“Hầu Gia phân phó nô tỳ đưa một ít bánh ngọt tới cho Tứ cô nương.” Trần ma ma mỉm cười nói: “Đều do nô tỳ tự tay làm, mong Tứ cô nương đừng ghét bỏ.”
 
“Từ lâu ta đã nghe nói tay nghề làm bánh ngọt của Trần ma ma cực kỳ tốt, sớm đã muốn được nếm thử, hôm nay ma ma đưa bánh ngọt tới đây vừa lúc thỏa mãn cơn thèm ăn của ta, ta vui mừng còn không kịp.” Ninh Như Ngọc nhanh chóng sai Bích Hà dâng lên bánh ngọt mà Trần ma ma mang tới, Bích Hà vâng lời đáp ứng một tiếng, tiếp nhận hộp đồ ăn từ trong tay một nha hoàn nhỏ tuổi, rồi mở nắp ra, một mâm bánh đậu xanh và một mâm bánh hoa mai ở bên trong lộ ra.
 
Hồng Châu và Hồng Ngọc đem bàn cờ còn các quân cờ chuyển qua bên cạnh, Bích Hà lấy bánh đậu xanh và bánh hoa mai ra ngoài rồi bưng lên, Ninh Như Ngọc nhìn hai mâm bánh khiến người thèm thuồng, nuốt một ngụm nước miếng, cười tủm tỉm khen: “Được làm thật tinh xảo, vừa nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Dứt lời liền đưa tay cầm lấy một khối bánh đậu xanh lên rồi cho vào miệng nếm thử.

 
Bánh đậu xanh có hương vị khá đặc biệt, hương thơm thanh ngát lại không quá ngọt, vẫn giữ được nguyên bản mùi vị của đậu xanh, không phải giống y hệt như bánh đậu xanh mà bình thường Ninh Như Ngọc vẫn ăn. 
 
Cái miệng nhỏ của Ninh Như Ngọc ăn xong một khối bánh đậu xanh, mỉm cười với Trần ma ma rồi nói: “Ma ma làm bánh đậu xanh thật đặc biệt, hương thanh mát, vị ngọt rất vừa, vẫn giữ được nguyên bản hương vị của đậu xanh, không hề tương đồng với những loại mà ta vẫn hay ăn.”
 
Trần ma ma cũng cười nói: “Đây là do nô tỳ tự mình cân nhắc nghĩ ra cách làm mới, bên ngoài đều không thể mua được, nhưng Hầu gia không thích ăn đồ ngọt nên nô tỳ không có cơ hội được làm.”
 
“Hầu gia không thích ăn ngọt?” Ninh Như Ngọc giật mình, nàng nhớ rõ lần trước khi Hoắc Viễn Hành ở lại dùng bữa tối đã ăn rất nhiều món ngó sen nấu với đường hoa quế, nàng còn nói món này cho quá nhiều đường hoa quế, vừa nồng vừa ngọt, ngay cả nàng đều cảm thấy quá mức ngọt ngấy, vậy mà lúc ấy Hoắc Viễn Hành còn đem một bàn ngó sen nấu đường hoa quế đều ăn sạch sẽ. Nàng còn tưởng rằng Hoắc Viễn Hành là người thích ăn đồ ngọt, nàng cảm thấy một Hoắc Viễn Hành thích ăn ngọt không giống với bề ngoài mà nàng nhìn thấy, hóa ra kỳ thật là chàng không thích. Nhưng ngày đó vì sao chàng ấy lại ăn nhiều như vậy? Chẳng lẽ bởi vì món ngó sen nấu đường hoa quế đó là do nàng tự tay làm ư?
 
Ninh Như Ngọc nghĩ đến nguyên nhân mà Hoắc Viễn Hành đặc biệt ăn nhiều món kia như vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp, Hoắc Viễn Hành thật là tri kỷ hiểu lòng người, cảm giác thật tuyệt khi có một vị hôn phu tốt như vậy, trong lòng nàng cũng vô cùng vui mừng.
 
“Ma ma, mấy ngày trước ta vừa điều chế một ít hương liệu Thanh Ninh Hương có tác dụng bổ não nâng cao tinh thần, giúp an thần ngủ ngon giấc, lát nữa ma ma cầm một ít trở về đưa cho Hầu Gia nhé.” Ninh Như Ngọc nghĩ Hoắc Viễn Hành cố ý sai Trần ma ma tới đưa điểm tâm cho nàng, hơn nữa Hoắc Viễn Hành còn săn sóc tri kỷ như vậy, nàng đã thu lễ vật của chàng, không thể không đáp lễ, phải có đi có lại mới đúng đạo đối nhân xử thế, vì vậy nàng bảo Bích Hà đi lấy hương an thần Thanh Ninh Hương do nàng điều chế mấy ngày trước, giao cho Trần ma ma  cầm về cho Hoắc Viễn Hành.

 
Thanh Ninh Hương được đóng gói trong một túi vải, xuyên thấu qua túi vải cũng có thể ngửi được mùi hương tươi mát an thần giúp tỉnh táo, tức khắc khiến mọi người đều nâng cao tinh thần.
 

Trần ma ma cười nói: “Nô tỳ ngửi thấy được mùi thơm của Thanh Ninh Hương này thật sự rất tốt, Hầu Gia thường xuyên phải xử lý rất nhiều công sự, đúng lúc có thể dùng cái này.”
 
“Trước tiên ma ma cứ lấy về cho Hầu Gia dùng thử đi, nếu cảm thấy tốt, lần tới ta sẽ làm nhiều hơn một chút, chỉ sợ Hầu Gia không thích.” Ninh Như Ngọc vẫn chưa nắm rõ sở thích của Hoắc Viễn Hành, mấy ngày nay, nàng cùng chàng cũng có thể ở chung với nhau vài lần, dường như đều là Hoắc Viễn Hành nhân nhượng chiều theo ý nàng, nàng cũng không cẩn thận quan sát chú ý thói quen của chàng, điểm này là do nàng làm không tốt, hiện tại nàng đã tự mình nhận ra, về sau phải cố gắng sửa lại, dùng tâm mà tìm hiểu, chú ý tới cảm giác của đối phương.
 
Trần ma ma không biết ý nghĩ trong lòng Ninh Như Ngọc, cầm túi Thanh Ninh Hương trên tay, chỉ cảm thấy cực kỳ dễ ngửi lại sảng khoái tinh thần, bà lấy kinh nghiệm đã hầu hạ Hoắc Viễn Hành nhiều năm mà phán đoán, ngài ấy nhất định sẽ rất thích.
 
“Ninh tứ cô nương cứ yên tâm, Hầu Gia nhất định sẽ thích Thanh Ninh Hương này.” Trần ma ma khẳng định một cách chắc chắn .
 
“Có lời này của ma ma thì ta liền an tâm rồi.” Trần ma ma là lão nhân hầu hạ bên người Hoắc Viễn Hành, vô cùng hiểu rõ sở thích của chàng, nếu Trần ma ma nói Hoắc Viễn Hành sẽ thích, Ninh Như Ngọc liền không quá lo lắng.
 
Hai người lại nói thêm một vài lời linh tinh vụn vặt rồi Trần ma ma mới đứng dậy nói muốn trở về phủ, Ninh Như Ngọc sai Bích Hà tự mình tiễn Trần ma ma ra ngoài.
 
Sau khi rời khởi phủ Ngụy Quốc Công, Trần ma ma mang theo Thanh Ninh Hương do Ninh Như Ngọc đưa, ngồi trên xe ngựa rồi lập tức trở về phủ Vũ An Hầu.
 

Xe ngựa tới cửa hông, Trần ma ma cầm theo túi đựng Thanh Ninh Hương xuống xe ngựa, từ cửa hông vào phủ, dọc theo hành lang gấp khúc mà đi tới Sùng An Đường, trên đường lại gặp Hoắc Viễn Thành nên phải lui sang bên cạnh để hành lễ.
 
Hoắc Viễn Thành đi qua người Trần ma ma, ngửi được mùi hương thanh u nhàn nhạt của Thanh Ninh Hương như có như không, hương vị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dường như đã từng ngửi thấy ở nơi nào đó, nhưng lúc cẩn thận nhớ lại thì lại nghĩ không ra. Hắn liền dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Trần ma ma, thấy trong tay bà đang cầm theo một cái túi thì hỏi: “Cái túi mà ngươi cầm đựng cái gì vậy?”
 
Trần ma ma nói đúng sự thật: “Túi đựng Thanh Ninh Hương do Ninh tứ cô nương đưa cho Hầu Gia ạ.”
 
Ninh Như Ngọc đưa Thanh Ninh Hương cho Hoắc Viễn Hành?
 
Trong đầu Hoắc Viễn Thành đột nhiên hiện ra thân ảnh yểu điệu diễm lệ của Ninh Như Ngọc, dáng người lả lướt hấp dẫn, mặt mày như họa, làn da vô cùng trắng nõn mịn màng, sáng lên hồng nhuận, tựa như cành hoa nhỏ kiều diễm ướt át trên đầu, dụ dỗ khiến người ta không thể khống chế mà muốn ngắt lấy, phương pháp phối Thanh Ninh Hương của nàng cũng là hàng đầu. 
 
“Ninh tứ cô nương đưa Thanh Ninh Hương gì cho nhị đệ, nghe có vẻ rất đặc biệt?” Hoắc Viễn Thành gợi lên khóe môi mà cười cười, tò mò vươn tay ra trước mặt Trần ma ma: “Đưa cho ta nhìn thử xem.”
 
Trần ma ma có thể cảm nhận được một tia ý xấu từ trên người Hoắc Viễn Thành, tâm tư chợt chuyển sau đó bảo vệ cái túi quyết không đưa cho hắn, duỗi thẳng lưng mà nói: “Ninh tứ cô nương đã phân phó nô tỳ phải đích thân giao cho Hầu Gia, ngoại trừ Hầu Gia thì không ai có thể động vào, xin đại thiếu gia tha cho nô tỳ tội vô lễ, nô tỳ không thể cho ngài xem.”
 
“Làm càn!” Hoắc Viễn Thành lạnh giọng quát lớn một tiếng, uy hiếp nói: “Đừng tưởng ngươi là lão nhân bên người của nhị đệ mà ta không dám động đến ngươi! Đừng có lấy nhị đệ ra uy hiếp ta!”
 
“Nô tỳ không dám.” Trần ma ma nhíu mày nói.

 
“Vậy đưa đồ vật lại đây!” Hoắc Viễn Thành hừ lạnh một tiếng, vỗ tay muốn đoạt lấy cái túi trong tay Trần ma ma.
 
“Các ngươi đang làm cái gì?” Nhưng vào lúc này, phía sau bỗng truyền đến giọng nói đầy đủ uy áp của Hoắc Viễn Hành: “Trần ma ma, có chuyện gì thế?”
 
Trần ma ma giương mắt nhìn thấy Hoắc Viễn Hành thì bước nhanh đi tới, vội vàng đưa cái túi đang cầm trong tay cho Hoắc Viễn Hành xem, cao giọng nói: “Hầu Gia, ngài tới thật đúng lúc, trong túi chính là Thanh Ninh Hương mà Ninh tứ cô nương tặng cho ngài, do Ninh tứ cô nương đích thân điều chế, Ninh tứ cô nương còn nói, chỉ có ngài mới có thể mở ra, nhưng đại thiếu gia nhìn thấy thì cứ khăng khăng một hai phải lấy ra xem, nô tỳ không đồng ý, ngài ấy lại muốn ra tay cướp đi.”
 
“Đúng như thế này không?” Hoắc Viễn Hành đã bước chân đi lên phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Viễn Thành, dường như hắn ta chỉ cần nói một từ “Đúng”, Hoắc Viễn Hành có thể chỉ vì một túi Thanh Ninh Hương này mà vặn gãy tay Hoắc Viễn Thành.
 
Hoắc Viễn Thành rất sợ Hoắc Viễn Hành, lần trước hắn vì Ninh Như Ngọc mà đắc tội y, cũng may mấy ngày trước Hoắc Viễn Hành không ở nhà, hắn cũng không cần phải đối mặt với y, bất an trong lòng cũng dần dần mà thả lỏng, mãi đến hôm qua Hoắc Viễn Hành mới trở lại phủ Vũ An Hầu, hắn ta liền lén lút tránh đi, tận lực không chạm mặt với Hoắc Viễn Hành, thẳng đến giờ phút này hai người đột nhiên gặp được nhau, lại một lần nữa bởi vì Ninh Như Ngọc đưa Thanh Ninh Hương mà nổi lên tranh chấp.
 
Hoắc Viễn Thành đối mặt với sự cường thế áp đảo của Hoắc Viễn Hành, bị khí thế mạnh mẽ trên người chàng bức bách, Hoắc Viễn Thành nào dám thừa nhận chính mình có tâm tư xấu xa này, cười ha ha nói: “Ta nói đùa với Trần ma ma mà thôi, ta vừa đi ngang qua bên người bà ấy thì ngửi được một mùi hương rất dễ chịu, tươi mát sảng khoái tinh thần khiến cả người có cảm giác nhẹ nhõm, liền muốn lấy xem là loại Thanh Ninh Hương gì mà thần kỳ như vậy, nhưng bà ấy lại không chịu, ta mới trêu bà ấy cho vui thôi, nhị đệ đừng nghĩ nhiều.”
 
“Ta sẽ không nghĩ nhiều.” Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt đáp lại.
 
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Viễn Thành cho rằng Hoắc Viễn Hành thật sự không thèm để ý, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt khẩn trương cũng giãn ra.
 
Hoắc Viễn Hành không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Thành một cái, đi tới trước mặt Trần ma ma tiếp nhận cái túi trong tay bà, đạm mạc mà xoay người đi qua Hoắc Viễn Thành, âm thanh lạnh như băng truyền vào tai Hoắc Viễn Thành: “Ta sẽ không nghĩ nhiều về lời giải thích của đại ca, ta chỉ tin tưởng những gì mà mắt mình đã thấy.”
 
Hoắc Viễn Thành vừa mới thả lỏng tâm tình lại lập tức bị nghẹn họng, dùng toàn bộ tinh thần mà đề phòng nhìn Hoắc Viễn Hành, mãi đến khi Hoắc Viễn Hành đi xa, hắn mới hồi phục lại tinh thần, giơ tay lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi.
 

Chạy thẳng một hơi về chỗ ở, Hoắc Viễn Thành mệt đến nỗi nằm ngã vật vào trên giường, nghỉ ngơi một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới bộ dáng khiếp đảm của mình khi đứng trước mặt Hoắc Viễn Hành, hầm hừ mà ôm gối đầu rồi dùng sức đấm hai quyền.
 
Đột nhiên có một đồ vật rớt ra từ trong gối đầu, Hoắc Viễn Thành sửng sốt, bỏ qua gối đầu mà cầm lấy vật bị rớt trên giường lên, là một túi thơm nhỏ chỉ to bằng ba ngón tay, vẫn còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong túi.
 
Hương thơm như có như không, thế nhưng Hoắc Viễn Thành cảm thấy mùi này hơi giống với Thanh Ninh Hương mà Ninh Như Ngọc đưa cho Hoắc Viễn Hành!
 
Để xác nhận có phải hai mùi hương này giống nhau hay không, ma xui quỷ khiến Hoắc Viễn Thành lại đưa túi thơm đến chóp mũi mà ngửi ngửi, mùi thơm đã phai nhạt đi nhiều, nhưng xác thật giống với mùi Thanh Ninh Hương mà Ninh Như Ngọc đưa cho Hoắc Viễn Hành!
 
Mỗi nhà mỗi hộ chế hương đều có phương thuốc bí truyền của riêng mình, đều không truyền ra bên ngoài, nhưng hai mùi hương này lại tương đồng, thật giống như, giống như là đến từ cùng một người!
 
Lạch cạch một tiếng, tay Hoắc Viễn Thành mềm nhũn,túi thơm Thanh Ninh Hương đang cầm trong tay liền rớt lại trên giường, hắn bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ, bởi vì túi thơm đặt trong gối đầu này là do vợ trước của hắn - Khương Uyển Ngọc làm!
 
Hai người khác nhau làm sao lại điều chế ra được hương liệu giống nhau như đúc? Cảm giác như Ninh Như Ngọc và Khương Uyển Ngọc chính là cùng một người!
 
Ý tưởng này càng làm Hoắc Viễn Thành có cảm giác run sợ tột cùng trong lòng, rõ ràng là hai người khác nhau hoàn toàn, vì sao lại cho hắn ảo giác là cùng một người? Hơn nữa Khương Uyển Ngọc đã chết rất lâu rồi, làm sao Ninh Như Ngọc lại giống nàng ấy như vậy? Hắn cảm giác sâu sắc một điều rằng trong lòng mình đã bị ma ám rồi!
 
____________
Tác giả có lời muốn nói: Người chết đi rồi sống lại, dọa cũng đều dọa chết hắn!
 
O(∩_∩)O ha ha ha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play