Edit: Hanna
 
 
“Ta ghét chàng, ta cực kì ghét chàng, chàng là đồ đáng ghét, hu hu……” Ninh Như Ngọc dựa vào trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt chảy đầy mặt, toàn bộ lau trên quần áo của chàng, Hoắc Viễn Hành cũng không chê, nhẹ nhàng ôm chặt nàng, để cho nàng khóc thoải mái.
 

“Đừng khóc nữa, ngoan.” Hoắc Viễn Hành lau nước mắt giúp nàng, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành nàng, giống như dỗ dành một đứa nhỏ.
 
“Chàng là đồ đáng ghét!” Ninh Như Ngọc dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt đong đầy nước mắt, bĩu môi nhấn mạnh lại một lần nữa. 
 
“Được, là ta đáng ghét, sau này ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không bao giờ chọc nàng tức giận nữa.” Hai tay Hoắc Viễn Hành bưng mặt nàng, trán tựa trán, miệng hơi mấp máy, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.
 
Ninh Như Ngọc vẫn còn giận dỗi mà “Hừ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta không thích quận chúa Trường Bình, nàng ta không phải là người tốt, ta và nàng còn có thù oán riêng.”
 
Hoắc Viễn Hành vuốt ve khuôn mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Ta biết.”
 
Ninh Như Ngọc vừa nghe xong lại tức giận, hai mắt trợn lên, trừng mắt nói: “Chàng biết mà chàng còn đi cùng nàng ta? Không đúng, ta chưa từng nói cho chàng mà, làm sao chàng biết?”
 
Hoắc Viễn Hành ngây người thầm kêu không xong rồi, làm sao chàng có thể nói rằng, nói rằng chàng đã điều tra nàng rất rõ ràng tỉ mỉ, chàng có tư liệu về tất cả mọi thứ liên quan đến nàng từ lúc nàng sinh ra đến giờ? Chỉ sợ chàng vừa nói, nàng liền thật sự bị chọc giận bùng nổ luôn, có lẽ còn nghiêm trọng hơn bất kỳ việc gì, về sau sẽ không bao giờ để ý tới chàng nữa. Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, Hoắc Viễn Hành chỉ có thể nghĩ cách giải thích hợp lý khác.
 
“Ta vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng đã biết, khi nàng thấy ta và nàng ta đi ra từ phòng riêng của Linh Lung Các, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, lúc ấy ta liền đoán được rất có khả năng nàng và nàng ta không hợp nhau!” Hoắc Viễn Hành nói.

 
Ninh Như Ngọc nghe xong cũng không nghĩ nhiều, bĩu môi nói: “Lòng dạ nàng ta rất xấu, khi còn nhỏ liền thích tìm ta gây rắc rối, không ngờ rời khỏi Tấn Đô Thành nhiều năm rồi mà tính tình vẫn xấu như vậy, vừa nhìn thấy Tư Kỳ đã âm dương quái khí châm chọc, đúng rồi, vì sao chàng lại đi cùng nàng ta?”
 
Hoắc Viễn Hành vội vàng một năm một mười mà nói rõ chân tướng: “Hôm nay nàng ta đi cùng mẫu thân Khương thị tới phủ Võ An Hầu bái kiến tổ mẫu của ta, náo loạn bắt ta đưa nàng ta đi dạo phố, tổ mẫu nói đã nhiều năm nàng ta không ở Tấn Đô Thành, lo lắng nàng ta ra cửa một mình không an toàn nên bảo ta đi cùng, vốn dĩ ta cũng không muốn đi, lúc nhìn thấy nàng ở Linh Lung Các, ta muốn gọi nàng, nhưng nàng lại lôi kéo Chu Tư Kỳ bỏ đi rồi, ta đuổi theo ra ngoài tìm nàng, nàng đã chạy không thấy tăm hơi khiến ta gấp gáp đi khắp nơi tìm nàng.”

 
Ninh Như Ngọc dùng ngón tay chọc chọc ngực chàng, nghịch ngợm nói: “Chàng nói như vậy là đang trách ta tự mình chạy loạn à?”
 
“Không.” Hoắc Viễn Hành vội vàng bắt lấy tay nàng, nơi nào dám trách nàng, đau lòng còn không kịp, nói: “Ta tự trách ta chậm chạp, suýt nữa đã lạc mất nàng.”
 
Ninh Như Ngọc cười hì hì, nói: “Nói đúng đó, vừa rồi chàng tìm kiếm phía dưới, ta còn tưởng chàng không tìm thấy ta nên đã bỏ đi rồi! Nếu một ngày nào đó ta bị lạc, chàng tìm thật lâu cũng không thấy ta, vậy phải làm sao bây giờ?”
 
“Không được nói bậy, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để những việc như vậy xảy ra. Về sau không được chạy loạn, ta sẽ lo lắng.” Hoắc Viễn Hành ôm chặt nàng, khuôn mặt trầm xuống nói.
 
Chỉ là có một số việc, lại chẳng bao giờ đoán trước được.
 
Hoắc Viễn Hành rất vất vả khó khăn mới dỗ được Ninh Như Ngọc, sau đó lại cùng nàng đi dạo phố mua không ít đồ, đích thân đưa nàng và Chu Tư Kỳ về nhà.
 
Hoắc Viễn Hành đưa Ninh Như Ngọc về nhà, trước khi rời đi, luôn miệng dặn dò Ninh Như Ngọc thật kĩ lưỡng: “Phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn khắp nơi, ta có thời gian rảnh sẽ qua đây thăm nàng.”
 
Ninh Như Ngọc nhìn sắc mặt nghiêm túc của chàng, gật gật đầu: “Ta biết rồi.”
 
Sau khi tiễn Hoắc Viễn Hành về, Ninh Như Ngọc đi tới Quế Hương Uyển thăm Từ thị, từ chỗ Từ thị biết được tin tức lão phu nhân La thị bắt đại bá Ninh Khánh Lương đi đón Thẩm thị về phủ.
 
“Buổi sáng sau khi con ra cửa, Ninh Như Trân liền trở lại, khóc lóc thương tâm với lão phu nhân ở Thụy An Đường, lão phu nhân thấy nàng đáng thương, liền gọi đại bá của con qua, Ninh Như Trân lại kể nể khóc lóc một hồi, kỳ thật đại bá con cũng rất thương nữ nhi này, không thể bỏ qua thỉnh cầu của nàng, cuối cùng liền mang theo Ninh Như Trân đi đến Thẩm gia đón đại bá mẫu của con về phủ.”
 
“Đón về phủ cũng tốt.” Ninh Như Ngọc thật sự nghĩ như vậy, mặc dù Thẩm thị làm người rất chán ghét, nhưng bà ta trở về cũng tốt, có bà ta quản gia giải quyết các việc vặt vãnh trong phủ, miễn cho mỗi ngày lão phu nhân La thị đều nhìn chằm chằm Từ thị.
 
Từ thị cười cười, dùng tay xoa đầu Ninh Như Ngọc: “ Hôm nay ra ngoài chơi với Tư Kỳ có vui không?”
 
“Vui ạ.” Ninh Như Ngọc cười trả lời.

 
“Ta nghe nói là Vũ An Hầu đưa con về phủ à?” Từ thị cười tủm tỉm mà nhìn nàng.
 
“Nương.” Ninh Như Ngọc đỏ mặt, nhào vào trong lòng ngực làm nũng với Từ thị, chọc cho Từ thị cười tươi vui vẻ.
 
Ngày hôm sau, Hoắc Viễn Hành liền phân phó Trần ma ma đưa đồ ăn ngon tới phủ Ngụy Quốc Công cho Ninh Như Ngọc, nhưng mục đích chính là bảo Trần ma ma mang tặng Ninh Như Ngọc một bộ đồ trang sức mới nhất của Linh Lung Các làm bằng hồng ngọc, hình thức mới mẻ độc đáo, tay nghề thủ công tinh vi, trọn bộ trang sức đặt trong hộp bọc vải nhung, ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt.
 
Ninh Như Ngọc nhận lấy đồ trang sức, vui mừng nói: “Cảm ơn ma ma, sau khi ma ma trở về, làm phiền ma ma chuyển lời cảm ơn của ta cho Hầu Gia.”
 
“Tứ tiểu thư phân phó, lão nô nhất định sẽ không quên.” Trần ma ma cười nói.
 
Sau khi Trần ma ma rời đi, Ninh Như Ngọc sai Bích Hà phải cẩn thận bảo quản bộ trang sức này, không nỡ mang ra dùng.
 
Đảo mắt lại trôi qua mấy ngày, rốt cuộc cũng tới vòng loại của cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất tịch, Ninh Như Ngọc không tham gia vòng sơ tuyển đầu tiên, nàng là người do thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử đề cử, có thể không cần phải tham gia thi vòng sơ tuyển đầu tiên mà trực tiếp tiến vào vòng loại tiếp theo, vòng loại này chia thành ba lượt, trận đầu từ 60 tuyển 30, trận thứ hai là từ 30 tuyển 15, trận thứ ba chỉ tuyển lấy năm người tiến vào trận chung kết, toàn bộ quá trình cạnh tranh vô cùng kịch liệt, tàn khốc.
 
Thi đấu vòng loại tổ chức ở Nghênh Tân Lâu trên đường lớn Chu Tước, nơi thi đấu được canh giữ cẩn mật, chỉ có ban giám khảo có thể nhìn thấy bài múa dự thi của các cô nương, cũng chấm điểm tùy theo tài năng vũ đạo rồi lấy 30 người tiến vào trận thi đấu thứ hai.
 
Ngày đầu tiên Ninh Như Ngọc tham gia thi đấu, Từ thị và Ninh Khánh An còn có Chu Tư Kỳ cùng nhau đưa nàng đến địa điểm thi đấu, sau đó ba người liền ngồi chờ ở phòng riêng trên lầu hai của trà lâu đối diện Nghênh Tân Lâu, nhìn chằm chằm vào tình huống thi đấu ở Nghênh Tân Lâu.
 
Trận thi đấu đầu tiên sẽ tiến hành trong năm canh giờ, chỉ cần là một trong 60 người tiến vào vòng loại đều sẽ tiến hành thi đấu, sau đó sẽ công bố kết quả vào ngày tiếp theo.
 
Chẳng mấy chốc đã sắp hết một canh giờ, Từ thị nhìn chằm chằm vào cổng lớn của Nghênh Tân Lâu, sốt ruột nói: “Vì sao Đình đình còn chưa ra ngoài?”
 
Ninh Khánh An bình tĩnh nói: “Đừng gấp, còn chưa trôi qua một nửa thời gian, chờ Đình Đình múa xong, tất nhiên sẽ đi ra ngoài.”
 

Mặc dù Chu Tư Kỳ cũng rất lo lắng, nhưng nghe xong lời nói của Ninh thúc thúc, trong lòng cũng nhẹ nhõm yên tâm hơn, kiên nhẫn mà chờ Ninh Như Ngọc ra ngoài.
 
Lại qua nửa canh giờ, cuối cùng Ninh Như Ngọc cũng ra khỏi Nghênh Tân Lâu, Từ thị nhìn thấy bóng dáng của nàng, vội vàng kêu người đi xuống đón nàng.
 
Bích Hà vẫn luôn đứng ở cửa Nghênh Tân Lâu chờ Ninh Như Ngọc, nhìn thấy nàng ra ngoài, vội vàng bước lên phía trước, quan tâm nói: “Tứ tiểu thư thi tốt không ạ?”
 
Ninh Như Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt ủ mày cau mà nhìn Bích Hà, trong lòng Bích Hà lộp bộp rơi, chẳng lẽ Ninh Như Ngọc múa không tốt ư, vội vàng an ủi nàng: “Tứ tiểu thư đừng buồn, chỉ là một cuộc thi mà thôi, không cần để trong lòng.”
 
“Ha ha ha ha.” Ninh Như Ngọc nghe lời Bích Hà nói, lập tức đắc ý cười rộ lên, chỉ vào nàng, nói: “Bích Hà, ngươi bị ta lừa rồi, giám khảo nói ta múa rất tốt.”
 
Bích Hà nghi hoặc nói: “Vậy vì sao tứ tiểu thư lại buồn bã ỉu xìu như vậy?”
 
Ninh Như Ngọc chép chép miệng, lôi kéo Bích Hà than khổ: “ Ta đang rầu lắm, nếu ta tiến vào trận thi đấu thứ hai, chắc chắn ta sẽ bị Chu Tư Kỳ và Tề phu tử ép buộc đến giọt máu cuối cùng, ngày ngày đều phải luyện múa, mỗi ngày ngủ ít hơn một canh giờ để luyện tập nhiều hơn một canh giờ.” Ninh Như Ngọc lười biếng dựa vào vai Bích Hà, khoa trương ngáp to một cái, lẩm bẩm một câu: “Về sau ta chắc chắn lại không có thời gian để ngủ rồi.”
 
Nhìn dáng vẻ này của Ninh Như Ngọc, Bích Hà nhịn không được mà buồn cười, người khác khẳng định không thể tưởng tượng được, cô nương ưu tú có khả năng tỏa sáng khắp bốn phương tám hướng như Ninh Như Ngọc, nhưng trong xương cốt lại là một người cực kì lười biếng! Nếu để người khác biết nàng là một người thích làm biếng, chắc chắn tròng mắt đều phải rớt xuống!
 
Lúc này, một giọng nói chanh chua bén nhọn vang lên ngay bên cạnh: “Nếu rầu rĩ như vậy, còn tham gia thi đấu làm gì, dứt khoát mỗi ngày về nhà ngủ ngon đi!”
 
Ninh Như Ngọc và Bích Hà nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy quận chúa Trường Bình mặc một bộ váy áo hồng rực đang cong môi liếc xéo nàng, trên gương mặt xinh đẹp vũ mị đều là dáng vẻ xem kịch vui.
 
Ninh Như Ngọc đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, cười tủm tỉm nói: “Mỗi ngày ta vất vả luyện tập hay là say giấc ngủ ngon thì đều không nhọc quận chúa Trường Bình quan tâm lo lắng, nhưng thật ra, quận chúa Trường Bình à, vừa rồi ngươi múa có chút sai lầm đấy, cần phải về nhà đóng cửa tiếp tục luyện tập thật tốt nhé!”
 
Biểu tình trên mặt quận chúa Trường Bình lập tức trầm xuống, nặng nề “Hừ” một tiếng với Ninh Như Ngọc: “Ta cũng không cần ngươi nhọc lòng lo lắng, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!”
 
Ninh Như Ngọc che miệng cười khẽ: “Ừ, ta chờ ngươi.”
 
Quận chúa Trường Bình bị nghẹn trở lại, thở phì phì mà vung tay áo rời đi.
 
“Như Ngọc.” Chu Tư Kỳ ngồi trên lầu hai của trà lâu đối diện, nhìn thấy Ninh Như Ngọc nói chuyện với quận chúa Trường Bình, vội vàng đuổi lại đây, quan tâm hỏi: “Nàng ta nói gì với ngươi vậy?”
 

“Nàng ta cảm thấy ta múa tốt hơn nên cố ý tới gây chuyện!” Ninh Như Ngọc nhìn theo hướng quận chúa Trường Bình vừa rời đi mà cười nhạo một tiếng.
 
“Vậy khẳng định lại làm nàng ta tức giận bỏ đi rồi!” Chu Tư Kỳ vừa nhìn thấy quận chúa Trường Bình vung tay áo rời đi, liền biết nàng ta không chiếm được chỗ nào tốt từ Ninh Như Ngọc.
 
“Mặc kệ nàng, chúng ta về đi.” Ninh Như Ngọc kéo Chu Tư Kỳ, đi về phía trà lâu đối diện.
 
Rất nhanh liền tới phòng riêng của trà lâu, Từ thị bước vài bước tới, quan sát Ninh Như Ngọc một lượt, lại quan tâm hỏi thăm tình hình thi đấu của nàng, Ninh Như Ngọc gật đầu với bà: “Tất cả đều rất thuận lợi, con đã được vào trận đấu thứ hai rồi.”
 
“Đình Đình của ta là giỏi nhất, ta biết ngay con có thể làm được mà.” Từ thị cao hứng nói.
 
Ninh Khánh An cũng cười nói: “Đi đi đi, chúng ta về nhà thôi, bảo phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon, phải ăn mừng thật to.”
 
Dứt lời, đoàn người liền vui mừng rời khỏi phòng riêng, xuống tầng dưới, ngồi lên xe ngựa trở về phủ Ngụy Quốc Công.
 
Từ thị sai bảo phòng bếp làm một bàn đồ ăn rất to, Chu Tư Kỳ cũng ở lại dùng bữa, hơn nữa còn uống rượu, vui vẻ chúc mừng nàng.
 
Sau khi ăn xong, Chu Tư Kỳ lại ngồi thêm một lát, Ninh Như Ngọc tiễn nàng ấy ra cổng, lại bảo Bích Hà hộ tống nàng ấy về phủ Ninh Quốc Công.
 
Sau khi nhìn xe ngựa chở Chu Tư Kỳ rời đi, Ninh Như Ngoc trở lại Y Lan Viện, uể oải dựa vào trên ghế dài, không biết hôm nay Hoắc Viễn Hành đang làm gì, đã mấy ngày hai người không gặp nhau, nàng được chọn vào trận đấu thứ hai cũng không có biện pháp chia sẻ tin vui với chàng, trong lòng rất muốn gặp chàng, đặc biệt nhớ chàng.
 
“Nghĩ cái gì vậy?”
 
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Ninh Như Ngọc, nàng lập tức ngẩn ngơ, cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi, vì sao nàng lại nghe thấy thanh âm của Hoắc Viễn Hành chứ?
 
“Nhìn đi đâu vậy? Ta ở sau lưng nàng.” Hoắc Viễn Hành nhắc nhở. 
 
Ninh Như Ngọc bỗng nhiên quay đầu, duỗi tay dụi mắt, quả nhiên nhìn thấy một người mặc đồ đen đứng phía sau, nàng lập tức đứng lên từ trên ghế dài, ba bước thành hai bước chạy qua chỗ chàng, nhào vào trong lòng ngực chàng, ngẩng đầu giơ lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dịu dàng: “Minh Tông, ta rất nhớ chàng, cuối cùng chàng cũng trở về rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play