”
Thẩm Tâm bĩu môi, chợt hỏi anh: “Anh ơi, anh có bạn gái không?”
“………….” Thẩm Vọng nhìn cô: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì ạ. Chỉ là muốn anh ở bên bạn gái nhiều hơn thôi.” Thử xem anh còn thời gian quản em không.
Thẩm Vọng nói: “Thế thì phải làm em thất vọng rồi. Giờ anh vẫn độc thân.”
Thẩm Tâm khoa trương che miệng: “Trời ơi, sao lại có thể chứ. Tuổi anh không còn nhỏ đâu! Em phải đi thương lượng với cha về chuyện này thôi, nhanh chóng sắp xếp cho anh đi xem mắt!”
“………….” Thẩm Vọng im lặng nhìn cô một lát, lui bước: “10 giờ 30.”
Ngay lập tức, Thẩm Tâm nở nụ cười: “Chốt đơn!”
Cô ôm áo khoác vui vẻ mở cửa, quay đầu liếc Thẩm Vọng một cái: “Nhưng anh ơi, anh cũng nên nhanh chóng tìm bạn gái đi.”
Thẩm Vọng: “…………”
Lúc anh vào nhà thì Thẩm Tâm đã lên tầng rồi. Cha Thẩm ngồi trong phòng khách, liếc nhìn Thẩm Vọng vừa đi vào: “Con với em nói chuyện gì ngoài cửa thế? Cha thấy tâm trạng em con tốt lắm.”
Thẩm Vọng đút hai tay vào túi quần, đáp lời ông: “Không liên quan đến con. Đêm nay em ấy đi hẹn hò nên vui vẻ thôi.”
Anh vừa nói, cha Thẩm nghĩ ngay đến Diệp Tri Du: “Aiyo, xem ra Tâm Tâm thật sự rất thích tên nhóc nhà họ Diệp kia.”
Vốn ông còn muốn giữ Thẩm Tâm bên cạnh thêm hai năm nữa. Nhưng giờ nhìn thì thấy trái tim của con bé muốn bay đi mất rồi.
Trước khi ngủ, Thẩm Tâm nằm trên giường lướt xem album ảnh. Hôm nay cô chụp không ít ảnh Diệp Tri Du. Lướt lướt rồi lại cười ngốc. Sau đó lại thấy bản thân mình ngốc quá đi mất, phải nhanh chóng ngừng lại.
Diệp Tri Du nhắn tin đến: “Ngủ chưa?”
Thẩm Tâm: Chuẩn bị ngủ.
Diệp Tri Du: Nghỉ sớm đi nhé. Mai có cuộc phỏng vấn đúng không em?
Thẩm Tâm: Vâng, anh cũng nghỉ sớm đi nha.
Diệp Tri Du: Ừ. Mai anh định đi thành phố H một chuyến. Hai ngày nữa về.
Thẩm Tâm: Ồ, vâng.
Công ty Diệp Tri Du còn ở bên kia, việc anh phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi là không tránh khỏi.
Diệp Tri Du: Muốn ăn gì nào? Lúc về anh mang cho em.
Thẩm Tâm nhắn một danh sách dài đồ ăn cho anh.
Diệp Tri Du: ………… Được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT