Edit: Hanna

 
Hoắc Viễn Hành không phủ nhận, mà cũng không có gì phải giấu giếm, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
 
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Ninh Như Ngọc bắt lấy cánh tay chàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ phủ kín nước mắt lên, kiên quyết hỏi lại.

 
Hoắc Viễn Hành dịu dàng cẩn thận lau nước mắt trên mặt nàng, đỡ nàng ngồi lại lên giường, chàng cầm quần áo mặc vào, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn thẳng vào nàng, nói: “Là Hoàng Thượng.”
 
“Hoàng Thượng?” Ninh Như Ngọc lắp bắp kinh hãi, trăm triệu lần không ngờ vết thương trên người Hoắc Viễn Hành là do Cảnh Tuyên Đế sai người đánh, từ trước tới nay, Hoắc Viễn Hành là thần tử mà Cảnh Tuyên Đế coi trọng và tín nhiệm, là mãnh tướng đắc lực của Cảnh Tuyên Đế, vậy mà cũng bị Cảnh Tuyên Đế sai người đánh đến mức thương tích đầy mình, quả nhiên là gần vua như gần cọp, đi kèm với ân sủng chính là nguy hiểm bất ngờ không biết khi nào sẽ ập đến, bề ngoài vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị cao, bên dưới ẩn sâu tầng tầng lớp lớp dao găm sắc bén, như đi trên mặt băng mỏng.
 
Hoắc Viễn Hành gật đầu một cái, than nhẹ: “Hoàng Thượng giao việc cho ta, ta làm không tốt, nhưng không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi.”
 
Ninh Như Ngọc nhìn chàng, giơ tay xoa mặt chàng, đau lòng nói: “Chàng làm việc gì không tốt đến nỗi Hoàng Thượng lại phạt chàng nghiêm trọng như vậy, đánh chàng quá nặng tay rồi?”
 

Hai ngày nay Ninh Như Ngọc không hề nghe cha nói triều đình xảy ra chuyện hệ trọng gì, nếu Hoắc Viễn Hành bị Cảnh Tuyên Đế trừng phạt, cha nàng không thể không biết, cũng không thể chẳng nói gì với nàng, rõ ràng bên ngoài vẫn luôn gió êm sóng lặng, không truyền ra một chút tiếng gió nào, chuyện này có vẻ hơi kỳ lạ.
 
Hoắc Viễn Hành vừa thấy vẻ mặt của Ninh Như Ngọc là biết nàng đang suy nghĩ cái gì, không muốn khiến nàng miên man suy nghĩ linh tinh, đành giải thích ngắn gọn cho nàng hiểu.
 
“Hoàng Thượng sai ta làm một việc bí mật mà người khác không thể biết, nhưng ta làm không tốt khiến kế hoạch của Hoàng Thượng thất bại, Hoàng Thượng rất tức giận, mới sai người của ám vệ doanh xử phạt ta.” Hoắc Viễn Hành nói với Ninh Như Ngọc.
 

Hoắc Viễn Hành không nói rõ ràng tỉ mỉ chân tướng sự việc cho Ninh Như Ngọc, chỉ lời ít ý nhiều mà nói tóm gọn, nhưng Ninh Như Ngọc là một người thông minh, tất nhiên có thể đoán được việc mà Hoắc Viễn Hành phải làm không thể tiết lộ cho người khác biết, chàng giải thích cho nàng như vậy đã không dễ dàng gì.
 
Thật ra Cảnh Tuyên Đế sai Hoắc Viễn Hành ngăn chặn Lương Vương vào kinh, không ngờ Lương Vương là người đặc biệt xảo trá, hắn tìm hai người có bề ngoài cực kì giống mình để đóng giả hắn, một người đi đường bộ, một người đi đưởng thủy đồng thời vào kinh, mà Lương Vương lại giả trang thành thương nhân bình dân, đi theo thương đội vào kinh. Hoắc Viễn Hành phái hai người đi ngăn chặn đường bộ và đường thủy thì phát hiện đều là Lương Vương giả mạo, chính chàng đích thân đi ngăn cản Lương Vương, ai ngờ Lương Vương độc ác tàn nhẫn dùng một đứa trẻ làm bia đỡ đạn, Hoắc Viễn Hành không ra tay được, cuối cùng để Lương Vương chạy thoát.
 
Lương Vương thuận lợi vào kinh, Cảnh Tuyên Đế nổi trận lôi đình, vốn dĩ chuyện này được sắp xếp ngầm, không thể cho người ngoài biết, nếu bị lan truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của Cảnh Tuyên Đế, đáng tiếc việc đó thất bại, Hoắc Viễn Hành phải gánh toàn bộ trách nhiệm, ám vệ làm nhiệm vụ này đều phải chết, mặc dù những người đó là ám vệ của Cảnh Tuyên Đế, nhưng cũng là cộng sự nhiều năm của Hoắc Viễn Hành, mấy người sống sờ sờ, một đám đã đi theo chàng lâu như vậy, bảo chàng đích thân xử lý bọn họ, chàng không làm được, không xuống tay được.
 
Hoắc Viễn Hành quỳ gối trước mặt Cảnh Tuyên Đế, cầu tình cho những huynh đệ cùng vào sinh ra tử đó, Cảnh Tuyên Đế càng thêm tức giận, mắng to một trận, cuối cùng chàng quỳ suốt một đêm trong phòng tối của Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế suy xét lại việc chàng là một nhân tài, luyến tiếc giế.t chết chàng, chỉ sai đội trưởng của ám vệ doanh trực tiếp phụ trách xử phạt chàng, vết thương trên lưng chàng chính vì vậy mà xuất hiện.
 
Cảnh Tuyên Đế không muốn việc ngăn cản Lương Vương vào kinh bị bại lộ, cho dù Hoắc Viễn Hành bị xử phạt, bị trọng thương, cũng không thể để người ngoài biết!

 
Vì vậy ngày hôm đó Hoắc Viễn Hành mang theo thân thể bị thương nặng đi xem Ninh Như Ngọc thi đấu, sau đó lập tức rời đi, mặc dù biết Ninh Như Ngọc bị bệnh, chàng cũng không dám đi thăm nàng, buộc bản thân phải cố gắng chịu đựng nỗi lo lắng, nhớ nhung dày vò, chỉ dám âm thầm sai người truyền lời cho Bích Hà, bảo Bích Hà quan tâm chăm sóc thật tốt cho Ninh Như Ngọc, chàng che giấu rất tốt, không bị người phát hiện, ru rú dưỡng thương trong thôn trang ở vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, sai người giả trang thành chàng rời kinh thành ra ngoài làm việc.
 
Nhưng chàng ẩn nấp kĩ lưỡng tới đâu thì vẫn không thể giấu diếm được người có tâm tư tỉ mỉ như Ninh Như Ngọc, nàng quá thông minh lanh lợi, thông qua vài chi tiết nhỏ đã phát hiện chàng có vấn đề, cho dù muốn dối gạt nàng thì cũng không dễ dàng.
 
Hoắc Viễn Hành giơ tay vu.ốt ve gương mặt của Ninh Như Ngọc, vén mấy sợi tóc ra sau tai nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chú, nói; “Thật ra việc này cũng không quá quan trọng, Hoàng Thượng phạt ta xong thì đã nguôi giận, ngài ấy vẫn rất coi trọng ta, sẽ không gây khó dễ cho ta, lần này làm không tốt, lần sau làm tốt là được. Nàng đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
 
Ninh Như Ngọc thấy Hoắc Viễn Hành bình tĩnh thản nhiên, nàng rất muốn hỏi chàng, có phải thật sự không có việc gì hay là chàng cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhàng? Nếu Cảnh Tuyên Đế thật sự không thèm để ý thì vì sao lại phạt chàng nghiêm trọng như vậy? Tâm tư của Đế vương khó đoán, gần vua như gần cọp, ân sủng giận dữ đều là quân ân, làm thần tử thì làm sao có khả năng dễ dàng như thế?
 
Ninh Như Ngọc lộ ra vẻ mặt lo lắng mà nhìn chàng: “Chàng nhất định phải bình an, tâm tư Đế vương khó đoán, chàng phải luôn luôn thật cẩn thận.”
 
Hoắc Viễn Hành dùng ngón tay che miệng nàng, ý bảo nàng đừng nói như thế nữa, mặc dù nơi này không có người ngoài, nhưng vẫn phải cẩn trọng từng lời nói cử chỉ, đôi mắt thâm thúy như đáy hồ sâu chiếu ra bóng dáng nàng, nói: “Nàng đừng lo lắng. Ta biết nên làm như thế nào, ta sẽ không sao đâu, nàng cứ yên tâm.” Hoắc Viễn Hành vừa nói vừa nắm chặt tay Ninh Như Ngọc, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, gắt gao mà bao bọc trong lòng bàn tay, chàng phải bình an, chàng còn muốn che chở cho nàng suốt đời suốt kiếp.
 
Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn mềm mại dựa vào trong lòng ngực chàng, lo lắng đụng tới miệng vết thương của chàng nên duỗi tay ôm lấy cánh tay chàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại xinh đẹp lên, nói: “Chúng ta đều phải sống thật tốt.”
 
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành lên tiếng, giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏ của nàng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười dịu dàng. 

 
Hai người thân mật một lúc lâu, Ninh Như Ngọc còn tự tay thoa thuốc cho Hoắc Viễn Hành, nhìn thấy những vết thương ghê rợn chằng chịt trên lưng Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc vừa đau lòng vừa khổ sở, nhịn không được lại rớt nước mắt.
 
Hoắc Viễn Hành thấy nàng khóc vì mình thì rất đau lòng, xoay người sang một bên, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng, nước mắt dính vào trên môi chàng, nhưng không phải vị mặn chua xót, ngược lại chàng ăn được vị ngọt lịm, vị ngọt tản ra khắp miệng, lan tràn mở rộng, đi thẳng tới đáy lòng, trái tim chàng đã bị hòa tan rồi.
 
Cảm nhận được cánh môi ấm áp của chàng, hàng mi vừa dày vừa cong vút của Ninh Như Ngọc run rẩy như cánh bướm, Hoắc Viễn Hành như được cổ vũ mà ôm chặt lấy nàng, đôi môi hôn lên mí mắt, một đường đi xuống, hôn lên cái mũi cao thẳng tắp của nàng, cuối cùng dừng trên cánh môi đỏ tươi mềm mại như cánh hoa hồng, nhẹ nhàng mà cắn hút, môi lưỡi giao triền, hòa tan trở thành một ngọn lửa nóng bỏng, sắp sửa thiêu đốt lẫn nhau……
 
Giờ Tý vừa qua, Bích Hà tiến vào gõ cửa, Hoắc Viễn Hành buông Ninh Như Ngọc đã ngủ quên trong lòng ngực chàng, đứng dậy đi mở cửa, khuôn mặt thâm trầm nhìn thấy Bích Hà ngoài cửa, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh lẽo cũng đủ áp bức người đối diện.
 
Bích Hà hành lễ, cúi đầu nói: “Hầu Gia, thời gian không còn sớm, nô tỳ nên đưa tứ tiểu thư về phủ rồi.”
 
Vì không để người khác phát hiện, Bích Hà phải lén lút mang Ninh Như Ngọc ra cửa, hiện tại không còn nhiều thời gian, phải nhanh chóng đưa Ninh Như Ngọc về phủ, tránh việc bé xé ra to, rễ mẹ đẻ rễ con.
 
Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm Bích Hà, tránh sang một bên cho nàng ấy vào phòng, Bích Hà hành lễ, đi vào trong phòng thì nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngủ trên giường, ngủ mà vẫn nhíu chặt mày, dường như còn bất an lo lắng điều gì.
 
Bích Hà bước nhanh đi đến cạnh giường, đang định đánh thức Ninh Như Ngọc thì Hoắc Viễn Hành nói vọng ra từ phía sau: “Đừng đánh thức nàng, cứ để nàng ngủ thêm một lát, đưa nàng về như vậy cũng được.”
 
Bích Hà nghe vậy, lập tức bỏ đi ý nghĩ muốn đánh thức Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành cầm áo choàng lại đây, đi đến bên cạnh giường, khom lưng phủ áo choàng lên người Ninh Như Ngọc, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Ninh Như Ngọc, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập nhu tình, lưu luyến không muốn rời xa.

 
Sau một lúc lâu, Hoắc Viễn Hành mới ngồi dậy, tránh một bước sang bên cạnh, bảo Bích Hà đưa Ninh Như Ngọc đi: “Cẩn thận đưa nàng về phủ, chăm sóc nàng thật tốt, đừng để nàng bị ủy khuất.”
 
“Nô tỳ hiểu rõ, xin Hầu Gia yên tâm.” Bích Hà cúi đầu nói xong, đi ra phía trước bế Ninh Như Ngọc gồm cả người và áo choàng lên, sau đó đi ra ngoài.
 
Hoắc Viễn Hành đứng ngoài cửa phòng, ngọn đèn dầu le lói hắt lên sau lưng chàng, bóng tối bao phủ xung quanh chàng, dõi mắt nhìn theo Bích Hà ôm Ninh Như Ngọc đi ra khỏi sân viện, mãi tới khi không còn nhìn thấy nữa.
 
Bóng đêm mênh mông bao trùm, Bích Hà ôm Ninh Như Ngọc đi ra khỏi sân viện nhỏ, dọc theo đường mòn lát đá xanh, đi thẳng ra bên ngoài cửa lớn của thôn trang.
 
Một chiếc xe ngựa bình thường dừng cửa thôn trang, Bích Hà lập tức ôm Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, cẩn thận đặt Ninh Như Ngọc nằm trên giường nhỏ trong xe, lại phủ áo choàng lên trên người nàng, Ninh Như Ngọc ngủ rất say, hô hấp đều đặn vững vàng, không hề bị tỉnh, Bích Hà biết chắc Hoắc Viễn Hành đã điểm huyệt ngủ của Ninh Như Ngọc nên nàng mới có thể ngủ say như vậy.
 
Bích Hà than nhỏ một tiếng trong lòng, xoay người bảo phu xe bắt đầu đi về thành, xe ngựa chuyển động, một đường chạy về Tấn Đô Thành.
 
Trời hửng sáng ngày tiếp theo, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên tỉnh dậy trong khuê phòng của mình, tầm mắt đối diện màn lụa màu hồng phấn trên đỉnh đầu, lập tức mờ mịt, nàng nhớ rõ, đêm qua nàng còn ở bên Hoắc Viễn Hành, sau đó dựa vào trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành mà ngủ gật vì quá mệt mỏi, nàng trở về Y Lan Viện từ khi nào mà nàng không thể hiểu nổi, không hề có một chút ấn tượng nào.
 
Ninh Như Ngọc nhớ tới Hoắc Viễn Hành, nhớ lại những vết thương hằn sâu trên người chàng, vừa lo lắng vừa đau lòng, từ nhỏ Hoắc Viễn Hành đã không có cha nương ở bên cạnh, ăn không ít khổ, trải qua thật nhiều vất vả chông gai mới tôi luyện được thành quả như bây giờ, trở thành Vũ An Hầu người người kính sợ, nhưng đổi lại, gần vua như gần cọp, vô cùng nguy hiểm.
 
Nếu Hoắc Viễn Hành có thể rời xa triều đình thì tốt rồi, Ninh Như Ngọc ngây ngô tưởng tượng, đáng tiếc ý tưởng này căn bản không thể thực hiện được, chính bản thân nàng còn cảm thấy buồn cười, nàng đau lòng Hoắc Viễn Hành, luyến tiếc chàng phải chịu khổ chịu tội, chỉ ngóng trông chàng có thể vượt qua nguy cơ lần này, một lần nữa đạt được tín nhiệm và sự coi trọng của Cảnh Tuyên Đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play