✵ Chương 43 ✵
 
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)
 
Có ước định với Ninh Như Ngọc, Từ Sùng Hạo tràn đầy mong đợi đối với tương lai, gương mặt anh tuấn hiện ra nụ cười: "Ngày mai muội đi Phật Duyên Tự dâng hương, nhớ giúp ta cầu một bùa bình an."
 
Ninh Như Ngọc muốn nói cữu mẫu sẽ giúp hắn cầu, nhưng nhìn dáng vẻ mong đợi của hắn cũng khó nói lời cự tuyệt: "Được, muội sẽ cầu thêm cho huynh một cái."
 
"Đình Đình tốt với ta nhất." Từ Sùng Hạo rất muốn đưa tay ôm nàng một cái, vươn tay ra rồi mới ý thức được mình đang làm gì, cuối cùng dừng lại đổi thành xoa xoa đỉnh đầu nàng.
 
Bên kia, Ngô thị lo lắng trở về phòng, nhớ tới Từ Thành Chí rất nhanh phải đi, ngồi một chút lại ngồi không yên, liền hỏi thăm người khác Hầu gia đang ở nào. Hạ nhân bẩm báo nói Hầu gia đang ở thư phòng.
 
"Vậy ta đi xem một chút." Ngô thị đứng lên đi đến thư phòng.
 
Đúng lúc Từ Thành Chí ở trong thư phòng đã giao phó xong mọi chuyện, lúc Ngô thị đến thì thấy mấy người phụ tá của Từ Thành Chí từ trong phòng đi ra, Ngô thị liền tránh qua một bên. Những phụ tá đó đều biết Ngô thị, đều sôi nổi hỏi thăm sức khỏe bà, Ngô thị đáp lễ sau đó bọn họ rất nhanh đã rời đi.
 
"Vào đi." Từ Thành Chí sớm đã nghe được những động tĩnh bên ngoài, chờ phụ tá rời đi liền kêu Ngô thị vào.
 
Ngô thị vào thư phòng, nhìn lướt qua một lượt, đi lên phía trước đem ly trà đã nguội ở trên bàn sách đổi xuống, lần nữa rót cho Từ Thành Chí một ly trà nóng.
 

"Để đó đi." Từ Thành Chí cầm lấy tay bà, kéo bà ngồi xuống bên cạnh. Ngón tay mang theo vết chai mỏng mơn trớn chân mày của Ngô thị, nhìn chăm chú vào mắt bà. Đây là thê tử của hắn, mặc dù đã không còn xinh đẹp như năm đó, nhưng Ngô thị vẫn là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
 
"Còn mấy ngày nữa là phải đi rồi..." Giọng nói Ngô thị nghẹn ngào, nước mắt dao động trong hốc mắt. Mỗi lần chia xa đều là chuyện rất thống khổ, chỉ sợ hắn dẫn binh đi đánh giặc sau đó không thể bình an trở về.
 
"Yên tâm đi, đây cũng không phải là lần thứ nhất dẫn binh." Từ Thành Chí nhìn Ngô thị nói.
 
"Ta không yên tâm." Ngô thị cũng không nhịn được nữa, nói xong nước mắt liền rơi xuống.
 
Từ Thành Chí than thở một tiếng, ôm Ngô thị ngồi lên đùi hắn, cúi đầu hôn ở ấn đường một cái, sau đó nâng mặt bà lên nói: "Ta sẽ bình an trở về."
 
"Hầu gia…"
 
"Không khóc." Từ Thành Chí ôm chặt bà vào lòng, giống như là muốn dung nhập bà vào trong thân thể, thương tiếc hôn mi mắt cùng với đôi môi của bà. Có mấy lời không cần nói thêm nữa, vung tay lên, sách đồ trên bàn đều rơi xuống đầy đất...
 
Sáng sớm hôm sau, Ninh Như Ngọc cùng với Ngô thị ngồi lên xe ngựa đi đến Phật Duyên Tự dâng hương cầu phúc.
 
Phật Duyên Tự ở bên ngoài Tấn Đô Thành, từ cửa tây thành ra khỏi thành đi hơn mười dặm liền đến.
 
Xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ ra cửa tây thành, phu xe đánh xe ngựa một đường đi đến Phật Duyên Tự. Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, người đi Phật Duyên Tự không nhiều, xe ngựa đi một đường đều rất thuận lợi.
 

Lúc sắp đến Phật Duyên Tự, đang định từ đường lớn chuyển vào một cái lối nhỏ, xe ngựa bỗng nhiêu dừng lại, Ngô thị cách màn xe hỏi: "Sao lại dừng lại?"
 
Giọng nói của phu xe từ bên ngoài truyền vào: "Trước mặt không biết là xe ngựa nhà ai bị hư, cản trở đường đi."
 
Ngô thị vén rèm xe ngựa lên nhìn một chút, thấy phía trước là một chiếc xe ngựa màu đỏ, xung quanh còn có hộ vệ và bà tử, nhìn giống như là gia đình giàu có xuất hành, xe ngựa bị hư nên đậu lại bên lề đường khiến đường đi bị chặn lại.
 
Đi Phật Duyên Tự dâng hương hơn phân nửa đều là người trong Tấn Đô Thành, có lẽ cũng là người quen biết, Ngô thị liền kêu hạ nhân tới, dặn dò: "Đi qua nhìn một chút xem là xe ngựa nhà ai, hỏi thử bên đó có cần giúp đỡ hay không?"
 
Hạ nhân nhận lệnh rời đi, chốc lát sau đã quay về bẩm báo nói: "Xe ngựa của Nhị phu nhân Nhị phòng ở Vũ An Hầu phủ, bánh xe ngựa bị hư trong chốc lát không thể sửa xong ngay được, người được phái đi tìm xe ngựa vẫn chưa trở về."
 
"Nhị phòng Vũ An Hầu phủ?" Ngô thị thân là Uy Viễn Hầu phu nhân, cũng có hiểu biết đôi chút về những gia đình ở Tấn Đô Thành. Vũ An Hầu phủ lại nổi danh như vậy, Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành chính là vị hôn phu của Ninh Như Ngọc, bà đương nhiên là chú ý nhiều hơn một chút. Nghe được đó là xe ngựa của Nhị phu nhân Nhị phòng ở Vũ An Hầu phủ, bà theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc nói: "Vũ An Hầu phủ không có phân gia, thân thể của Vũ An Hầu lão phu nhân lại không tốt, nếu ta nhớ không lầm thì Nhị phu nhân Đường thị ở Nhị phòng đang quản nội viện."
 
Chuyện này đương nhiên là Ninh Như Ngọc biết, đời trước nàng vẫn là Khương Uyển Ngọc, gả cho trưởng tử Hoắc Viễn Thành của Nhị phòng Vũ An Hầu phủ, Nhị phòng Nhị phu nhân Đường thị chính là bà bà "Vô cùng tốt" của nàng.
 
Ban đầu lúc nàng mới gả cho Hoắc Viễn Thành, không biết tính tình của Đường thị, nhìn bề ngoài thì Đường thị có gương mặt hiền lành, ôn hòa gần gũi. Từ nhỏ nàng lại không có mẫu thân, rất ít được phụ mẫu quan tâm, cho là Đường thị cũng giống như vẻ ngoài của bà vậy, nên nàng đối với Đường thị luôn hết lòng, cực kỳ hiếu thuận và đối xử rất tốt với bà. Thậm chí còn dùng đồ cưới của mình cho Đường thị mua đồ, dưỡng sinh, dưỡng nhan, ăn uống, y phục, ngày lễ ngày tết, chưa bao giờ thiếu.
 
Đáng tiếc cho dù nàng đối tốt với Đường thị bao nhiêu, nhưng có vài người chính là trong lòng không đủ rắn nuốt voi, vĩnh viễn cũng không có biện pháp nào thỏa mãn được. Đối với loại người như vậy, ngươi đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ yêu cầu ngươi ba phần, ngươi đối tốt với nàng ba phần, nàng sẽ yêu cầu mười phần, người tệ hại hơn còn nói ra đủ loại yêu cầu, một khi không làm được những yêu cầu đó thì nàng sẽ không hài lòng.
 
Ninh Như Ngọc cũng là mãi sau mới hiểu được đạo lý này. Sau khi nàng không đồng ý cho Đường thị mua vòng tay san hô đỏ từ *hải ngoại truyền vào Tấn Đô Thành, Đường thị liền mất hứng, mấy ngày sau đó cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Ngay trước mặt Hoắc Viễn Thành nói nàng không hiếu thuận với mẹ chồng, còn nói đồ cưới của nàng phong phú như vậy, bà chỉ muốn mua vòng tay mình thích thôi mà cũng không được.

 
*Hải ngoại(海外):Nước ngoài
 
Khi đó Hoắc Viễn Thành ngoài mặt là giúp nàng nói chuyện, nói nàng đã mua lễ vật khác tặng Đường thị, đồ cũng không rẻ, hơn nữa còn tốt hơn vòng tay san hô đỏ kia, Đường thị nghe xong vẫn không hài lòng, chỉ là không còn bày sắc mặt cho nàng xem mà thôi.
 
Sau đó nàng đi theo Hoắc Viễn Thành trở về Mặc Trúc Viện, lệnh cho hạ nhân lui ra ngoài, Hoắc Viễn Thành vẫn là hung hăng mắng nàng một trận. Hắn nói hắn chỉ có một mẫu thân cũng không có những người khác, bình thường nương đối với nàng không tệ, có đồ ăn ngon vật tốt gì cũng đều chia cho nàng, không phải chỉ là muốn mua một vòng tay san hô đỏ thôi sao, tại sao lại keo kiệt như vậy? Nói xong còn rất tức giận bỏ đi, còn liên tục ở trong thư phòng rất nhiều ngày, thấy nàng cũng không nói chuyện với nàng, căn bản là đang sử dụng bạo lực lạnh với nàng.
 
Khi đó nàng một lòng muốn Hoắc Viễn Thành trở về với nàng, thấp giọng đi theo hắn nói xin lỗi, dùng năm trăm lượng bạc mua vòng tay san hô đỏ về cho Đường thị, chuyện này mới kết thúc. Đường thị nói mấy câu khen nàng ngay trước mặt Hoắc Viễn Thành, lại giả nhân giả nghĩa khiển trách Hoắc Viễn Thành mấy câu, ban đêm cùng ngày Hoắc Viễn Thành mới dọn về phòng ở chung với nàng.
 
Hôm nay nghĩ lại, thật là buồn cười, nàng đúng là ngu ngốc, căn bản không nghĩ tới lại ghê tởm như vậy, hai mẫu tử hắn chính là bắt tay lừa gạt đồ cưới và bạc của nàng. Biết trong tay nàng có tiền, liền biến nàng thành người coi tiền như rác, dụ dỗ nàng tiêu không ít tiền bạc.
 
Lúc đó nàng đúng thật là ngốc, bị hai mẫu tử họ dụ dỗ xoay quanh vòng vòng, vậy mà nàng lại một lòng thích Hoắc Viễn Thành, không biết được nội tâm hiểm ác của hai mẫu tử họ. Nếu không phải sau này bị người khác bóp cổ chết, hồn nàng vẫn ở Nhị phòng Vũ An Hầu phủ, thấy được những chuyện xấu xa kia, thì thật sự đến lúc chết nàng cũng sẽ không hay biết gì.
 
Trước nàng không hiểu, Đường thị quản trung quỹ Vũ An Hầu phủ, trong tay hẳn là không thiếu tiền mới đúng, làm sao lại có chủ ý đến bạc của nàng? Bây giờ nghĩ đến, mặc dù Đường thị quản trung quỹ Vũ An Hầu phủ, nhưng bạc ở Vũ An Hầu phủ cũng sẽ có sổ ghi chép lại, cũng không phải Đường thị muốn tiêu xài thế nào liền xài thế đó. Mà thu nhập của Hoắc Nhị lão gia và Hoắc Viễn Thành lại ít, đi khắp nơi đánh bạc, thu vào không đủ để xuất ra là chuyện thường. Đường thị không có biện pháp nào khác chỉ có thể chuyển bạc từ của công ra, nhưng chủ nhân chân chính của Vũ An Hầu phủ là Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành, không phải Đường thị, cũng không phải Hoắc Nhị lão gia. Bên trên còn có Hoắc lão phu nhân nhìn chằm chằm. Nếu Đường thị dùng tiền của công quá nhiều, nhất định sẽ bị phát hiện. Đường thị cũng chỉ có thể đánh chủ ý lên của hồi môn và tiền bạc của nàng.
 
Ngô thị nhìn Ninh Như Ngọc ngẩn ra như đang suy nghĩ chuyện gì, nhẹ tay đẩy đẩy nàng, trêu ghẹo nói: "Có phải đang nghĩ đối phương là người Vũ An Hầu phủ, bây giờ không biết nên làm gì?"
 
Ninh Như Ngọc lấy lại tinh thần, hơi bĩu môi nói với Ngô thị: "Nào có cái gì không dễ xử lý đâu, nên làm cái gì thì làm cái đó thôi."
 
Đời trước Đường thị ghê tởm như vậy, đối xử với nàng không tính là tốt, có điều bề ngoài là một bộ dáng, sau lưng lại là một bộ dáng khác. Đến khi nàng chết, cũng ở trước mặt người khác làm bộ làm tịch một phen mà thôi.
 
Hôm nay nàng là Ninh Như Ngọc, là vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, coi như sau này nàng gả qua đó cũng là Vũ An Hầu phu nhân, Đường thị chẳng qua là trưởng bối bên Nhị phòng thôi. Dù Đường thị nuôi lớn Hoắc Viễn Hành, Vũ An Hầu phủ cũng vẫn do Hoắc Viễn Hành làm chủ, nhiều nhất thì thời điểm nên kính Đường thị thì nàng kính một chút. Nếu Đường thị làm chuyện quá phận, nàng thân là Vũ An Hầu phu nhân cũng không cần sợ Đường thị, tội gì phải như đời trước đi lấy lòng bà ta. Hơn nữa tính cách của Hoắc Viễn Hành lãnh đạm, đoán chừng cũng không phải loại người sẽ dễ dàng tha thứ cho Đường thị leo lên đầu nàng khi dễ nàng.
 

Ngô thị nghe Ninh Như Ngọc nói thì cười cười, chỉ nghĩ là tiểu cô nương xấu hổ khi thấy người Vũ An Hầu phủ, cũng không biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Ninh Như Ngọc.
 
Ngô thị đề nghị: "Nếu không thì để các nàng tới ngồi trên xe ngựa chúng ta đi. Trước mặt chính là Phật Duyên Tự, cũng không có bao nhiêu đường, nơi này trước không thôn sau không tiệm, xe ngựa của các nàng bị hư ở chỗ này, không nói đến cản đường, chúng ta cũng không qua được. Nếu như chúng ta thấy mà không giúp đỡ, lúc trở về nếu người khác biết được con là vị hôn thê của Vũ An Hầu, trên đường đi gặp được xe ngựa bị hư của Nhị thẩm hắn mà không chịu ra tay giúp đỡ, nói ra cũng không dễ nghe."
 
Trong lòng Ninh Như Ngọc mặc dù không thích Đường thị, nhưng Ngô thị nói rất có lý, liền nói: "Con đều nghe Đại cữu mẫu."
 
Ngô thị sai người đi mời Đường thị các nàng tới, hạ nhân đi tới phía trước báo cho người Hoắc gia biết ý tốt của Ngô thị.
 
Đường thị nghe xong, biết được là Uy Viễn Hầu phu nhân giúp đỡ, mời bọn họ lên xe ngựa. Tâm tư tức khắc xoay chuyển thật nhanh, mặc dù Uy Viễn Hầu phủ không có quyền thế như Vũ An Hầu phủ, nhưng ở Tấn Đô Thành cũng là gia đình có máu mặt. Uy Viễn Hầu ở trước mặt Hoàng thượng cũng rất được coi trọng, không phải là quyền quý thông thường. Nếu như có thể nịnh bợ Uy Viễn Hầu phủ, vậy cũng là một chuyện tốt.
 
Đường thị vội vàng đáp ứng, nói với hạ nhân ở Uy Viễn Hầu phủ: "Đa tạ phu nhân nhà các ngươi giúp đỡ, chúng ta rất cảm kích, rất nhanh sẽ đi qua."
 
Vì vậy, Đường thị liền dẫn Đường Nhị cô nương Đường Linh xuống xe ngựa, đi về phía sau đến trước mặt xe ngựa của Uy Viễn Hầu phủ.
 
Ngô thị vén rèm xe mời Đường thị lên xe, Đường thị khách khí tán gẫu đôi câu, cười vô cùng thân thiết, dẫn Đường Nhị cô nương Đường Linh lên xe ngựa.
 
Ninh Như Ngọc vẫn luôn ngồi trong xe không lên tiếng, nhưng bộ dạng lấy lòng nịnh bợ của Đường thị thì nàng đều đã nhìn thấy. Trong trí nhớ của nàng, Đường thị chính là người như vậy, đời trước là nàng quá ngu ngốc mới không nhìn thấy con người thật của bà ta, hôm nay nhìn lại chỉ cảm thấy chán ghét bà ta.
 
Đường thị dẫn Đường Linh lên xe ngựa, vừa nhấc mắt mới nhìn thấy trong xe còn có một người khác. Trước kia bà chưa từng nhìn thấy Ninh Như Ngọc, chần chừ nhìn về phía Ngô thị: "Vị này là?"
 
Ngô thị cười giới thiệu với Đường thị: "Đây là cháu ngoại gái của ta, Tứ cô nương Nhị phòng Ngụy Quốc Công phủ."
 
Đường thị nghe vậy mí mắt đột nhiên giật giật, Tứ cô nương Nhị phòng Ngụy Quốc Công phủ không phải là vị hôn thê Ninh Như Ngọc của Hoắc Viễn Hành sao? Đây mới đúng thật là không hẹn mà gặp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play