Ninh Như Ngọc quay đầu nhìn Hoắc Viễn Hành, biểu cảm trên mặt chàng cực kỳ chân thành, lời nói ra miệng khiến nàng cảm động, trong lòng ấm áp, không nhịn được mà chủ động vươn tay ra cầm lấy tay chàng, Hoắc Viễn Hành cảm giác nàng duỗi bàn tay nhỏ lại đây, non nớt mềm mại, chàng cần phải cẩn thận chăm sóc che chở, một tay nhanh chóng lật lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng mà chặt chẽ bao bọc, không muốn buông ra.
 
Thất công chúa nhìn hai người nắm chặt tay đứng bên nhau, nàng ta liền biết phần tình cảm của mình với Hoắc Viễn Hành chỉ là trò chê cười, tia sáng trong mắt dần dần tối sầm lại, trên mặt lại khôi phục vẻ tĩnh mịch, luôn miệng lẩm bẩm: “Đã chết, không còn nữa, cũng tốt, cũng tốt……”
 

Sau đó dù Ninh Như Ngọc hỏi cái gì, thất công chúa đều ngậm miệng không đáp, trước sau đều là dáng vẻ vô hồn, tử khí âm trầm, tối tăm lạnh lẽo đáng sợ, nàng ta hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thờ ơ với tất cả mọi việc bên ngoài, dường như đang chờ đợi cái chết tới gần.
 
“Chúng ta đi thôi.” Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc đi ra ngoài, xuyên qua cửa nhà lao thấp bé, Hoắc Viễn Hành liền giơ tay che đỉnh đầu của nàng lại chỉ vì tránh cho Ninh Như Ngọc bị đụng đầu, đi ra cửa nhà lao, Hoắc Viễn Hành gật đầu một cái với giám ngục, giám ngục đi lên trước lấy ra xiềng xích vững chãi đóng cửa phòng giam lại.
 
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa kẽo kẹt cùng tiếng xiềng xích vang lên loảng xoảng, kíc.h thích màng nhĩ của Ninh Như Ngọc, nàng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, nơi ánh sáng hiu hắt tối tăm, thất công chúa ngẩn người ngồi trên ghế nhà lao, vẫn duy trì tư thế cũ không động đậy, âm u quẩn quanh nàng ta, như có một tầng khí đen vô hình quấn chặt chẽ chung quanh nàng ta, điều kiện trong nhà lao vô cùng tồi tệ, tản ra mùi hôi hám thối rữa, thất công chúa như đang từ từ bị ăn mòn, không bao lâu nữa sẽ dung hợp thành một thể với toàn bộ nhà lao, thẳng tới khi tử vong.
 
“Đừng nhìn nữa, đi thôi.” Hoắc Viễn Hành nắm chặt tay Ninh Như Ngọc, một tay ôm lấy bả vai nàng, mang theo nàng từng bước ra khỏi nhà lao, Ninh Như Ngọc còn muốn quay đầu nhìn thất công chúa lần cuối, nhưng bị Hoắc Viễn Hành ngăn cản, trong lòng trĩu nặng mà đi theo Hoắc Viễn Hành ra ngoài.
 

Cuối cùng cũng ra khỏi nhà lao, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt trời, hơi thở ẩm ướt hôi hám lây dính trên người dần dần tan biến dưới ánh nắng vàng rực rỡ, áp lực đè nén sâu trong nội tâm cũng dần dần tốt lên, cảm giác khó chịu rốt cuộc cũng biến mất.
 
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy nắng, nơi có ánh mặt trời vẫn luôn thoải mái ấm áp như vậy, tất cả mọi thứ tối tăm bẩn thỉu đều không thể che giấu khỏi ánh nắng chiếu rọi, không có người sẽ tình nguyện sống ở nơi âm u ẩm ướt, mỗi người đều mong muốn được sống dưới ánh mặt trời xán lạn ấm áp. 
 
“Thất công chúa hại Vân Châu bị thương, lại giết chết Hứa Kiều, nàng sẽ bị định tội như thế nào?” Ninh Như Ngọc theo bước chân Hoắc Viễn Hành mà đi ra ngoài Đại Lý Tự, khi lên xe ngựa, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác mà hỏi chàng.
 
Hoắc Viễn Hành lạnh lùng nhìn lướt qua cửa lớn của Đại Lý Tự, hai con sư tử đá cao lớn uy nghiêm ngồi canh trước cửa, tản ra khí thế lạnh lẽo cường đại.

 
“Thất công chúa bị xử lý như thế nào còn phải xem ý của Hoàng Thượng. Người thất công chúa giết chết là Hứa Kiều, vị hôn thê của nhị hoàng tử, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư - Hứa đại nhân, Hứa đại nhân lại là người rất được Hoàng Thượng coi trọng, Hoàng Thượng muốn bách quan tận lực làm việc, hẳn sẽ suy xét phải xử lý thật nghiêm với thất công chúa.”
 
Hoắc Viễn Hành không nói trắng ra, thất công chúa không quan trọng bằng Hứa Kiều, hay nói đúng hơn là thất công chúa không thể so sánh với Binh Bộ Thượng Thư, nếu Hoàng Thượng muốn trấn an Binh Bộ Thượng Thư, cho dù bắt thất công chúa phải đền mạng cho Hứa Kiều cũng rất có khả năng, rốt cuộc thất công chúa không được sủng ái, thiếu một thất công chúa thì còn nhiều công chúa khác, Hoàng Thượng có rất nhiều nhi nữ, cũng không thiếu một người như vậy.
 

Mà mẫu thân thân sinh của thất công chúa là Lý tiệp dư tuổi già sắc suy, căn bản không hề có tiếng nói trước mặt Hoàng Thượng, cho dù Lý tiệp dư đi cầu tình cũng vô dụng, Thẩm Qúy Phi càng không có khả năng sẽ giúp nàng ta, bởi vì Hứa Kiều là nhi tức mà Thẩm Qúy Phi tốn công mất sức tuyển chọn cho nhị hoàng tử, là vì muốn mượn sức một người quan trọng như Binh Bộ Thượng Thư. Thất công chúa lại giết hại nhi tức tương lai của Thẩm Quý Phi, phá hủy tính toán của bà ta, Thẩm Quý Phi tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo lên người Lý tiệp dư, sợ rằng sau này Lý tiệp dư càng là một bước khó đi bên trong hậu cung. Có lẽ thất công chúa và Lý tiệp dư đều không thể sống lâu.
 
Mặc dù Hoắc Viễn Hành không nói rõ ràng rành mạch, nhưng Ninh Như Ngọc là một người thông minh, chỉ hơi suy ngẫm là đã có thể hiểu rõ, tâm trạng vừa chuyển biến tốt cũng lập tức chìm xuống đáy cốc, cảm giác nặng trĩu đè xuống đáy lòng, khó chịu một cách khó hiểu.
 
Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, rầu rĩ mà ngồi một góc trong thùng xe, cúi đầu xuống, nhìn ngón tay nhỏ mảnh khảnh của mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Bích Hà lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, thấy nàng không vui cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, đành phải yên lặng ngồi đó.
 
Xe ngựa đang chậm rãi chạy trên đường phố thì đột nhiên dừng lại, Hoắc Viễn Hành lưu loát mà xoay người xuống ngựa, nhảy một bước dài lên xe ngựa, bàn tay to vén lên mành che, cho Bích Hà một ánh mắt, ý bảo nàng ấy đi ra ngoài.
 
Bích Hà hơi cong eo hành lễ rồi nghe lời mà lui xuống, mành che được kéo lên rồi lại buông ngay, ánh mặt trời vừa lóe lên qua khe cửa rồi lập tức bị mành xe chặn lại.
 

“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành đang đi tới gần mình, mở miệng nhỏ giọng gọi một tiếng, thanh âm đều mang theo một tia khổ sở, giống chú chó con vô cùng đáng thương.
 
“Được rồi, không có việc gì.” Hoắc Viễn Hành đi tới trước mặt rồi ôm lấy nàng, khẽ vuốt lưng nàng, dịu dàng an ủi: “Thất công chúa đi lên con đường này là tự nàng ta lựa chọn, không liên quan tới nàng, nàng không cần phải tự trách.”
 
Ninh Như Ngọc duỗi tay ôm lấy eo chàng, vùi đầu trong lòng ngực chàng, rầu rĩ nói: “Ta chỉ cảm thấy, nếu lúc trước ta không tỷ thí với lục công chúa, lục công chúa sẽ không bị tức giận đến mức chạy loạn ra ngoài, không đụng phải Hoàng Oanh đang nói chuyện với thám tử Nam Cương, lục công chúa sẽ không phải chết, Thục phi sẽ không giận chó đánh mèo lên thất công chúa, thất công chúa và Lý tiệp dư sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thảm sau này, thất công chúa cũng sẽ không giết người vì tâm lý vặn vẹo, tóm lại tất cả những việc này sẽ không xảy ra, cuối cùng rơi xuống kết cục tồi tệ như vậy.”
 
“Những việc này đều không phải lỗi của nàng, hiểu không?” Hoắc Viễn Hành nâng đầu Ninh Như Ngọc lên, ánh mắt ôn nhu dịu dàng mà nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng an ủi: “Nàng phải nghe lời ta, cho dù lúc trước nàng không tỷ thí với lục công chúa, lấy tính cách thích tìm đường chết của lục công chúa, đổi thời gian địa điểm khác, nàng ta cũng có thể chết vì đủ loại nguyên nhân khác, chỉ cần lục công chúa xảy ra chuyện, cho dù không phải là mất mạng, Thục phi đều sẽ phát tiết cảm xúc lên người thất công chúa và Lý tiệp dư, bởi vì sinh ra và lớn lên trong môi trường đầy áp lực, bị lục công chúa và Thục phi chèn ép dã man, nội tâm thất công chúa đã sớm mất cân bằng, oán hận với lục công chúa và Thục phi đã chất chứa rất sâu, nàng ta chọn lựa đi lên con đường không lối thoát cũng không phải do một hai việc như vậy bức ép, cho dù không có việc lúc trước, cũng sẽ có chuyện khác xảy ra, cuối cùng thất công chúa vẫn sẽ bí quá hóa liều mà làm ra những chuyện điên rồ khác.”
 
Hoắc Viễn Hành đang rất hối hận vì hôm nay đã đưa Ninh Như Ngọc tới gặp thất công chúa, hôm qua chàng gặp thất công chúa, nàng ta kể lể những lời kia, chàng cũng đã biết tâm lý của thất công chúa không còn bình thường từ rất lâu rồi, trong hậu cung, việc nịnh cao đạp thấp, ức hiếp kẻ yếu tràn ngập khắp nơi, rất dễ dàng khiến người ta phát điên, làm ra những việc mất lý trí, cuối cùng thất công chúa lựa chọn đi lên con đường này phần lớn do bản thân nàng ta, thật ra Ninh Như Ngọc chỉ ảnh hưởng một phần rất nhỏ mà thôi.
 
Nhưng thất công chúa nói những lời kia lại khiến Ninh Như Ngọc lâm vào cảm giác bức bối bi thương, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà thất công chúa sống chết muốn gặp mặt Ninh Như Ngọc, nàng ta muốn đem tổn thương của mình đẩy lên người Ninh Như Ngọc, không thể không nói, nàng ta còn rất hiểu con người của Ninh Như Ngọc, biết làm thế nào có thể khiến một người thiện lương như Ninh Như Ngọc cảm thấy day dứt không vui.
 
“Đình Đình, những việc này thật sự không hề liên quan tới nàng.” Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh như mực của Hoắc Viễn Hành nhìn nàng chuyên chú, ngữ khí mềm nhẹ mà kiên định, tràn ngập cảm giác khiến người tin phục.
 
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc nâng lên đôi mắt ẩm ướt nhìn thẳng vào chàng, giống như con nai con, bởi vì lời chàng nói mà đột nhiên lại tràn ngập hy vọng, tựa như một viên đá rơi vào mặt hồ bình tĩnh tạo nên từng gợn sóng lan tràn, khiến cảm xúc bi thương dằn vặt của nàng lập tức bị thay thế.

 
“Đình Đình, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, trong lòng ta, nàng đều là người tốt nhất trên thế gian này.” Hoắc Viễn Hành dịu dàng nhẹ giọng trấn an Ninh Như Ngọc, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.
 
Đôi môi ấm nóng chạm vào trên trán, cảm xúc mềm mại thân mật, là tâm ý chân thật của chàng, cảm nhận được sự trấn an dịu dàng của chàng, lông mi nàng run nhè nhẹ, đen dày như cánh bướm, dường như quét nhẹ trên cằm chàng, lại có cảm giác ngưa ngứa lập tức truyền thẳng vào tim chàng.
 
Hoắc Viễn Hành hôn nhẹ lên trán nàng, lại khẽ chạm lên chóp mũi, cuối cùng đôi môi nhẹ nhàng mà bao trùm cánh môi nàng, Ninh Như Ngọc hơi sửng sốt, khi phản ứng lại thì đôi tay đã càng thêm ôm chặt Hoắc Viễn Hành.
 
Hoắc Viễn Hành giống như được cổ vũ, nụ hôn nhẹ nhàng môi chạm môi chuyển thành hôn sâu, ngậm lấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của Ninh Như Ngọc mà hung hăng hôn, đầu lưỡi ẩm ướt cạy môi răng nàng ra, tiến vào khoang miệng nàng, từ trái sang phải mà đảo qua từng chiếc răng nhỏ, tinh tế miêu tả từng chỗ trong khoang miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho, dùng nhiệt tình mà trân trọng hôn, nụ hôn nóng bỏng ướt át, thật sâu mà dây dưa ở bên nhau, khó phân thắng bại.
 
Thật lâu sau, Hoắc Viễn Hành mới buông Ninh Như Ngọc ra, nhìn dáng vẻ nàng thở gấp mặt đỏ tía tai, trong lòng vừa động, tay đã vươn ra vuốt ve má nàng, cảm xúc trơn mềm giống lòng trắng trứng gà vừa được bóc vỏ, một khi gặp được liền yêu thích không thể buông tay.
 
Ninh Như Ngọc xinh đẹp kiều diễm, khi nàng dùng đối mắt ướt át nhìn chàng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng rực rỡ, đôi môi đỏ xinh vì nụ hôn của chàng mà càng thêm đỏ tươi sáng bóng, giống trái anh đào chín đỏ đang tản ra màu sắc mê người, Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào cánh môi nàng, hầu kết lăn lộn lên xuống vài lần, thật muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, dung nhập nàng vào cơ thể mình….
 
Hoắc Viễn Hành ôm chặt Ninh Như Ngọc vào lòng, môi lưỡi dán trên vành tai Ninh Như Ngọc, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai nàng, không khí ái muội quẩn quanh giữa hai người ……
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play